Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 34



Thời gian trôi qua, nó, hắn và Tuấn vẫn rất thân thiết. Hắn tìm chỗ làm mới cho hai đứa, nghe đâu trước khi nghỉ việc ở chổ cũ hắn không quên cảnh cáo tay quản lý về việc xảy ra với nó.

Nghĩ lại không ngờ hắn lại có lúc nam tính đến mức độ đó, nó thầm biết ơn hắn nhiều lắm.

Cũng nhờ có sự kèm cặp của hắn mà nó và Tuấn tiến bộ hơn một chút xíu nhưng vẫn còn ở trong top có thành tích học tập thấp nhất lớp.

Hắn tốt nghiệp phổ thông loại giỏi và đậu đại học Luật, đúng trường mình mơ ước. Mà cũng phải thôi, học giỏi như thế thì có gì đâu mà lạ.

Từ phổ thông leo lên tới đại học, năm nào hắn cũng được nhận học bổng của trường vì thành tích xuất sắc, nên học phí không phải lo nghĩ nhiều.

Chỉ có một điều lạ là mặc dù trường đại học ở hơi xa nhưng hắn vẫn không có ý định thay đổi chổ ở, nó có thắc mắc mấy lần nhưng lúc nào cũng chỉ nhận được lại ba chữ “Khang không thích mà thôi.”

Hắn có một người chị gái đã kết hôn, chị vẫn thường xuyên lén lút bố mẹ giúp đỡ hắn, còn tặng cho hắn chiếc xe máy trong ngày sinh nhật để thuận tiện trong việc đi lại nên nói chung cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Ngày mai là ngày giỗ của Đăng, phải công nhận thời gian trôi nhanh thật, mới chớp mắt đây thôi mà Đăng đã rời xa nó được một năm rồi.

Nó thao thức cả đêm không ngủ được vì nghĩ đến cậu, nó có nhiều chuyện muốn kể cậu nghe lắm.

“Thế là tụi mình không gặp nhau cũng được một năm rồi, tôi nhớ cậu nhiều lắm.”



“Voi ơi, Kiến nghe lời Voi để tóc dài, bây giờ nó tới ngang vai rồi đó, đẹp lắm luôn, nhưng tiếc là Voi không nhìn thấy được…”



“Voi biết không, hôm qua Kiến làm bài kiểm tra Toán được 7 điểm luôn đó, giỏi ghê chưa? Lúc trước Voi nói nếu Kiến đạt điểm 7 sẽ tặng cho Kiến một con gấu bông to ơi là to mà”.

….

“Hôm qua Kiến nằm mơ thấy Voi, nhưng Kiến càng gọi Voi càng chạy đi thật xa, giật mình thức giấc thấy mình nước mắt giàn giụa. Chỉ là mơ thôi mà cũng khóc, Kiến ngốc lắm phải không?”



“Kiến thấy trong người khó chịu quá, đầu đau nữa, ước gì có Voi ở đây thì tốt biết mấy…”

… Tay nắm chặt lấy chiếc lắc Đăng tặng, nó tự lẩm nhẩm nói một mình như cậu đang ngồi bên cạnh rồi nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ êm ái. Hôm ấy, nó dậy sớm chạy ra chợ mua một ít hoa mang đến mộ cậu, nhưng bất ngờ là Tuấn đã ở đó từ bao giờ rồi.

Nó cảm thấy có hơi lạ, vì mặt Tuấn buồn lắm, cậu ngồi tựa lưng vào thành mộ nói chuyện một mình. Có chút tò mò, nó lẳng lặng đứng nép vào một góc khuất để nghe cậu ấy nói gì.

“Đăng nè, bây giờ cậu không còn nữa tôi mới dám gọi cậu như thế, chứ cậu mà có ở đây chắc đè đầu tôi ra đánh vì dám hỗn láo với anh hai quá. Cậu biết không, lúc cậu mới mất, Linh khóc nhiều lắm, cậu ấy ngày nào cũng nhìn ra cửa sổ như cậu đang ở ngoài đó vậy. Có hôm tôi còn thấy cậu ấy cười một mình rồi tự dưng lại khóc, nhìn đau lòng lắm. Nhưng bây giờ, cậu ấy cũng vui vẻ hơn rồi. À mà có cái này tôi phải nói cậu biết là dạo này trông Linh xinh lắm, trắng trẻo hẳn ra, tóc dài hơn nhìn dễ thương thôi rồi”.

Tuấn ngưng một xíu lấy giọng rồi bắt đầu kể tiếp.

“Quên nữa, từ ngày cậu mất, tôi không thấy thằng Thức đến quấy rầy Linh nữa, chắc hắn bị ám ảnh về những việc mình làm. Nếu không phải hắn cố tình giăng dây cho cậu té thì có lẽ… Nhưng cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để Linh biết chuyện này đâu. Cậu ấy mà biết cậu vì chuyện cậu ấy với Thức mà tham gia cuộc đua này chắc sẽ không sống nổi. Cũng may ba mẹ cậu không tìm đến cậu ấy vì chuyện này nếu không tôi không biết sẽ giấu được đến bao giờ nữa…”

Nghe đến đây, chân nó dường như không thể trụ được nữa.

Hóa ra bấy lâu này Tuấn luôn giấu nó sự thật về cái chết của Đăng.

Hóa ra chính nó là người gián tiếp hại chết cậu.

Hóa ra cậu ấy chết do thằng em máu mủ của nó hãm hại.

Nó khụy xuống, không nén được đau thương mà bật khóc nức nở.

Tuấn nghe tiếng động, tìm kiếm xung quanh và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy nó khụy ở đó. Có lẽ nó đã nghe thấy những lời nói của cậu nên mới khóc thương tâm như thế.

Cậu bước đến ngồi xuống, đặt hai tay lên vai nó an ủi.

-Không phải như cậu nghe thấy đâu Linh.

-Cậu nói đi, tại sao lại giấu tôi chứ? Cũng vì tôi mà Đăng chết, tôi là kẻ giết người, em trai tôi cùng với tôi đều là kẻ giết người. Tại sao tôi lại có thể hại chết người mình yêu thương cơ chứ?

Nó òa khóc, nước mắt rơi nhiều đến nỗi Tuấn cảm thấy vô cùng đau xót.

Cậu sai rồi, sai khi vô tình để nó biết sự thật, sai khi không giúp đỡ được thằng bạn thân ngay lúc ấy.

-Không phải lỗi tại cậu, cậu đừng như thế nữa.

Cho dù Tuấn có nói gì lúc này đi chăng nữa đối với nó cũng là vô dụng mà thôi.

Ký ức ùa về trong tâm trí làm nó cảm thấy ray rứt trong lòng.

Nhớ hôm ấy Đăng tức giận muốn đi tính sổ với Thức, nó nghĩ đó là tức giận nhất thời chỉ cần khuyên vài câu sẽ hết nóng giận ngay. Ấy thế mà…

Nhớ hôm ấy trong lòng cảm thấy rất lạ, cả hai không muốn rời xa nhau như sợ mất nhau mãi mãi.

Nhớ hôm ấy trời mưa tầm tã, cả hai dành cho nhau những sự nhắc nhở yêu thương.

Vậy mà cậu lại quên mất, khiến ngày mưa hôm ấy trở thành ngày của sự chia ly.

Nó chẳng là gì cả, chẳng có bất cứ một giá trị nào tại sao cậu lại vì nó mà không màng tới bản thân mình như thế. Ước gì người chết đi là nó, ước gì nó có thể trả thù thằng em khốn kiếp của mình. Nhưng nó không thể làm được, cho dù giữa hai người không có tình thương nhưng máu mủ vẫn là máu mủ, làm sao nó có thể làm chuyện đó được. Giá như Đăng đừng quen biết con nhỏ tồi tệ như nó thì mọi chuyện có lẽ đã khác hơn rồi.

-Xin lỗi, là lỗi của tôi,…

Tuấn không đành lòng nhìn thấy nó tự trách bản thân mình như thế, mọi chuyện xảy ra hoàn toàn không phải lỗi của nó.

-Cậu đừng như vậy nữa, chuyện đã qua cứ để nó qua đi, nếu Đăng nhìn thấy cậu ấy sẽ đau lòng lắm.

-Là tại tôi nên cậu ấy mới như thế, là tại tôi…

Nó cứ ngồi đó khóc trong đau đớn, chỉ tại nó mà khiến bao người đau khổ, chỉ tại một mình nó làm bố mẹ cậu mất đi người con trai, nó hối hận nhiều lắm.

Tuấn ngồi bên cạnh, đến khi cảm thấy nó khá hơn một xíu mới đưa về nhà.

-Để tôi đưa cậu về nghỉ.

Quá mệt mỏi, nó chẳng phản kháng mà theo Tuấn trở về.

Nó giam mình trong phòng, càng nhớ Đăng nó càng hận bản thân mình.

Chính nó đã gián tiếp cướp đi một sinh mạng trên thế giới này, đau đớn vô cùng.

Chiều hôm đó đi học về, hắn nghe Tuấn kể lại mọi chuyện mà trong lòng lo lắng không yên, vội chạy sang đẩy cửa bước vào, cũng may là nó không khóa.

-Linh.

Nghe thấy tiếng gọi, nó cố mở mắt ra nhìn, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào để gượng dậy được nữa.

-Linh có sao không? Sáng giờ có ăn uống gì chưa để Khang đi mua cho nha.

Nó chỉ lắc đầu trước sự quan tâm của hắn, bây giờ đối với nó những việc này còn ý nghĩa gì khi ngay cả sống nó cũng chẳng muốn.

Nhìn thấy nó ủ rũ như vậy, hắn bước tới bên cạnh đỡ nó ngồi dậy rồi rất dịu dàng, hắn ôm nó vào lòng.

Hắn biết bây giờ nó đang cảm thấy đau đớn lắm nhưng ngoài việc này ra hắn chẳng biết làm gì để xoa dịu nỗi đau ấy. Cái sự thật mà suốt đời này hắn không bao giờ muốn cho nó biết cuối cùng cũng lộ ra, làm sao mà không đau được chứ.

Trong lòng dâng lên một thứ cảm giác đau nhói nơi lồng ngực, hắn chỉ muốn thay nó gánh chịu tất cả mà thôi.

Hắn nhận ra từ bao lâu nay mình luôn để ý đến cô bạn gần phòng này có khi chỉ là những hành động nhỏ nhặt nhất.

Hắn luôn để ý đến tâm trạng của nó, chỉ cần nó không vui là sẽ tìm mọi cách chọc cho nó cười.

Hắn lúc nào cũng muốn được trò chuyện với nó nhiều hơn, cho dù có đôi khi chỉ là cãi nhau ầm đùng.

Hắn muốn được chăm sóc, bảo vệ nó bằng tất cả những gì mình có thể làm được.

Hắn muốn nó quên được Đăng để có thể bắt đầu một cuộc sống cho riêng mình.

Bằng ấy thời gian đủ để gắn kết hai con người xa lạ trở nên thân thiết, đủ để thay đổi một con mọt sách trở nên vui vẻ yêu đời, quả thật rất kỳ diệu.

Trước kia hắn đã từng hứa sẽ bảo vệ nó, không để nó chịu bất cứ tổn thương nào, ấy thế mà bây giờ lại không làm được.

-Linh không có bất cứ lỗi lầm gì trong chuyện này cả nên đừng tự trách mình. Đăng cũng không muốn nhìn thấy Linh buồn đâu hiểu không? Chuyện gì qua hãy để cho nó qua. Hãy nhớ rằng cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì Khang mãi mãi bên cạnh Linh. Khang hứa.

Những lời nói ngọt ngào của hắn làm nó cảm thấy yên bình như tìm được một chỗ dựa để có thể bước qua giông bão của cuộc đời này.

Cứ thế, hắn giữ chặt nó trong tay mình, sẻ chia nỗi đau chất chứa trong lòng nó và cảm nhận nhịp tim của nhau.