Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 23



Hết giờ học, cả lớp phải ở lại trực nhật toàn sân trường, mà nói cho ghê gớm vậy thôi chứ cái đám này bày ra là chính chứ dọn dẹp được bao nhiêu đâu.

Riêng nó thì sướng lắm,. vừa làm màu động tay động chân vào cái chổi là Đăng cản lại liền.

-Ngồi trong lớp chơi đi, để Voi làm cho.

Có câu nói của Đăng, mấy đứa con gái nhìn nó tức lắm mà chẳng làm được gì, cũng đúng thôi ai dám cãi cậu cơ chứ.

Mà nó được cái tính nghe lời ghê gớm lắm, Đăng kêu ngồi nghỉ thì nó ngồi à, đâu có dám ý kiến ý cò gì đâu.

Nó ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay bầu trời thật đẹp, những áng mây vô tình hay cố ý tạo thành những hình thù ngộ nghĩnh, nó có thể tự tưởng tượng ra một con chim đang bay lượn, một con khủng long đang lê từng bước chậm chạp hay một chú thỏ đang nhảy tung tăng trên bầu trời đầy nắng. Từ ngày quen Đăng, nó cảm thấy thật bình yên và vui tươi đến lạ.

Cảm hứng dâng trào, nó vội lấy giấy bút ra vẽ rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Mãi đến khi nghe tiếng gọi của ai đó nó mới chịu thức giấc.

-Về thôi, sắp đến giờ học của lớp buổi chiều rồi đó.

Đăng ngồi đối diện ngắm nó ngủ từ nãy giờ nhưng không nỡ đánh thức, đến khi cảm thấy trễ mới gọi nó dậy nhường phòng cho lớp người ta học.

-Tôi ngủ nhiều vậy hả?

Nó ngáp ngắn ngáp dài đứng lên đi về.

Đăng cũng chỉ biết lắc đầu đi theo.

-Kiến, cậu vẽ đẹp thật đấy.

Vô tình nhìn thấy bức vẽ của nó trên bàn, Đăng có chút ngạc nhiên. Từ trước đến giờ cậu không biết nó lại có tài hội họa như thế.

-Ừm, vậy để bữa nào tôi vẽ chân dung cho cậu hen.

-Thật không hả?

Đăng nghe nó nói tưởng thật hớn ha hớn hở, mà từ trước đến giờ nó toàn vẽ theo cảm hứng chứ đời nào biết vẽ người bao giờ đâu. Tên này đúng là ngây thơ thật đấy.

-Thật chứ, vẽ thú vật là chuyên môn của tôi mà.

-Tôi cắn cho một cái đi chích ngừa chứ ở đó mà thú vật.

Nó không dám cãi chỉ nhìn Đăng mỉm cười. Chẳng hiểu từ bao giờ tranh của nó lại có thêm màu sắc, chẳng hiểu từ bao giờ cuộc sống của nó lại tràn đầy tiếng cười như thế.

Đôi khi một nụ cười đơn giản của ai đó cũng làm tâm tình nó vui theo,.

Đôi khi vô tình nghe giọng nói của ai đó cũng làm nó loạn nhịp.

Đôi khi một cử chỉ gần gũi nhẹ nhàng cũng đủ làm tâm trí nó bấn loạn.

Đôi khi chỉ một câu nói quan tâm yêu thương một chút cũng đủ làm nó hạnh phúc đong đầy.

Cuộc sống này quả thật rất kỳ diệu, nó có thể quật ngã một con người kiên cường nhưng cũng có thể làm người yếu đuối trở nên mạnh mẽ.

“Giống như hoa dại, hãy học cách sinh tồn trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, ngay cả khi người đời cho rằng bạn không thể”.

Nó thích câu nói này, từ ngày vô tình đọc qua nó cảm thấy mình như tìm được một điểm tựa để cố gắng, bởi nó biết mình chẳng còn cô đơn nữa.

Chỉ cần có Đăng bên cạnh, nó sẽ có thêm động lực để cố gắng vì một tương lai tốt đẹp hơn.



Ngày mai là ngày hẹn quyết một trận sống chết với Thức, không hiểu sao Đăng lại không muốn rời xa nó chút nào. Ngồi bên cạnh nó cả đêm mà lúc nào cũng cảm thấy nhớ nó da diết.

-Kiến nè, Kiến có biết tại sao Voi lại thích Kiến không?

-Không.

Nó trả lời cụt ngủn như không quan tâm lắm đối với câu hỏi này. Nhưng kỳ thực nghe Đăng hỏi nó cũng có chút tò mò, người chẳng có một chút ưu điểm nào như nó thì ai mà thích được cơ chứ.

Đăng quay sang nhìn vào mắt nó làm nó thoáng chút ngại ngùng chờ đợi.

-Biết tại sao không? Vì Kiến đẹp như hoa hậu vậy đó.

Vừa dứt câu thì bao nhiêu nước trong miệng phụt ra hết lên mặt Đăng, còn cái ly cầm trên tay cũng rớt xuống đất vỡ tan tành. Trời ạ, chưa thấy ai lại bệnh hoạn như cái tên này, nghĩ sao có nói xạo cũng dùng lý do gì hợp lý cho người ta tin chứ, đằng này nghĩ sao kêu nó đẹp, chắc chết vì sặc với cái tên này quá.

-Đồ điên.

Nó chửi Đăng xong rồi cúi xuống nhặt mấy mảnh vỡ thủy tinh lên, cậu cũng cúi xuống giành lấy.

-Ngồi yên đó coi chừng đứt tay bây giờ. Con gái gì đâu mà chơi dơ thấy sợ.

-I’m sorry, ai biểu cậu nói xàm quá chi, cẩn thận đứt tay đó.

Y chang như nó nói, vừa mới dứt câu đã nghe tiếng rên của Đăng, chưa thấy ai lớn mà vụng về như tên này vậy á.

- Đồ ngốc.

Nó cũng chẳng biết dùng từ gì để la Đăng lúc này nữa, chỉ biết cậu rất ngốc nghếch mà thôi.

Chạy vào trong lấy cái băng cá nhân ra, nó dán cho Đăng xong rồi nhìn cậu với ánh mắt hình viên đạn.

-Lần sau đừng có mà giành làm mấy cái việc này nữa nha chưa.

Đăng nãy giờ không hé môi nửa lời làm nó cảm thấy hơi lạ, bình thường sẽ cãi tới bến sao hôm nay hiền lành thế không biết.

-Voi, voi bị sao thế?

-Kiến dễ thương thật đấy.

Dứt câu Đăng nghiêng người qua hôn lên má một cái làm nó giật mình, đây là lần đầu tiên cậu hôn má nó, cảm giác trong người cứ ngồ ngộ, tim đập loạn xạ cả lên.

Nó xấu hổ quá lấy hai tay che cái mặt đỏ như quả gấc của mình lại.

-Đồ Voi dê xồm, biến thái, xấu xa.

Đăng mỉm cười kéo tay nó xuống rồi nhìn nó rất dịu dàng.

-Kiến biết không, Kiến thật sự rất đặc biệt. Voi không biết mình thích Kiến từ khi nào, cũng không biết lý do vì sao mình lại thích nhiều đến thế, nhưng có một điều chắc chắn rằng suốt đời này Voi chỉ yêu một mình Kiến mà thôi. Bên cạnh Kiến, Voi cảm thấy vui vẻ, thứ cảm giác mà không có ai có thể mang lại được. Kiến giúp Voi biết cách để yêu thương một người, giúp Voi biết nỗ lực tiến về phía trước. Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng hãy nhớ rằng Voi sẽ mãi mãi luôn ở bên cạnh Kiến nhé.

Những lời nói của Đăng làm nó cảm động, chưa bao giờ có người nào đối xử tốt với nó như vậy. Cho dù cả ngày làm việc có vất vả bao nhiêu, cho dù có tâm trạng có mệt mỏi đến đâu chỉ cần bên cạnh cậu thì mọi thứ đều trở nên rất nhẹ nhàng.

Nước mắt bất chợt rơi lúc nào nó cũng chẳng hay biết, chỉ biết rằng trong lòng lâng lâng một thứ hạnh phúc khó tả.

-Mất cả tiếng mới học thuộc được đoạn này, ít nhất cũng phải cảm động xíu cho tôi vui chứ, ai lại để nước miếng chảy tùm lum vậy.

Đăng vừa trêu chọc vừa lấy tay lau nước mắt cho nó. Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng nó chẳng dám ngước mặt lên nhìn cậu mà chỉ thì thầm trong miệng đủ để hai người nghe thấy.

-Đồ con Voi đáng ghét, chọc tôi cậu vui lắm hả?

-Tất nhiên rồi, không vui chọc cậu làm gì.

-Go die go.

-Giỡn mà.

Thấy nó sắp nổi nóng, Đăng vội xuống nước rồi nhẹ nhàng quàng tay qua vai kéo nó dựa vào người mình.

11h đêm, cả xóm trọ đã chìm vào giấc ngủ, không gian yên tĩnh khiến lòng người cũng bình yên đến lạ.

Nó ngồi tựa đầu vào vai Đăng, nhẹ nhàng, êm ái.

Đêm dường như vô tận giống như thứ tình cảm của nó dành cho cậu lúc này…