Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 2



-Linh, con là con gái mà cứ sống như vậy sao được, mình phải nghĩ đến tương lai chứ. Mình phải đi học để có cái nghề chứ.

-Con có đi cũng chẳng trường nào nhận con đâu.

-Có chứ, gần đây có trường phổ thông cũng lớn lắm, nó có hai hệ, hệ A dành cho học sinh đủ điều kiện, còn hệ B là bổ túc dành cho những học sinh không đạt, đi học không biết cái này cũng biết cái kia.

-Nhưng con không có tiền.

-Bác sẽ cho con ứng tiền đóng học phí trước, rồi con làm trả nợ từ từ, bác từng làm từ thiện rất nên bác giúp được ai là giúp à.

Những lời bà chủ nói cứ lẩn quẩn trong đầu của nó, một đứa như nó mà cũng có thể đi học sao, thật sự nó chẳng muốn học hành xíu nào, nhưng nhìn những đứa bạn cùng trang lứa ngày ngày mặc quần áo đẹp xách cặp đi học nó cũng có chút háo hức. Với lại bà chủ nói cũng đúng, không lẽ nó cứ lang thang ngoài đường suốt đời như vậy sao, nó ghét cái ánh mắt khinh thường của ba khi nói nó là đồ vô học, chẳng lẽ ông ta không biết chính ông ta đã khiến nó thành như thế này sao. Nhưng nó học ngu lắm, đi học cũng như không à, hay cố lết xác qua cấp 3 rồi kiếm cái nghề nào đơn giản học để có công việc cho nó ổn định.

Ngày nào đi làm bà chủ cũng nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc đó làm nó thuộc lòng, nó quyết định nghe theo số mệnh bằng cách bốc thăm. Nó ghi hai mảnh giấy ĐI và KHÔNG rồi nhắm mắt lại bốc. Hồi hộp mở tờ giấy thăm ra, nó vừa buồn vừa lo khi bốc trúng thăm ĐI, thật sự nó chưa chuẩn bị tinh thần gì cho việc này, nhưng còn mấy tháng nữa mới khai giảng năm học mới, biết đâu trong mấy tháng này có sự thay đổi thì sao.

Thế là từ hôm đó, nó chăm làm hơn, mỗi tháng bà chủ trả lương ít hơn 300 nghìn, để số tiền đó mai mốt đóng tiền học phí, nó cũng chẳng biết mình làm vậy là đúng hay sai nữa.

….

Hôm đó rảnh rỗi nó ghé ngang qua xem trường lớp như thế nào. Xem xong đang định quay người đi về thì cũng đến giờ tan học, một đám học sinh nam tay ôm bóng giỡn qua giỡn lại thế nào lại làm rơi bóng ngay chân nó.

-Ê, nhặt quả bóng lại đây cho bọn tao.

Nó quay lại nhìn đám người láo cá đó, bọn chúng nghĩ mình là ai mà ăn nói xấc xược như thế chứ, nó liếc một cái rồi cứ thẳng đường mà đi làm bọn kia tức tối, xưa giờ đứa nào không nghe lời là không yên ổn với chúng bao giờ.

- Mày đừng có nghĩ mày là con gái tao không dám đánh mày nghe, đồ nghèo mà làm phách.

Mặc kệ bọn chúng chửi đằng sau, nó cứ đi không thèm nhìn lại, sao trên đời lại lắm người phách lối không ra gì vậy không biết.

Hắn ở cổng trường chứng kiến cũng sợ cái độ lì lợm của nó, con gái mà chẳng biết sợ ai bao giờ.

….

Mấy tháng miệt mài cũng qua, đã đến lúc nó bước chân vào trường học. Lần đầu tiên trong đời nó có chút hồi hộp, nhưng chỉ một chút xíu rồi nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh thường thấy. Đúng là hệ bổ túc có khác, lớp học cứ như là cái chợ, hết 2/3 học sinh là nam rồi, kiểu này nó chẳng còn lo lắng gì nữa, đứa nào cũng giống nó cả thôi, không biết làm sao có được cái bằng cấp trong lớp này nữa.

Nó lạnh lùng bước xuống dưới cuối lớp, chọn cho mình góc ngồi kín đáo nhất và quan sát xung quanh, mấy đứa này chắc toàn là nhỏ hơn nó một tuổi, vậy là nó tự cho mình là đàn chị trong lớp.

-Cả lớp nghe đây.

Giọng ai đó vừa vang lên là lớp đang náo động trở nên im bặt ngay lập tức, nó ngước nhìn lên phía trên, một tên con trai tóc nhuộm vàng, áo bỏ ngoài quần rất láo cá, giọng nói phát ra uy lực làm cả gái lẫn trai trong lớp đều khiếp đảm.

-Từ giờ trở đi, anh sẽ là anh hai của lớp B6 này, có vấn đề gì anh sẽ bảo kê.

Cả lớp làm rần rần lên như thích thú lắm vậy, nó chẳng quan tâm lẩm bẩm hát mấy cái thứ xàm xí trong miệng một mình.

Từ trên nhìn xuống, thằng con trai tự nhận mình là anh hai thấy cái vẻ mặt không hài lòng của nó có chút khó chịu, cậu ta quăng cái cặp lên bàn thật mạnh rồi ngồi xuống cái bàn trước mặt nó.

-Gọi bằng anh hai cái coi.

Cậu ta quay mặt lại nhìn nó, nó nhìn lên, hai người cứ thế nhìn nhau vài phút. Tên đó bắt đầu hết kiên nhẫn, đang định đứng dậy cho nó một trận thì nó lấy giấy bút ra vẽ một cái mặt heo lên giấy.

- Có biết dân đánh bài gọi con hai trong bộ bài là gì không? Là con heo đó biết không. Anh heo.

Nó nhấn mạnh từng chữ tỏ vẻ không sợ, cả lớp thì dựng tóc gáy chờ đợi con nhỏ láo cá sẽ bị xử nát bấy tại lớp như anh hai vẫn thường làm.

1 giây….10 giây….30 giây….

…RẦM…

Anh hai đập bàn thật mạnh, rồi phát ra tiếng cười sảng khoái.

-Có bản lĩnh, anh hai thích. Từ giờ tụi mày phải gọi cậu ấy là chị hai biết chưa hả?

Cả lớp xầm xì bàn tán náo loạn, đến cả nó còn hơi bất ngờ mà, chưa từng thấy trong đời tên nào trơ trẽn như tên này, nó đã không muốn gây chuyện với ai sao lại có người muốn gây sự với nó nhỉ. Thôi kệ, căn bản nó chẳng thèm quan tâm, tên điên này thích nói gì thì nói.

Cái lớp này chơi nhiều hơn là học, giáo viên khó bọn chúng còn sợ sợ, chứ gặp giáo viên dễ là bọn chúng phá tan nát cái lớp luôn. Trong lớp cũng có vài đứa ham học, nhưng đã vào B6 này thì có muốn học cũng chẳng được, tốt hơn hết là bỏ cuộc thì hơn.

-Em mời chị hai uống nước.

Giờ giải lao, có vài tên con trai đem nước đến cho nó, đã vậy còn luôn miệng gọi chị hai, hình như lớp này chẳng có ai bình thường hết thì phải.

Nó lạnh lùng nhìn mấy tên đó như nhắc nhở “biến hết cho tao” nhưng mấy đứa nó không hiểu, còn ngồi xung quanh huyên thuyên nói.

-Lần đầu tiên em thấy anh hai bắt mọi người gọi một người bằng chị hai đó, chị sướng thật.

Mặt đứa nào đứa nấy tươi như hoa, cứ như là nó là người rất rất vinh dự mới được anh hai sủng ái như vậy, đúng là nực cười.

Bọn trẻ đang tranh nhau kể chuyện thì anh hai xuất hiện làm giải tán đám đông ngay lập tức. Anh hai bước vào chỗ ngồi, quay xuống mỉm cười với nó một cái rồi quay lên, trời ạ, cậu ta có lúm đồng tiền giống nó mới ghê. Nghe đâu cậu ta tên là Hải Đăng, mà từ nhỏ đến lớn đi học người ta toàn gọi là anh hai với đại ca nên ít nghe nhắc đến tên thật.

Ngày nào đi học, tên đó cũng cười với nó một cái, đơn giản vậy thôi. Còn nó lúc nào cũng trừng mắt nhìn như gặp tên đại biến thái, suốt cả buổi học nó chỉ mở miệng nói nhiều lắm là ba câu, còn lại là dùng ánh mắt của mình để cảnh cáo người khác.

Con gái trong lớp thì ghét nó ghê lắm, cũng tại cái mặt lầm lỳ không nói của nó làm người khác nghĩ nó chảnh chọe, ỷ lên chức chị hai rồi mới bày đặt lạnh lùng. Mặc kệ bọn chúng, việc ai nấy làm nó chẳng thèm quan tâm đến.