Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 46: Một mặt khác chính là cuộc sống mới



Trên đường quay lại thành phố J, Ẩn Trúc đã đặt hết mọi gánh nặng trên vai xuống. Tất cả phiền não, dường như đã được vứt lại bên sườn núi kia để nó không còn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa.

Có lẽ thật sự phải suy nghĩ quá nhiều nên khi đối diện với bố mẹ, cô lại không biết phải nói thế nào cho phải, cũng không biết nên mong chờ phản ứng như thế nào từ bố mẹ. Mong họ sẽ không quá tức giận thì lại lo họ quá đau lòng. Nhìn bố mẹ vì sự trở về của cô mà bận rộn lại càng khiến cô ước gì mình có thể lèn chặt những lời mà khó khăn lắm cô mới sắp xếp lại được xuống tận đáy lòng, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Nhìn con kìa, mệt mỏi tới mức này sao, mau ra ăn cơm đi. Biết là tối nay con về nên mẹ và bố con đã không ăn cơm trước mà đợi con về cùng ăn đấy." Bố mẹ nghỉ hưu ở nhà, mỗi ngày hai bữa cơm nên thường năm, sáu giờ là bố mẹ cô đã ăn xong rồi.

"Bố mẹ ăn thêm cùng con đi", một mình cô ăn cả một bàn đầy thức ăn thế này thật sự là quá nhiều.

Nhờ sự khuyên bảo và cổ vũ của mẹ mà Ẩn Trúc ăn thêm được một bát cơm nữa, cứ như ăn thêm một chút là có thể nhìn ngay thấy hiệu quả tăng cân của cơ thể cô. Từ trung học cho đến bây giờ, cô chưa bao giờ ăn nhiều như thế. Ẩn Trúc thấy dạ dày mình hơi khó chịu nhưng nhìn bộ dạng hài lòng của bố mẹ, trong lòng cô lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Dọn bàn ăn xong, ba người cùng ngồi ở phòng khách xem tivi. Chương trình tin tức chưa bao giờ bị bỏ qua thì hôm nay đã qua mất rồi. Bố ngồi ở một bên, đổi kênh liên tục để tìm kênh tin tức xem. Mẹ vừa gọt hoa quả vừa hỏi cô: "Con về thẳng nhà đã nói với bên ấy chưa?". Con cái dù hiểu chuyện thế nào, biết cư xử ra sao thì cũng vẫn là con cái, bố mẹ làm sao có thể không lo lắng chứ?

"Bố, mẹ", nhờ câu mở màn của mẹ mà Ẩn Trúc quyết định sẽ nói hết, "Bọn con ly hôn rồi".

"Cái gì?", cả bố và mẹ cô hình như đều không nghe rõ.

"Ông vặn nhỏ tivi thôi, con nó nói gì tôi không nghe rõ."

Bố cô luống cuống, không vặn nhỏ đi mà ngược lại còn vặn làm tiếng to hơn. Mẹ đứng dậy, đi đến chỗ để tivi tắt luôn, "Con vừa nói gì?".

Ẩn Trúc biết, bố mẹ cô đều nghe thấy cả, chỉ là không chịu tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Con, con ly hôn rồi", lời đã nói ra rồi nên cô chỉ còn cách tiếp tục nói ra cho hết.

"Chuyện xảy ra khi nào?", bố đang định nói gì đó nhưng bị mẹ ủn xuống, bà nhìn cô chăm chăm hỏi.

"Trước Tết Nguyên Đán."

"Thảo nào khi con về ăn Tết mẹ đã thấy rất lạ, còn nó thì đến một cuộc điện thoại cũng không gọi", mẹ chỉ nói đến đấy rồi đứng dậy đi vào phòng đóng cửa.

Bố lo lắng nhìn cô, "Mẹ con luôn bị mất ngủ, thường phải khó khăn lắm mới chợp mắt được một lát, nửa đêm gặp ác mộng là tỉnh dậy ngay, sau đó không thể ngủ lại được nữa. Nhưng bà ấy vẫn lạc quan bảo không ngủ được thì dậy làm việc, mà trong nhà có việc gì cần phải thức khuya dậy sớm thế đâu. Hôm nay sợ là lại càng khó ngủ ngon hơn rồi", lời của bố cô có ẩn chứa trong đó cả sự trách móc.

Lời trách cứ không quá nặng nề nhưng đủ để làm Ẩn Trúc không dám ngẩng đầu lên. Đã bao giờ bố nặng lời với cô như thế đâu? Cho dù ngày ấy cô bỏ ngoài tai sự phản đối của bố mẹ mà kiên quyết kết hôn thì bố vẫn âm thầm ủng hộ cô. Nhưng lần này, bố cũng đã tức giận thật rồi.

"Chuyện đã đến nước này, bố mẹ không can thiệp, mà cũng không muốn can thiệp vào nữa. Cuộc đời là của con, con hãy tự biết cách mà sống", rõ ràng là bố đã quá mệt mỏi rồi.

"Bố...", Ẩn Trúc cố kìm nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời.

Đúng lúc ấy thì mẹ đi ra gọi cô: "Vào trong này nói chuyện".

Tuy là gọi cô vào để nói chuyện nhưng thật ra chỉ có một mình mẹ nói, "Bố con là vì nhất thời tức giận nên mới nói thế, giờ con cũng đã ly hôn rồi, chỉ còn cái nhà này thôi thì sao bố mẹ có thể không lo cho con được?", mẹ kéo tay cô, khóc còn thảm thiết hơn cả cô.

"Sao đột nhiên lại ly hôn? Đã gặp phải chuyện gì mà có thể làm con hạ quyết tâm như thế này!", nói cho cùng thì mẹ vẫn rất thương cô.

"Mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi...", lúc này, nước mắt Ẩn Trúc đã ướt nhoè mặt.

"Xin lỗi gì mẹ chứ. Con có lỗi với chính mình vì đã để bản thân phải chịu đựng khổ sở, sống một cuộc sống như thế", con cái đương nhiên không thể tùy tiện mà quyết định ly hôn, bà suy nghĩ mãi về việc cứ mặc kệ con hay là khuyên bảo con đây.

"Mẹ không biết hai đứa đã gặp phải chuyện gì, có chuyện gì xảy ra. Hai vợ chồng sống với nhau chắc chắn sẽ có lúc xô bát, xô đũa. Có thể vì một hai chuyện nhỏ mà cảm thấy không thể tiếp tục sống với nhau nữa, ngược lại nếu gặp phải những vấn đề lớn lao, có khi sẽ lại cùng nhau cố gắng tới cùng. Nếu có thể nhẫn nhịn chịu đựng sự tức giận nhất thời đó, đợi vết thương lành miệng và tâm lý bình tĩnh lại, biết đâu mọi chuyện sẽ qua thôi."

"Bố con nhìn thì có vẻ là một người chồng, một người cha tốt đấy, cả đời đều sống rất mô phạm nhưng cũng vẫn không tránh được việc dính dáng đến những chuyện không hay."

"Mẹ!", Ẩn Trúc kinh ngạc vô cùng, trong mắt cô thì những người như bố cô là những người ít có khả năng dính vào những chuyện thị phi nhất.

"Chuyện xảy ra vào mấy năm con học đại học. Khi đó, ở tuổi của bố con thì chỉ có thể dừng lại vị trí ấy thôi, không thể leo cao hơn nữa. Nhưng bố con còn đang đương quyền nên lẽ đương nhiên sẽ có người bám lấy. Có lẽ bố con cảm thấy cuộc sống cứ êm đềm trôi qua thì đơn điệu quá!", giọng mẹ kể lại nghe thật nhẹ nhàng, cứ như không phải nói đến chuyện của người đầu gối tay ấp với mình mà như đang kể đến chuyện của người khác vậy.

"Khi ấy mẹ cũng đã bắt đầu đến tuổi mãn kinh, sức khoẻ lại giảm sút, tính tình khó chịu nên bố con nếu tránh được là tránh, thường chỉ có một mình mẹ ở nhà."

Ẩn Trúc cầm hộp khăn giấy qua, rút một tờ ra đưa cho mẹ, hai người cùng khóc và cùng lau nước mắt. Cô biết, chuyện này mẹ chắc chắn chưa từng nói với bất kỳ ai.

"Lúc đó, nếu không phải vì con thì mẹ đã quyết định ly hôn cho xong. Người đàn bà kia còn rất huênh hoang, có những lúc bố con không có nhà thì thi thoảng cô ta lại gọi điện thoại đến. Bắt đầu từ khi ấy mẹ đã thấy rất khó ngủ rồi."

"Sau đó thì sao ạ?", đây đã là chuyện xảy ra từ vài năm trước rồi nên Ẩn Trúc rất oán trách bản thân, trong nhà xảy ra chuyện như thế mà cô không hề hay biết gì.

"Có gì sau đó được nữa chứ? Mẹ không chịu ly hôn, bố con về hưu thì làm gì có ai cứ bám lấy một ông già vô dụng nữa?"

"Mẹ, vậy trong lòng mẹ..."

"Không nghiêm trọng như con nghĩ đâu. Khi mới biết chuyện, mẹ cũng có cảm giác bị phản bội, cảm giác như bầu trời bị xé ra làm hàng trăm hàng nghìn mảnh vậy. Nhưng chuyện đã qua rồi thì cũng để nó qua. Bố con hình như quên rồi và mẹ cũng đã quên dần rồi. Có lúc trên đường đi siêu thị về, hai người cùng đỡ nhau qua đường, trong lòng mẹ còn cảm thấy thời khắc ấy thật đẹp. Có một người bạn đời như thế chẳng phải rất tốt hay sao?"

"Thế sao mẹ vẫn mất ngủ?"

"Bệnh này từ từ điều chỉnh thôi. Mẹ ở nhà chơi không nên cũng chẳng có việc gì làm, ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì làm linh tinh, đợi khi nào buồn ngủ thì lại ngủ."

Mẹ cô dường như thật sự không còn để ý tới chuyện quá khứ nữa, lấy giấy lau nước mắt rồi lại nói tiếp: "Bất luận là người đó có vấn đề gì nhưng có người đó ở bên là tốt rồi".

"Mẹ, con hiểu. Nhưng người đó, không nhất thiết cứ phải là Ngô Dạ Lai", Ẩn Trúc không thể tưởng tượng ra được cảnh cô và Ngô Dạ Lai khi về già. Sự chờ đợi của cô, phải là sự đợi chờ mà vẫn cảm nhận được hạnh phúc, chứ không phải sống bên cạnh một người vô tâm như thế cho tới lúc già.

Mẹ rõ ràng là đã hiểu lầm, "Thì ra là như thế". Vì là con mình nên bà vẫn thiên vị hơn, "Lần này con phải cẩn trọng hơn đấy".

Cái gì mà lần này lần kia, chuyện hôn nhân thì người ta cũng chỉ có thể bất chấp tất cả để lao đầu vào một lần đó thôi. Làm lại với một người khác vào một thời điểm khác thì không phải chỉ là vấn đề của sự thận trọng. Có cần phải kết hôn hay không và điều đó có cần thiết hay không, đấy mới là vấn đề cô phải suy nghĩ.

Trong kỳ nghỉ này, có ai gọi điện đến rủ, cô cũng không ra ngoài mà chỉ ở nhà với bố mẹ. Trước kia, cô luôn cho rằng bố mẹ là chỗ dựa vững chắc của mình. Cho đến hôm nay, cô mới tự nhiên nhận ra bố mẹ cũng cần có cô ở bên cạnh chăm sóc cho họ.

Trên đường quay lại thành phố J, Ẩn Trúc đã đặt hết mọi gánh nặng trên vai xuống. Tất cả phiền não, dường như đã được vứt bỏ lại bên sườn núi kia để nó không còn có bất kỳ quan hệ nào với cô nữa.

Tiêu Ly cảm thấy sau khi quay lại thành phố J, tâm trạng Ẩn Trúc như nhẹ nhõm hơn nhiều, cũng nhanh nhẹn hơn trước làm diện mạo của cả văn phòng cũng trở nên tươi mới. Có lúc đến anh là cấp trên của cô mà cũng còn cảm thấy như bản thân đang phải làm việc dưới roi vọt của cô vậy, "Việc này không gấp nên không cần phải vội". Anh luôn dùng cách nói thương thảo như vậy để nói chuyện với cô.

Ẩn Trúc còn bắt bẻ ngược lại anh, "Có thời gian là em sẽ làm ngay, không đến cuối tuần lại phải làm thêm giờ". Cô muốn cuối tuần được nghỉ ngơi hoặc về thăm bố mẹ, hay học thêm thứ gì đó, bổ sung thêm kiến thức cho bản thân. Cuộc sống của cô không thể chỉ chăm chăm đi về hai nơi, cũng không thể cống hiến hết cho công ty được.

"Chị Phùng, cuối tuần chị có hẹn à?", chẳng cần Tiêu Ly phải mở miệng hỏi đã có kẻ lo chuyện bao đồng hỏi giúp anh rồi. Trương Nguyệt định giới thiệu anh họ mình cho Ẩn Trúc, dù chính bản thân cô ấy lại chưa có bạn trai nhưng vẫn cứ chối đây đẩy bảo không có thời gian đi gặp mặt.

Ẩn Trúc có thể không hiểu cô bạn đồng nghiệp đang nghĩ gì sao? Cô cũng không hiểu tại sao mình lại được Trương Nguyệt nhắm đến để giới thiệu. Cô ấy đã mấy lần nói đến việc sẽ giới thiệu bạn trai cho cô, một cô gái còn trẻ, ít hơn Ẩn Trúc hai tuổi mà lại muốn làm mai cho cô. Cô đã từ chối vài lần nhưng không được, chẳng còn cách nào khác nên cô đành kể sự thật là mình vừa ly hôn xong, không có tâm trạng cho việc kết bạn nữa. Cô nghĩ làm thế thì sẽ gạt được suy nghĩ muốn mai mối của cô bạn kia đi. Cô không thể nói thẳng là mình không có ý định tìm bạn đời ở thành phố J và vẫn muốn về quê xây dựng gia đình. Nhưng Trương Nguyệt vẫn cố nói, chỉ cần gặp mặt một lần thôi, còn thành hay không là chuyện khác, cô ấy nói cứ như là một nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành vậy.