Hạnh Phúc, Không Bắn Không Trúng Bia!

Chương 40: Đối kháng tàn khốc



Để che dấu cho tiểu đội đánh tập kích, sau khi Hạ Hoằng Huân ra lệnh mộttiếng bộ chỉ huy chiến đấu lập tức phát động tấn công luân phiên với Lam quân.

Làm quân tiên phong trong cuộc chiến hỏa lực, pháo doanh trở thành nòng cốt của trận đối kháng lần này. Trên mặt đất hỏa pháo cùng pháo cao xạ liên thủ hợp tác, đất rung núi chuyển, lấy ưu thế hỏa lực mạnh mẽ cùng tầmbắn xa tạm thời ngăn chặn Lam quân tập kích mãnh liệt, cổ vũ sĩ khí Hồng quân.

Nhìn thấy vài chiếc máy bay trực thăng của Lam Quân bị bắn hạ, các sĩ quantrong khu chỉ huy thoáng thở phào nhẹ nhõm, ngay cả trên mặt Hách NghĩaThành cũng hiện ra mấy phần vui mừng, chỉ có vẻ mặt nặng nề của Hạ Hoằng Huân là không giãn ra chút nào. Ánh mắt sắc bén như chim ưng chăm chúnhìn vào màn hình điện tử, đường cong gương mặt lạnh lùng vô cùng căngthẳng.

Hạ Hoằng Huân lo lắng là cần thiết, vì bảo tồn thực lực nếu lộ ra năng lực chiến đấu nòng cốt quá sớm sẽ rất bất lợi cho Hồng Quân. Dù cho có thểkhiến Lam Quân bị thương nặng, nhưng cũng có thể nói là mất nhiều hơnđược, huống chi chỉ là bị thương nho nhỏ. Cho nên, khi vừa áp chế hỏalực của đối phương thì anh lập tức hạ lệnh: “Dừng tiến công, gia cố trận địa, phòng thủ tại chỗ!”

Lúc này, chợt truyền đến tiếng nổ mạnh decibel cực cao, sĩ quan đoàn 532qua trăm trận chiến theo tiết tấu biến đổi mà đoán được đó là do lựccông kích của vũ khí sát thương lợi hại nhất của bọn họ.

Tiếng súng nhỏ phía xa bị tiếng pháo vang dội thay thế, khói dầy đặc cuồn cuộn làm diễn tập chiến tranh càng thêm tàn khốc.

Trong không khí căng thẳng thông tín viên báo cáo: “Đồng chí chỉ huy, xe cấpdưỡng dã chiến phe ta bị quân địch tập kích hàng không, toàn bộ đã nổ.Lam Quân đang tiến về phía căn cứ trên mặt đất.”

Trên chiến trường bị đối thủ tập kích căn bản không phải chuyện lớn gì,nhưng nếu như vẫn không tìm được tung tích kẻ địch thì quả thật vô cùngđáng sợ.

Đây là một trận đối kháng quỷ dị đến mức làm cho người ta giận sôi máu. Từlúc khai chiến đến giờ, Hồng Quân cùng Lam Quân chưa từng thực sự giápmặt giao chiến, hai quân giống như là một cái đánh một cái. Hồng Quânphá tiểu đội tập kích bắt đầu chiến cuộc trước, sau Lam Quân ngoài mặttỏ ra bị trúng hỏa pháo mặt đất mai phục bị đả kích nặng, ngay sau đólại lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh lén trận địa phía sauHồng Quân, không chút khách khí chặt đứt điểm hậu cần tiếp tế hai nơi.

Đối thủ mạnh có thể kích thích tiềm năng của con người. Hạ Hoằng Huân không vì vậy mà rối loạn, ngược lại ngoài dự liệu của mọi người anh cườicười, lấy giọng tán thưởng nói: “Đây là cho chúng ta mở mang tầm mắt,công – thủ vĩnh viễn đều không thể tuyệt đối.” Sau lại lấy giọng thoảimái nói: “‘ Hy sinh ’ đồng chí xe cấp dưỡng dã chiến, chôn nồi nấucơm.”

Nghe vậy, tất cả sĩ quan trong sở chỉ huy đều sợ run. Suy đi nghĩ lại cũngkhông thấy có gì không ổn, “Còn sống” phải tiếp tục chiến đấu, tử trậncũng phải cho người ta ăn cơm chứ. Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn nhau, sauăn ý lắc đầu cười khổ.

Không hổ là bộ đội đặc chủng huấn luyện nghiêm chỉnh, sau khi nhanh chóng phá hủy đường tiếp tế hậu hậu cần của Hồng Quân, chú ý đến hỏa pháo mặt đất của Hồng Quân, Lam Quân cũng không ham chiến, máy bay trực thăng nhanhchóng ẩn vào trong rừng rậm, lần nữa mất hút, tuyệt đối bảo toàn thựclực.

Chớp mắt, phía sơn cốc 036 tiểu đội đột kích gặp phải mai phục của đối thủngay trên trận địa then chốt. Vì vậy, sau khi Lam Quân chấm dứt tập kích trên tầng trời thấp thì hai quân bắt đầu “sức người chiến” trên mặtđất.

Viên Soái đưa tay ý bảo thủ hạ tản ra ẩn nấp. Lúc này mới lưu loát sờ tới bờ ngoài sơn cốc, động tác rất nhẹ, không kinh động đến cả cái nhánh cây.Xác định không có quân địch, anh quay ra sau lưng làm động tác, những sĩ quan khác trong tiểu đội tập kích mới chậm rãi chui vào trong rừng rậm.

Khi bọn họ cách mục tiêu 500m, không hiểu sao Viên Soái cảm thấy nguy hiểmđang tới gần. Anh chợt dừng lại, như có điều suy nghĩ ngửa đầu liếc nhìn bầu trời âm u, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ..... hai chữ “Nằmxuống” chưa kịp ra khỏi miệng, một điểm sáng nho nhỏ thoáng qua, dườngnhư nghe rõ được tiếng viên đạn bắn ra khỏi súng, ngực trái Viên Soáibốc lên khói trắng.

Đồng chí Trung đội trưởng tử trận nhất thời giận, anh nhụt chí thuận thếngồi xuống, vứt mũ xuống đất, anh tức giận quát: “Sao phải bắn vào ngực? Khoe ngươi bắn chuẩn à?”

Nhìn về phía tổ viên không biết là áp dụng động tác chiến thuật nằm xuốnghay bị té ngã tại chỗ, Viên Soái cúi gằm đầu, buồn bực nói: “Tôi chếtrồi, các cậu tiếp tục.”

“Chiến Nghị dẫn đội!” Mệnh lệnh quả quyết đến từ Hạ Hoằng Huân ở bộ chỉ huy.

Cùng là Trung Úy như Viên Soái – đồng chí Chiến Nghị cầm súng, không chậmtrễ chút nào đáp lại: “Rõ!” Ngay sau đó vỗ vỗ bả vai Viên Soái, vẫy tayra hiệu dẫn các chiến sĩ chui vào rừng cây.

Đội bắn tỉa Lam Quân giống như đi theo tiểu đội tập kích, chưa tới 500m, đã có sáu chiến sĩ Hồng Quân ‘vinh quang’ rồi. Nói cách khác, chia đềuchưa đến 100m mất một người.

Chiến Nghị có chút tức giận, anh nóng nảy mà gọi bộ chỉ huy qua micro: “Doanh trưởng, mẹ kiếp Lam Quân trêu chọc chúng ta chơi!”

Đấu pháp quả thật có điểm thất đức! Đoàn trưởng Lục Trạm Minh cùng HáchNghĩa Thành liếc mắt nhìn nhau, ông nhíu mày, sắc mặt Ninh An Lỗi cũngtrở nên ngưng trọng.

Hạ Hoằng Huân day day mi tâm, tay phải theo bản năng nắm thành quyền, anhnhắm mắt suy tư ước chừng mười giây, lúc mở ra trầm giọng nhắc nhở: “Bắn tỉa hy vọng nhất là có thể hạ gục mục tiêu, những người khác nằm sấpxuống bất động.”

Rốt cuộc là thủ hạ “Ái tướng” của Hạ Hoằng Huân, trong nháy mắt Chiến Nghịlĩnh ngộ ra ý của lão đại, sau khi một chiến hữu nữa bị bắn lén, anh lưu loát mà lắp đạn vào băng, sau đứng bật dậy, miệng quát: “Theo tôi lên!” Các chiến sĩ lập tức nhảy tới vị trí đội bắn tỉa mai phục.

Cùng lúc đó, giọng nói lãnh lẽo cực điểm của Hạ Hoằng Huân vang lên, tiểuđội đột kích nghe được: “Hỏa lực che chở!”, sau khi ra lệnh trừ nămngười theo Chiến Nghị xông ra, những người khác nắm chặt súng tự động.

Trong khoảnh khắc, trong rừng rậm đạn notron bay tứ tung, lá cây khô vàng bị ngọn lửa súng máy phun ra đốt cháy, rơi lả tả.

Quả nhiên là tinh anh của doanh Trinh sát. Đám người Chiến Nghị hành độngnhư thỏ chạy, dựa vào địa vật địa hình ẩn nấp, trong quá trình tiến lênkhéo léo tránh được súng bắn tỉa. Loại hành động điên cuồng nhìn nhưthiếu bình tĩnh này cuối cùng cũng khiến cho đội bắn tỉa không có cơ hội nổ súng. Khi điểm sáng một lần nữa thoáng qua thì Chiến Nghị không chút nào do dự, quyết đoán bóp cò.

Bắn tỉa Lam Quân ngụy trang tốt đã bị lật tẩy, anh bại bởi biện pháp đối phó với súng bắn tỉa hữu hiệu nhất ——xông lên tập thể.

Chiến Nghị thở hổn hển, không nhịn được báo tin mừng cho Hạ Hoằng Huân: “Doanh trưởng......”

Lại bị đối phương cắt đứt, giọng nói thuần hậu của Hạ Hoằng Huân âm thôngqua sóng điện truyền tới, anh nói: “Thấy rồi, không tệ!”

Trên khuôn mặt khỏe khoắn ngăm đen hiện lên nụ cười ngây thơ, Chiến Nghị rất thoả mãn với kiểu khích lệ nhàn nhạt này của Doanh trưởng, phấn chấn ẩn vào rừng cây. Phá tan tầng trở ngại bắn tỉa này, tiểu đội đột kíchthương vong hơn nửa cuối cùng cũng đến nơi, tập hợp cùng xe tăng.

Trên chiến trường không có bình tĩnh đáng nói. Sau giữa trưa Lam Quân liêntục khởi xướng tiến công. Áp dụng phương thức chiến đấu giáp công haimặt bao vây quân địch, một mặt cướp quyền phát ngôn ở trên mặt đất, lợidụng địa lôi nổ 40% xe bộ chiến Hồng Quân; mặt khác phát động máy baytrực thăng oanh tạc trận địa phòng thủ của Hồng Quân, hỏa lực mạnh mẽlàm cho người ta có ảo giác hỏa tiễn đang gào thét bên tai.

Bộ chỉ huy Lam Quân trở thành trọng điểm cuộc chiến, tên lửa phòng khôngkhông ngừng bắn ra, dần dần cũng không cản nỗi tấn công càng lúc càngmạnh của đối phương. Cùng lúc đó, thiết bị thông tấn bị quấy nhiễu,trong nháy mắt radio rối loạn.

“Điểm phục kích số ba gặp tập kích, toàn bộ chiến sĩ tử trận......”

“Điểm tiếp tế hậu cần số năm bị tấn công, gần như tê liệt......”

“Lại có năm chiếc máy bay trực thăng bay tới phía quân ta, yêu cầu hỏa lực trợ giúp......”

Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân càng ngày càng ra trầm trọng, cầm micro, anh chỉ huynói: “Tất cả chiến sĩ đội phục kích số hai đẩu mạnh tiến về sơn cốc 036, pháo cao xạ chú ý, bằng tốc độ cơ động lớn nhất áp sát sơn ưng......” Lời còn chưa dứt, radio hoàn toàn mất tín hiệu.

Nhìn màn hình điện tử đen kịt, ánh mắt Hạ Hoằng Huân lạnh lùng âm trầm đủ để bắn thủng người, đè nén nhu cầu sử dụng vũ lực đi đập phá cái gì đó ởtrong lòng.

Yên lặng chừng nửa phút, Hạ Hoằng Huân chợt bạo phát, xoay người hung ác cho ra một quyền, nện mạnh lên sa bàn.

Ninh An Lỗi muốn tiến lên, bị Lục Trạm Minh ngăn lại. Hách Nghĩa Thành hítsâu một hơi, nâng một tay vỗ mạnh vào bả vai Hạ Hoằng Huân.

Tự mình trải qua ba lần ba đoàn khác nhau đối kháng với Lam Quân, HáchNghĩa Thành phải thừa nhận, mặc dù giờ Hồng Quân rơi vào cảnh bị baovây, nhưng năng lực chỉ huy xuất sắc của Hạ Hoằng Huân thì quả thậtkhông phải bàn, mức chiến tổn thấp nhất trước mắt chính là minh chứng rõ nhất. Chỉ là, thế cục bây giờ hiển nhiên Hạ Hoằng Huân không thể chấpnhận. Đối kháng còn gần mười giờ nữa mới kết thúc, bọn họ đã bị đối thủdồn vào đường cùng? Kết quả như thế, không chỉ đoàn 532, mà mỗi một quân nhân tham chiến, đều là sỉ nhục.

Phát tiết xong, Hạ Hoằng Huân cưỡng chế bản thân phải nhanh chóng tỉnh táolại. Anh liên tục hít sâu mấy hơi, lúc xoay người đối mặt với những sĩquan khác thì cảm xúc nóng nảy đã mất hết, khôi phục chững chạc uynghiêm thường có.

“Lấy số lượng để chiến thắng có chút không đẹp, nhưng vũ khí của bọn họ hơnchúng ta một bậc, chúng ta cũng không chiếm được ưu thế.” Đại não nhanhchóng hoạt động, Hạ Hoằng Huân đứng ở vị trí chỉ huy suy xét vấn đề:“Theo như kế hoạch ban đầu đánh phong tỏa, dù thế nào cũng phải ‘ăn’được bộ chỉ huy Lam Quân.”

Hách Nghĩa Thành hỏi ra nghi ngờ của mọi người: “Căn bản không tìm được bộ chỉ huy của bọn họ, ăn thế nào?”

“So sánh với những điểm phục kích khác, bộ chỉ huy của chúng ta hỏa lựcmạnh nhất, vì sao Lam Quân cố tình cắn không nhả? Sau khi gặp tiểu độiđột kích, tại sao không lùi ra bên ngoài sơn cốc 036 hỏa lực yếu nhất?”Hạ Hoằng Huân hỏi liên tiếp hai phát, sau đó cho ra đáp án cân nhắc đãlâu: “Tôi đoán bộ chỉ huy Lam Quân đang ở sơn cốc 036. Cho nên, bọn họvẫn cố tránh bãi đất trống kia, lấy phương thức chủ động tiến công dờilực chú ý của quân ta.” Có lẽ, bọn họ đã trúng mai phục của Lam Quân màkhông biết.

Thần sắc Hách Nghĩa Thành ngưng trọng nhìn sa bàn: “Anh tính phản kích thế nào?”

Hạ Hoằng Huân muốn đem binh lực hai điểm phục kích của An Cơ cùng Dịch LýMinh hợp thành một, anh dẫn người đến sơn cốc 036 trực tiếp chỉ huy, tập trung hỏa lực tấn công hang ổ đối thủ.

Các sĩ quan ở đây, dù chức lớn hay nhỏ, cùng nhìn về phía Hạ Hoằng Huân,lấy ánh mắt phản đối mãnh liệt anh tự thân tới chiến trận. Phải biết,nếu như Tổng Tư Lệnh bị bắt, chẳng khác gì bộ chỉ huy bị diệt, cuộcchiến này thật sự thua quá khó nhìn.

“Tôi biết rất rõ nếu như tôi tử trận hoặc bị bắt sẽ như thế nào.” Hạ HoằngHuân lấy ánh mắt vô cùng kiên định lần lượt lướt qua mọi người: “Theonhư tình hình bây giờ chúng ta quá bị động, cả radio cũng bị Lam Quânphá hỏng, bộ chỉ huy cùng tôi không khác gì vật trang trí. Xin hỏi, nếunhư tôi không thể kịp thời liên lạc với binh sĩ trên chiến trường, nếu như tất cả bọn họ thành liệt sĩ, tôi chỉ huy thế nào? Tôi chỉ huy ai?”

Chất vấn của Hạ Hoằng Huân vô cùng có lực, các sĩ quan hiểu rõ tình hình chiến đấu không còn chỗ nào để cãi lại.

Khi tiếng súng, tiếng nổ lần nữa vang lên thì Hạ Hoằng Huân đã mang theomột trung đội doanh Trinh sát, phát huy ưu thế tác chiến ban đêm, dướisự che chở của hỏa pháo, mang theo gấp năm lần hỏa lực tiến về phía sơncốc 036.

“Lên giọng” quá mức đã khiến Lam Quân chú ý, khiến đối thủ cho rằng chủ lựcHồng Quân tới, bọn họ rốt cuộc bị buộc phải hành động, trong thời giancực ngắn nhanh chóng rút phần lớn máy bay trực thăng, bao vây chặn đánhdoanh trinh sát.

Đã có can đảm mang một trung đội tạo ra thanh thế lớn như vậy để đột kích, Hạ Hoằng Huân đương nhiên đã có chuẩn bị. Anh tới tất cả điểm phụckích Lam Quân, ăn miếng trả miếng chuẩn bị địa lôi, hỏa pháo làm lễ ramắt với bọn họ, khiến Lam Quân mặt xám mày tro, liên tiếp bị thươngkhông nói, khi “Liệt sĩ” tử trận hiểu rõ binh lực thật sự của Hồng Quân, hận không thể cầm súng nã xuống trận địa tiêu diệt đồng chí Trung tá.

Không hề có thương vong mà đẩy được Lam Quân đến sơn cốc 036. Khi họ dẫn được Lam quân đến sơn cốc đã là đêm khuya. Phát hiện các chiến sĩ đã mệtmỏi, Hạ Hoằng Huân hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ. Xác định đã duy trì khoảng cách an toàn cùng đối thủ xong, anh dẫn một sĩ quan cấp uý lặng lẽ lẻnvào vòng phục kích Hồng Quân.

Khi pháo doanh trưởng An Cơ mất liên lạc với bộ chỉ huy, cùng Dịch LýMinh, Trần Vệ Đông đứng tại chỗ chờ lệnh cả ngày, thấy chỉ huy cả ngườibụi đất đứng ở trước mặt họ, thì thần kinh căng thẳng mới giãn ra.

Giao máy vi tính quân dụng mình mang tới cho Chiến Nghị, yêu cầu anh dốc hết toàn lực tối đại hóa khôi phục lưới vô tuyến điện chỉ huy, để Trần VệĐông dẫn dắt một tiểu đội lẻn vào bãi đất 412, vận dụng các loại kĩ năng trinh sát, lấy được kế hoạch của Lam Quân, đồng thời ra lệnh: “Xe tăngtiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, chờ lệnh.”

Sơn cốc 036 trở thành chỗ chỉ huy tạm thời, Hạ Hoằng Huân an bài mạch lạcrõ ràng kế hoạch chuẩn bị chiến đấu mới, sĩ quan đoàn 532 tham chiến lần này giống như hổ sói bị nhốt lâu ngày được trả về với thiên nhiên, khí thế sắc bén không thể cản nổi.

Dưới bóng đêm, rừng núi thần bí mà tràn đầy nguy hiểm. Giằng co kéo dài đếnba giờ sáng, Lam Quân không kiềm chế được, rốt cuộc phát động tiến công, máy bay trực thăng ầm ầm lấy đội hình chỉnh tề đánh về phía sơn cốc036.

Đúng lúc này Hồng Quân khôi phục tín hiệu truyền tin hoàn thành công tác tập trung hỏa lực, trừ bộ chỉ huy mặt đất hỏa pháo giữ vững trạng tháiphòng thủ tại chỗ, binh lực tất cả điểm phục kích đối kháng đã lặng lẽtiến về sơn cốc 036 từ lúc Hạ Hoằng Huân tới.

Phát huy ưu thế số lượng cùng hỏa lực, trước lúc kết thúc cuộc đối kháng,đoàn 532 võ trang đầy đủ cùng bộ đội đặc chủng tiến hành trận giao tranh kịch liệt nhất, trận đối kháng siêu cao cấp này đã được đẩy đến caotrào.

......

Đạn tín hiệu màu đỏ báo kết thúc đối kháng phóng lên trong sương sớm, khitổng bộ quyết định tuyên bố kết quả, bộ chỉ huy ngoài ý muốn nhận đượcđiện thoại từ sư bộ gọi tới, Hách Nghĩa Thành được biết Mục Khả nằmviện. Mà lúc này Hạ Hoằng Huân, vẫn còn ở sơn cốc 036 chưa kịp trở về.Đám người Lục Trạm Minh cũng không biết, chỉ huy vì bảo đảm chiến thuậtphong tỏa thành công, mà tự bản thân cũng — bị thương.