Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 39: Nói chuyện



“Cạch”.

Nghe tiếng động Nhi lập tức quay lại nhìn.

-Cậu đến rồi.- Nhi nhìn Minh rồi ngồi lại tư thế cũ, gương mặt hướng ra ngoài cửa sổ.

-Cô đang đợi tôi sao?

-Tôi biết thế nào cậu cũng đến tìm tôi.

-Cô làm tất cả mọi chuyện như vậy, cuối cùng thứ cô được là cái gì?

-Cái tôi muốn có được chính là trái tim cậu.

-Cô nghĩ có thể có được nó bằng cách này?

-Tại sao lại không được?

-Muốn có được trái tim của một người thì phải dùng trái tim của mình để giành lấy. Phải dùng trái tim và tấm lòng của mình suy nghĩ cho người đó, tạo cho người đó một cảm giác thoải mái và bình yên.

-Vậy... cô ta tạo cho cậu được cảm giác đó?

-Đúng vậy.

-Vậy còn tôi?

-Cậu là một cô gái xinh đẹp và thông minh, nhưng cậu lại cho rằng bản thânlà nhất, muốn người khác làm theo ý cậu, khiến tôi cảm thấy không thoảimái.

-Tôi không tin, tôi ưu tú như thế chẳng lẽ không thể sánh bằng cậu.

-Đây không phải là chuyện xứng hay không xứng mà là sự đồng điệu về tâm hồn và trái tim của hai con người.

-Tôi cũng có thể mà, chỉ cần cậu muốn tôi cũng có thể sửa đổi.

-Vì một người mà phải thay đổi bản thân mình thì chỉ là gượng ép mà thôi, sẽ rất mệt mỏi.

-Chỉ vì cậu muốn trả thù ta đã làm bị thương con nhỏ đó nên mới nói với tôi như thế. Tôi không tin đâu.

-Cô thực sự đã làm sai quá nhiều rồi, chính lòng nhỏ nhen, đố kị của cô đã khiến cô lầm đường.

-Tôi không muốn nghe nữa, những điều cậu nói đều không đúng.- Nhi hét lên, bịt chặt hai tai lại.

Ở tại nơi khác.

-Đến giờ kiểm tra vết thương rồi, nhóc ngồi xuống đi.- Bảo ấn Dương ngồi xuống lan can.

-Tôi không sao mà.

Lần trước lúc đi cứu Mai và Châu có không cẩn thận để mấy người kia làm bịthương. Tuy vết thương không đáng nói nhưng Bảo lại cứ làm ra vẻ vô cùng nghiêm trọng lắm. Chỉ băng bó vài ngày thôi mà.

-Có cần thiết như thế không vậy?- Dương nhăn nhó nhìn Bảo chăm chút vết thương cho mình.

-Phải cẩn thận như thế này mới nhanh khỏi.

-Cũng gần khỏi rồi mà.

-Không được chủ quan như thế, phải cẩn thận.

-Anh thật là phiền phức quá đi mất.

-Không sao đâu.- Bảo cười xòa.

-Anh... có thể... kể về chuyện... lúc trước không?- Dương rụt rè, không hiểusao cô muốn biết quan hệ giữa ba người bọn họ trước kia.

Bảo khựng lại một chút rồi sau đó tiếp tục thay băng cho Dương.

-Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy.

-Không có gì.- Bảo đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Dương.- Đều là chuyện đã qua rồi.

Nhìn Bảo lúc này, Dương có cảm giác thật lạ.

-Đợi một chút, anh đi lấy nước cho nhóc.

Bảo để Dương ở lại rồi chạy đi, cô cũng không thể ngăn cản lại. Có lẽ cô không nên nói ra câu đó.

Trong phòng Nhi.

-Cô có biết những chuyện cô làm khiến tôi có ấn tượng về cô như thế nào không?- Minh lạnh giọng.

Nhi ngước mắt nhìn anh, giờ thì ánh mắt cô hoàn toàn mờ sương.

-Cô thật sự quá độc ác.

-Tôi như vậy cũng là do cậu mà thôi. Nếu cậu đối xử với tôi như đối xử vớihọ thì đã không như thế. À không, đáng lẽ ra cậu chỉ nên đối xử tốt vớimột mình tôi thôi.

-Cô đã quá tự kiêu rồi. Năm xưa, người mà Ngọc thích không phải tôi mà là Bảo, tôi đơn giản chỉ là đang giúp họ thànhđôi, nhưng cuối cùng cô đã làm hỏng tất cả mọi chuyện khiến sự việc trởnên trầm trọng như hôm nay.

-...

-Còn nữa, cô biết Mai thật sự là ai không ?

-Là người mà cậu yêu quý?

-Đúng, Mai là đứa em gái mà tôi yêu quý nhất, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên cạnh bảo vệ, không bao giờ cho nó bị tổn thương.

-Em...em gái?

-Đúng vậy, cô đã làm tổn thương đứa em gái quý giá của tôi. Cô nghĩ tôi sẽđối xử với cô như thế nào. Chỉ vì nhỏ nhen mà cô đã hoàn toàn mất đi lítrí của mình rồi.

-Không... không thể nào.- Nhi bàng hoàng ngồi xuống đất.

Minh nhìn Nhi một lúc lâu rồi ra ngoài.

-Không ngờ Mai lại là em gái cậu, thú vị thật đấy.

Minh quay sang, Bảo đang tựa lưng vào vách tường ngước mắt nhìn anh.

-Cậu đã nghe hết rồi?

Bảo không trả lời Minh chỉ quay lưng lạnh lùng bước đi.