Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 31-2: Thi hát (tt)



Cuộc thi hát chính thức bắt đầu ngay sau đó một tiếng chẩn bị.

Phải nói rằng học sinh trong trường này toàn là nam thanh nữ tú cả, ai cũng hát rất hay và còn cả xinh đẹp lại, như thế lại càng làm cho Mai cảm thấy mất tự tin hơn.

Đến phần biểu diễn của Dương và Bảo. Nó thật sự rất ấn tượng với phong cách hôm nay của anh, có chút trầm lắng, suy tư, chẳng giống với một người anh hay cười, vô tư như lúc trước. Cả Dương nữa, hình như cô bạn này cũng có vẻ bất ngờ trước dáng vẻ này của Bảo nhưng vẫn cố gắng thể hiện tốt phần biểu diễn của mình. Giọng của Dương khá trầm đục, nhưng rất có nét riêng, cộng thêm phần đệm của Bảo thì quả thật vô cùng hoàn hảo. Nó nhìn theo hai người với ánh mắt ngưỡng mộ từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc phần biểu diễn.

Đến lượt Mai và Hoàng biểu diễn. Phần dạo đầu là Hoàng hát trước, giọng cậu ấy hát vô cùng trầm ấm, giọng Hoàng khá trầm và nam tính. Lời hát cất lên liền làm Mai bị cuốn vào đó.

Ánh mắt Hoàng nhìn Mai một cách chăm chú làm nó có cảm giác rằng hình như... hình như con tim nó đang rung lên từng hồi mạnh mẽ, chưa bao giờ nó để ý thấy Hoàng nhìn nó như vậy, ánh mắt cậu tràn ngập dịu dàng và chân thành, làm cho nó như đang đắm chìm vào đó không có cách nào có thể thoát ra. Cánh tay cậu chìa ra hướng về phía nó, bất giác, nó đưa tay lên để bàn tay của nó nằm trọn trong lòng bàn tay của cậu.

-Đến lượt cậu rồi đấy- Hoàng nói nhỏ.

Lúc này nó mới hoàn hồn tâm trạng lại trở nên căng thẳng.

-Đừng lo lắng, nhìn vào tớ thôi.- Hoàng nhẹ nhàng cất tiếng.

Nó như bị thôi miên hoàn toàn không biết là mình đã hát như thế nào, chỉ đến khi tiếng vỗ tay vang lên thật to, nó mới hoàn hồn nhìn xuống phía dưới. Ở bên dưới có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hai người đang đứng trên này, trong đó có ngưỡng mộ, có ghen tỵ, cũng có cả sự cổ vũ.

Hoàng kéo tay nó bước về vị trí cũ, tay nó vẫn nằm trong tay Hoàng, bàn tay cậu rất ấm, làm cho nó có cảm giác được bảo bọc.

-Lúc nãy cậu biểu diễn hay thật đó.- Dương chạy đến bên nó.

-À... không ...không có gì.

-Cậu sao thế?- Dương khó hiểu.

-Không sao.- Mai tự mình rút tay về.- Lúc nào thì Châu biểu diễn.

Hoàng cảm thấy có chút mất mác khi trong tay bỗng nhiên trống rỗng.

-Không biết nữa, tớ nghe đồn là anh Minh không bao giờ chịu hát trước đám đông, không biết Châu sẽ thế nào.

-Làm sao như thế được?- Mai ngạc nhiên.

-Tớ không biết, thấy cậu ấy cứ đứng một mình ở đó nhìn mãi.- Dương chỉ về phía xa.

Theo tầm tay của Dương nó cũng có thể thấy được, nhìn thấy cô đứng một mình như thế có chút không đành lòng. Mai đảo mắt một vòng, khi thấy Minh đang đứng ở đâu thì vội bước về phía đó.

Trong đám đông, có một ánh mắt theo dõi hành động của nó.

-Anh Minh.- Nó vỗ vai Minh.

-Sao thế?- Minh nở nụ cười với nó.

-Anh thấy em lúc nãy biểu diễn thế nào?

-Tốt lắm, hình như còn rất nhập tâm nữa.

-Anh...- Hôm nay anh còn trêu nó nữa chứ.

-Sao thế, anh nói không đúng sao?- Minh lần nữa mỉm cười nhìn cô em gái của mình.

-Thôi đi, không nói với anh chuyện đó nữa, lát nữa anh có lên hát không thế?

-Sao em lại muốn biết?

-Em nghe nói anh không chịu hát nên đến đây hỏi xem sao.

-Vậy là em muốn anh hát?

-Chẳng lẽ thật sự anh không muốn hát sao?- Mai tròn mắt nhìn anh.

Minh ra vẻ trầm ngâm khiến Mai có chút sốt ruột.

-Vậy rốt cuộc anh có chịu hát không hả?

-Đến bao giờ em mới khắc phục được cái tính nóng nảy của em nhỉ?- Minh xoa đầu Mai.

-Em đang nói nghiêm túc mà.- Mai dỗi.

-Được rồi, anh có nói là anh không hát sao?

-Vậy là được rồi.-Mai nhoẻn miệng cười rồi chạy biến đi.

Cô em gái đáng yêu này của anh đúng là đáng yêu quá đi thôi.

Phần thi của Châu và Minh là phần cuối cùng của cuộc thi, hình như là do Minh yêu cầu thì phải, nhưng ai cũng nghĩ là do Châu cố ý như vậy, điều đó khiến Mai cảm thấy uất ức thay cho cô.

Phần thi bắt đầu, Châu là người lên hát trước. Chất giọng của cô trong trẻo, ngân nga khiến người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái, giai điệu thì êm dịu đưa mọi người vào một thế giới nhẹ nhàng mà thuần khiết như chính giọng hát của Châu. Dường như có một dòng suối trong lành nào đó đang chảy trong lòng người vậy.

Đến lúc cao trào, bỗng nhiên một giọng nam trầm thấp vang lên khiến mọi người đều kinh ngạc. Hình ảnh Minh từ từ bước lên bên cạnh Châu khiến bao nhiêu người ngây ngốc. Một người lạnh lùng, lãnh đạm, một người dịu dàng, thuần khiến, hai người đứng cạnh nhau cứ ngỡ như một cặp tiên đồng ngọc nữ trong truyền thuyết bước ra. Quả thật rất đẹp đôi.

Nếu nói giọng của Hoàng trầm thấp và ấm áp thì giọng của Minh có vẻ gì đó rất riêng, có chút lạnh lùng nhưng cũng có phần ấm áp.

Cả hai kết hợp rất ăn ý, hai giọng hát hòa quyện cùng nhau đưa mọi người đến từng cung bậc cảm xúc khác nhau. Lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh mẽ lúc dịu êm, cuốn hút đến lạ lùng. Mãi đến khi kết thúc, một tràng vỗ tay vang dội khiến tất cả bừng tỉnh, thật đúng là tuyệt phẩm,

-Chúng ta vừa kết thúc cuộc thi cuối cùng, bây giờ là phần kết quả, các em bình chọn cho cặp đôi nào đây?- Tiếng cô giáo vang lên.

-MINH- CHÂU-Tất cả đồng thanh.

Mọi người phản ứng như thế không có gì khó hiểu, hotboy lạnh lùng từ trước tới nay chưa từng hát lần nào, không ngờ giọng hát lại tuyệt vời đến thế, thật khiến người ta không thể nào không để tâm đến, làm cho những người xung quanh bỗng chốc trở nên lu mờ đi.

Và kết quả cuối cùng hiển nhiên là Minh và Châu là cặp đôi chiến thắng.

-Chúng ta cùng mở phần thưởng đi.- Mai tỏ ra vô cùng nóng lòng.

Vốn dĩ định đợi xong cả ba phần thi thì cùng tụ họp nhau mở quà, ai ngờ đâu cả ba đều được quà, đúng là niềm vui nhân ba.

-Ừ-Dương đồng ý.

Thế là cả 6 người đồng loạt mở phần quà của mình.

-Ôi, đẹp quá.- Mai reo lên.

-Trông thật trẻ con.- Bảo bĩu môi.

-Đẹp mà.- Dương phản bác.

-...- Hoàng, Châu và Minh chẳng nói gì.

Phần thưởng được tặng là mỗi cặp là một cặp móc khóa, trông cứ như họ là một đôi thật sự vậy...