Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 17: Chỉ cần có anh



Những tia nắng chiếu thẳng vào phòng đang nhảy múa trên gương mặt Mai. Nó nheo mắt, mất một lúc lâu để thích ứng, nó mới từ từ mở mắt ra. Sao nó lại ở đây nhỉ? Ở đây... hình như là nhà nó. Rõ ràng nó nhớ là nó đang ở trường mà, còn có...

Nó ngồi dậy, cơn đau từ khắp nơi lập tức lan truyền tới đỉnh đầu làm nó có chút choáng váng. Cả người nó đau ê ẩm, nó đưa tay đỡ lấy đầu mình, phát hiện cổ tay đã được băng bó rất cẩn thận.

-Em đã tỉnh rồi à?

Nó ngước lên nhìn người đối diện, một cảm giác muốn làm nũng nổi lên.

-Anh Minh.- Nó mếu máo.

-Sao thế?- Minh vội để tô cháo sang một bên ngồi xuống cạnh nó.- Em còn đau à?

Nó ôm Minh nũng nịu gật đầu.

-Không sao đâu, sẽ nhanh chóng khỏe thôi, ăn cháo đi này.

Minh cẩn thận bón từng thìa cháo cho nó. Anh lúc nào cũng là người bên cạnh nó lúc nó gặp chuyện, luôn là người giúp nó chịu tội khi nó phạm lỗi, Đối với nó, trên đời này có anh thôi là đủ rồi.

-Sao em lại ở đây?- Cuối cùng thì nó cũng nhận ra sự khác thường.

-Thế em muốn ở đâu?

-Ý, em là...- Nó cũng không biết phải nói sao- Sao anh lại về lúc này, chẳng phải là...

-Anh về trước, những chuyện còn lại để bố mẹ giải quyết rồi về sau.

-À, ra vậy...

-Em ăn uống cho đầy đủ vào để nhanh khỏi bệnh, nếu không thì bố mẹ hỏi đến anh không biết nói sao đâu.- Minh mắng yêu nó.

-Em biết rồi ạ.

-Em nghỉ ngơi đi, từ mai anh sẽ đưa em đi học.

-Vâng ạ,

Minh đỡ Mai nằm xuống, vén nhẹ mái tóc nó sang một bên. Nghe thấy nhịp thở đều đều của nó, anh mới rời khỏi phòng.

Để tô cháo vào trong chậu rửa, Minh đứng tựa lưng vào tủ lạnh, khẽ thở dài. Nếu không vì quá lo lắng cho nó mà vội vã đến trường, chắc anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình mất. Cô em gái anh coi như bảo bối, suốt ngày nâng niu gìn giữ lại bị đối xử như vậy thật không khỏi khiến Minh đau lòng...

-Anh Minh ơi, em muốn cõng.

Vừa mới sáng sớm, nó đã mè nheo, thói quen của nó mỗi sáng là ra khỏi phòng và đợi Minh cõng mình đến phòng vệ sinh. Lúc nhỏ, một lần bị tai nạn, nó phải băng bó chân. Khi đó tuy còn nhỏ nhưng Minh đã rất cưng chiều nó nên sáng nào cũng tình nguyện cõng nó đi. Lâu dần thành quen, nó lúc nào cũng muốn được cõng còn anh đương nhiên cũng không từ bỏ thói quen ấy.

-Em đã lớn rồi đấy, suốt ngày bám lấy anh như thế sao?- Tuy nói vậy nhưng Minh vẫn ngồi xuống để nó leo lên.

-Vậy thì có làm sao, em đang bị ốm mà.

-Em cũng đâu phải không đi được.

-Nhưng em thích được anh cõng, anh không thích cõng em hả?

-Ừ.

-Anh. – Nó đánh nhẹ vào lưng Minh.

-Thôi nào, em nhanh lên, muộn học bây giờ.

Minh thả nó xuống trước cửa phòng vệ sinh rồi đi xuống bếp. Nó làm VSCN xong thì xuống bếp ăn sáng. Anh nó đã chuẩn bị sẵn cả rồi.

Việc Minh đưa nó đến trường thật sự làm chấn động dư luận trong trường. Một người nối tiếng lạnh lùng, không quan tâm đến nữ sinh như Minh, hôm nay lại tận tình đưa một em nữ sinh lớp dưới đến trường, hơn nữa lại tỏ ra vô cùng quan tâm, lo lắng. Xem ra quan hệ của họ không hề bình thường(thì đúng là vậy mà). Bao nhiêu lời đồn thổi lần lượt ra đời, muôn màu muôn vẻ, đến mức Mai cảm thấy chán tới nỗi ý định giải thích cũng tiêu tan. Thôi thì họ muốn nghĩ gì là việc của họ, chẳng nên quan tâm làm gì.

-Em vào lớp đi, khi nào về, anh sẽ đợi em.- Minh nhẹ nhàng.

-Vâng ạ.

Mai mỉm cười chào Minh rồi đi về lớp, trên đường đi không ít người nhìn nó, đú mọi ánh mắt phức tạp nhưng dường như không dám làm gì nó. Nó cũng chẳng quan tâm.

Nghe tiếng xôn xao ngoài cửa lớp về nó, Hoàng cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Vui vì nó đã khỏe, có thể đi học, Hoàng có thể nhìn thấy nó, ngồi gần nó. Buồn vì... Haizz, lúc nào bên cạnh nó cũng có người săn sóc, lúc thì là Minh, lúc lại là Bảo, rốt cuộc cậu là người xếp thứ mấy trong đầu nó nhỉ? Hay là chẳng là cái gì cả?

Thấy nó tiến vào lớp, Hoàng thật sự rất vui mừng, nhưng vẫn không hề biểu hiện ra mặt, dường như cậu chẳng bao giờ biểu hiện thái độ này với nó. Ngoài mặt thì lạnh đến âm độ, còn trong lòng thì đang nóng đến chục độ, con người cậu lúc nào cũng vậy hay chỉ có nó mới khiến cho cậu trở nên như vậy.

Mai bỏ cặp xuống bàn, liếc nhìn Hoàng một cái rồi ngồi xuống. Nó và cậu ta vốn dĩ vẫn thế, nhưng trong lòng nó có chút giận dỗi, cũng chẳng hiểu tại sao.

-Hôm qua cô không về nhà?- Ngữ khí có chút trách móc, có chút lo lắng.

-Tôi ở nhà, hơn nữa đó không phải nhà tôi.

Không ngờ nó lại phân định rạch ròi đến vậy.

-Nhưng cô cũng phải thông báo cho tôi biết chứ.

-Tôi đã thông báo rồi.

-Lúc nào, sao tôi không biết.

-Tối qua, với mẹ cậu.

Lúc này Hoàng mới nhớ lại. Tối qua cậu đã lo lắng biết chừng nào nhưng vẫn không nói gì với bố mẹ mình. Cậu có nghe loáng thoáng mẹ nói chuyện điện thoại với người nào đó nhưng không ngờ lại là nó. Vậy mà hại cậu cả đêm không thể ngủ yên, sao mẹ không nói với cậu chứ.

-Tay cô bị sao vậy?- Hoàng nhìn thấy tay nó băng bó, vội hỏi.

-Không sao.- Nó đáp cụt ngủn.

-Thái độ như vậy là sao?

-Chẳng sao cả.

Hoàng thật sự nổi điên với nó, lần nào cũng cố tình chống đối với cậu, con gái gì mà cứng đầu quá vậy.

Vì tay nó bị băng bó, hơn nữa cổ tay rất khó cử động nên không thể viết bài được. Nhìn nó bất lực nhìn cây viết mình đang cầm trên tay không theo ý mình khiến Hoàng cảm thấy có chút vui vui. Trông nó đôi lúc đáng yêu quá làm cậu không thể rời mắt.

Thế là cậu bèn ra tay tương trợ. Lấy cuốn vở của nó, cậu thản nhiên viết bài vào.

-Này, cậu làm gì thế?

-Nhìn mà không biết à?

-Nhưng đó là vở của tôi, muốn viết bài thì cậu lấy vở của cậu đi.

-Tôi thích thế đấy.

-Nhưng tôi không thích.

-Tay cô cũng đâu viết được, tôi viết cũng chẳng có gì quá đáng chứ.

-Ý cậu là tôi phải cảm ơn cậu.

-Cô nói cô phải làm gì cơ?- Hoàng giả bộ nghe không rõ.

-Cảm ơn cậu?

-Được, vì lời cảm ơn này, tôi sẽ giúp cô chép bài.

-Cậu...

Biết mình mắc bẫy, nó không khỏi than trong lòng. Trời ạ, nó thế này mà để tên đó lừa, thật mất mặt quá đi.



Hoàng thì vẫn ngồi đó tủm tỉm không thôi, nhưng vì cậu đang cúi đầu nên nó không nhận ra.