Hạnh Phúc Đến Từ Anh

Chương 2: Cô Trở Lại



Lâm Thiên Tuyết cảm thấy trên trán mình có gì ấm ấm rồi lại mát mát...Cô cố gắng mở mắt ra , cảm giác đầu rất đau ... cảm giác mơ màng không biết mình đang ở đâu thì nghe giọng nói vui mừng vang bên tai.

-" Con tỉnh rồi..Con thấy như thế nào ? Tiểu Tuyết nói cho vú nghe đi"

Lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo nhưng sự thật trước mắt làm cô hốt hoảng không nói nên lời, người vừa hỏi cô là Vú Trần là vú nuôi của riêng cô, khi cô vừa mới sinh ra vú đã chăm sóc cho cô, trong Lâm gia ngoài ba thì vú Trần là người thương cô nhất...Nhưng có đều ba năm về trước vú đã nghỉ làm vì bị Đồng Ánh vu khống là lấy vàng của bà..Dù khi mọi việc vỡ lỡ ra không phải vú lấy nhưng vì sĩ diện vú đã xin nghỉ , lúc đó cô khóc rất nhiều ...sau khi vú rời khỏi Lâm gia hai năm sau cô mới kết hôn với Hứa Vỹ , hôn nhân của cô với Hứa Vỹ khiến ai cũng bất ngờ vì trước đó chỉ có Hứa Vỹ theo đuổi cô, cô chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái hắn nhưng đột ngột tiến đến hôn nhân khiến ai cũng thấy kì lạ...lúc đó vì đau lòng khi thấy Tần Bách Nhiên cùng Ana thân mật , trái tim đau đớn một lòng muốn quên đi mối tình đơn phương đó, lại được Hừa Vỹ dịu dàng chăm sóc khiến cô cảm động và cô lại xảy ra tình một đêm rồi lỡ mang thai với hắn nên mới đồng ý kết hôn ngay...có thai..bé con...bé con .. Lâm Thiên Tuyết lấy tay sờ bụng mình...rất bằng phẳng không có dấu hiệu gì là mang thai cả, cô nhìn khung cảnh xung quanh .Trời ạ! Đây là phòng của cô mà , từ lúc cô kết hôn ba đã mua cho cô một ngôi biệt thự để cô và Hứa Vỹ chung sống .Mà cô nhớ không lầm cô đã chết sao bây giờ cô nằm đây...còn vú Trần lại có mặt nơi này...Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra có ai đó nói cho cô biết không???

Vú Trần hỏi nãy giờ mà không thấy Lâm Thiên Tuyết trả lời , thấy cô hết trợn mắt rồi nhìn đông nhìn tây , bà lấy làm lạ lấy tay sờ mặt cô .

-"Tiểu Tuyết con sao rồi? nói vú nghe đi..Đừng làm vú sợ"

Lâm Thiên Tuyết cắn môi , mắt mở to nhìn chằm chằm Vú Trần, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng.

-" Vú con bị gì thế"?

Thấy cô hỏi mình vú Trần vui mừng cầm tay cô vỗ vỗ miệng cười toe toét.

-" Con bị sốt cao ...không sao rồi...không sao rồi...bác sĩ khám nói con hạ sốt rồi "

Cô bị bệnh sao? Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc chậm rãi mở miệng.

-" Vú ! năm nay con bao nhiêu tuổi rồi ? "

Vú Trần ngạc nhiên lấy tay sờ lên trán cô nhưng vẫn trả lời.

-" Có phải con bị sốt đến nỗi mất trí nhớ luôn không? Năm nay con 21 tuổi .Tuổi mình mà cũng quên sao ..có phải khó chịu đâu không nói vú nghe đi?"

21 tuổi trời ạ! Nếu cô không lầm cô được sống lại, quay trở về 3 năm về trước... Nếu không chính mình trãi nghiệm cô không thể tin được trên đời lại có chuyện kì lạ đến vậy? Cô được sống lại , cô được sống lại rồi! đây không phải là giấc mơ ,mà những chuyện trong quá khứ mới là ác mộng , là ông trời thương cô cho cô cơ hội quay trở về 3 năm trước để lựa chọn cuộc sống tốt đẹp hơn..Trời ơi! lúc này cô rất muốn khóc, cô rất hạnh phúc , thời gian này cô vẫn chưa hề xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hứa Vỹ, lúc này còn yêu đơn phương Tần Bách Nhiên , cô được sống lại để yêu anh thêm lần nữa, nhưng lần này cô sẽ không nhút nhát đứng từ xa nhìn anh mà sẽ khiến anh hiểu được tình cảm của cô vì bây giờ cô đã biết anh cũng yêu cô...Để cô nghĩ xem anh bây giờ đã rút khỏi bang hội chỉ là người làm mưa làm gió trong giới kinh doanh...mà lúc anh ở trước mộ cô nghe anh nói cô biết anh hiểu lầm người cô yêu là Hứa Vỹ ..Cô phải lên kế hoạch và cho anh hiểu rõ anh mới là người đàn ông cô yêu còn tên kia , cô sẽ không cho hắn cơ hội nào làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô...Tội của hắn và Lâm Tiểu Phù kiếp trước cô chưa tính sổ thì tốt nhất đừng đụng chạm gì đến cô...nghĩ đến Tần Bách Nhiên rơi nước mắt và thộ lộ trước mộ làm Lâm Thiên Tuyết mỉm cười hạnh phúc..Vú Trần thấy cô im lặng rồi mỉm cười ngây ngô bà lấy tay quơ quơ trước mặt cô.

-" Tiểu Tuyết con sao vậy?"

-" Vú !con đói bụng"

Giọng nũng nịu làm người khác yêu thương.

-" À phải rồi mấy ngày nay con có ăn uống gì đâu..Để Vú đi lấy cháo cho con ..Ngoan nằm yên chờ vú nha"

-"Dạ"

Đợi Vú Trần vừa khép cửa lại, Lâm Thiên Tuyết nhanh chóng xuống giường chạy đến bên chiếc gương , trong gương là hình ảnh cô gái vô cùng xinh đẹp, có nét đẹp rất ngây thơ làn da trắng mịn hơi nhợt nhạt một tý chắc do bệnh ..Đẹp nhất là đôi mắt to tròn con ngươi màu nâu mơ màng đầy cuốn hút , lông mi dài cong vút như cánh quạt...cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi , mũi thon cao hài hòa cả khuôn mặt trái xoan trắng noãn,mặt cô có chút thịt nhìn hơi phúng phính rất hợp với mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu hạt dẻ nhìn như búp bê, đôi mắt và mái tóc là do cô di truyền từ mẹ .Ba nói cô rất giống mẹ từ vóc dáng mãnh mai đến cả khuôn mặt chỉ giống ba cái mũi và chân mày...Nên ba rất yêu thương cô vì càng lớn cô càng giống mẹ , nghĩ đến hai người họ nhớ lại kiếp trước cô rất lạnh nhạt với họ vì cô nghĩ họ không cho cô được gia đình hạnh phúc để cô bị ghẻ lạnh sự khi dễ của mẹ con Đồng Ánh...

-" Tiểu Tuyết "

Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói đàn ông vang lên.

-" Ba "

Lâm Thiên Minh từng bước đi đến nắm tay dắt Lâm Thiên Tuyết đến bên giường ân cần kê gối cho cô.

-" Con mới hết bệnh sao lại xuống giường rồi"

Lời nói thì quở trách nhưng động tác thì ánh mắt hết sức dịu dàng..Tự nhiên Lâm Thiên Tuyết cảm thấy mắt mình cay cay cô nhào vào lòng Lâm Thiên Minh ôm chặt ông.

-" Ba "

Cô cảm thấy may mắn khi được sống lại lần nữa để sửa chữa những lỗi lầm của kiếp trước...Lâm Thiên Minh hết sức ngạc nhiên với thái độ của con gái mình , phải biết từ nhỏ Lâm Thiên Tuyết sống rất khép kính không thích thể hiện tình cảm ra ngoài..Với lại con bé luôn để trong lòng chuyện ông và Nhã Cầm li hôn, rồi cả chuyện ông kết hôn với Đồng Ánh, nên dù ông luôn dùng tình thương bù đắp cho cô hết sức có thể, nhưng thái độ cô trước sau như một, luôn tỏ thái độ xa cách với mọi người . Hôm nay cô lại nhào vào lòng làm nũng với ông như thế này, đây là đều ông mong mỏi bao lâu còn không được .Ông thật sự rất vui mừng..Lâm Thiên Minh miệng cười không khép lại được , nhẹ nhàng vuốt mái tóc nâu gợn sóng mềm mại của con gái .

-" Sao thế con?"

-" Không có gì chỉ muốn ôm ba một chút thôi ạ!"

Lâm Thiên Minh rất sợ phá hỏng phút giây hạnh phúc này , ông ngồi im lặng cho cô ôm...một lúc sau ông mới nhỏ nhẹ lên tiếng.

-" Tiểu Tuyết ba đã nói với Bách Nhiên tuần sau cho con vào Tập Đoàn Vĩ Thanh thực tập rồi đó"

Từ xưa hai gia đình Lâm gia và Tần gia có mối quan hệ rất thân thiết , ngày xưa còn ở gần nhau , đúng ra ông rất muốn con gái ông vào thực tập tập đoàn Thiên Đại của ông nhưng con bé một hai muốn vào thực tập tại Tập Đoàn của Tần gia ông cũng hết cách, với mối quan hệ chú cháu giữa ông và Tần Bách Nhiên thì xin cho Lâm Thiên Tuyết vào không hề khó khăn.

Lâm Thiên Tuyết ở trong lòng Lâm Thiên Minh lúc này ngẩng đầu lên , nũng nịu lên tiếng.

-" Ba con muốn vào công ty giải trí T& T thực tập "

Kiếp trước vì muốn được gặp anh nên cô mới xin vào Vĩ Thanh thực tập nhưng Hứa Vỹ cũng thực tập ở đó , hắn lúc nào cũng bám theo cô như sam nên mới khiến cho Tần Bách Nhiên hiểu lầm.Kiếp này cô sẽ không để anh hiểu lầm cô nữa nên cô sẽ xin vào T&T thực tập vừa được gặp anh lại không bị Hứa Vỹ phá rối.

Lâm Thiên Minh ngạc nhiên.

-" Sao thế con? Không phải lúc đầu con một mực muốn vào Vĩ Thanh sao?"

-"Ba ! Con muốn thực tập ở T&T vì môi trường bên đây đa dạng không cứng ngắc như bên Vĩ Thanh..Nhưng ba, hai bên không phải đều do Tần Bách Nhiên làm chủ hết sao? Ba chỉ cần nói với anh ấy một tiếng là được mà..Hay là ba không muốn giúp con?"

Cô phụng phịu nũng nịu giả vờ như giận hờn , đôi mắt nâu mơ màng như ngấn nước khiến người khác nhìn mà yêu thương huống chi là Lâm Thiên Minh.Ông lập tức đồng ý ngay.

-" Được rồi..Ba có nói là không giúp đâu..Để ba gọi điện nói với Bách Nhiên một tiếng....

Được chưa nào?"

-" Dạ.Cám ơn ba"

Hai cha con nhìn nhau cười..Lâm Thiên Minh giờ phút này cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì Tiểu Tuyết bắt đầu thay đổi, chịu dựa dẫm vào ông làm lòng ông vui vẻ ,đâu còn tâm trí để ý gì đến đôi mắt giảo hoạt của con gái mình.