Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 64



Cứ vậy sao? Về sau thế nào? Chu Kiến phiền muộn nhìn bọn họ biến mất trong màn sương dày đặc. Thiên Viễn đứng cạnh hắn, khóe môi hiện nét cười. “Một kẻ ngay cả Tử thần cũng nể sợ ba phần, cậu sao phải sợ cậu ấy không nắm được hạnh phúc chứ? Hai bên giao tranh, kẻ mạnh ắt thắng, chung quy Tiểu Nguyên là người thắng cuộc!”

Chu Kiến bước tới trước mặt nghiêm túc nhìn y. “Người mạnh thắng? Cậu cho rằng bọn họ có thể thắng sao? Cùng một chỗ chính là thắng sao? Hiện tại tình huống này muốn bao nhiêu không ổn thì có bấy nhiêu không ổn, tôi không tin nổi.” Chu Kiến nặng nề vuốt tóc.

Thiên Viễn nhếch môi, giọng nói tuy nhẹ nhưng rất rõ ràng. “Tôi có. Tôi tin bọn họ. Hiện tại đích thực không ổn nhưng mặc kệ bao nhiêu gian nan, bao nhiêu khổ sở, bọn họ sẽ cùng nhau gánh vác, như vậy là đủ rồi.”

Hai người trầm mặc nhìn hướng bọn họ vừa đi, Thiên Viễn nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ chúng ta hẳn nên làm cái gì đó cho bọn họ.”

Ánh mắt sáng ngời của Chu Kiến nhìn y. “Cậu nghĩ làm thế nào?”

Thiên Viễn mỉm cười. “Khả năng của chúng ta có lẽ không đủ để xoay sở cái gì nhưng ít nhất có thể tăng thêm chút hi vọng cho họ.”



Căn nhà nhỏ ở Sơn Tây được thu dọn vô cùng sạch sẽ. Cây nho đã được cắt tỉa lại, tán cây hải đường cũng phủ đầy lá vàng, xung quanh đều đang chuẩn bị bước sang mùa Đông. Ánh mặt trời rạng rỡ tràn vào phòng ngủ trên lầu nhưng bị rèm cửa cản lại một nửa, nửa kia chiếu lên sàn nhà màu vàng nhạt. Trên giường, Lưu Tiểu Nguyên đang ngủ.

Lưu Tiểu Nguyên đang trong thời kỳ dưỡng bệnh nên chỉ có thể ngủ. Có đôi khi vài phút trước còn nói chuyện sôi nổi nhưng lúc Mạc Ngôn quay lại thì đã thấy cậu bé ngủ mất rồi. Giấc ngủ là cách hiệu quả nhất để thúc đẩy cơ thể phục hồi, tuy biết rõ điều này nhưng mỗi khi cậu bé ngủ say, Mạc Ngôn vẫn không nhịn được mà vươn tay sờ cậu, thúc cậu để xác định cậu còn thở, còn có thể tỉnh lại… Anh rất sợ.

Mạc Ngôn nhìn chăm chú gương mặt ngủ say của cậu nhóc, lòng dạ không yên. Ở bệnh viện, tinh thần của anh đều tập trung vào cậu, có rất nhiều chuyện không lo lắng gì. Hiện tại tình huống đã ổn định, các phiền nhiễu ùn ùn kéo đến. Không xuất ngoại được không phải vô cùng đáng tiếc; chỉ là vấn đề kinh tế vẫn nghiêm trọng như trước. Anh không muốn dựa vào mẹ và hiệu trưởng Lâm nhưng phỏng chừng trong một thời gian dài anh không có cách nào phân thân ra làm việc khác được, càng đừng nói có tìm được con đường mưu sinh hay không. Thân thể cậu nhóc đã có thể hoạt động được đôi chút, không giống tình trạng nằm bẹp trên giường như trong bệnh viện, thống khổ cũng giảm bớt không ít; nhưng có thể hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ tươi cười nhảy nhót trước kia hay không – không ai dám nói. So với thân thể, tâm tư cậu bé lại là một vấn đề lớn. Cậu nhóc hoạt bát kia chưa từng hỏi nửa câu xem mình có thể khỏe lại hay không, lại càng không nói một chút gì về tương lai. Cậu chỉ vui vẻ chuyên tâm trải qua từng giây phút được ở bên nhau.

Mạc Ngôn biết trong lòng cậu bé nhà mình còn khúc mắc không dễ dàng gỡ bỏ. Cậu không nhìn mặt người nhà, cũng không gặp mặt bạn bè; nhưng ngày thứ ba sau khi tỉnh lại liền dặn anh phải nhớ làm chứng cho viên tài xế đụng phải cậu, miễn để gã qua mặt quan tòa. Mạc Ngôn thật sự không thể chấp nhận được, nếu có thể anh hi vọng kẻ gây ra tai nạn kia sẽ biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!

Tiểu Nguyên đã rất sợ hãi. Cậu sợ đau! Cậu sợ lâm vào sự lựa chọn đầy tuyệt vọng thảm thiết ấy, có thể chưa từng trải qua sự sợ hãi như vậy cho nên cậu không muốn đi đối mặt với nó.

Tiểu Nguyên! Anh hiểu tâm tư của em, thương tổn trong lòng em – anh thấy được. Em đau, anh càng đau hơn, bọn họ cũng rất đau! Tiểu Nguyên, anh nên bắt em làm thế nào bây giờ?

Âm thầm thở dài, Mạc Ngôn kéo góc chăn giúp cậu, hôn nhẹ lên chóp mũi cao thẳng, nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, mẹ Mạc đang đeo kính lão cẩn thận gọt trái cây, thấy Mạc Ngôn xuống bèn nhỏ giọng nói: “Ngủ rồi sao? Con cũng mau nghỉ ngơi một chút đi, thằng bé ngủ không nhiều lắm đâu.”

Mạc Ngôn ngồi cạnh mẹ, áy náy nhìn bàn tay đang gọt trái cây của bà. “Mẹ, mẹ nghỉ một lát đi, để con gọt cho!”

“Không cần, con gọt không đẹp.” Tay mẹ Mạc run run cố gắng cầm chắc con dao nhỏ. Đĩa trái cây có táo và chuối tiêu các loại được gọt thành những miếng nhỏ tinh xảo, miếng nào cũng lộ ra vẻ đáng yêu vô cùng. Bà đặt tất cả lên một chiếc đĩa thủy tinh, xung quanh bày những chú thỏ nhỏ làm bằng trái lê giòn ngọt.

Mạc Ngôn cười nói: “Mẹ giống như đang dỗ trẻ con vậy! Hiện tại cậu ấy có thể tự ăn rồi, không cần phiền phức như vậy.”

Mẹ Mạc nhỏ giọng nói: “Người nằm mãi trên giường sẽ cảm thấy khó chịu nên thường ăn ít, con bày ra một đống trước mặt, thằng bé nhìn thấy cũng no tận cổ rồi, nào còn lòng dạ ăn uống nữa? Gọt đẹp đẽ như vậy ăn sẽ ngon miệng hơn, có thể dỗ dành nó nhấm nháp thêm một chút.”

Mạc Ngôn thở sâu quay mặt đi chỗ khác. Trong bệnh viện, mẹ luôn lặng lẽ mang cháo hầm thuốc tới đưa cho mình. Trong khi nhà Tiểu Nguyên không ngừng đưa cơm cháo cùng đồ ăn vặt ngon miệng tới, bà vẫn cứ làm. Anh nói bà không cần làm, Tiểu Nguyên không ăn hết nhiều như vậy, nhưng mẹ chỉ nói – coi như nhận lấy tấm lòng! Về nhà được gần nửa tháng, mẹ chỉ lặng lẽ đứng dưới lầu, sợ Tiểu Nguyên biết sẽ không vui.

Con xin lỗi, mẹ ơi! – Mạc Ngôn thầm nói trong lòng.



Lưu Tiểu Nguyên trở mình một cái, tuy đã tỉnh nhưng không tài nào mở mắt được. Cậu hừ khẽ muốn xoa nắn thắt lưng, bỗng nhiên cánh tay bị nắm lấy, sau đó hai bàn tay to nhẹ nhàng vuốt chậm xuống theo chiều dọc cơ thể, thay cậu hoàn thành động tác rất nguy hiểm với bản thân này.

Thoải mái ngọ nguậy một chút, Lưu Tiểu Nguyên chờ khăn nóng lau mũi dụi mắt. Quả nhiên, một chiếc khăn mặt nóng hầm hập nhẹ nhàng lau qua lau lại. Lưu Tiểu Nguyên mở mắt, sau khi ngủ một giấc cảm thấy tinh thần thật khoan khoái. Mạc Ngôn buồn cười nhìn cậu nằm ngẩn người trong chăn hệt một chú mèo lười biếng, nhéo nhéo tai cậu. “Ngồi dậy một lát đi, ăn chút trái cây nhé.”

Lưu Tiểu Nguyên hơi dẩu miệng tỏ vẻ chán ghét nhưng vẫn bị Mạc Ngôn dỗ dành ngồi dậy.

Tựa vào gối dựa, Lưu Tiểu Nguyên thử điều chỉnh cho mình một tư thế thoải mái nhất, xương cốt chưa khỏi hẳn nên lúc cử động vẫn rất đau nhức. Vừa nhìn thấy đĩa trái cây được cắt gọt tỉ mỉ, cậu ‘Oa’ một tiếng mở to mắt. “Anh làm à? Dạo này đúng là càng ngày càng đảm đang nhỉ!”

Mạc Ngôn xoa nhẹ tóc cậu, không nói gì. Lưu Tiểu Nguyên cầm một chiếc tăm xiên một chú thỏ nhỏ lên, vẻ mặt dần thay đổi. Cậu chẳng ngốc tới mức không nhận ra tay nghề không mấy cao siêu của Mạc Ngôn, cơm canh và trái cây mấy ngày nay được chuẩn bị rất chu đáo và đúng giờ, mà Mạc Ngôn thì luôn ngồi cạnh mỗi lúc mình tỉnh dậy. Sao có thể không nhận ra chứ?

“Ai dưới lầu vậy?”

Mạc Ngôn trầm ngâm một chút rồi nói: “Mẹ anh.”

Lưu Tiểu Nguyên cụp mắt xuống, chọc chọc chiếc tăm xuống đĩa. “Sao không gặp?” Cậu nhỏ giọng nói.

Mạc Ngôn cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. “Sợ em còn hận, không dám lên thăm.”

Sự im lặng thật khiến người ta khó chịu. Ánh mắt chờ mong của Mạc Ngôn giống như một cây kim đâm vào lòng. Còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn chẳng bận tâm thứ gì nữa, đáng tiếc vẫn cảm thấy đau lòng, thật vô dụng! Khóe miệng Lưu Tiểu Nguyên gợi lên nụ cười tự giễu.

“Em không thể đi xuống, anh giúp em mời bác lên đây đi! Dù sao cũng muốn cám ơn đồ ăn mấy ngày nay.”

Nghe được những lời này của cậu nhóc, Mạc Ngôn cao hứng đứng bật dậy.

“Mạc Ngôn!”

Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Mạc Ngôn quay đầu lại. “Có phải em là một kẻ hết thuốc chữa luôn khiến người khác ghét bỏ không? Nếu là vậy thì đừng nói với em. Em biết bản thân mình ích kỷ, bá đạo, không nói lý lẽ, ai nói em như thế cũng được nhưng em không muốn nghe những lời này phát ra từ miệng anh. Cả đời đều không được!”

Lưu Tiểu Nguyên mím chặt môi, quật cường ngồi thẳng dậy, lệ bắt đầu tràn quanh viền mắt. Mạc Ngôn cảm động từ đáy lòng, đau đớn tận xương tủy. Anh quay qua nhẹ nhàng cầm bả vai thon gầy của cậu, dùng một nụ hôn nóng bỏng chặn miệng. Ôm cậu thật cẩn thận, anh dán lên môi cậu nói: “Anh không nói em, cũng không mắng em. Em là tên nhóc quậy phá, không có việc gì cũng giận dỗi khiến anh rất ngứa răng, phải cắn một miếng mới dễ chịu được. Nhưng anh lại thích nhìn em đùa giỡn, rất yêu cái tên xấu xa Lưu Tiểu Nguyên hay nghịch ngợm, muốn ôm chặt vào lòng mà nuông chiều.”

Nước mắt rốt cuộc chảy ra ào ào, lần đầu tiên Lưu Tiểu Nguyên chui vào lòng Mạc Ngôn khóc rống một cách thoải mái. Rất nhiều nỗi niềm chồng chất bấy lâu dần dần được hóa giải theo tiếng khóc ấy.



Dưới lầu, mẹ Mạc mở cổng ra, mẹ và chị ba của Tiểu Nguyên đang đứng ngoài cửa, tuy rằng thời gian này đã quen nhau nhưng khi gặp mặt vẫn rất xấu hổ. Mẹ Mạc căn bản không biết xưng hô thế nào, đành phải ậm ừ để hai người bước vào.

Bà nhỏ giọng nói: “Vừa tỉnh dậy, đang ăn trái cây!”

Mẹ Tiểu Nguyên đưa cà mèn ra, nói: “Tôi làm cho nó ít điểm tâm, Tiểu Nguyên rất thích ăn cái này.”

Mẹ Mạc nhận lấy, vốn muốn nói ‘phiền bà mang từ xa tới đây như vậy’ nhưng ngẫm lại thấy không ổn nên liền im bặt.

“Hai ngày nay có tiến triển chút nào không ạ?” Chị ba do dự hỏi. Tuy rằng ngày nào cũng đến nhưng không nhịn nổi muốn hỏi. Lúc trước nếu giữ cậu lại bệnh viện thì đã không có thảm họa kia, nếu đã buông tay khiến cậu thoải mái thì sao giờ đây lại không muốn gặp người nhà chứ? Chị ba suy nghĩ vòng vo, khổ sở trong lòng chỉ có thể tự mình gặm nhấm.