Hạnh Phúc Của Em - Tran Thi Thanh Thao

Chương 44



Nói xong thì tên giám đốc đó được một tên mang ghế cho ngồi, hắn ngồi xuống thì sai bảo mấy tên đàn em:

- Tụi bay không biết thương hoa gì cả, ít ra cũng phải kiếm cái gì lót cho mấy em nó nằm chứ, sàn đất vừa dơ vừa lạnh tội mấy em nó, còn không mau đi kiếm.

Hai tên dạ rồi chạy đi kiếm đồ có thể lót dưới đất được,còn ba tên còn lại nhìn đăm đăm hai cô, tên giám đốc đã vứt một chai nước khoáng lại gần cô rồi nói:

- Cầm chai nước với viên thuốc này uống vào đi, chí ít nó sẽ giúp không làm hai em đau mà còn sung sướng nữa, ít ra trước khi chết tụi em còn được khoái lạc còn gì.

Nói xong thì kêu hai tên đàn em cho cô gái nằm đất uống thuốc vào, hai tên cầm thuốc hăng hái đi lại chỗ cô đứng và bạn mình đang giả bộ xỉn ngủ, đưa thuốc thấy cô cầm nhưng không uống tên giám đốc uy hiếp:

- Em gái à, em mà không tự uống thì đừng trách tụi anh đây mạnh tay nhé, khôn hồn uống đi.

Quay sang nhìn đã thấy Lan Anh bị bóp miệng cho viên thuốc rồi bịp mũi ép nuốt, cô đành nhắm mắt uống luôn viên thuốc đó, hai tên đã kiếm được một cái nệm bỏ hoang đã bị mốc meo đổi màu nhìn không ra mang đặt xuống phủi tạm bợ:

- Đại ca,chỉ có tấm nệm này thôi,nhưng khá tốt rồi, giờ mời đại ca chơi trước,tụi em hưởng sau, hai cực phẩm sạch này lần đầu tiên tụi em được hưởng, đúng là đi theo anh không sợ không có phần ngon há tụi mày.

Bốn tên nghe đồng bọn nói đúng đều gật đầu đồng ý. Cô nhìn 6 tên này rồi cười:

- Cũng phải coi các người có hưởng được hay không nữa kìa.Nhưng mà tôi đang thắc mắc tôi quen ai và ai là người có ân oán với các người,ít ra phải nói cho tôi hay chứ, không thì chết còn chưa hiểu lên oán ai mới phải.



Tên giám đốc nghe cô nói thế cười hahaha:

- Cô em thật cá tính,anh thích, nếu e muốn hỏi thì anh cũng trả lời em luôn để cho em biết vì sao mình bị như vậy. có trách là trách thằng bồ em dám động đến sếp anh, còn làm cho sếp anh mất địa bàn nữa,vậy em nghĩ xem có lên trách bồ em hại em không?

Cô nghe nói xong thì suy nghĩ bồ mình ư,cô hỏi tiếp:

- Bồ tôi ư, mà bồ tôi là ai,tên là gì các anh có nhầm lẫn không vậy.

- Sao nhầm được,bồ cô em không phải giám đốc công ty Điền Gia sao tên là Khánh Duy còn gì.

Cô nghe tên xong thì ồh lên một tiếng rồi liếc mắt nhìn anh, như biết cô muốn nói con hàng này do anh mà ra đó. Thấy cô nhìn ra cửa sổ, mấy tên cũng nhìn theo nhưng không thấy gì vì trời tối om, bên trong này sáng là nhờ đèn pin được chiếu rọi một khúc phòng, tưởng cô đang tìm cách trốn thì một tên đã lên tiếng:

- Em yêu àh, em khỏi nhìn chỗ tìm cách trốn hay kêu cứu, vì khu vực này không có bóng người, chỉ có mấy anh bầu bạn với tụi em thôi.

Nói xong hắn đang lấy một chai nước hất vào mặt Lan Anh để cho tỉnh.

- Cho con nhỏ này tỉnh luôn để còn có kích thích nhé đại ca. Thấy tên đại ca gật đầu đồng ý hắn đã đổ cả chai nước vào mặt Lan Anh rồi tính tát gọi dậy. Thấy thế cô nói để cô gọi bạn mình,không cần anh ta tát. Cô lắc vai giả bộ kêu bạn mình thức dậy,Lan Anh cũng làm bộ ngơ ngác nhìn xong hét lên. Cô diễn như thật còn run rẩy cả người nữa chứ ai không biết kiểu gì cũng nghĩ cô em chói gà không được.Nhìn bạn mình diễn cô nghĩ có lố quá không vậy.