Hạnh Phúc Bi Thương

Chương 23



“Vì sao các chị đi mua đồ cho trai mà lại kéo tôi theo.” Thùy Chi đứng chống nạnh. Cô đang cùng hai nhỏ em đi shopping ở cửa hàng thời trang V trong trung tâm thương mại. 

Hoài Thư đang đứng lựa áo sơ mi. “Thì chị có gu thẩm mỹ cao. Nhiều kinh nghiệm trong việc tặng quà cho cánh mày râu.”

“Sao cô biết tôi có nhiều kinh nghiệm?” Thùy Chi liếc mắt.

“Thì chị nhiều tuổi hơn tụi em.” Hoài Thư thản nhiên đáp.

Thùy Chi như bị nói móc về vấn đề tuổi tác. “Bộ ai nhiều tuổi thì người đó có nhiều kinh nghiệm sao?” Cô cảm thấy điên tiết lên, nhưng vì đang ở nơi công cộng nên đành kìm lại. “Sao mấy cô không rủ bé Hương?”

Uyên Phương đứng gần đó. “Chị ấy mắc đi chơi với anh Xuân Đức rồi.”

Thùy Chi như muốn bật ngửa. “Vậy té ra tôi là thứ sơ cua cho mấy người hả?” Lần này thì cô muốn điên lên thật.

Chị em thâm tình với nhau là gì. Là khi họ có thể thoải mái nói móc, châm chọc, mắng chửi hay đá xéo nhau nhưng lại không sợ mắc lòng.

Thật ra tối nay thì Uyên Phương và Hoài Thư định rủ Thùy Chi với Thanh Hương đi mua sắm. Sau đó thì bốn người sẽ đi ăn gì đó nhè nhẹ. Uyên Phương nói với mọi người rằng, cô đi mua quà để tặng Quốc Bình. Ngày mai là sinh nhật của anh chàng này. Theo những người xung quanh nhìn nhận thì mối quan hệ giữa cô nàng và Quốc Bình ngày càng khởi sắc hơn.

Còn Hoài Thư thì mua quà tặng cho Văn Thanh. Sau bữa tiệc 8/3 tối hôm đó, hai người đã bắt đầu hẹn hò tìm hiểu nhau. Nhưng để đi đến được bây giờ thì là cả một quá trình “hiểu lầm” rất tốt. 

Chuyện là sau khi Tuấn Kiệt hát xong, Uyên Phương và Hoài Thư bắt đầu đi tới chào bàn. Uyên Phương chào Tuấn Kiệt, lúc này siêu anh hùng mới quay lại ngạc nhiên và xen lẫn là nỗi e thẹn. Nếu mà anh biết Uyên Phương đang ở đây thì anh đã không lên hát rồi. Do lúc Thanh Hương đi vào và thấy Uyên Phương, cô nghĩ chắc cậu mình biết rồi. Nhưng cô đâu ngờ rằng, lúc Tuấn Kiệt đi vào thì Uyên Phương chưa tới.

Trở lại với câu chuyện của Hoài Thư, Thanh Hương thấy cô nàng đi tới nên liền kêu Văn Thanh. Anh chàng quay lại và bắt đầu thể hiện sự rụt rè như những người đàn ông khác, khi họ lần đầu tiên gặp đối tượng. Hoài Thư khi thấy Văn Thanh thì tim liên hồi đập nhanh, anh chàng quá đẹp trai so với sự mong muốn của cô.

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Văn Thanh lúc này đã ngà say nên đưa cặp mắt lờ đờ nhìn Hoài Thư. Cô thì lại nghĩ anh có một cắp mắt hút hồn. Những ngày sau, Hoài Thư bắt đầu chủ động điện thoại cho Văn Thanh, sau khi chờ mãi mà không thấy anh ta điện cho mình. 

Trong cơn say, Văn Thanh không biết thế nào, anh nhìn gà hóa cuốc và Hoài Thư lúc đó trông chả khác gì tiên nữ giáng trần. Đến hôm sau tỉnh lại, anh chợt nhận ra mình đã lỡ mồm. Chính vì vậy nên anh đã cố tình né tránh liên lạc với cô nàng.

Bia rượu, đúng là thứ khiến người ta mù mờ đầu óc.

Khi Hoài Thư điện thoại cho Văn Thanh, anh chàng giả vờ bận làm việc để khước từ lời mời. Hoài Thư nghe vậy nên bảo anh cứ tập trung làm việc, để bữa sau đi chơi cũng được. Vừa mừng thầm giây lát thì Văn Thanh chợt nhận ra, Hoài Thư không như những người yêu cũ của anh trước đây. Cô không như họ chì chiết anh, mà ngược lại còn bảo anh tập trung làm việc. 

Nghĩ cũng đáng nên thử tìm hiểu, Văn Thanh điện thoại ngược lại và rủ Hoài Thư đi ăn. Hai người vào nhà hàng và Hoài Thư hân hoan với những thức ăn trước mặt. Chính vì việc cô hồn nhiên trong ăn uống, nên điều đó một lần nữa đả động đến trái tim Văn Thanh. Có lần đầu thì sẽ có lần hai. Những cuộc đi chơi tiếp theo bắt đầu được hình thành và tình cảm của hai người cũng theo đó mà phát triển. Đến bây giờ thì hai người đã công khai mối quan hệ.

Tình yêu đôi khi là vậy, nó tự hình thành và tìm đến chúng ta vào những lúc không ngờ nhất. Duyên đến, chúng ta tự ắt tìm được nửa kia của mình. Giữ được hay không, cùng nhau đi tới ngưỡng cửa của hạnh phúc hay không, điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào hai người.

Có những tình yêu, đôi khi chúng ta yêu họ không phải vì vẻ bề ngoài, vì gia thế hay vật chất. Mà đơn giản là họ hiểu và quan tâm chúng ta.

Văn Thanh cũng vậy, lúc đầu anh không thích Hoài Thư cho lắm. Nhưng vì Hoài Thư là người đầu tiên, người duy nhất trong những người anh yêu và trong những cuộc tình anh trải qua, Hoài Thư biết thông cảm cho anh. Thật sự thông cảm hay không, thì điều đó Văn Thanh chưa biết. Cái anh quan tâm là cần một người hiểu mình, quan tâm mình và thấu hiểu cho mình. Và ấn tượng ban đầu của Hoài Thư là đáp ứng được những tiêu chí đó. Mọi thứ còn lại thì phải phụ thuộc vào thời gian sau này, trước khi hai người tiến đến hôn nhân.

Trở lại với thực tại, Uyên Phương giơ chiếc cà vạt màu đen lên. “Chị ơi, cái này đẹp không?” Nơi cô đang đứng là giá treo trưng bày cà vạt. Hàng loạt chiếc đủ màu, đủ kiểu, trải dài theo một hàng ngang vô cùng ngăn nắp và thứ tự.

“Không biết.” Thùy Chi khoanh tay trước ngực và giả vờ giận hờn.

Uyên Phương năn nỉ. “Đi mà chị. Nó đẹp không?”

Thùy Chi hé môi cười. “Không.”

“Không đẹp sao.” Uyên Phương buồn rầu. Hai hàng lông mày cô nhíu lại, miệng cô chu ra trông rất đỗi dễ thương.

Thùy Chi bước tới. “Nó già quá so với tuổi của Quốc Bình.”

“Nhưng mà đẹp phải không chị?” Thùy Chi tươi trở lại.

Thùy Chi nhíu mày. “Cái này dành cho người đứng tuổi. Hoặc cho mấy tay tài xế, cận vệ gì đó thôi. Quốc Bình mang vào không hợp đâu.”

“Vậy sao.” Uyên Phương hí hửng. 

Hoài Thư lật đật cầm hai chiếc áo sơ mi đi lại chỗ Thùy Chi. “Chị, cái nào đẹp hơn?” Cô đưa hai chiếc áo lên ngang mặt. Một chiếc màu xanh dương và một chiếc sọc hồng.

“Trời ơi, có bé tư vấn viên kìa. Sao lại hỏi chị?” Thùy Chi nhìn sang nhân viên tư vấn đang tủm tỉm cười.

Hoài Thư đáp. “Em ấy có biết Văn Thanh như thế nào đâu.”

Thùy Chi liếc mắt. “Thì chị cũng có biết Văn Thanh là ai đâu.” Cô nói nhanh. “Đừng có nói chị có gu thẩm mỹ cao hay nhiều kinh nghiệm nha.”

“Ít nhất thì chị cũng gặp nhiều chàng trai mà.” Hoài Thư nhanh trí chống chế. “Chẳng lẽ chị chưa bao giờ tặng quà cho cậu Quốc Anh sao?” Ý Hoài Thư là cậu Tuấn Kiệt của Thanh Hương. 

Thùy Chi khẽ cười. “Tất nhiên là chị tặng nhiều rồi. Nhưng chị không bao giờ tặng quần áo cả.”

“Ủa vì sao?” Hoài Thư tò mò muốn biết để tặng thêm gì đó cho Văn Thanh.

“Anh ấy toàn mặc đồ của anh trai mình à. Còn không thì anh ấy tự sắm cho mình. Chị có tặng thì anh ấy cũng bỏ xó thôi.” Thùy Chi nói thật.

Hoài Thư gặng hỏi. “Thế chị thường tặng gì cho cậu ấy?”

Thùy Chi khẽ cười. “Dẫn anh ấy đi ăn, hoặc tặng nước hoa hay dầu gội đầu gì đó.” Cô lại liếc mắt nhìn Hoài Thư. “Mà sao cô hỏi nhiều vậy?”

Lúc này thì Uyên Phương nhăn nhó rồi bỏ chiếc cà vạt đen lại. Cô đi tới chỗ nhân viên tư vấn. “Chị chọn giúp em một chiếc cà vạt dành cho thanh niên đi.” Uyên Phương bực tức vì tốn công vất vả chọn lựa đủ kiểu cà vạt để tặng cho siêu anh hùng.

“Dáng người hoặc màu da anh ấy thế nào ạ?” Nữ nhân viên tư vấn khẽ cười.

“Chị chọn đại cái nào đẹp là được.” Uyên Phương đáp nhanh.

Cuối cùng thì cô nhân viên lựa chọn một cái cà vạt màu xám cho Quốc Bình. Hoài Thư thì lựa chiếc áo sơ mi màu xanh dương. Chỉ mình Uyên Phương là nhăn nhó không vui, còn lại thì ai cũng tươi cười.

Uyên Phương vừa bước ra khỏi cửa hàng. “Hai chị đi tới nhà hàng trước đi. Em đi vệ sinh một chút.”

Hoài Thư nói. “Gần nhà hàng cũng có nhà vệ sinh mà em.”

Uyên Phương nhanh nhảu đáp lại. “Hai chị cứ đi trước đi nha.” Cô lật đật quay lưng đi một lèo.

Không phải vì cô đau bụng, mà đó chỉ là lý do để việc cớ thoát khỏi hai người. Uyên Phương đảo mắt nhìn xung quanh để tìm cửa hàng nào bán nước hoa dành cho nam giới hay không. Rồi cô cũng tìm được, cô hớn hở nhanh chóng chạy vào trong.

“Chị bán cho em chai nước hoa dành cho nam giới. Loại nào thơm ấy.” Uyên Phương nói nhanh.

Cô nhân viên khẽ cười. Sau khi hỏi han thêm một vài chi tiết để tìm loại nước hoa phù hợp, cô đem ra một lọ nước hoa nhãn hiệu C. Đây là nhãn hiệu nổi tiếng mà Uyên Phương cũng biết. Đưa nhanh thẻ để thanh toán, Uyên Phương mừng thầm trong người. Cảm giác của cô lâng lâng trong người rất khó tả. 

Sau khi ăn xong với hai bà chị, Uyên Phương đi về lại nhà. Lao lên phòng, điều đầu tiên cô làm là đi kiếm giấy dán và bút. Cô bắt đầu nằm trên giường nắn nót ghi từng chữ, rồi cô phân vân không biết phải ghi gì trên đó. 

“Tặng anh”, cô cảm thấy ngại ngại sao ấy. “Tặng siêu anh hùng”, cô không muốn ông chú biết bí mật của mình. Cuối cùng đắn đo một hồi, Uyên Phương đành ghi. “Tặng chú.” Cô cảm thấy không đúng lắm nhưng đành chịu. Dán miếng giấy lên nắp hộp quà, Uyên Phương bật cười trong sung sướng. 

Sáng hôm sau, Uyên Phương bỏ hộp quà trong một chiếc túi nhỏ. Cô bước bộ từ tòa nhà tài chính sang tòa nhà quản lý. Trước giờ ông chú nói với cô, rằng ông chú làm tài xế cho chủ tịch. Hằng ngày ngoài việc đưa đón thì lúc không có việc gì, ông chú sẽ ngồi trong phòng của chủ tịch. Mà Uyên Phương nghe nói không ai được phép bén mảng lên đó, bên bộ phận an ninh kiểm tra rất gắt gao. 

“Alo, ông chú hả?” Uyên Phương nói vào điện thoại. Cô đang đứng trước cửa ra vào của tòa nhà quản lý.

Tuấn Kiệt lúc này đang ngồi trên xe. “Có chuyện gì vậy nhóc?” Anh không biết vì sao mới sáng sớm, mà cô nhóc đã điện cho mình.

“Ông chú làm việc ở tầng nào vậy?” Uyên Phương giả vờ hỏi.

Tuấn Kiệt như muốn nhảy đựng lên. Anh ầm ờ. “Thì ở trên phòng của chủ tịch. Mà nhóc hỏi để làm gì?”

Uyên Phương bặm môi cười. “Thì tôi có đồ muốn đưa cho chú.”

“Đồ gì?” Tuấn Kiệt hoang mang.

Uyên Phương nói lớn. “Thì chú biết vậy đi. Hỏi nhiều vậy.” Cô dịu giọng lại. “Giờ làm sao để tôi đưa cho chú đây.”

Tuấn Kiệt cảm thấy hết hồn. “Ờ thì nhóc đi tới chỗ tiếp tân ấy. Bảo gởi đồ cho Quốc Anh ở ban trợ lý là được.”

Uyên Phương khẽ cười. “Ờ Vậy nha.” Cô cúp máy.

Đi tới bàn tiếp tân, nơi ba nhân viên nữ vô cùng xinh đẹp đang ở đó. Uyên Phương thấy hai bên cạnh là hai người an ninh mặt mày lạnh lùng đang đảo mắt nhìn quanh. Cô nhanh chóng nhờ gởi giúp túi quà lên cho Quốc Anh. Chị nhân viên khẽ cười rồi xin thông tin cá nhân. Uyên Phương không hiểu cho lắm nhưng cũng đưa thẻ nhân viên của mình lên. Một tiếng “tít” vang lên, khi chị nhân viên quét xong mã vạch.

Túi quà của Uyên Phương sau đó được di chuyển cùng với những bưu kiện khác vào bên trong một căn phòng. Nơi bộ phận an ninh khác sẽ kiểm tra độ an toàn. Túi quà sẽ theo băng chuyền di chuyển qua các máy quét an ninh và các nhân viên sẽ làm những thủ tục kiểm tra khác, trước khi giao tới các bộ phận liên quan.

Vì túi quà của Uyên Phương gởi đến một nơi đặc biệt, phòng chủ tịch, do vậy nó được ưu tiên kiểm tra kỹ nhất. Mãi đến tận trưa, khi bộ phận giao nhận liên lạc với ban trợ lý, thì Thành Mỹ mới đi xuống để tiếp nhận. 

Sau khi ký tên xác nhận, Thành Mỹ cầm trên tay một số phong thư và túi quà của Uyên Phương gởi cho Quốc Anh. Móc ra xem thử, Thành Mỹ chợt như nổi điên lên khi thấy bên trong là một mẫu giấy. Ngoài chữ “tặng chú”, thì còn kèm theo một mặt cười trông rất đáng ghét “^_^”.

Phẫn nộ, phẫn nộ ngập tràn, Thành Mỹ bước về văn phòng trong một trạng thái như muốn bùng cháy. Bỏ đại túi quà lên bàn của Quốc Anh, chiếc bàn nhỏ được đặt bên ngoài trước cửa phòng của Tuấn Kiệt. Thành Mỹ lao về chỗ của mình và chuốc giận lên con chuột máy tính.

Quốc Anh lúc này vẫn chưa biết chuyện gì, anh mới cùng Tuấn Kiệt đi ăn về. Thấy trên bàn mình có một túi nhỏ gì đó, Quốc Anh liền mở ra xem. Nhận thấy nét chữ và hình vẽ ngộ nghĩnh, Quốc Anh ngầm đoán đây là món quà của cô bé Uyên Phương. Lúc ngồi trên xe anh có nghe thoáng qua cuộc đối thoại của chủ tịch. Sau khi vào trong đưa quà cho Tuấn Kiệt, Quốc Anh đi tới chỗ của Lê Phúc, trợ lý đảm nhiệm về mặt truyền thông.

“Tối nay rạp V có phim gì hay không Phúc?” Quốc Anh đứng bên cạnh hỏi.

Lê Phúc đang ngồi làm việc thì ngẩng mặt lên. “Nhiều phim lắm. Mà sao, anh định rủ ai đó đi xem hả?”

Quốc Anh ừm một tiếng. “Cậu nghĩ anh nên xem phim gì?”

Lê Phúc bấm bàn phím liên hồi. “Xem phim Truy Sát này đi.” Lê Phúc chỉ ngón trỏ vào màn hình.

“Phim này hay lắm hả?” Quốc Anh tò mò.

Lê Phúc lắc đầu. “Không. Phim này dở nhất.” Thấy vẻ mặt tội lỗi đầy ngạc nhiên của Quốc Anh, Lê Phúc khẽ cười. “Phim này dở nên ít người xem. Như vậy thì thích hợp cho anh với ai đó rồi.”

Quốc Anh như hiểu ý. “Vậy cậu đặt vé giúp anh với.”

Lê Phúc ầm ờ giây lát. “Để em xem nào.” Anh chăm chú nhìn vào các khung giờ chiếu phim. “Tối nay thì chỉ có hai suất chiếu. Một suất lúc 17h. Và một suất lúc 19h40.” Lê Phúc nhìn Quốc Anh. “Anh chọn suất nào?”

Trong lúc Quốc Anh đang suy nghĩ thì Thành Mỹ ngồi gần đó nãy giờ đã nghe hết. Bực tức đứng dậy, Thành Mỹ hướng về nhà vệ sinh trong một cảm xúc muốn đánh ai đó cho hả dạ.

Tặng quà rồi giờ hẹn nhau đi xem phim hả, Thành Mỹ nói thầm trong đầu.

Móc điện thoại ra, Thành Mỹ vào mạng và đặt hết vé xem phim A lúc 19h40. Vì chưa có ai đặt nên Thành Mỹ như vừa bao luôn cả rạp. Anh làm thế chỉ bởi vì một mục đích, phá đám. Hết vé rồi thì lấy gì mà xem phim chứ. Rồi Thành Mỹ chợt nhận ra, có rất nhiều rạp V ở thành phố và anh chỉ mới bao được một rạp.

Giận quá mất khôn, câu nói chưa bao giờ sai cả.

Quốc Anh phân vân. “Nên đi ăn trước rồi xem phim. Hay là xem phim trước rồi đi ăn?” Trước giờ anh chưa hẹn hò với ai cả.

Lê Phúc nhíu mày. “Nếu anh xem suất 17h thì xem xong ăn. Còn nếu suất 19h40 thì ăn xong xem.”

Quốc Anh khẽ cười. “Cậu chờ anh chút, để anh đi hỏi đã.”

Quốc Anh bèn đi tìm Thành Mỹ. Không thấy ở chỗ ngồi, Quốc Anh nghĩ chắc anh chàng đi vệ sinh hay uống nước gì đó. Đang định tới nhà vệ sinh thì Quốc Anh thấy Thành Mỹ đi ra.

“Mỹ.” Quốc Anh hớn hở.

Thành Mỹ đáp lại với một trạng thái đầy khó chịu. “Chuyện gì?”

“Tối nay đi xem phim với Anh không?” Quốc Anh khẽ cười.

Thành Mỹ lúc này hơi ngạc nhiên. “Sao lại rủ tôi?”

Quốc Anh gãi đầu. “Thì Anh muốn đi chơi với Mỹ.”

Chứ không phải đi với ai kia à, Thành Mỹ nghĩ thầm rồi nói. “Phim gì?”

“Phim Truy Sát. Mỹ muốn xem suất 17h hay 19h40?” Quốc Anh nói ra các lựa chọn.

Thành Mỹ vẫn chưa hiểu cho lắm nhưng giọng nói đã dịu hơn. “Ủa, chứ không phải ông định rủ ai đó đi xem sao?”

Quốc Anh vội đáp nhanh. “Đâu có. Tại Anh không rành mấy vụ này nên mới nhờ Lê Phúc.”

Thành Mỹ nghĩ mình vừa bị hố một cú lớn. “Vậy 19hh40 đi.” Giờ thì Thành Mỹ nghĩ phải làm sao để bán hết mấy chục vé còn lại.

“Vậy nha.” Quốc Anh vỗ tay rồi hớn hở quay đi.

“Ủa còn.” Thành Mỹ vẫn chưa rõ một chuyện. “Cái túi quà.” Anh không biết phải nói làm sao.

Quốc Anh quay lại. “À, Anh đưa cho chủ tịch rồi.”

Thành Mỹ lại hoảng loạn thêm. “Sao lại đưa cho đại ca. Trên đó ghi tên Quốc Anh mà.”

Quốc Anh khẽ cười. “Chủ tịch lấy tên Quốc Anh để nói láo với cô bé Uyên Phương. Nên trước giờ cô bé vẫn cứ nghĩ chủ tịch là Quốc Anh.”

“Sao trước giờ không ai nói cho tôi biết.” Thành Mỹ như mới người ở trên trời mới rớt xuống.

“Ủa, chuyện này ai cũng biết hết mà.” Quốc Anh đáp.

Lại nói về Tuấn Kiệt, sau khi nhận túi quà từ tay Quốc Anh. Trầm ngâm giây lát, anh cũng mở ra xem. Đọc xong tờ giấy, anh vừa khẽ cười thì lại tối sầm mặt mày lại khi thấy bên trong là chai nước hoa nhãn hiệu C. Tuấn Kiệt liền điện ngay cho cô nhóc.

Uyên Phương nói vào điện thoại. “Chú nhận được quà chưa?”

“Sao nhóc lại tặng tôi?” Tuấn Kiệt không hiểu cho lắm.

“Thích thì tặng thôi. Mà chú thấy thế nào?” Ý của Uyên Phương là thấy mùi hương của nước hoa như thế nào. 

Tuấn Kiệt ầm ờ. “Thấy vui. Cảm ơn nhóc nha.”

“Tôi hỏi mùi của nó á.” Uyên Phương nói lớn.

“À, thơm” Tuấn Kiệt trả lời đại rồi nói nhanh. “Ừm, vậy có gì tối gặp.”

Uyên Phương ừm một tiếng. “Tối gặp.”

Tuấn Kiệt cúp máy và bắt đầu ngồi trầm ngâm một mình ở bàn tiếp khách. Anh không hiểu vì sao cô nhóc lại tặng anh chai nước hoa. Anh không biết có phải vì anh hôi hay không. Hoặc cô nhóc chê anh thối chẳng hạn. Anh bắt đầu lục lọi lại trí nhớ xem lại những phản ứng gần đây của cô nhóc lúc đi chơi với mình.

Quốc Anh bước vào phòng. “Sao trông chủ tịch buồn hiu vậy?”

“Cậu nghĩ xem, có khi nào cô nhóc chê tôi hôi không?” Tuấn Kiệt không thể tự giải đáp nên đành hỏi người khác.

Quốc Anh ngồi xuống bên cạnh và thấy chai nước hoa. Anh tự ngầm hiểu. “Không có đâu, chủ tịch đừng nghĩ vậy.”

Tuấn Kiệt nhíu mày. “Vậy tại sao lại tặng nước hoa cho tôi. Hay là cô nhóc muốn tôi thơm hơn.” Anh chợt nảy ý. “Cậu ngồi gần tôi như thế, vậy có ngửi thấy mùi gì không?”

Quốc Anh đang châm trà cho chủ tịch thì ngừng lại. “Để em ngửi thử.” Cậu nhích mũi gần tới sát ngực của Tuấn Kiệt.

Đúng lúc này thì Thành Mỹ bước vào. Anh chàng muốn hỏi những vấn đề đang khuất mắc trong đầu mình. “Hai người làm gì vậy?” Anh chàng nói lớn.

Quốc Anh quay lại. “Anh đang ngửi mùi cơ thể của chủ tịch.”

“Để làm gì?” Thành Mỹ như đang ghen.

“Để xem thử tôi có hôi hay không.” Tuấn Kiệt đáp.

Quốc Anh nói rõ hơn. “Cô bé tặng cho chủ tịch chai nước hoa. Chủ tịch đang nghĩ có phải mình thối hay không.”

Thành Mỹ lúc này mới hạ nhiệt. Anh cũng ngầm hiểu ra. “Đại ca nghĩ gì vậy. Em ấy tặng nước hoa bình thường thôi, chứ có ý nghĩ đó đâu. Từ khi nào mà đại ca lại quan trọng mấy vấn đề này.”

Quốc Anh lại đáp thay. “Vì cô bé quan trọng với chủ tịch.”

Tuấn Kiệt liếc mắt sang như thay lời muốn nói.

Tối hôm đó, Thành Mỹ và Quốc Anh đi xem phim với nhau. Đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người. Quốc Anh bị Thành Mỹ đuổi đi mua bắp nước, lúc anh quay về thì thấy Thành Mỹ đang cầm một xấp lớn vé trên tay. Anh không biết vì sao rạp phim lại in vé nhiều như vậy. Anh nghĩ chắc là nhằm để kiểm soát hay kiểm tra gì đó.

Khi phim đã bắt đầu chiếu, Quốc Anh thắc mắc. “Sao rạp phim vắng quá ta?”

“Kệ nó đừng quan tâm. Xem phim đi.” Thành Mỹ nói nhanh.

Trở lại với Uyên Phương, tối nay cô được Quốc Bình mời đi dự sinh nhật. Lúc sáng cô cũng đã tặng quà cho anh. Cô đang định bụng tối nay gặp siêu anh hùng thì đột nhiên Quốc Bình lại đi tới rủ cô. 

Sau khi thất tình, thời gian sau, Quốc Bình đã lấy lại được phong độ của mình. Nghĩ đến cảnh mình bị lừa dối trong thời gian vừa qua, cộng với tấm lòng dịu dàng của Uyên Phương, anh nghĩ nên cho cô một cơ hội, thứ mà anh không hề có với Thanh Hương.

Quốc Bình và Uyên Phương cũng có hẹn đi cà phê với nhau một vài lần. Đa số là ôn lại các kỷ niệm xưa. Anh bắt đầu cảm thấy cô nhóc năm nào không còn trẻ con nữa. Dần dần tình cảm của anh dành cho cô cũng bắt đầu được hình thành.

Uyên Phương cùng với Hoài Thư đi tới dự sinh nhật ở nhà hàng C. Cảm giác của cô lúc này lại không như cô nghĩ. Thời gian vừa qua, cô cũng chẳng còn mơ mộng đến Quốc Bình nữa, mặc dù miệng thì vẫn luôn bảo đang tìm cách đoạt được trái tim anh. Đến cả lúc mua quà, cô cũng chỉ chăm chú lựa cà vạt cho siêu anh hùng, còn Quốc Bình thì chả ngó ngàng đến mấy. Từ lúc vụ đánh nhau, đến khi siêu anh hùng ca hát, trong đầu cô lúc nào cũng chỉ nghĩ tới thần tượng của mình.

Cảm thấy chán nản, cộng với việc Thảo Vy, bạn học của Quốc Bình xuất hiện. Uyên Phương bỗng dưng muốn đi về, cô nôn nóng muốn gặp ông chú hơn là so với ở lại đây. Giả vờ đau bụng xin về sớm, cô khiến Hoài Thư đang lâm trận cùng Yến Nhi cũng phải bỏ cuộc giữa chừng. Vì cũng trễ rồi nên cô đành hẹn ông chú gặp nhau ở quán kem.

Sau khi xem phim xong, Quốc Anh và Thành Mỹ đi ra khỏi trung tâm thương mại. Vì thấy còn sớm nên Quốc Anh rủ Thành Mỹ tới bác Năm ăn kem. Vừa đi tới thì anh thấy chủ tịch đang ngồi với cô bé. Đằng xa thì Văn Bình và Duy An đang nhìn mình đầy không thiện cảm.

“Đại ca.” Thành Mỹ đi tới chào. “Phương em.”

Uyên Phương ngạc nhiên. “Ý, anh Mỹ.” Tối hôm 8/3, cô với Thành Mỹ có chào hỏi nhau. 

Tuấn Kiệt khẽ cười. “Hai cậu mới đi chơi về đó hả?”

Quốc Anh gật đầu trong e thẹn. “Dạ.”

Uyên Phương nhớ đến Hoài Thư đang hối mình về. Tối nay hai người hẹn sẽ ngủ chung với nhau. “Thôi em về trước đây.”

Tuấn Kiệt đứng dậy theo. “Để tôi đưa nhóc về.”

Uyên Phương từ chối. “Thôi, tôi bắt taxi về cũng được.”

“Để Mỹ đưa em về cho. Dù sao cũng tiện đường mà.” Thành Mỹ gợi ý. 

Uyên Phương cảm thấy ngại. “Dạ thôi, để em bắt taxi.”

Thành Mỹ không muốn làm phiền đại ca nên liền dứt khoát. “Taxi cái gì. Em mà từ chối là Mỹ giận đó.” Anh chàng quay sang Tuấn Kiệt. “Đại ca với Quốc Anh về trước đi.” Nói xong, anh chợt thấy mình lỡ dại mồm.

Quốc Anh liền nhanh trí. “Ok Mỹ, mình về thôi anh Quốc Anh.”

Tuấn Kiệt cũng đành miễn cưỡng diễn theo. “Vậy để cậu Mỹ đưa nhóc về nha. Yên tâm đi, Mỹ sẽ đưa em về an toàn mà. Tôi về trước đây.” Mặc dù anh không thích điều này chút nào.

Khi về nhà, cảm thấy không an tâm nên Tuấn Kiệt liền bắt máy điện cho Thành Mỹ. Không liên lạc được, anh điện tiếp cho Uyên Phương và kết quả vẫn như vậy. Bồn chồn, lo lắng, Tuấn Kiệt điện sang cho Bích Hân để hỏi han, thì nghe bảo Uyên Phương tối nay xin ngủ ở lại nhà Hoài Thư. Điện cho Hoài Thư không được, không có lý do gì khiến ba người đều tắt máy cả. Nhất là Thành Mỹ, trước giờ cậu ta chưa bao giờ khóa máy, dù chỉ một lần. Điều đó khiến Tuấn Kiệt bất an hơn bao giờ hết. Quốc Anh thấy vậy cũng lo lắng nên liền gọi điện thoại tìm trợ giúp.

Bảo Khánh bắt máy. “Em nghe anh.”

Quốc Anh nói nhanh. “Em định vị giúp anh xem thử xe của Thành Mỹ đang ở đâu vậy.” Quốc Anh chợt nhớ xe của ban trợ lý đều có gắn định vị.

Bảo Khánh đáp. “Cho em một phút.” Sau đó Bảo Khánh gõ nhanh bàn phím và thực hiện các thủ thuật của mình. “Xong rồi.” Bảo Khánh nhíu mày ngạc nhiên. “Xe của thím Thành Mỹ đang ở giữa đại lộ H.”

Quốc Anh giật mình. “Sao lại ở đại lộ H.” Vì Quốc Anh biết nhà Thành Mỹ không ở đó, nhà cô bé thì càng không. 

Bảo Khánh bình thản nói. “Chờ em chút.” Cu cậu bắt đầu hack các hệ thống camera giám sát trên đường và ở khu vực gần đó. Không may thay, cu cậu hốt hoảng. “Không xong rồi anh ơi, Thành Mỹ và một cô gái đã bị bắt cóc.”