Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Chương 11



Đối với truyền thống của người Trung Quốc, ngày quan trọng nhất trong Tết Âm Lịch là Mùng ba, có nghĩa là Ngày đoàn viên. Trước khi về Mỹ, Diệp Duy Chi cùng Tô Nhạc đi xem tình hình của mẹ cậu, mặc dù vẫn chưa tỉnh, nhưng bác sĩ nói tình hình có chút chuyển biến tốt, tuy trong lòng Tô Nhạc tràn đầy chờ mong, nhưng cũng biết chuyện này không thể gấp được, chỉ có thể từ từ đợi. Bầu không khí ngày lễ tràn ngập ở mỗi góc trong thành phố, trên mặt mỗi người đều tràn đầy dáng tươi cười, cũng bởi vì là ngày lễ nên việc buôn bán của Sweet rất tốt, sau khi Diệp Duy Chi rời đi Tô Nhạc cũng không ngủ nhiều mà đến cửa hàng, chuẩn bị mở cửa. Lúc đến Sweet đã thấy Trử Sở bận rộn ở bên trong.

“Trử Sở, sao sớm vậy mà anh đã tới rồi.”

“A Nhạc, cậu cũng tới.” Trử Sở tự ý kêu cậu là “A Nhạc” đã được một thời gian, Tô Nhạc cũng không phản đối, Trử Sở liều kêu như vậy, “Tôi nghĩ ngày hôm nay khả năng khách đến tương đối nhiều, cho nên đến sớm chuẩn bị một chút.”

“Ai, vất vả cho anh rồi.” Tô Nhạc cũng đi tới đeo tạp dề vào.

“Quan hệ của chúng ta bây giờ là hợp tác, có cái gì vất vả hay không vất vả chứ.”

Nụ cười của Trử Sở vẫn như tia nắng mặt trời, không hề giống như một công tử nhà giàu.

Hai người đều tự mình chuẩn bị làm việc, không nói gì, bánh ngọt là không thể để qua đêm, cho nên bây giờ bắt đầu làm, vì vậy thời gian trôi qua rất nhanh, bận rộn cho đến lúc mở cửa, Đường Ngữ cũng tới, chào đón một ngày làm việc mới.

Bận bịu cho đến hai giờ chiều, khách mới vãn dần đi, mọi người rốt cục cũng có thời gian nghỉ ngơi, lấy một ít bánh ngọt và đồ uống, ngồi xuống bàn.

Đã có mấy đợt tuyết rơi xuống, khí trời lúc nào cũng lạnh lẽo, ngoài cửa sổ người đi đường ai ai cũng quần áo dày cộp, cũng may trong cửa hàng có hệ thống sưởi.

“Chị Đường Ngữ, cái này cho chị.” Tô Nhạc lấy từ trong tủ lạnh ra một cái bánh ngọt đưa cho Đường Ngữ ngồi bên cạnh.

“Cảm ơn cậu.” Đường Ngữ đi qua nhận lấy, bỗng chốc hướng Tô Nhạc nở nụ cười,

“Giám đốc Diệp hôm nay sao không tới?”

“Anh ấy quay về Mỹ rồi.” Nhắc đến Diệp Duy Chi, dù sáng sớm hôm nay anh ấy mới rời đi, mà bây giờ chính mình cũng đã rất nhớ rồi.

“Vậy sao, vậy chẳng phải cậu sẽ một mình trải qua Tết âm lịch?”

“Em qua bệnh viện chăm sóc mẹ.” Tối hôm nay sẽ đến bệnh viện cùng mẹ ăn cơm, Tô Nhạc nghĩ vậy.

“Nếu đã như vậy, bằng không cậu tới nhà chị ăn Tết đi.” Đường Ngữ nhiệt tình mời.

“Không được đâu, sẽ quấy rầy nhà chị.”

Không đợi Đường Ngữ nói tiếp, Trử Sở ở một bên nãy giờ chưa nói gì lên tiếng.

“A Nhạc, hay qua nhà tôi đi, dù sao bố mẹ tôi hôm nay cũng không ở nhà.” Quan hệ của bố mẹ Trử Sở luôn không tốt, luôn là mỗi người tự làm việc của mình, rất ít quản cậu và anh cậu, anh trai đã sớm dọn ra ngoài ở, bình thường hàng năm bản thân đều ăn Tết một mình.

“Được rồi, hai người này, đừng đem em nói đến đáng thương như vậy được không, hơn nữa hôm nay em sẽ ở chỗ mẹ lâu một chút, mọi người làm thật tốt việc của mình đi nhé.” Cậu vẫn luôn cùng mẹ trải qua ngày Tết, đương nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Hai người nghe cậu nói như vậy, biết rõ tính cách của cậu, cũng không nói nữa, lẳng lặng ăn này nọ, ở nơi này trải qua ngày lễ, rất có cảm giác ấm áp.

Ăn xong, Đường Ngữ về trước, vốn Tô Nhạc cũng định bảo Trử Sở về đi, nhưng anh ta nói về nhà cũng không có việc gì làm, cho nên cố ý ở lại, Tô Nhạc bất đắc dĩ chỉ có thể để anh ta ở lại.

Tất cả mọi người chắc hẳn đã về nhà chờ ăn cơm Tất niên, trên đường phố cũng dần vắng người, thi thoảng mới thấy vài bóng dáng đi qua.

“A lô.” Điện thoại của Trử Sở vang lên khi đang cùng Tô Nhạc nói chuyện phiếm,

“Bố sao lại trở về?”

Tô Nhạc cảm giác giọng nói của anh ta có phần không tốt.

Bên kia điện thoại không biết đang nói gì, Trử Sở đã nói: “Con đọc địa chỉ cho bố, bố tới đón con.” Nói điện thoại xong, cúi đầu gửi một tin nhắn ngắn.

“A Nhạc, bố tôi đã về.”

“Vậy không phải rất tốt sao, đúng lúc anh có thể trở về đoàn tụ gia đình.” Tô Nhạc nghi hoặc nhìn Trử Sở chau mày.

Trử Sở cười khổ một tiếng, chuyện của mình cũng chỉ mình mình biết. “Tôi chờ bố tôi tới đón.” Nói xong cũng vào trong thay quần áo.

Bố sao? Đối với Tô Nhạc mà nói đây là một từ xa lạ, trước đây khi bị bạn học bắt nạt cũng nghĩ nếu như bố mình ở đây thì tốt rồi, nhưng sau này dần dần cho rằng, không có bố, mình vẫn rất vui vẻ, chỉ là đôi khi sẽ lại tự mình tưởng tượng, bố mình trông như thế nào, sẽ thích mình hay không…

Tô Nhạc lắc đầu, sao mình lại nghĩ đến những việc này.

“A Nhạc, cậu cũng đến bệnh viện sớm đi, chắc cũng không còn ai nữa đâu.” Trử Sở thay xong quần áo từ bên trong đi ra, nói với Tô Nhạc.

“Đã biết, tôi dọn dẹp một chút rồi đi.”

Ở ngoài cửa có tiếng còi xe, chắc là bố Trử Sở tới, Tô Nhạc cùng Trử Sở ra cửa, nhìn Trử Sở ngồi vào một chiếc xe có rèm che, quay vào cửa hàng dọn dẹp một chút rồi đến bệnh viện.

“Đây là cửa hàng bánh ngọt mà con cùng người khác hợp tác?”

“Vâng.”

“Người vừa đứng ở cửa là ai?”

“Con hợp tác cùng bạn, Tô Nhạc.”

“Tô…Nhạc.”

Hai bố con nói chuyện với nhau đều lạnh như băng, tài xế nhận được ra hiệu của ông chủ ở phía sau, lái xe rời khỏi.

Tô Nhạc đóng cửa cửa hàng, cầm bánh ngọt mà mình cùng mẹ đều thích ăn, cũng đã mua những món ăn mà mẹ thích, ngồi lên xe buýt đến bệnh viện, bệnh viện ngoại trừ bác sĩ trực ra cũng không có ai khác, y tá nhận ra Tô Nhạc là người của Diệp Duy Chi, cho nên thái độ cũng được coi là đủ hòa nhã.

Mẹ cậu vẫn như cũ nằm lẳng lặng trên giường, dường như tất cả quấy rầy từ thế giới bên ngoài không liên quan gì tới bà, Tô Nhạc đi vào phòng bệnh, bày đồ ăn lên bàn, mở ti vi, chờ chương trình tối Tết Âm Lịch bắt đầu.

“Mẹ, năm mới vui vẻ, năm nay con không có làm sủi cảo cho mẹ, đợi đến khi mẹ tỉnh lại, con sẽ lại làm cho mẹ ăn, trước kia mẹ hay làm sủi cảo rất ngon cho con ăn” Tô Nhạc ngồi bên cạnh mẹ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Diệp đại ca cùng con đến đây thăm mẹ lần trước hôm nay đã quay về Mỹ rồi, mẹ,con có chút nhớ anh ấy, mặc dù sáng nay anh ấy vừa mới đi, chờ mẹ tỉnh, con sẽ giới thiệu anh ấy với mẹ, mẹ nhất định sẽ thích anh ấy, bởi vì con cũng rất thích anh ấy, không, phải nói là con thương anh ấy, ngoại trừ mẹ và ông chủ ra, anh ấy cho con cảm nhận được sự dịu dàng và hạnh phúc trước đây chưa từng có, mẹ nhất định sẽ không phản đối đúng không?” Tô Nhạc lẩm bẩm, nhớ lại gương mặt của Diệp Duy Chi, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh lùng, nhưng khi ở bên cạnh cậu khuôn mặt ấy lại luôn luôn ôn nhu, bộ dạng rất cưng chiều, có đôi khi lại giống như một đứa nhóc, làm nũng với mình, nghĩ vậy, Tô Nhạc không khỏi cười khẽ ra tiếng.

Tô Nhạc vừa ăn đồ ăn trên bàn, bản thân cậu cũng không có khẩu vị, một mình ăn cũng không vô, trên ti vi đã bắt đầu chiếu các chương trình tối hàng năm, Tô Nhạc không nói nữa, lẳng lặng nhìn, thấy gì buồn cười thì cười vài tiếng, buồn chán thì lại ngơ ngác nhìn, cũng không nói gì.

Ngoài cửa sổ đã thấy pháo hoa, đủ mọi màu sắc, lộng lẫy rực rỡ.

Bất giác đã gần tới 12 giờ, dựa theo truyền thống Trung Quốc, ngày hôm nay trôi qua mới chính thức bước vào năm mới, Diệp đại ca chắc cũng đã đến nơi rồi, trong lòng Tô Nhạc nghĩ.

Tiếng chuông đặc biệt của Diệp Duy Chi vang lên.

“Diệp đại ca, anh đến rồi?”

“Ừ, bảo bối, có ăn uống đàng hoàng không?” Thanh âm của Diệp Duy Chi lộ ra chút mệt mỏi, bay đường dài đối với bất kỳ ai cũng tiêu hao thể lực rất nhiều.

“Có ăn uống đàng hoàng, anh mệt không? Hay là anh nghỉ ngơi một chút đi.” Tô Nhạc nghe được giọng nói mệt mỏi của Diệp Duy Chi, ân cần nói.

“Ừ, đã biết, hôm nay em cũng đi ngủ sớm một chút, không nên ngủ muộn.” Gần mười hai giờ, trông nom mẹ hết cả năm rồi cũng không được ngủ trễ.

“Em còn ở bệnh viện, chút nữa em về.”

“Để anh bảo tài xế đến đón em nhé, một người quá nguy hiểm, hơn nữa bên ngoài còn rất lạnh.” Diệp Duy Chi có chút lo lắng, Tết Âm Lịch trên đường còn có xe sao?

“Mọi người đều đã ở nhà ăn tết rồi, làm sao mà không biết xấu hổ lại bắt người ta ra, em có thể tự mình về nhà, dù sao cũng không xa, một lúc là về tới, em mặc quần áo cũng dày lắm.” Từ bệnh viện về nhà mình thì xa, nhưng về nhà Diệp Duy Chi lại rất gần, đi bộ hơn hai mươi phút là có thể đến rồi.

“Được rồi, vậy em nhất định phải đi cẩn thận, có chuyện gì gọi điện cho anh.”

“Ừm.”

Trong ti vi đang đếm ngược, “10, 9, 8…”

“Bảo bối, năm mới vui vẻ.” Thanh âm của Diệp Duy Chi truyền tới, Tô Nhạc có một loại cảm giác hoảng hốt, cảm thấy như Diệp Duy Chi đang ngay bên cạnh mình vậy.

“Năm mới vui vẻ, Diệp.” Diệp Duy Chi vẫn luôn muốn Tô Nhạc đừng gọi anh là

Diệp đại ca nữa, nhưng cậu vẫn không thể sửa đổi, cho tới bây giờ, dưới bầu không khí như vậy, dường như hai người đã trở nên thân thiết hơn, quan hệ trở nên càng thêm bình đẳng, vợ chồng cùng nhau cầm tay bầu bạn chung sống đến già.

“Bảo bối, anh yêu em.” Nghe được xưng hô như vậy, Diệp Duy Chi có chút kích động.

“Em cũng yêu anh, em… em nhớ anh.” Tô Nhạc dù chần chờ nhưng vẫn nói ra lời trong lòng, vừa nói ra liền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tựa như Diệp Duy Chi đang ở trước mặt mình, tim đập nhanh không ngớt.

“Anh cũng nhớ em, bảo bối.” Thanh âm của Diệp Duy Chi pha lẫn với tiếng ồ ồ hít thở, giọng nói của bảo bối, muốn nhìn thấy bảo bối, Diệp Duy Chi không khỏi có chút miên man suy nghĩ.

Nghe được giọng Diệp Duy Chi có điểm không thích hợp, Tô Nhạc cũng không dám lên tiếng, chỉ là hơi thở của cậu cũng hổn hển, đối với người yêu ngoài trỗ dậy nỗi niềm muốn gặp mặt, còn khiến cậu có chút xấu hổ.

Hai người đều hít sâu thở bình thường một chút, khoảng cách xa như vậy, nghe được nhưng lại không “ăn” được, thực sự là dằn vặt.

Chờ tới khi cúp điện thoại, Tô Nhạc cảm thấy mình đã chảy một tầng mồ hôi rồi, thu thập đồ đạc, ở trên mu bàn tay mẹ cậu hôn một cái, đóng cửa phòng bệnh, về nhà Diệp Duy Chi.

Đêm đã rất khuya, trên đường hầu như không có một bóng người, Tô Nhạc cứ như vậy chậm rãi trở về nhà Diệp Duy Chi, trong lòng cảm thấy ấm áp, tựa hồ rét lạnh cũng không là gì.

Cậu và Diệp Duy Chi, có thể như vậy mà mãi bên nhau sao? Tô Nhạc không biết, nhưng cậu hi vọng có thể ở cùng một chỗ, toàn tâm toàn ý yêu người đàn ông này, con người ở ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại cho mình vô số ấm áp, cậu cũng không biết mình bị làm sao, chưa bao giờ đối với bất kì ai nảy sinh quá nhiều tình cảm như vậy, nhưng từ khi gặp Diệp Duy Chi, anh luôn đối xử tốt với cậu, khiến cậu từng bước rơi vào tay giặc.

Mùng hai Tết, đương nhiên Sweet không cần mở cửa, Tô Nhạc ở nhà nghỉ ngơi, sau khi ăn sáng xong nhận được điện thoại của Trử Sở.

“A Nhạc, cậu ở nhà có làm gì không?”

“Không có làm gì.” Tô Nhạc vừa nghe điện thoại vừa đem bát đũa bỏ vào tủ.

“Được, anh đọc cho tôi địa chỉ nhà anh đi, ừ, vậy được rồi, tôi ở nhà chờ anh.” Tô Nhạc cúp điện thoại, vào phòng ngủ thay đồ. Cha của Trử Sở nói muốn gặp người cùng con trai mình cùng hợp tác, tuy rằng Tô Nhạc thấy có phần đột ngột, nhưng dù sao hai người cũng là đối tác, Trử Sở cũng đầu tư rất nhiều, muốn gặp một chút là chuyện bình thường, cho nên cũng liền vui vẻ đồng ý.

Nửa tiếng sau, Trử Sở đến nhà Diệp Duy Chi, đón Tô Nhạc đến nơi bố mình đã đặt chỗ trước.

“Bố, đây chính là người con nhắc đến, Tô Nhạc.”

“Chú Trử.” Tô Nhạc vươn tay cùng Trử Chí Viễn bắt tay, mang theo biểu tình tôn kính.

Mọi người ngồi xuống, phục vụ đến hỏi mọi người cần gì, mỗi người đều tự chọn món.

“Tô Nhạc, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?” Nhìn ánh mắt của Tô Nhạc, Tô Trí Viễn có điểm gì đó nói không ra lời.

“Hai mươi mốt ạ.”

“Người nhà có khỏe không?”

“Bố, bố hỏi quá nhiều rồi.” Trử Sở thấy bố mình giống như đang điều tra hộ khẩu, liền ngăn cản nói.

“Trử Sở, không sao đâu, chú Trử, cháu sống cùng với mẹ, chỉ là xảy ra chút việc, cho nên bây giờ mẹ cháu đang nằm bệnh viện.” Tô Nhạc hướng Trử Sở nở nụ cười, cùng với ông nói chuyện phiếm một chút, nhưng cũng không quá lưu tâm.

Sau đó, Trử Chí Viễn hỏi không ít chuyện về Tô Nhạc, muốn biết rõ về người cùng con trai mình hợp tác, Tô Nhạc cũng trả lời từng câu, ngược lại lúc đó Trử Sở cùng bố mình vẫn tràn ngập mùi thuốc súng.

Trò chuyện khoảng hơn một tiếng, Trử Sở thấy Tô Nhạc cũng đã chán rồi, cho nên tìm cái cớ để mình và Tô Nhạc rời đi.

Ngay từ đầu bọn họ đã ngồi sát cửa sổ, Trử Chí Viễn nhìn Tô Nhạc ở bên ngoài qua lớp cửa kính, trong miệng lầm bầm nói gì đó, có lẽ chính ông cũng không nhớ rõ mình nói cái gì, nhưng lại nhớ kỹ một cái tên, “Tô Tình”.