Hạnh Phúc Bất Thị Tình Ca

Chương 10



Vì vậy, Trử Sở vẫn ở lại Sweet hỗ trợ, việc này cũng khiến Tô Nhạc thoải mái hơn trước nhiều.

Tô Nhạc nhìn thoáng qua di động, đã gần ba giờ rồi, không biết Diệp đại ca có tới không, đang suy nghĩ hôm nay sẽ cho Diệp Duy Chi ăn gì ngon, điện thoại trong tay liền vang lên, đây là nhạc chuông Tô Nhạc đặt riêng cho Diệp Duy Chi.

“Diệp đại ca.”

“Bảo bối, không bận nhiều việc sao?” Hiện tại Diệp Duy Chi không gọi Tô Nhạc là “Nhạc Nhạc” nữa mà gọi là bảo bối, bảo bối gọi vô cùng thuận miệng, hoàn toàn không để ý tới Vicky đang ở bên cạnh anh sửa sang lại văn kiện, tận lực bảo trì sắc mặt như thường, trong nội tâm không biết đã vang lên bao nhiêu tiếng sấm sét rồi.

“Cũng không quá bận, Diệp đại, ngày hôm nay anh cũng không tới sao?” Lúc này lại gọi điện thoại, chẳng lẽ không tới?

“Bảo bối, hôm nay em có thể đem trà chiều đến công ty anh được không?”

“Nhưng mà…. trong công ty có rất nhiều người.” Tô Nhạc cảm thấy thật khó khăn, cũng không phải là mất mặt, chỉ cảm thấy có khi nào sẽ có người bàn tán không hay về Diệp Duy Chi hay không.

“Không sao, em dùng thang máy chuyên dụng của anh, sẽ không gặp phải ai cả, anh sẽ bảo thư kí xuống dưới đón em.” Trong giọng nói của Diệp Duy Chi mang theo vài phần dỗ dành đứa nhỏ.

“Vậy được rồi, em sẽ tới ngay.” Tô Nhạc suy nghĩ một lúc cũng đồng ý.

“Ừm, ngoan, moah!” Trước khi cúp điện thoại còn hôn một cái, ở một bên Vicky trong lòng suy nghĩ, Giám đốc anh không tránh tôi thì thôi, còn muốn tôi phải nghe nội dung bạo phát ấy nữa, ai mau tới cứu tôi a.

Diệp Duy Chi rất trấn định đặt điện thoại xuống, biểu tình lập tức trở nên nghiêm túc, ôn nhu và cương chiều vừa nãy đều biến mất.

Giám đốc, anh đổi mặt cũng quá nhanh đi.

“Vicky, cô xuống phía dưới đón Tô Nhạc đi, dùng thang máy chuyên dụng, cô biết phải làm gì rồi đấy.”

Thanh âm của Diệp Duy Chi đã cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Vicky, lập tức gật đầu đáp ứng, đi ra khỏi phòng làm việc.

Đây là lần thứ hai Tô Nhạc đến công ty của Diệp Duy Chi, cũng là lần đầu tiên vào đại sảnh, vừa mới vào cửa liền thấy nhân viên nữ lần trước gặp đứng ở phía trước, thấy mình đến, người nọ đi tới, nói: “Tô tiên sinh, tôi là thư ký của Giám đốc Diệp, tên là Vicky, tôi tới đón cậu lên.”

Tô Nhạc nói cảm ơn, cùng Vicky đi vào trong thang máy, hai người cũng không nói gì, trong lòng Vicky tự nhiên có hàng ngàn loại mong muốn tìm cách hóng chuyện và tìm chứng cứ, nhưng lý trí nói cho cô biết nghìn vạn lần không thể làm như vậy, cũng chỉ có thể cố gắng duy trì trấn tĩnh, dẫn Tô Nhạc đi tới phòng làm việc của Giám đốc trên tầng cao nhất.

Toàn bộ tầng này chỉ có phòng làm việc của Giám đốc và thư ký, cho nên một người cũng không có, Tô Nhạc cũng thở dài một hơi.

“Tô tiên sinh, đây là phòng làm việc của Giám đốc, tôi sẽ không vào cùng cậu.” Vicky chỉ vào phòng làm việc, nói với Tô Nhạc.

“Cảm ơn chị Vicky, đây là bánh ngọt chúng tôi làm hôm nay, chị nếm thử xem.” Nói xong đưa hộp bằng giấy đưa cho Vicky.

Vicky có chút sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng được, vậy mà còn chuẩn bị cho mình, quả nhiên Giám đốc rất quan tâm đến người yêu bé nhỏ, Vicky tiếp nhận bánh ngọt, nói cảm ơn, nhìn Tô Nhạc vào phòng làm việc của Giám đốc.

Tô Nhạc gõ cửa, không nghe thấy tiếng động bên trong, trong lúc mình đang cảm thấy kì quái, cửa liền mở.

“Bảo bối, em đến rồi.” Diệp Duy Chi mở cửa, đã nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Tô Nhạc, đem vợ kéo vào phòng làm việc, cũng khóa trái cửa lại.

“Diệp đại ca.” Nghe được tiếng cửa bị khóa, trong lòng Tô Nhạc có chút bất đắc dĩ nho nhỏ, lẽ nào đây là yêu đương vụng trộm?

Phòng làm việc của Diệp Duy Chi rất lớn, nhưng cũng rất đơn giản, một cái bàn làm việc, một giá sách, ở giữa phòng đặt một bộ sa lon màu trầm, nhưng lại có cửa sổ sát đất trong phòng, khiến cho không khí không có vẻ quá mức trầm lắng.

Hai người ngồi trên ghế sa lon, Diệp Duy Chi kéo Tô Nhạc ngồi lên chân mình một cách hiển nhiên, Tô Nhạc nghĩ dù sao cũng không có ai, cũng không có giãy dụa.

Diệp Duy Chi thấy bộ dáng nhu thuận của đứa nhỏ, trong lòng càng vui mừng, hướng tới mặt của đứa nhỏ, tính tế thưởng thức đôi môi của cậu, Tô Nhạc cũng chậm rãi đáp lại, hai tay đặt lên vai của Diệp Duy Chi.

Đến khi Tô Nhạc hô hấp không thông, mới khe khẽ đẩy Diệp Duy Chi ra.

“Diệp đại ca, ăn gì trước đã.” Dùng ngón tay chỉ hộp bánh ở trên bàn đã bị bỏ quên.

Diệp Duy Chi khẽ cười một tiếng, lại hôn một cái lên khóe miệng Tô Nhạc, lúc này mới để Tô Nhạc xuống khỏi người mình, chính mình mở hộp bánh ra, đem cả đồ uống từ trong túi lấy ra, bày lên bàn.

“Bánh ngày hôm nay tên là gì?” Diệp Duy Chi đưa một cái cho Tô Nhạc.

“Đây là bánh Sữa chua phô mai với sốt quả mâm xôi xanh, dùng kèm với cà phê đen. Cũng không biết có ngon không, em chưa thử qua.”

“Bảo bối, hóa ra em lấy anh làm chuột bạch thí nghiệm sao?” Diệp Duy Chi hướng khuôn mặt bị tổn thương nhìn Tô Nhạc, muốn nhìn xem bảo bối sẽ làm gì để bồi thường mình.

“Không có, Diệp đại ca, em… em không có ý tứ này.” Tô Nhạc thấy vẻ mặt của Diệp Duy Chi, quả thực đây là lần đầu tiên cậu phối hợp như vậy, thế nhưng cũng không có ý đó a, không biết phải giải thích thế nào.

Thấy vẻ mặt xoắn quýt của Tô Nhạc, Diệp Duy Chi không nhịn được nở nụ cười, nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Nhạc mới phản ứng được Diệp Duy Chi đang đùa giỡn cậu.

“Diệp đại ca, anh lại trêu em, em còn tưởng anh thực sự nghĩ như vậy chứ”

Trong giọng của Tô Nhạc đang nói chuyện lộ ra chút bất mãn, Diệp đại ca nhất định luôn coi mình thật ngốc nghếch, luôn trêu đùa cậu.

“Được rồi, được rồi, anh sai rồi, bảo bối thật là đáng yêu, chỉ là muốn trêu chọc em một chút.” Diệp Duy Chi thu lại tiếng cười, đặt đĩa bánh xuống bàn, đem Tô Nhạc ôm chầm vào trong lòng, an ủi.

“Không nên gọi em là bảo bối, em cũng đã hai mốt rồi.” Tức giận rồi, ngay cả xưng hô bình thường nghe thấy hạnh phúc bây giờ cũng không vào.

“Như vậy sao được, em hai mươi mốt so với anh vẫn nhỏ hơn, không phải bảo bối thì là gì đây, không ngờ, bảo bối em chê anh già?” So với Tô Nhạc lớn hơn gần mười tuổi, Diệp Duy Chi ở phương diện này quả thật có chút lo lắng.

Nghe được Diệp Duy Chi nói mình ngại anh già, không thoải mái, ngược lại nói:

“Đúng vậy, em chính là chê anh già….” Thấy biểu tình vừa khiếp sợ vừa thương tâm của Diệp Duy Chi, lại nói tiếp: “luôn trêu đùa em, chê anh luôn trêu đùa em.”

Nghe được đứa nhỏ nói câu kế tiếp, Diệp Duy Chi thở dài một hơi, “Vậy em muốn anh đi trêu đùa người khác?”

“Anh! Tất nhiên là không phải.” Tô Nhạc cũng nói không được mấy kiểu câu “không cho phép anh đi tìm người khác”, nên chỉ có thể nói như vậy.

“Sao lại không được, em chỉ có anh, anh cũng chỉ có một bảo bối là em, đành phải trêu đùa em thôi, nhưng mà anh cũng sẽ đối xử thật tốt với bảo bối, em xem, không phải anh đang đút cho em ăn sao.” Nói xong xúc một thìa bánh ngọt trên bàn, đưa vào miệng Tô Nhạc.

Vị ngọt cũng giống như hạnh phúc, chữa trị hết mặt trái của cảm xúc, hai người em một ngụm, anh một ngụm, cười đùa uống xong buổi trà chiều, may mắncửa hướng ra phía ngoài là một lớp kính mờ, không thì nếu Vicky nhìn thấy bộ dáng này của Giám đốc nhà mình sẽ phải té xỉu kêu rằng: Giám đốc anh minh uy phong của chúng ta như thế nào lại biến thành một đứa nhóc?

Ăn xong, Tô Nhạc vốn là phải đi, bị Diệp Duy Chi kéo vào trong lòng ngồi xuống.

“Bảo bối, sắp đến Tết rồi.”

“Ừm.” Diệp đại ca chắc phải về Mỹ cùng cha mẹ đón Tết âm lịch.

“Em có muốn sang Mỹ với anh không?”

Tô Nhạc vốn đang nghịch ngón tay của Diệp Duy Chi, động tác dừng một chút, nói: “Không được, em còn phải ở đây chăm sóc mẹ, hơn nữa, lúc sắp đến Tết Sweet cũng sẽ rất bận rộn.” Quả nhiên là phải về Mỹ.

Thấy động tác của đứa nhỏ, Diệp Duy Chi đem bàn tay cậu cầm lấy, vuốt ve, nói rằng: “Anh cũng ở lại với em.”

“Không nên, khó có dịp cô chú gặp anh một lần, anh còn không về, hơn nữa em cũng đâu phải là đứa nhóc, chỉ sợ lúc đó em lại vội vàng bận rộn chuyện trong cửa hàng, có thể không để ý tới anh được, anh cứ về Mỹ đi, quay về với ba mẹ vài ngày.”

Kỳ thực trong lòng Diệp Duy Chi rất muốn đưa đứa nhỏ về với mình, lần trở về trước cũng đã nói qua chuyện này với cha mẹ, nhưng anh đương nhiên cũng biết đứa nhỏ một lòng muốn kinh doanh Sweet thật tốt, tuy rằng không nỡ rời xa cậu, nhưng anh phải quay trở lại Mỹ, lần trước trở về có vài chuyện còn chưa xử lý xong.

“Bảo bối, em ở nhà nhất định phải tự chiếu cố bản thân thật tốt biết chưa? Đừng vì bận rộn chuyện ở Sweet mà quên ăn, không biết nghỉ ngơi, đợi đến khi anh về mà thấy em gầy đi, anh sẽ phạt em.”

“Đã biết, anh mau bảo thư kí đặt vé máy bay đi, hiện tại cách Tết âm lịch vài ngày thôi.” Còn năm ngày nữa là đến Tết, chỉ còn thấy Diệp Duy Chi năm ngày nữa, trong lòng Tô Nhạc có chút mất mát, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng tươi cười đáng yêu.

“Em ước gì anh mau rời đi đúng không? Hửm?” Diệp Duy Chi thấy cảm xúc trong ánh mắt Tô Nhạc, liền đau lòng muốn trêu cậu một chút để thay đổi bầu không khí thương cảm.

“Không có, em chỉ là đang nhắc nhở anh.”

“Em có, em có, em nói tất cả mọi thứ chỉ để anh mau mau đặt vé máy bay.” Diệp Duy Chi trong nháy mắt lại nổi tính chơi xấu.

“Em thực sự không phải ý đó, em… Ô ô…. Ưm…” Lời còn chưa nói hết đã bị nuốt hết giữa nơi giao hòa hô hấp của hai người, Diệp Duy Chi đem Tô Nhạc vây trong sa lon, trong lúc đó chính anh âu yếm hôn bảo bối thật sâu, sau đó tiến vào làm cho những suy nghĩ tưởng niệm lâu dài chậm rãi tan ra, lúc đầu Tô Nhạc còn có chút giãy giụa, một lúc sau không biết vì bị hôn câu dẫn hay lại đang suy nghĩ đến chuyện không được gặp anh một thời gian, đột nhiên có cảm giác tưởng niệm.

Trong khoảng thời gian này hai người đều đang rất bận rộn, công ty Diệp Duy Chi trước khi nghỉ Tết phải hoàn thành rất nhiều công việc, buổi tối mỗi ngày hầu như đều phải tăng ca, còn Tô Nhạc sau khi bàn bạc cặn kẽ chi tiết với Trử Sở liền ký kết các hợp đồng có liên quan, đồng thời bắt đầu thông báo tuyển dụng học viên, kế hoạch sau khi nghỉ Tết xong sẽ bắt đầu chính thức đào tạo, việc này khiến cho công việc của cậu càng trở nên khẩn trương, cũng may kỹ thuật làm bánh ngọt của Trử Sở cũng không tệ lắm, có thể giúp Tô Nhạc một phần công việc. Nói chung, bốn ngày trôi qua rất nhanh, Diệp Duy Chi định trước đêm giao thừa một ngày sẽ bay.

Nhà Diệp Duy Chi.

Hai người sau khi ở cùng một chỗ, cũng không có quyết định ở cố định tại nhà ai, hôm nay sau khi cùng Tô Nhạc tới thăm mẹ cậu, Diệp Duy Chi đưa cậu về nhà mình.

“Bảo bối, mấy ngày nay nhìn em gầy đi, một mình làm rất mệt sao?” Diệp Duy Chi đau lòng sờ sờ khuôn mặt Tô Nhạc.

“Mấy ngày nay quả thực rất bận rộn, nhưng may thay có Trử Sở giúp em.” Tô Nhạc ở trong lòng Diệp Duy Chi tìm một vị trí thoải mái, như một con thú nhỏ cọ cọ trong ngực Diệp Duy Chi, gương mặt thoải mái.

“Trử Sở?” Trong lòng Diệp Duy Chi rất nghi hoặc, đồng thời cảm giác một trận nguy cơ kéo tới.

“Đúng vậy, lần trước ở bữa tiệc công ty anh ở bên cạnh em nói chuyện phiếm chính là người đó, anh quên sao?” Hít sâu một cái, mùi của quần áo mềm mại, hòa lẫn với mùi hương của Diệp Duy Chi khiến cho Tô Nhạc có cảm giác choáng trong hạnh phúc, hoàn toàn không có ý thức chuyện mình nói có vấn đề gì.

“Anh đương nhiên nhớ kĩ, cậu ta thế nào lại trở thành người hỗ trợ em trong cửa hàng?” Diệp Duy Chi cũng không có biểu lộ ra ngoài, chỉ là ánh mắt có chút lạnh, tay vẫn như cũ đặt ở trên lưng Tô Nhạc vuốt ve.

“Em gặp anh ta ở nhà ông chủ, anh ta là con trai của bạn ông ấy, sau này anh ta thấy thông báo tuyển dụng, liền nói sau khi tốt nghiệp cũng chưa có việc làm, nghĩ đến việc đến cửa hàng hỗ trợ, cho nên em đáp ứng.”

“Ra vậy, nhưng nhà cậu ta không phải muốn để cậu ta tiếp quản công ty hay sao, lần trước anh có gặp cha cậu ta, còn nói đến chuyện này.” Diệp Duy Chi trong lòng thầm nói, không biết Trử Sở có ý đồ gì khác hay không.

“Em cũng không rõ lắm, anh ta nói muốn trước khi tiếp nhận công ty ở bên ngoài rèn luyện một chút.”

“Ông chủ của các em hôm mời cơm cũng là đưa cậu ta đến?” Diệp Duy Chi không nói về chuyện kia nữa, ngược lại đứa ngốc này cái gì cũng không biết, sau này xem ra mình phải gia tăng chú ý anh bạn Trử Sở này, trái lại đột nhiên anh nhớ tới ngày hôm đó Tô Nhạc đến làm khách.

“Ừm, cùng đến.” Tô Nhạc đột nhiên nhớ tới ý đồ ban đầu của ông chủ, có chút chột dạ, lúc nói chuyện cũng mập mờ, vốn không để ý phản ứng kì quái của Diệp Duy Chi.

“Ừm? Cùng đến sao? Ngày đó anh nhớ em bảo ông chủ chỉ mời nhân viên trong cửa hàng đến dùng cơm thôi mà? Cậu ta tới?………làm gì?” Diệp Duy Chi nâng mặt Tô Nhạc lên, vuốt vẻ cằm Tô Nhạc hỏi.

“Ừm, thì là đến làm quen một chút.” Thảm rồi, anh ấy sẽ không đoán được chứ.

“Làm quen một chút? Làm quen với ai?” Trên mặt Diệp Duy Chi mang vẻ trêu đùa,

“Ra vậy… anh biết rồi, hóa ra ông chủ của các em là muốn giới thiệu bạn trai cho em, nhiệt tình như vậy.”

“…” Tô Nhạc rũ mắt xuống, bộ dáng chột dạ.

“Vậy cậu ta biết em đã có bạn trai?”

“Biết a, hôm đó em có nói, hơn nữa bọn họ đều thấy em ở dưới nhà…. dưới nhà hôn anh.”

“Ừm, tốt, thật biết điều, vậy bây giờ cũng hôn anh một chút.” Anh đương nhiên biết Tô Nhạc nhất định sẽ phủ sạch quan hệ với tên kia, chỉ là vì chiếm chút tiện nghi, đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Tô Nhạc ngẩng đầu, ở trên môi Diệp Duy Chi khẽ hôn một cái, lúc cậu muốn rời đi, lại bị Diệp Duy Chi kéo lại, tiếp tục công thành chiếm đất.

“Bảo bối, em ngoan như vậy, anh sẽ thưởng cho em một chút.” Trong khi nói chuyện anh đã đưa tay vào trong áo ngủ Tô Nhạc, vuốt ve làn da mềm mại mà nhạy cảm của cậu, khiến cho Tô Nhạc run lên.

“Ưm…” Một tiếng rên rỉ từ khóe miệng tràn ra, chỉ một lát sau Tô Nhạc cũng đã xụi lơ ở trong lòng Diệp Duy Chi.

“Hơn nữa, đã mấy ngày chúng ta không gặp nhau, ngày hôm nay, nhất định phải… tận hứng.” Thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc của Diệp Duy Chi vang lên bên tai Tô Nhạc, liền nghĩ cơ thể của cậu đã không còn là của cậu nữa rồi.

Diệp Duy Chi đem Tô Nhạc ôm vào trong ngực, đứng lên, ôm vào phòng tắm, thì ra cúc áo ngủ của cậu lúc này đã bị Diệp Duy Chi cởi ra hết, tùy ý rơi trên mặt đất, Tô Nhạc vòng tay qua cổ Diệp Duy Chi ôm lấy anh, nhẹ nhàng mà thở gấp, chờ đợi, cùng người yêu trước mặt, trải nghiệm cảm giác bước chậm thấy đường chân trời này.

Diệp Duy Chi mua vé sáng ngày hôm sau tám giờ bay, vốn tưởng có thể lặng lẽ rời đi, để cho đứa nhỏ hôm qua mệt muốn chết ngủ ngon một giấc, nhưng lại không biết, Tô Nhạc muốn nhìn thấy anh trước khi anh đi, ép buộc chính mình ngủ không sâu, cho nên khi Diệp Duy Chi bước xuống giường, Tô Nhạc liền tỉnh.

“Diệp đại ca.” Thanh âm có chút khàn khàn, vẫn còn mang theo chút buồn ngủ yếu ớt.

“Bảo bối, xin lỗi, khiến em tỉnh rồi, em ngủ đi, anh phải đi rồi.” Nghe được bảo bối gọi mình, liền quay lại cúi xuống, xoa xoa mái tóc Tô Nhạc, ở trên trán cậu in lại một nụ hôn.

“Chờ anh đi, em mới ngủ tiếp, anh có muốn ăn sáng ở nhà không?”

“Không được, anh sẽ ra sân bay ăn, em không cần lo lắng.” Sờ sờ khuôn mặt đứa nhỏ, dường như ngay từ đầu khuôn mặt ấy đã mềm mại như vậy, có chút thon gầy, có chút hiện ra đường nét đẹp mắt.

“Ừm, vậy anh mau đi rửa mặt đi, sắp muộn rồi, em chợp mắt một chút, trước khi đi gọi cho em nhé.”

Đứa nhỏ thân thiết với anh như vậy khiến anh rất cảm động, vì để cho cậu sớm có thể an tâm ngủ, liền đẩy nhanh động tác, rửa mặt, mặc quần áo, chưa kịp đeo ca-vát, lúc vào phòng gọi Tô Nhạc một tiếng, thấy ánh mắt của đứa nhỏ trong veo như nước mở to, hoàn toàn không giống như câu nói chợp mắt một chút của cậu, có chút bất đất dĩ lắc đầu.

“Bảo bối, anh chuẩn bị xong rồi, em cũng ngủ đi nhé.” Nói xong môi anh đặt ở trên mặt cậu cọ cọ, từ mắt tới mũi, cuối cùng đến đôi môi, mỗi nơi đều hôn qua.

“Diệp đại ca, để em giúp anh đeo ca-vát.” Thấy ca-vát trong tay Diệp Duy Chi, Tô Nhạc đột nhiên muốn làm chuyện này.

Diệp Duy Chi nhìn thoáng qua ca-vát, lại thấy ánh mắt mang theo chút cầu xin của cậu, thở dài một hơi, đem nó đưa cho Tô Nhạc, chính mình quỳ trên giường, đỡ Tô Nhạc dậy, chăn bông trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn của đứa nhỏ, phía trên nhìn thấy được dấu vết hôm qua lưu lại, nhất thời hô hấp của anh trở nên gấp gáp, nhìn ra chỗ khác.

Nhưng thật ra Tô Nhạc một chút cũng không chú ý tới phản ứng của Diệp Duy Chi, chỉ là nghiêm túc chỉnh sửa lại một chút, tay cậu chuyển động quanh cổ anh, cẩn thận chăm chú hoàn thành, không thuần thục, nhưng lại rất cẩn thận mà sửa sang lại mỗi một nếp uốn.

Diệp Duy Chi nhìn thấy bộ dạng Tô Nhạc cúi đầu vì mình đeo ca-vát, không kiềm chế được, vươn đầu lưỡi liếm quanh vành tai Tô Nhạc.

“Diệp đại ca, đừng nghịch.” Tô Nhạc kiên trì đeo xong, bất mãn nhìn thoáng qua Diệp Duy Chi.

Diệp Duy Chi cười rất thản nhiên, nắm lấy tay Tô Nhạc, hôn lên từng ngón tay, rồi ngẩng đầu lên ôn nhu ngọt ngào hôn môi Tô Nhạc, vừa hôn vừa nói: “Bảo bối, yêu em chết mất, phải nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”

Tô Nhạc ngượng ngùng đáp lại, phản ứng của Diệp Duy Chi đã câu dẫn cậu, “Em cũng yêu anh, Diệp đại ca, anh cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt.”

Phải xa cách người yêu khiến người ta đau buồn, trước khi xa nhau triền miên lại khiến người ta say sưa, có loại ôn nhu cùng hạnh phúc rung động lòng người, hòa tan nỗi đau chia xa.

Sau cùng, trước khi Diệp Duy Chi rời đi, Tô Nhạc cũng nằm xuống giường, an tâm

mà ngủ, chỉ chốc lát sau liền truyền đến đến tiếng hít thở bình ổn.