Hạnh Phúc Bất Ngờ (Suddenly You)

Chương 16



“Papa, cha lẽ ra phải bắt được con!” cậu bé hét lên, chập chững bước về phía người cha đang nằm dài trên cỏ.

Jack lười biếng mỉm cười với cậu bé tóc đen đang đứng ở trên anh. Được đặt tên theo tên của cha Amanda, Edward, con trai họ sở hữu một nguồn năng lượng không cạn và một vốn từ vựng vượt xa lứa tuổi lên ba. Edward con thích nói, điều này cũng khó làm ai ngạc nhiên nếu biết đến cha mẹ của cậu bé. “Con trai, cha đã chơi đuổi bắt với con hơn một tiếng đồng hồ vừa qua,” Jack nói. “Hãy để ông già có vài phút nghỉ ngơi.”

“Nhưng con chưa muốn nghỉ!”

Với một tiếng cười bất ngờ, Jack túm và kéo cậu bé xuống chơi trò lăn-và-cù.

Ngước mắt từ những trang giấy trong lòng mình, Amanda quan sát cặp đôi đang chơi. Họ đang dành thời gian nóng nhất của mùa hè tại dinh thự được thừa kế của Jack, phong cảnh nơi đây đẹp đến mức nó có thể trở thành chủ đề cho một bức tranh của Rubens. Tất cả những gì nó cần là thêm vài thiên thần và những đám mây lơ lửng, và khung cảnh đó sẽ trở thành hoàn hảo.

Khu vườn của dinh thự kéo dài từ phía sau ngôi nhà từ thế kỷ XVII xây bằng gạch theo hình bán nguyệt đ̓ườn phía trên được chăm sóc cẩn thận, một nhịp cầu cong bằng đá trắng, rồi đến một mảnh vườn rộng lớn đầy màu sắc sống động và một cái hồ hình bầu dục bên dưới. Gia đình thường xuyên có những cuộc pic ních bên dưới bóng mát của một cây sung dâu già khổng lồ, thân cây được bao phủ dày đặc bởi những cây tú cầu. Chiếc hồ gần đó, bao quanh bởi những thảm cỏ xanh mướt và những cây irit vàng, mang đến một nơi lý tưởng để thả bước.

No căng từ giỏ thức ăn đầy tràn mà người đầu bếp đã chuẩn bị, Amanda cố gắng quay sự chú ý về với công việc cô đã mang theo. Sau 4 năm dưới sự quản lý của cô, tạp chí Conventry Quarter Review đã trở thành một tạp chí được đọc rộng rãi nhất ở Anh. Amanda rất tự hào về những thành tựu của mình, đặc biệt khi chứng tỏ được rằng một nữ biên tập có thể táo bạo, thông minh và suy nghĩ phóng khoáng như bất cứ một người đàn ông nào. Thậm chí khi công chúng khám phá ra rằng một phụ nữ là người lèo lái đằng sau một tạp chí mang tầm quốc gia, những tranh cãi chỉ giúp doanh số bán tăng lên. Đúng như đã hứa, Jack trở thành một người bảo vệ kiên quyết, gay gắt gạt gỏ những đề nghị rằng phải là anh, chứ không phải Amanda phụ trách tờ báo đó.

“Vợ tôi không cần giúp đỡ gì trong việc hình thành những ý tưởng,” anh đã nói với những nhà phê bình một cách nhạo báng. “Cô ấy có khả năng và chuyên nghiệp hơn bất cứ người đàn ông nào mà tôi quen.” Anh khuyến khích Amanda tận tưởng sự nổi tiếng mới đã khiến cô trở thành vị khách được mong đợi nhất ở tất cả những bữa tiệc sang trọng của Luân Đôn. ‘Trí tuệ thông minh’ và ‘sự dí dỏm độc đáo’ của cô đã được ngợi ca hết lời trong giới văn chương và chính tr

“Em đang bị phô bày như một con ngựa non láu lỉnh,” Amanda đã một lần than thở với Jack sau một buổi họp mặt mà trong từng lời nói của cô đã nhận được sự chú ý quá mức. “Tại sao quá khó để mọi người có thể tin rằng một người mặc váy cũng có thể có một bộ não thế nhỉ?”

“Không ai thích một phụ nữ quá thông minh,” Jack đã trả lời. “Đàn ông chúng anh thích duy trì cái vẻ ngoài của vị trí bề trên của mình.”

“Vậy tại sao anh không bị đe dọa bởi sự thông minh của một phụ nữ?” cô hơi cau có hỏi.

“Vì anh biết làm thế nào để giữ em ở đúng vị trí của mình,” anh trả lời với một nụ cười khiến người khác phát cáu, rồi lùi lại và phá lên cười khi cô nhảy chồm lên anh với ý định trả đũa.

Mỉm cười với ký ức đó, Amanda lắng nghe khi Jack kể một câu truyện cổ tích về những con rồng, cầu vồng và những câu thần chú kỳ diệu, cho đến khi Edward rơi vào giấc ngủ trong lòng anh. Cẩn thận, Jack đặt cậu bé đang ngủ xuống tấm khăn lanh trải trên bãi cỏ.

Amanda giả vờ không để ý khi chồng cô ngồi xuống bên cạnh. “Bỏ cái đó đi,” anh ra lệnh, dụi mặt vào mái tóc xõa ra

“Em không thể.”

“Tại sao không?”

“Em có một ông chủ đòi hỏi, người sẽ cằn nhằn khi tờ Review bị quá hạn chót.”

“Em biết cách làm anh ta dừng cằn nhằn mà.”

“Bây giờ em không có thời gian cho chuyện đó,” Amada nghiêm nghị nói. “Để em làm việc, làm ơn.” Nhưng cô không phản đối khi cảm thấy cánh tay anh trượt vòng quanh cô. Miệng anh áp vào bên cạnh cổ cô, tạo ra một tia khoái lạc xuyên thẳng xuống những ngón chân của cô.

“Em có chút ý tưởng về việc anh khao khát em đến như thế nào không?” Anh úp tay vào bụng cô, nơi đứa con thứ hai của họ đang ngọ nguậy trong cô. Bàn tay anh lang thang từ chân đến mắt cá chân và luồn vào bên dưới váy của cô. Những tờ giấy rơi khỏi tay cô, phất phơ trên đám cỏ.

“Jack,” cô nói không ra hơi, nghiêng người dựa vào anh, “Không phải trước mặt Edward.”

“Nó đang ngủ.”

Amanda quay lại trong vòng tay anh và tìm miệng anh, trao cho anh một nụ hôn tròng ghẹo, chầm chậm. “Anh phải đợi đến tối nay,” cô nói khi môi họ hé mở. “Thật đấy, Jack, anh thật không thể sửa chữa được. Chúng ta đã cưới nhau 4 năm rồi. Đến giờ anh nên chán em như những người chồng đáng kính bình thường khác rồi mới phải.”

“Ừm, đó là vấn đề của em,” anh nói với vẻ hợp lý, những ngón tay anh đùa nghịch sau đầu gối cô. “Anh chưa bao giờ đáng kính. Anh là một tên phóng đãng, nhớ không?”

Mỉm cười, Amanda ngả xuống đám cỏ ấm áp và kéo anh xuống với cô, cho đến khi đôi vai anh chắn những tia nắng lốm đốm xuyên qua tán lá xào xạc trên đầu. “Thật may vì em thấy rằng kết hôn với một kẻ phóng đãng thú vị hơn nhiều so với kết hôn với một quý ông.”

Jack mỉm cười, nhưng tia sáng tinh quái trong đôi mắt xanh của anh được thay thế dần bởi ánh mắt trầm ngâm. “Nếu em có thể quay lại và thay đổi sự việc …” anh thủ thỉ và gạt những lọn tóc xoăn đang xõa ra khỏi mặt cô.

“Không cho dù với tất cả của cải trên thế giới này,” Amanda trả lời, quay mặt sang để hôn dịu dàng lên những đầu ngón tay của anh. “Em đã có mọi thứ mà em từng dám mơ ước đến.”

“Vậy hãy mơ ước thêm nữa,” anh thì thầm, chỉ ngay trước khiiệng anh khép trên miệng cô.