Hàng Xóm Đừng Sờ Lung Tung

Chương 25



Edit: Samleo

Trình Hải Dương do dự thật lâu vẫn chịu không được thế công của Tiên Mạch liên tục “Bang bang bang” thành thành thật thật chạy tới mở cửa.

“Em làm gì vậy!” Tiên Mạch bực mình hỏi, lông mi hơi nhướn, hết mức bày tỏ bản thân mất hứng.”Làm gì lâu vậy mới mở cửa!”

“Không có gì.”

Trình Hải Dương đeo gọng kính cúi đầu, hai mắt có hơi ẩm ướt, cũng không phải cảm giác đặc biệt muốn khóc, mà là có phần khó chịu.

Suy cho cùng dù là ai biết mình hóa ra bị người khác đùa giỡn cũng không thể vui vẻ.

Nhưng Trình Hải Dương vẫn không biết phải mở miệng hỏi Tiên Mạch vấn đề kia như thế nào, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.

Tiên Mạch dường như cũng đã nhìn ra Trình Hải Dương không bình thường, không tiếp tục hung dữ, cởi dép lê vào cửa, sau đó rất thuận tay đóng cửa phòng, vừa lúc ôm chặt Trình Hải Dương: “Nghĩ cái gì không vui thế.”

“Thật không có gì!” Trình Hải Dương ngẩng đầu cố gắng cười cười như bình thường.

“Vậy sao đột nhiên lại không mở ca hội nữa? Nhớ anh rồi sao?”

“Được rồi, sao anh bỗng nhiên dùng Weibo thế?”

“Muốn xem Weibo của em một chút.”

“Oh.”

“Nhớ anh sao?”

Cho dù Tiên Mạch không nói hết lời Trình Hải Dương cũng biết Tiên Mạch ám chỉ cái gì, sau khi biết rồi thì càng thêm khó chịu, Trình Hải Dương không trả lời, ngăn đề tài: “Hơi nóng, đừng ôm nữa.”

“Như vậy làm chuyện gì thoải mái đi.” Vừa nói Tiên Mạch một phen ôm ngang Trình Hải Dương ném ở trên giường lùn, không khách khí cởi áo thun của Trình Hải Dương, dĩ nhiên Trình Hải Dương vốn không mặc quần, quần tứ giác vẽ hình SpongeBob không có áo thun che lập tức bại lộ ở trước mặt Tiên Mạch.

Tên nhóc này bán manh bán cũng rất triệt để a!!!

Tiên Mạch muốn áp lên thân thể Trình Hải Dương.

“Bạn giường “, “Bạn bị vui đùa rồi “, “Sớm dứt khoác một chút” … một chuỗi từ ngữ như ong vỡ tổ chạy vào trong đầu làm cho Trình Hải Dương cảm thấy cực kém, đuổi cũng đuổi không đi, Trình Hải Dương đẩy đẩy Tiên Mạch, Tiên Mạch chỉ xem như là nháo nháo bình thường không được tự nhiên muốn từ chối lại hoan nghênh, tiếp tục làm chuyện mình muốn.

Trình Hải Dương có chút chịu không được, cắn môi không nói chuyện, không ngừng đẩy Tiên Mạch, đầu cũng cố ý xoay tránh, nếu không Tiên Mạch đã hôn được miệng cậu.

Tiên Mạch có chút không nhịn được.

Trình Hải Dương đã nhìn ra. Mỗi lần chỉ cần bản thân hơi có chút không bằng lòng, Tiên Mạch đều chính là dạng này, hai tay chống ở bên cạnh đầu cậu, chống đỡ thân thể rắn chắc của y, ánh mắt bực mình nhìn Trình Hải Dương. Thường thường lúc này Trình Hải Dương sẽ thỏa hiệp.

Dường như chuyện gì cũng không thể ngăn cản chuyện y muốn áp cậu.

Trình Hải Dương mới vừa cảm thấy như vậy, điện thoại di động Tiên Mạch lại vang lên.

Tiên Mạch không kiên nhẫn rút điện thoại từ trong túi ra, biểu thị dãy số không biết. Trình Hải Dương len lén liếc mắt một cái, Tiên Mạch ấn phím trò chuyện, tiếng nói trầm thấp mang theo một chút khàn khàn không dễ phát hiện: “Này?”

“A Thiển.”

Trình Hải Dương cam đoan mình không cố tình nghe lén, tuyệt đối là bởi vì thanh âm trò chuyện của điện thoại Tiên Mạch quá lớn cậu mới có thể nghe rõ ràng  đầu kia điện thoại chính là một giọng nữ vui vẻ.

“Lily?”

“Là em, em đã trở về. Tới đón em.” Tiếng cười của cô gái ở đầu kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng, vui vẻ như vậy, làm cho Trình Hải Dương từ đáy lòng tràn ra một cảm giác đau đớn khó có thể nói thành lời.

“Em ở đâu?”

“Em ở sân bay.”

Nói xong cô gái cúp điện thoại.

Lily… cái tên này Trình Hải Dương vẫn mang mang có chút ấn tượng, lần trước ở quán Lâm Sâm làm thêm có gặp qua một lần, là một Lolita đúng chuẩn.

Tiên Mạch ném di động trên thảm sàn lộn xộn, gãi gãi đầu tóc.

Bầu không khí trầm mặc mấy phút.

“Anh có chút việc… Trở về sẽ giải thích với em.”

Nói xong Tiên Mạch không đợi Trình Hải Dương trả lời được hay không, hoặc đối với y mà nói, Trình Hải Dương đồng ý hay không cũng không quan trọng, ít nhất không quan trọng như chuyện trước mắt này, túm lên áo thun mình mới vừa cởi ra, mặc vào, liền bước ra nhà Trình Hải Dương.

Trình Hải Dương nghe thấy cửa phòng bên cạnh bị mở ra đóng vào, không tới mười phút một lần bị mở ra lại đóng vào, sau đó chính là tiếng bước chân dần dần xa, đột nhiên bực bội muốn chết.

Xem, chuyện này đã ngăn trở Tiên Mạch muốn áp Trình Hải Dương.

Cái này cho thấy tầm quan trọng của chuyện này, của người này… Hoặc là Trình Hải Dương không quan trọng.

Cậu nằm ở trên giường, cũng không có vui vẻ thả lỏng chút nào, chỉ là càng ngày càng rối loạn, ở sâu trong lòng hình như có gì đó lại tố giác chàng trai trời sinh này, cậu bị vui đùa rồi bị vui đùa rồi bị vui đùa rồi.

Đột nhiên, trong phòng không biết từ nơi nào vang lên 《 Vòng tròn tình yêu 》bài hát lần nọ khi ca hội trên YY Trình Hải Dương hát, cậu biết đây là tiếng chuông điện thoại của Tiên Mạch, cậu đứng dậy tìm tìm, ở trong một đống CD tìm được điện thoại Tiên Mạch đã quên mang theo, tên biểu thị trên điện thoại chính là Lâm Sâm. Trình Hải Dương ỉu xìu bắt máy.

Lâm Sâm không đợi Trình Hải Dương nói chuyện, thì bắt đầu nói toàn bộ câu chuyện: “Anh bây giờ không ở cùng Hải Dương chứ? Ngày đó ở phòng đàn em đã muốn nói với anh chuyện Lily trở về nhưng Hải Dương lại ở nên em khó nói!!! Sau đó em lại bận rộn thật lâu không thời gian tìm anh!! Lily mới vừa gửi tin nhắn cho em nói đã đến sân bay rồi…”

“Cô ta đến tột cùng là có quan hệ gì với Tiên Mạch, không, Mạt Thiển?”

Trình Hải Dương khác biệt vui vẻ ngày trước, thanh âm có phần trầm lắng.

Lâm Sâm giật mình, run rẩy run rẩy nói: “Hải... Hải Dương.”

“Đúng là tao, mày nói mau.”

“…” Lâm Sâm hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn cảm thấy gạt cũng không phải biện pháp, giấy không gói được lửa, tốt hơn hết là bày ra mà nói, sạch sành sanh, “Lily là bạn gái cũ của Mạt Thiển.”

“…”

Bạn gái… Trình Hải Dương đột nhiên nhớ tới đến lúc Tiên Mạch hỏi mình có bạn gái không trước khi y nói bạn gái mình ra nước ngoài rồi, sau đó lại đổi giọng nói đó là bạn nữ của mình. Bây giờ thay Tiên Mạch vào Mạt Thiển, đổi bạn gái thành Lily, hơn nữa cuộc điện thoại mới vừa rồi, tất cả chuyện này giống như một phương trình hai ẩn dễ dàng có lời giải.

“Hải Dương mày đừng suy nghĩ nhiều… Tiên Mạch là thật lòng thích mày… Lily là quá khứ rồi.”

“…” Đáng tiếc Trình Hải Dương cái gì cũng nghe không vào, lần này người hít thở sâu đổi thành cậu, sau đó cố gắng vui tươi như trước nói với Lâm Sâm: “Tao không sao! Bạn gái cũ thôi không có gì! Tao ngủ đây! điện thoại của Tiên Mạch rơi ở chỗ tao! Ngủ ngon!” Nói xong vội vàng cúp máy.

Trên điện thoại Tiên Mạch còn có một tin nhắn chưa đọc, Trình Hải Dương kìm nén không được lòng hiếu kỳ của mình nhấn mở.

From: dãy số không biết

A Thiển, em đã biết anh còn yêu em. Em cũng yêu anh.

Trình Hải Dương lần nữa ngã xuống giường, đầu vùi thật sâu vào trong gối.

Bị vui đùa rồi… Bị lừa… Bị đùa bỡn rồi… Lần đầu tiên cũng mất rồi… Đủ loại cảm xúc tiêu cực làm cho Trình Hải Dương suýt nữa muốn rơi lệ, nhưng cậu vẫn cố gắng tự nói với mình, mình là đàn ông không thể tùy tiện khóc!

Cậu cứ như vậy cố gắng hít hít mũi, nỗ lực kiềm chế xúc động muốn khóc của mình, cố gắng quên những thứ không vui, hết sức ngẫm lại chuyện vui vẻ.

Nhớ tới một câu chuyện cười lạnh cũng được a!!!

Trình Hải Dương nghĩ nghĩ, thời gian phần phật dường như đã trôi qua thật lâu, cậu rõ ràng nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân không quy luật, vừa nghe thì biết không phải của một người vọng lại, sau đó nghe thấy giọng nữ vui vẻ đáng yêu kia vừa nói gì đó cậu nghe không rõ ràng lắm, nghe thấy cửa phòng cách vách mở ra, lại bị nặng nề đóng lại.

Cậu thật sự khống chế không được bản thân mang theo lòng hiếu kỳ khó chịu, cầm ly thủy tinh gắn vào sát trên mặt tường phía phòng Tiên Mạch, thật cẩn thận dán lỗ tai mình lên ly thủy tinh lạnh như băng, sau đó nghe Tiên Mạch nói: “Tôi yêu em…”

Tò mò hại chết con mèo.

Trình Hải Dương kinh ngạc buông ly thủy tinh, ly thủy tinh rớt xuống thảm sàn, chỉ có một tiếng trầm đục, cũng giống như trái tim pha lê của Trình Hải Dương, im lìm vỡ ra rồi.