Hàng Không Bán

Chương 9



Lâm Hàn kéo hành lý về lại nhà hắn và Trình Hạo cùng thuê, vừa đi vừa nghĩ đến Diệp Tu Thác, đứng trước cánh cửa quen thuộc, tuy rằng là "Về nhà" , nhưng nhất thời một chút cảm giác thân thiết cũng không có.

Trình Hạo mở cửa trên mặt có chút kinh ngạc, Lâm Hàn mắt sưng đỏ, cũng không biết phải giải thích sự tình hôm nay làm sao: "Trình Hạo, ta, ta, phòng bên kia chủ nhà không chịu cho ta thuê nữa , cho nên muốn dọn về."

Trình Hạo lộ ra nụ cười trắng lóa: "Ngươi a, lấy cớ làm gì, muốn về thì cứ về thôi, không cần ngượng ngùng."

Lâm Hàn quẫn bách cúi đầu. Ngay cả Trình Hạo cũng thấy hắn mê luyến không thể rời, chính hắn làm sao lại có lý do gì để hoài nghi đây?

Lâm Hàn quyết định tiếp tục chuyên tâm "thầm yêu" Trình Hạo, đã "thầm yêu" nhiều năm như vậy, thói quen , thao tác rất nhanh trở lại. Mỗi ngày giặt quần áo cho Trình Hạo, nấu cơm, dọn dẹp phòng, bận thì giúp đỡ hắn, nhàn thì giúp hắn tiêu khiển, ngày qua ngày thật sự bận rộn.

Đề nghị "Kết giao một tháng", Trình Hạo không hề nhắc lại, bất quá lại dùng ánh mắt mờ ám như có như không ám chỉ. Trình Hạo là đang nhử hắn, làm cho hắn muốn ăn nhưng lại ăn không được, chỉ có thể đảo qua đảo lại mồi câu nhưng không xơ được múi nào.

Lâm Hàn tuy rằng nhát gan, nhưng tuyệt đối không phải người chịu uất ức không dám nói, rốt cục có một ngày mở miệng hỏi Trình Hạo: "Xin hỏi, trước kia ngươi có nói qua, chuyện kết giao. . . . . ."

Trình Hạo "Nga" một tiếng, tiếp tục đứng trước tấm gương lớn chọn quần áo để ra ngoài, cầm hai bộ quần áo một bên so sánh, một bên cười trả lời hắn: "Cái kia a, chỉ là nhất thời nổi hứng nói bừa thôi, hiện tại ta chưa có ý định này, bất quá ngươi không cần lo lắng, ta sẽ sớm quyết định chuyện này."

Lâm Hàn "Ân" một tiếng. Không biết có phải do đã chuẩn bị tâm lí hay không, cho nên hắn không ôm nhiều kỳ vọng, hoặc là do hắn đã quen bị ủy khuất , đối với câu trả lời này, thật cũng không có cảm giác thất vọng.

Hắn cũng hiểu biết đề nghị "Kết giao thử xem" của Trình Hạo kỳ thật là nhất thời hứng khởi. Đột nhiên toát ra nhiệt tình, lại bị Diệp Tu Thác tùy tiện dội nước dập tắt, đợi cho Trình Hạo có hứng thú trở lại, không biết còn phải đợi bao lâu.

Nhưng hắn cũng đã quen chờ đợi . Lúc ban đầu cũng cảm thấy khó nhịn, mồi câu trước mắt, lại ăn không đến, đói khát gian nan, dần dần về sau, như thành thói quen, nhiều năm như vậy đã qua, thêm vài ngày vài tháng thì có là cái gì, chờ nữa cũng không có cảm thấy nóng lòng.

Trình Hạo cao hứng, liền đem hắn áp đảo, sờ sờ, nắn nắn, có đôi khi cũng sẽ làm tới và vân vân. Tất cả thuần túy là do hormone tác quái. Khi thật sự có hứng thú, tất cả nam nhân, chỉ cần nhìn quần sẽ biết.

Bất quá, làm nhưng thật ra không có thật sự làm, hưởng dụng thân thể nam nhân phải làm một số bước chuẩn bị, không có dễ dàng thuận tiện như nữ nhân.

Bất quá, làm cho Lâm Hàn lo lắng không yên không phải là thái độ lúc gần lúc xa của Trình Hạo, mà chính là hắn mãi vẫn không có chút tin tức nào từ Diệp Tu Thác.

Hắn không dám đi bar tìm Diệp Tu Thác, điện thoại cũng không dám gọi, Diệp Tu Thác tuy rằng rất ôn nhu, nhưng cũng rất quyết đoán, nói tuyệt giao chính là tuyệt giao, không để người ta cò kè mặc cả. Tùy tiện đến tìm, chỉ sợ sẽ bị hắn nghiêm mặt lạnh lùng tỏ ra không quen.

Sợ hãi bị xem thường, nhưng hắn thật sự rất nhớ người kia, mỗi ngày đều có một đống chuyện muốn nói cho người kia nghe, cuối cùng vẫn phải đặt ở trong bụng chịu đựng chịu đựng, mãi rồi chịu không nổi.

Lâm Hàn tìm được một phương thức liên hệ thích hợp, có điều là hắn đơn phương, hơn nữa có vẻ rất mặt dày, đó là mỗi ngày hắn sẽ nhắn tin "Nói chuyện phiếm" với Diệp Tu Thác.

Mỗi ngày đều nhắn những tin rất vặt vãnh, kiểu như: gần đây truyện của hắn đắt hàng, nhưng chất lượng ngược lại không bằng trước kia; mới mua mấy cây bút mới; biên tập vừa lên chức ba ba nên tâm tình rất tốt, hắn lại bức chết hai nhân vật, biên tập cư nhiên không mắng hắn lấy một câu; ở công viên gặp được một đứa nhỏ rất xinh, vẽ giúp nàng bức tranh, kết quả được trả công bằng một cây kẹo mút; mới phát hiện có một nhà hàng đồ nướng vô cùng ngon, nướng đậu cô-ve tuyệt vời, đề cử Diệp Tu Thác cũng đi nếm thử chút xem. . . . . . Linh tinh linh tinh như thế.

Trước kia cùng Diệp Tu Thác ở chung một chỗ, hắn luôn nằm trên giường nói liên miên những chuyện kiểu này, tuy rằng đều là những chuyện vụn vặt đâu đâu, nhưng cùng nhau tán gẫu cũng thấy thú vị.

Nhắn tin, Diệp Tu Thác đương nhiên không có phản ứng, nhưng chỉ cần không quá bức xúc mà nhắn lại cho hắn mấy tin "Ngươi đủ chưa, đừng có điên nữa" hay gì đó, Lâm Hàn quyết kiên trì thực hiện chính sách "nói chuyện" này.

Lâm Hàn mỗi ngày đều ra sức làm việc. Cố gắng công tác nhiều kiếm tiền là tâm niệm của hắn, bất quá hiện tại không cần bỏ tiền bao MB, nên hắn cũng xông xênh hơn.

Diệp Tu Thác giống như rất thích series hắn vẽ lúc trước, luôn đóng góp ý kiến cho hắn, xem xong rồi còn thúc giục hắn làm tiếp, có đôi khi còn dùng hai cái hôn môi để hống hắn vẽ thêm vài trang.

Hiện tại, đã không có Diệp Tu Thác bên cạnh, một tháng hai kì truyện ra đều đặn, không biết hắn có hứng thú mua về xem hay không.

Lâm Hàn còn nghĩ đến lúc kết thúc, nếu có cơ hội xuất bản nguyên quyển, hắn sẽ nặc danh gửi cho Diệp Tu Thác một bộ, nếu hắn nguyện ý nhận thì quá tốt, nếu bị quẳng đi, dù sao cũng là nặc danh, hắn sẽ giả bộ không khó chịu chút nào.

****

Diệp Tu Thác từ nhà sách về, cầm trong tay truyện tranh một tháng hai kì, hắn cảm thấy hơi thiếu thiếu. Một kì đại khái là thiếu đi vài trang, tên kia liền vẽ thêm vài trang phụ trương vào.

"Hôm nay hội họp bạn bè."

"Mọi người thay phiên kể những bi kịch mình đã trải qua, ai không chiếm được thông cảm của người khác sẽ thua."

"A kể chuyện bị bạn gái đá, B kể chuyện bị lừa tiền. . . . . ."

"Kết quả ta cư nhiên thua."

Diệp Tu Thác trở mình nằm xuống, trong đầu đoán hắn sẽ kể chuyện bị chó đuổi, hắn thì cũng chỉ có cái chuyện cũ rích đó chứ mấy.

"Lúc học quân sự thời đại học, chúng ta lén lút mua bia về uống."

"Chai bia sau khi uống xong có thể bán đồng nát lấy tiền."

"Ta thực tiết kiệm, uống xong còn luyến tiếc, góp nhặt chai không của những người khác, được hơn hai mươi cái, chờ ngày bán lấy tiền."

"Kết quả có xung kích đến kiểm tra ký túc xá, phát hiện ra thứ ta đang giấu diếm chờ bán kia. Bởi vì chứng cớ vô cùng xác thực, tội danh lén mua bia uống đổ hết lên đầu ta, thật là nhớ đời."

Diệp Tu Thác cũng không có chút thông cảm nào dành cho hắn ngược lại còn cười lớn. Mấy nhân vật chibi đơn giản này thật đáng yêu, hắn cũng nhận ra nhân vật có chút mặt nhăn mày nhíu kia, chính là Lâm Hàn tự họa chính mình.

Nhân vật này giống như là hình ảnh thu nhỏ của tên kia, hắn tuy rằng lúc nào cũng gây chuyện, nhưng thật sự rất khó lấy được sự đồng tình của người khác, ngược lại còn làm cho người khác thấy hắn như vậy thật hảo ngoạn.

Nguyên nhân chính là vì cái dạng này, nên tên kia đến giờ vẫn chưa có ai mà hẹn hò.

Diệp Tu Thác vươn ngón tay, chạm lên mặt của tiểu Q (sau khi đọc nhiều nhiều đam mỹ mới bít Q của dân Trung xì là tương tự như Chibi của dân Nhựt Bửn í ).

Hắn hiện tại cảm thấy chính mình lúc ấy so sánh sai lầm rồi.

Bài bạc và tình cảm, quả thật không giống nhau.

Tuy rằng đạo lý thắng thua cũng có chút tương tự, nhưng bài bạc có thể lấy lí trí khắc chế, còn tình cảm thì không làm như thế được.

Đang mơ màng, thì di động báo có tin nhắn. Thật ra mỗi ngày Diệp Tu Thác đều chờ tin nhắn của tên kia, nội dung tuy rằng không có gì đáng nói, nhưng hắn vẫn thích xem.

Đương nhiên cũng có lúc xem mà chán ghét, đó là những khi Lâm Hàn ngẫu nhiên không biết sống chết nhắc tới Trình Hạo

Tỷ như, đi tuần lễ thời trang, thực vui vẻ, được mở mắt, lại chụp được rất nhiều tư liệu, Trình Hạo dẫn hắn đi xem mấy show diễn, vừa về đã mong lần tiếp theo.

Hoặc là: Mới vừa đánh vỡ mấy cái đĩa, bị Trình Hạo mắng nửa giờ, bất quá gần đây Trình Hạo phiền não chuyện công việc, người mẫu cùng công ty lợi dụng vào quan hệ đoạt hết công việc tốt, cho nên tâm tình hắn không tốt lắm. . . . . .

Diệp Tu Thác mỗi lần thấy hắn chịu khổ, nhịn không được ở trong lòng thầm mắng xứng đáng. Ai kêu hắn từ đầu tới cuối vẫn khăng khăng "thích Trình Hạo" như vậy. Điên, chọn Trình Hạo chính là hắn, còn có thể trách ai?

Một bên thầm mắng, một bên dùng sức cào cào mặt tiểu Q.

Hôm nay tin nhắn lại liên quan đến tên Trình Hạo kia "Trình Hạo hôm nay cầm một cuốn catague về cho ta xem, có một vài mẫu rất giống mấy thứ ngươi vẽ cho ta, cho nên ta cảm thấy ngươi thật sự có trở thành nhà thiết kế thời trang mà. "

"Người này có vẻ rất nổi tiếng, nếu Trình Hạo ký được hợp đồng làm người mẫu cho người đó, ta sẽ có cơ hội đi xem, chờ xem xong trở về sẽ nói cảm tưởng cho ngươi, ngươi nếu không làm MB, cố gắng học thiết kế, có lẽ cũng có thể trở thành nhân vật lợi hại như hắn. . . . . ."

Diệp Tu Thác đọc đi đọc lại mấy lần, có điểm buồn cười, thuận tay vẽ thêm vài nét ngô ngố vào khuôn mặt nhân vật Chibi của Lâm hàn, rồi sau đó lấy tay chỉ chỉ vào mặt nó.

"Ngươi này ngu ngốc."

****

Trình Hạo hai ngày nay tâm trạng rất tốt, hắn mới kí được hợp đồng làm người mẫu cho một nhà thiết kế nào đó.

Địa vị của hắn ở công ty rất ổn, tư cách tốt, điều kiện cũng tốt, việc tốt cũng đã làm không ít, nhưng công việc hắn nhận được lần này vẫn khiến hắn hết sức kinh hỉ.

Nỗi bực dọc vì bị xử ép bấy lâu, nhờ chuyện tốt này cũng liền tan biến.

Nhà thiết kế lần này được xem là nhân tài kiệt xuất ở đại lục, yêu cầu nổi tiếng khắc nghiệt, lại rất ít xuất hiện. Người không đủ thực lực cùng danh tiếng, ngay cả cơ hội thấy mặt hắn cũng không có, chứ đừng nói đến chuyện được chọn làm người mẫu chính cho bộ sưu tập của hắn.

Mà sự bí ẩn của hắn thật sự đã đạt đến cảnh giới, Trình Hạo lần này thân là người mâu chính, đi thử trang phục, diễn tập không ít, lại vẫn không rõ - nhà thiết kế có cái tên rất tao nhã bằng tiếng Anh kia, rốt cuộc mặt mũi ra làm sao.

Ngày công diễn, Trình Hạo lại mang Lâm Hàn cùng đi hiện trường.

Lái xe, Trình Hạo đeo một cái kính đen trông rất phô trương, bộ dáng thực đẹp. Vì giảm bớt áp lực, hai người tùy tiện nói chuyện, kể chuyện cười giải sầu.

Không biết như thế nào lại nhắc tới chuyện mấy cái tin nhắn mạo danh lần trước, Trình Hạo hơi xao nhãng tay lái: "Tên hồ ngôn loạn ngữ kia thật đáng giận, không biết là người nào, thật muốn đánh nhau vơi hắn."

Lâm Hàn thầm nghĩ, tuy rằng hắn cũng giận Diệp Tu Thác, nhưng vô luận như thế nào, hắn cũng không để Diệp Tu Thác bị đánh.

"Ngươi không tức tên kia sao? Hắn làm ngươi mất cơ hội mà." Trình Hạo cười.

Lâm Hàn nhìn hắn.

Hắn có còn là hắn như vài năm về trước, si mê yêu nam nhân trước mắt, hay là hắn đã thay đổi? Là yêu chưa hề thay đổi? Hay chỉ là thói quen? Rốt cuộc là thật tâm yêu hắn, hay là tự mình ám thị mình vẫn còn yêu hắn?

Nhìn hình ảnh chính mình phản chiếu qua mắt kính của Trình Hạo, Lâm Hàn thấy một thứ vặn vẹo méo mó, đột nhiên giống như thấy lại chính mình vài năm trước. So với hiện tại dáng vẻ rất quê mùa, răng nanh lộn xộn chưa niềng, nhát gan, sợ hãi, rụt rè, luôn ngưỡng mộ nam nhân đang lái xe này.

Ánh măt của mình, cùng năm đó, có còn giống nhau không?

"Tốt lắm, ngươi không cần khẩn trương như vậy. Ta sẽ không đem sai lầm của người kia đổ lên đầu ngươi a. Ta hiện tại rất có tâm tình, thế nào, ngươi nguyện ý thử không? Một tháng yêu." Trình Hạo quay đầu về phía hắn, nháy mắt với hắn, "Hảo hảo suy nghĩ, sau đó trả lời ta."

Lâm Hàn "A" một tiếng, có điểm giật mình. Nhưng lần này không có mừng như điên như lần đầu nhận được đề nghị này, đại khái là nghe qua mấy lần, nhiều ít cũng bắt đầu miễn dịch. Nhưng đây chẳng phải là một cơ hội hấp dẫn sao.

Không cần bỏ công suy nghĩ, hắn cũng hiểu được, kết giao một tháng, kỳ thật cũng không thể xem là "Kết giao" .

Có ai bắt đầu yêu, lại quy định thời gian hạn định không, còn trừ lại một đường lui?

Nhưng cho dù có bao nhiêu ủy khuất đang chờ phía trước, chỉ cần được cùng Trình Hạo, hắn vẫn muốn liều lĩnh gật đầu đáp ứng.

Lâm Hàn nghĩ ngợi, cái miệng he hé, trái tim thẳng thắn đập.

Hắn trước kia từng nghĩ, không có Trình Hạo chính mình sẽ sống không nổi.

Nhưng là, cũng đã có lúc hắn rời khỏi Trình Hạo, mà vẫn sống tốt đó thôi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nữa là khác. Ở cùng Diệp Tu Thác, cuộc sống phong phú như vậy lại có cảm giác an toàn.

Diệp Tu Thác trách hắn hèn, mắng hắn không có tự tôn, tự làm tự chịu. Lúc ấy hắn vừa thương tâm vừa tức giận, nhưng về sau nhớ lại, kỳ thật cũng không nói sai.

Cũng không thể vì là đồng tính, vì hắn là người đã yêu trước, mà hắn không được đối xử công bằng, không được đường đường chính chính mà yêu.

Để có được tình yêu hắn đã luôn chịu đựng, nhưng cũng không đến mức phải hạ mình hèn mọn tới mức này, cho dù hắn có mê luyến có yêu đến mức nào.

Con người ngoài tự tôn còn phải biết tỉnh táo đúng lúc, tựa như trên chiếu bạc chính mình phải có dự toán ngay từ đầu, một khi tới ranh giới, tuyệt đối không được vượt qua. Nếu cứ mãi luyến tiếc, không cam lòng, thì lợi thế cuối cùng đó cũng nhanh chóng mất đi mà thôi.

"Thực xin lỗi." Lâm Hàn hít sâu ..., cố lấy dũng khí, chịu đựng cơn đau đang quặn lên trong lồng ngực, cố nhìn xuyên qua kính mắt để thấy ánh mắt của Trình Hạo: "Ta cảm thấy như vậy không công bằng. Ngươi cùng nữ nhân kết giao, có làm cái hạn định 'một tháng' này không?

"Ta tuy là nam nhân. . . . . . Nhưng vẫn muốn được yêu chân chính. Nếu, ngươi làm không được, chúng ta, vẫn chỉ làm bạn tốt là được."

Trình Hạo tựa hồ kinh ngạc, vài phút cũng chưa nói chuyện, chỉ lẳng lặng lái xe, cuối cùng rốt cục đáp lại một câu: "Cũng tốt."

Tất cả hi vọng ôm ấp bấy lâu đã có câu trả lời rõ ràng, Lâm Hàn đột nhiên lại cảm thấy thoải mái, ngồi thẳng lưng. Sống với một hi vọng viển vông, kỳ thật cũng là gánh nặng.

****

Buổi trình diễn phi thường phấn khích, ngay cả thường dân như Lâm Hàn cũng phải trợn mắt há mồm, bên ngoài bên trong ai nấy đều hoa cả mắt. Lúc chấm dứt tiếng vỗ tay như sấm dậy, thiết kế sư không đi ra nhận sự chúc mừng của mọi người, bất quá nghe bảo đây là phong cách của hắn, mọi người cũng đã quen , nên không có dị nghị gì.

Lâm Hàn chen vào đám người, muốn đến hậu trường chúc mừng Trình Hạo. Sàn catwalk ngăn nắp rực rỡ như vậy, vào hậu trường mới thấy loạn một đoàn, quần áo và người chen chúc rộn cả lên.

Khó khăn lắm mới tìm được Trình Hạo đang tươi cười, liên thanh nói chúc mừng, Trình Hạo hưng phấn tới mức không kiểm soát được, còn dùng sức bế hắn một phen. Bọn họ muốn đi ăn mừng, cuồng hoan một phen. Lâm Hàn mấy hôm nay chạy deadline, mắt đã thâm quầng cả lên, nếu còn uống rượu suốt đêm nữa đầu nhất định sẽ vỡ ra, nên cũng không muốn tham gia vào.

Chen ra so với chen vào cũng chẳng dễ dàng hơn là bao, Lâm Hàn mông lung đi về phía trước, chợt phát hiện mình đang đi lên sàn catwalk, vội lùi về.

Ở chỗ cao tầm nhìn rộng, có thể thấy được toàn cảnh hội trường, dường như hắn thấy bóng dáng quen thuộc của người kia.

Cho dù đông người, người kia cũng mặc quần áo hắn chưa thấy qua bao giờ, nhưng hắn vẫn lập tức nhận ra. Người nọ đang đứng chung một chỗ với một lão nam nhân, còn kéo cánh tay, vừa nói chuyện với nhau, vừa đi ra ngoài.

Lâm Hàn tim đập nhanh.

"Diệp, Diệp Tu Thác."

Thanh âm hiển nhiên không đủ lớn, hai người kia căn bản không nghe thấy.

"Diệp Tu Thác!"

Không biết chính mình vì cái gì lại kích động như vậy, hoang mang rối loạn chạy vào hậu trường, lần này thuận lợi tìm được đường để đi xuống dưới, hắn liều mạng chạy, nhưng đã không thấy hai người kia đâu.

Lâm Hàn hổn hển thở, nước mắt đã rớt cả ra.

Nam nhân lớn tuổi kia, nhìn thân mật như vậy, có phải là khách mới của Diệp Tu Thác không. Tiếp đãi khách như vậy, tuy rằng sẽ có nhiều tiền, nhưng Diệp Tu Thác có thật sự được vui vẻ không? Bán đi thân thể, vô luận như thế nào cũng không phải là nghề có thể mang lại hạnh phúc, hắn luyến tiếc một người tốt như Diệp Tu Thác lại phải làm loại công việc này.

Nhớ tới Diệp Tu Thác từng hỏi hắn: "Không có người nào ngươi dành cho hắn nhiều tình cảm hơn Trình Hạo sao?"

Không có Trình Hạo hắn cũng không quá khó sống.

Chính là có một người, Lâm Hàn chỉ cần nghĩ từ nay về sau không thấy được hắn, không nghe hắn nói chuyện, trái tim liền run rẩy đau.

Hắn hiện tại muốn nói cho Diệp Tu Thác là, có, có người so với Trình Hạo hắn còn thích hơn.

Nhưng hắn không biết nói thế có còn ý nghĩa gì nữa không.

Hắn trước kia cứ như được lập trình, trong đầu luôn có sẵn ý nghĩ là hắn yêu Trình Hạo, cho dù không được đáp lại, cho dù bị tổn thương hết lần này đến lần khác, cũng vĩnh viễn không thay đổi.

Hắn cũng xác định rõ ràng ngay từ đầu, hắn và Diệp Tu Thác là quan hệ giữa khách với MB, cảm giác hạnh phúc là thứ được mua bằng tiền, hắn có ỷ lại, có mê luyến, thì cũng chỉ bởi vì Diệp Tu Thác phục vụ rất chuyên nghiệp mà thôi, cho nên dù phải dùng nhiều tiền, hắn vẫn mua, vẫn duy trì.

Ngẫm lại, tình yêu cũng có khác gì đâu?

Nghĩ muốn cùng Diệp Tu Thác ở chung một chỗ, có hắn bên người sẽ rất hạnh phúc, sợ hãi bị hắn đối xử lạnh nhạt, muốn chiếu cố hắn, làm việc gì cho hắn cũng thấy vui vẻ, muốn hắn chỉ thuộc về một mình mình.

Như vậy, không phải yêu thì là cái gì?

****

Lâm Hàn liều mạng chạy về nhà lục lọi thứ gì đó, không kịp nghĩ đến Diệp Tu Thác có ở nhà hay không, liền chạy đến nhà Diệp Tu Thác. Ôm ngực hổn hển một lát mới bấm chuông cửa, cư nhiên thật sự có người ra mở cửa.

"Diệp, Diệp Tu Thác."

Nam nhân vẫn mặc bộ đồ lúc nãy, xem ra cũng vừa mới về đến nhà, vẫn chưa kịp thay ra.

"Chuyện gì?" Diệp Tu Thác hơi hơi nhăn mày, có điểm lãnh đạm.

"Ngươi, ngươi hiện tại ở nhà một mình phải không?"

"Đúng vậy."

Lâm Hàn thở ra một hơi, nghĩ vận khí của mình cũng không phải không tốt: "Ta, ta muốn nói chuyện với người."

"Chuyện gì?"

Lâm Hàn cầm theo một gói to, mặt đỏ lên, nói lắp bắp: "Ta, ta muốn, chuộc thân cho ngươi."

Diệp Tu Thác mặt không chút thay đổi nhìn hắn chằm chằm, qua vài giây mới mở miệng: "Không cần. Ta bây giờ rất tốt."

"Nhưng, nhưng là, " Lâm Hàn càng nóng nảy, "Ta, ta thích ngươi. Ta muốn chuộc thân cho ngươi. . . . . ."

Diệp Tu Thác nhìn hắn trong chốc lát, thấy Lâm Hàn đã nước mắt nước mũi tùm lum, cuối cùng mới mở miệng: "Ngươi dùng cái gì để chuộc đây?"

Lâm Hàn vội đem gói to đưa cho hắn.

Diệp Tu Thác tiếp nhận, nhìn thoáng qua bên trong thấy có một ít tiền mặt, sổ tiết kiệm, còn có vài thứ thượng vàng hạ cám gì đó, không thèm đếm, đã nói: "Không đủ."

Lâm Hàn gấp đến độ nghẹn ngào : "Ta, ta còn có thể xin biên tập ứng trước nhuận bút. . . . . ."

Diệp Tu Thác nhướn mày quan sát hắn, đột nhiên kéo cổ áo hắn, lôi hắn vào trong, sau đó đóng cửa lại.

"Ngươi thật sự muốn chuộc thân cho ta?"

Lâm Hàn liều mạng gật đầu, tuy rằng biết mình nên giữ lại chút khí khái nam nhi, nhưng nghĩ đến bản thân không biết tự lượng sức mình dám đi làm mấy việc biết chắc sẽ không có kết quả, thế nào cũng không nhin được, nước mắt liền rớt xuống.

"Vậy ngươi có biết bảng giá chuộc thân của ta thế nào không?"

Lâm Hàn lắc đầu, nghẹn ngào : "Nhưng, nhưng là ta cái gì cũng có thể, toàn bộ đều có thể lấy ra để đổi. . . . . ."

Diệp Tu Thác dùng sức hít vào một hơi, sau đó nắm cằm hắn: "Tốt lắm, ngươi nghe cho rõ."

Lâm Hàn dùng ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.

"Tiền của ngươi còn lâu mới đủ, cho nên nếu muốn chuộc thân cho ta, nhất định phải làm những việc khác nữa."

Lâm Hàn vội vàng gật đầu.

"Việc nhà và vân vân, ngươi tự động làm ta không cần phải nói. Người tuyệt đối không được có quan hệ với người khác, bất kể là MB, hay là người thường."

Lâm Hàn lại vội vàng gật đầu.

"Còn có, đây mới là trọng yếu, chuộc đồ được rồi, người không thể thoái lui, ngươi hiểu chưa?" Diệp Tu Thác xiết chặt cằm hắn, "Nói cách khác, ngươi phải gánh trách nhiệm vĩnh viễn. Ngươi còn dám không?"

Lâm Hàn lại dùng lực gật đầu.

Diệp Tu Thác thở dài: "Ta không phải đã nói sao, trả lời câu hỏi của người khác không cần vội vàng, phải nghĩ cho kĩ rồi hãy trả lời."

"Ta đã nghĩ rất lâu ." Lâm Hàn khóc thút thít , "Ta thích ngươi. Ta sẽ đối với ngươi thật tốt, ngươi không cần lại ra ngoài làm loại công việc đó nữa, ta sẽ nuôi ngươi. . . . . ."

Diệp Tu Thác không nói nữa, đột nhiên giật lấy gói to đựng toàn bộ gia tài của hắn, sau đó một tay khiêng hắn lên vai.

"Được rồi, ngươi xem như đã mua ta, hiện tại mời ngươi đến nghiệm thu đi."

****

Trong phòng ngoại trừ tiếng thở, là một mảnh im lặng, bên ngoài cũng chỉ có tiếng sóng biển rì rào rất nhỏ.

Ánh trăng êm dịu tràn vào qua khung cửa sổ rộng, trên giường, nam nhân bị dày vò chà đạp cả đêm qua đang cuộn tròn, đáng thương cuốn mình trong chăn say ngủ, trên lưng vẫn còn rõ ràng một vết sẹo dài, bất quá đã thành sẹo, cũng không còn đau nữa.

Diệp Tu Thác vừa vuốt tóc hắn vừa suy tư, "nghiệm thu" mấy tiếng liền hình như có chút hơi qua, không biết hắn tỉnh lại có bắt đầu hối hận hay không.

Đương nhiên, so với chuyện này có chuyện còn nghiêm trọng hơn, đó là làm sao để nói cho hắn nghề nghiệp chính xác của mình.

Người này nếu biết mình bị lừa, nhất định sẽ sinh khí, có lẽ sẽ lại mắng "Ngươi là kẻ lừa đảo đê tiện" linh tinh này nọ.

Nhưng thôi. . . . . . Mặc kệ nó.

Dù sao người này cũng đã đáp ứng yêu cầu "Không thoái lui" của mình.

Huống chi bản thân khẳng định chính là vật phẩm quý giá nhất hắn có thể mua. Như vậy, vô luận thế nào, tên nam nhân rất tiết kiệm này cũng sẽ không nỡ vứt đi.

Tự an ủi như vậy, Diệp Tu Thác yên tâm hẳn lên, véo hai má của người đang say ngủ kia.

"Hàng ngươi mua là cực phẩm đó, nhất định phải ghi nhớ mà bảo quản cho tốt."

Nam nhân cho dù đang ngủ, không biết nghe hiểu bao nhiêu, hàm hồ "Ân" một tiếng.

- Toàn bộ văn hoàn -