Hang Động Kinh Khủng

Chương 18: Rút lưỡi



Đối mặt với sức mạnh thần bí hắc ám ẩn giấu ở trong rừng rậm, biểu hiện của Bạch Kiếm Ác không hề sợ hãi, sau một hồi đi qua đi lại, thấy dù sao cũng phải ngủ, bất quá anh ta còn cố ý để lại Ngô Quần và Triệu Lập Văn thay phiên nhau trực đêm.

"Đầu tiên Triệu Lập Văn phòng thủ tới hai giờ, sau đó đổi cho Ngô Quần. Các người đốt nhiều lửa trại hơn một chút, trợn to mắt nhìn! Có tình huống liền lớn tiếng báo động, tôi ngược lại muốn coi xem, kẻ đó có thể gây khó dễ cho Bạch Kiếm Ác tôi như thế nào! Cảnh sát La, các người cũng trở về đi ngủ đi!"

Nói xong những lời này, Bạch Kiếm Ác nằm trở lại trên chỗ ngũ, tự mình nhắm hai mắt lại, một bộ dáng vẻ gặp loạn không sợ hãi.

Ai có thể biết, ở sâu trong nội tâm của anh ta, cũng giống như ngoài mặt hiện ra bình tĩnh như vậy hay không?

Ba người La Phi trở lại trong lều. Sau khi tiến vào túi ngủ, tuy rằng không có ai nói thêm gì. Nhưng chuyện tình vừa mới xảy ra lại khiến cho mỗi người đều không thể ở trong một khoảng thời gian ngắn mà đi vào mộng đẹp.

La Phi trợn tròn mắt, tâm tình của anh ở giờ phút này vô cùng phức tạp. Cảnh giác, mê muội, kinh sợ, thậm chí còn có một tia hưng phấn.

Một đối thủ hiếm thấy xuất hiện, nanh vuốt ma quỷ của "Hắn" đã mở ra, mùi tội ác đang dần dần tỏa khắp...

"Hắn" là ai? "Hắn" muốn làm gì?

La Phi không cách nào đưa ra đáp án, anh bây giờ có chút hối hận, lúc ở trại Nỉ Hoành, không có tiến hành khám tra đối với miếu Long Vương là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng. Nơi đó sẽ phải lưu lại một ít manh mối, cho dù chỉ có một vết chân, một sợi tóc, cũng sẽ là cực kỳ quan trọng. Chí ít, có thể giúp anh xác định "Đối thủ" đó đến tột cùng là gì.

Có điều nói đi nói lại, lúc đó Bạch Kiếm Ác tuyệt đối sẽ không cho phép những người khác bước vào miếu Long Vương. Đúng vậy, bọn họ đều xem thường thần mưa "Đẫm máu" Trong miếu Long Vương. Trước đêm nay, La Phi một mực có khuynh hướng quan điểm như vậy: Một màn trong miếu Long Vương kia chỉ là một cảnh nội bộ trong trại Nỉ Hoành nhằm vào cá nhân Bạch Kiếm Ác để tranh đấu quyền lực, chính mình không cần thiết phải cuốn vào quá nhiều bên trong vòng xoáy chẳng dính dáng này.

Nhưng tình hình lại càng lúc càng nghiêm trọng. Nghiêm trọng hơn chính là, những việc này còn giống như chỉ là một mở màn, vở kịch lớn vừa mới bắt đầu.

Lẽ nào thật sự như Nhạc Đông Bắc từng nói, hết thảy đều cùng lời đồn đại "Hang kinh khủng" "Ác ma" liên quan mật thiết với nhau?

Nếu như là vậy, "Đối thủ" Thần bí kia đúng là từ Long Châu đi theo mình đến đây sao? Đây quả thực quá là đáng sợ! Chuyện này có nghĩa là, mặc dù mình ngay cả bóng dáng "Đối thủ" đều chưa từng thấy, thậm chí còn không có chứng cứ chứng minh "Đối thủ" Kia xác thực tồn tại, nhưng "Đối thủ" Lại gần như nhìn thấy rõ ràng từng lỗ chân lông của mình!

Hướng trên con đường này nghĩ đến càng sâu, La Phi càng thấy được hoảng sợ trong lòng.

Chỉ có điều, anh thích cảm giác như vậy - một loại cảm giác tràn ngập kích thích khiêu chiến.

Đúng vậy, anh là một tay thợ săn trời sinh, "Đối thủ" đáng sợ cùng bí ẩn chỉ có thể tiến một bước đánh thức bản năng chảy xuôi trong dòng máu của anh.

Khi con mồi không có để lại bất kỳ tung tích có thể cung cấp truy đuổi, một tay thợ săn giỏi nhất thiết phải hiểu được ngủ đông và chờ đợi.

Hoàn cảnh bây giờ của La Phi chính là như vậy. Anh có đầy đủ dũng khí, đầy đủ trí tuệ, đồng thời cũng có đầy đủ kiên trì.

"Đối thủ" nếu đã theo tới trong rừng rậm, mục đích kia của "Hắn" Quyết không phải chỉ là để bày ra một ngầm ý "Lột da tuyên thảo", nhất định "Hắn" sẽ còn có hành động. Khi đó đúng là cơ hội xuất kích tốt nhất của một thợ săn.

Dựa theo dòng suy nghĩa này, vấn đề liền bị giản hóa. Nhiệm vụ bây giờ của La Phi chính là phải đoán ra được mục tiêu hành động bước tiếp theo của "Đối thủ", để làm tốt phòng bị và chuẩn bị phản kích.

Dựa vào phân tích của Nhạc Đông Bắc, hình như Bạch Kiếm Ác vô cùng có khả năng trở thành người chịu công kích kế tiếp, nhưng phân tích của người mập mạp này độ tin cậy có thể lớn được bao nhiêu đây? Trọn bộ lý luận của ông ta là hoang đường không chịu nổi như vậy.

Hơn nữa, cái gọi là "Lột da tuyên thảo", sẽ không phải chỉ là để đối thủ gieo rắc một danh nghĩa chứ?

Bên ngoài lều, lửa trại chập chờn, mơ hồ có thể thấy thân ảnh của Triệu Lập Văn, sống lưng cậu ta thẳng tắp đứng lặng yên, phát hiện bất kỳ động tĩnh hắc ám cũng sẽ làm cho cậu ta cảnh giác mà rọi đèn pin dò xét một phen.

Bạch Kiếm Ác cùng Ngô Quần tuy rằng đã nằm xuống, nhưng La Phi phát hiện chỉ cần Triệu Lập Văn có phản ứng, bọn họ cũng sẽ theo động tác mà chuyển động.

Ai cùng đều không ngủ, tất cả mọi người đang cẩn thận đề phòng.

La Phi trái lại yên tâm, hiện tại anh cũng không thiếu những đôi mắt. Cho nên anh quyết định trước dứt bỏ suy nghĩ, ngủ đủ một giấc. La Phi phải nuôi đủ tinh thần để đối mặt quá trình tràn ngập gian nguy không rõ sắp đến.

Lúc thời điểm La Phi lại mở mắt, đã là buổi sáng ngày hôm sau. Anh nhìn Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc bên cạnh, hai người còn đang ngủ say.

La Phi biết có lẽ rất khuya bọn họ mới đi vào giấc ngủ, quyết định tạm thời trước không đánh thức bọn họ, bản thân rón rén chui ra túi ngủ, đi tới bên ngoài lều.

Trong không khí tràn ngập một loại khí tức trong lành ướt át, loại khí tức này là nét riêng chỉ có trong rừng rậm, La Phi hít vài hơi thật sâu, chỉ cảm thấy cả người một trận thông suốt, đại não cũng lập tức thoát khỏi trạng thái ngủ, được biến hóa rất thanh tỉnh.

Xem ra Bạch Kiếm Ác cũng là vừa mới thức dậy, đang thu dọn chỗ ngủ của mình. Tay Ngô Quần cầm dao bầu, vẫn duy trì tình trạng đề phòng, Triệu Lập Văn thì ở một bên vội vàng dập tắt lửa trại cơ bản đã cháy hết.

"Cảnh sát La thức dậy thật sớm." Bạch Kiếm Ác thấy La Phi đi ra, nhàn nhạt lên tiếng chào.

"Không còn sớm không còn sớm, tôi ở bên trong được ngủ ngon, chỉ là khổ cực cho các người." La Phi khách khí hai câu, sau đó đi tới trước mặt Ngô Quần, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, "Được rồi, trời đã sáng, cậu cũng nên buông lỏng một chút."

Ngô Quần nhìn La Phi không nói gì, khóe mắt bỗng chốc khẩn trương, dao cầm trong tay lại nắm thật chặt.

Bạch Kiếm Ác quay đầu nhìn về phía này, hướng Ngô Quần khoát tay áo: "Cậu đối với cảnh sát La nâng dao làm gì? Còn không thu hồi đi? Bình nước của mọi người đều sắp hết, cậu đi lấy chút nước đến đây đi."

"Vâng!" Ngô Quần đáp ứng một tiếng, đem dao cất vào bên hông, sau đó lấy bình nước của mọi người, cong thắt lưng tiến vào một vùng cánh rừng bên cạnh, đi đến hướng về phía hố nước.

"Ha ha". La Phi nhìn bóng lưng của cậu ta, đánh trống lảng cười cười, "Vẫn là lời nói của trại chủ hữu hiện."

Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc nghe động tĩnh lời nói bên ngoài, cũng lần lượt thức dậy. Một lát sau, bọn họ chui ra lều vải, cũng giống như La Phi, tham lam hít thở ngụm lớn không khí tươi mát trong rừng.

"Ái chà, loại cảm giác này thật đúng là rất nhiều năm chưa từng có." Nhạc Đông Bắc duỗi người, thích ý tán thán một câu. Sau đó ông ta nhìn Bạch Kiếm Ác nói, "Trại chủ Bạch, trong lời nói ban đêm có chút mạo phạm, anh cũng chớ để ý."

"Kẻ thù bên ngoài không rõ. Những chuyện nhỏ nhặt trong nội bộ này của chúng ta, cũng không cần phải để ở trong lòng." Thái độ Bạch Kiếm Ác thoạt nhìn ôn hoà.

Nhạc Đông Bắc ưỡn căng bụng, tại nơi cắm trại nhấc lên bước chân bước đi thong thả, người nộm kia vẫn đặt ở lửa trại bên cạnh đống lửa. Lúc đi qua ông ta đá một cước nhẹ, cười mắng: "Chính là ngươi cái đồ phế vật này, làm hại chúng ta một đêm ngủ không ngon giấc."

"So với hai người cùng trực đêm, chúng ta tính ra may mắn hơn." Chu Lập Vĩ nói xong, ngẩng đầu qua sát tìm kiếm một hồi, kỳ quái hỏi: "Sao không thấy Ngô Quần?"

"Đi múc nước rồi." La Phi hướng phía hố nước chỉ chỉ, đột nhiên nghĩ đến nơi đó cách chặng đường không đến vài bước, mà Ngô Quần đi cũng một hồi, vì vậy nhịn không được nói: "Này? Cậu ta sao vẫn chưa trở lại? Không có việc gì ngoài ý muốn chứ?"

"Ban ngày ban mặt, có thể có cái gì —" Bạch Kiếm Ác lời còn chưa dứt, còn thừa lại hai chữ "Bất ngờ" Bị miễn cưỡng mà dồn trở lại trong bụng.

Bởi vì đúng vào lúc này Ngô Quần đã trở về. Sự xuất hiện của cậu ta lập tức đem hấp dẫn tới ánh mắt của mọi người. Mắt trông thấy tình hình trước mặt, lòng của mọi người đều là vì "Đột nhiên" mà trầm xuống.

Chỉ thấy Ngô Quần từ trong rừng cây chui ra, bước chân thất tha thất thểu, như là uống rượu say vậy. Ngũ quan cậu ta vặn vẹo, có vẻ cực kỳ thống khổ, hai mắt thì mở to tròn, con ngươi gần như muốn từ trong hốc mắt nổ tung ra, càng làm người ta kinh ngạc chính là, hai tay của cậu ta đang đưa vào phía trong miệng, làm một cử động kỳ quái không thể tưởng tượng nổi!

Cậu ta đem mười ngón tay chụm thành hình nón, đầu ngón tay moi móc gắt gao ở đầu lưỡi của mình, dùng hết khí lực toàn thân rút nó ra bên ngoài!

"Làm sao vậy?" Bạch Kiếm Ác lớn tiếng quát hỏi, đồng thời bước nhanh nghênh đón, Triệu Lập Văn theo sát ở phía sau anh ta, hai người một trái một phải, đỡ Ngô Quần lảo đảo sắp ngã.

Ba người La Phi cũng lập tức tiến lên kiểm tra.

Ngô Quần thẳng trừng mắt với Bạch Kiếm Ác, trong thần sắc tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi, cậu ta tựa hồ rất muốn nói gì đó, nhưng đầu lưỡi ở trong khoang miệng kéo thật dài ra bên ngoài, khiến cho cậu ta chỉ có thể phát ra thanh âm "Ách ách ô ô" không liên tục, thanh âm kia khô khốc chói tai, đã không có sự sống của con người.

Thoạt nhìn, sức lực toàn thân của cậu ta lúc này đều tập trung vào trên mười ngón tay kia, đầu lưỡi đã bị cậu ta kéo ra dài hơn hai tấc, móng tay cũng lún vào sâu trong bựa lưỡi, mơ hồ nổi lên tơ máu.

Mặc dù không cách nào trao đổi, nhưng tất cả mọi người có thể cảm giác được, Ngô Quần có một loại mãnh liệt, muốn đem lưỡi từ trong khoang miệng của mình miễn cưỡng nhổ ra, dường như đó không phải là đầu lưỡi của cậu ta, mà là một con rắn độc chui vào!

"Ngăn cản cậu ta nhanh lên! Cậu ta tiếp tục như vậy sẽ toi mạng!" Chu Lập Vĩ gấp gáp kêu lên.

Lời của ông còn chưa dứt, La Phi đã xông về phía trước, lấy tay tách ngón tay của Ngô Quần, Bạch Kiếm Ác và Triệu Lập Văn cũng đều vọt lên hỗ trợ một tay. Nhưng mười ngón tay của Ngô Quần lại giống như bằng sắt vậy, vững chắc giữ trên đầu lưỡi của mình, lại khó có thể xê dịch một chút!

Đầu lưỡi Ngô Quần tựa hồ đã bị kéo đến cực hạn, mặt của cậu ta lúc này nghẹn đến đỏ bừng, hô hấp cũng thay đổi rất dồn dập.

"Mau tới giúp!" Trong lòng La Phi biết tình hình không ổn, lớn tiếng hô quát. Chu Lập Vĩ và Nhạc Đông Bắc cũng gia nhập nhóm người, từng người từng người cạy ngón tay gần như đã cứng ngắc của Ngô Quần.

Cuối cùng, Ngô Quần cũng hao hết khí lực toàn thân, mười ngón tay buông lỏng, bị mọi người tách rời xuống từ đầu lưỡi.

Thế nhưng ai cũng không có cách nào cảm nhận được một tia mừng rỡ, bởi vì cùng lúc đó, hô hấp Ngô Quần đã ngưng lại, hai mắt của cậu ta cứng ngắc, trong ánh mắt không còn có bất kỳ ánh sáng sinh mạng.

Thân thể cậu ta cũng vậy, chỉ có cái đầu lưỡi kia ở khoang miệng vẫn đang lè thật dài ra bên ngoài, ở trên khuôn mặt người chết phác họa thành một bộ dạng kỳ dị đáng sợ.

Bạch Kiếm Ác mắt thấy lại một tên thủ hạ thân tín của mình chết thảm, vừa sợ vừa giận. Anh ta bỗng từ bên trong người, lấy ra dao bầu bên hông, thẳng đi đến phía hố nước.

Chỗ vị trí hố nước cách nơi cắm trại thực ra khoảng cách chỉ hơn mười thước, nhưng do rừng cây che lấp, tầm mắt hai bên không thể cùng nhìn lẫn nhau. Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Ác đã chạy tới bên hố nước, nơi này cây rừng bao quanh, một vùng yên tĩnh, tựa hồ cũng không có gì khác thường.

Anh ta thoáng hơi ngẩn ra, sau đó cầm dao trong tay, giận dữ nhìn quanh, cổ họng khàn khàn hô: "Con mẹ nó ngươi đến cùng là thứ gì? Lăn ra đây cho ta!"

Lại nghe rừng cây nhẹ vang lên ào ào, thật có bóng một người thuận theo chui ra, Bạch Kiếm Ác cả kinh, nhìn lên kỹ, người nọ nhưng là La Phi.

La Phi không giống Bạch Kiếm Ác kích động như vậy, mặt anh trầm như nước, hai mắt lại sáng ngời có thần, tinh tế kiểm tra xung quanh.

Bình nước Ngô Quần mang tới đa số đều nằm ở bên cạnh rãnh chứa nước, chỉ một bình nằm nghiêng ở chỗ khác, miệng bình rõ ràng có vết nước vẫy ra. La Phi đi lên hai bước, đem cái bình nước cầm lên. Chỉ cảm thấy cảm giác hơi nặng nề, trong bình còn có gần một nửa nước chưa chảy hết.

"Đây là bình nước của Ngô Quần sao?" La Phi hỏi Bạch Kiếm Ác, người sau gật đầu, coi như là trả lời.

La Phi lại ngồi xổm xuống, chỉ thấy trên mặt đất đầy cỏ dại lá khô héo úa, muốn ở chỗ này phân biệt ra được dấu chân khả năng là không nhiều.

"Vẫn là quay về nơi cắm trại xem một chút đi, ở đây không có quá nhiều manh mối." Sau một lát trầm ngâm, La Phi đối Bạch Kiếm Ác nói.

Bạch Kiếm Ác lúc này đã tỉnh táo rất nhiều, anh ta xanh mặt, đem dao thu về, sau đó cùng La Phi một đường đi về.

Đến chỗ cắm trại, Chu Lập Vĩ đang kiểm tra thi thể Ngô Quần, Triệu Lập Văn tay cầm dao ở một bên bảo vệ, mỗi lần thấy tình trạng bi thảm của đồng bạn, mặt liền lộ vẻ phẫn hận. Nhạc Đông Bắc một mình vác lấy tay, mặt hướng lên trời không biết đang suy nghĩ gì.

"Bên kia có tình huống gì không?" Nhìn thấy hai người La Phi trở về, Chu Lập Vĩ lập tức ngẩng đầu hỏi.

La Phi không có trả lời ngay, mà là trước ngồi xổm tới tra xét nhìn vạt áo trước người chết một chút, rất rõ ràng, chỗ đó có dính mảng lớn vệt nước.

Tay trái La Phi cầm bình nước của Ngô Quần, ngón trỏ tay phải ở trên mảng vạt áo dính ướt mà đập vỗ nhẹ vài cái, sau đó anh hơi nghiêng đầu, bắt đầu tự thuật từng bước trong dòng suy nghĩa cho thấy tình cảnh: "Cậu ta đi múc nước - đầu tiên lấy một bình cho mình - sau đó cậu ta bắt đầu uống nước ở tại chỗ, đúng lúc này, xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn..."

"Chuyện ngoài ý muốn gì?" Bạch Kiếm Ác ở một bên truy hỏi.

La Phi lắc đầu, mê hoặc nhìn chỗ khuôn mặt người chết, tự hỏi: "Vì sao? Tại sao muốn nhổ đi đầu lưỡi của mình?"

Anh suy tư chốc lát, tựa hồ không có manh mối gì, lại hỏi Chu Lập Vĩ: "Đúng rồi, ông có phát hiện gì không? Còn có, cụ thể nguyên nhân tử vong là gì?"

"Toàn thân của cậu ta cũng không có bị thương, bộ phận quan trọng cũng không có chịu vết tích bị đánh đập. Lúc đầu tôi cho là động tác nhổ lưỡi của cậu ta tạo thành tắc nghẽn khoang miệng, do đó hít thở không thông mà chết, thế nhưng..." Chu Lập Vĩ chỉ chỉ đầu lưỡi để lộ ra bên ngoài của người chết, "Ở đây hình như có chỗ kỳ quặc."

"Chỗ nào vậy?" La Phi lập tức ngưng tụ hai mắt, nhìn về phía vị trí Chu Lập Vĩ chỉ, Bạch Kiếm Ác cũng ngồi xổm xuống, chú ý cặn kẽ.

"Các người xem, nơi này sưng to lên có chút không bình thường!"

Tại dưới nhắc nhở của Chu Lập Vĩ, La Phi quả nhiên chú ý tới chếch sau vị trí đầu lưỡi của người chết bị sưng lên, hơn nữa màu sắc cũng không bình thường, có phần hơi biến thành màu đen.

"Đây là do nguyên nhân gì tạo thành? Biến đổi bệnh lý, hay là trúng độc?" Anh lập tức hỏi tới.

"Hiên tại cũng không rõ lắm. Cái này chỉ là biểu hiện triệu chứng bên ngoài, căn cứ vào phán đoán của tôi, trung tâm vị trí nảy sinh vấn đề hẳn là theo ở lưỡi người chết, muốn xem tình hình chỗ đó, cần áp dụng một số phương pháp đặc thù đối với thi thể mới được." Chu Lập Vĩ vừa nói, một bên dùng ánh mắt nhìn trưng cầu ý kiến Bạch Kiếm Ác bên cạnh.

Trong lòng La Phi hiểu rõ, cái gì là "Phương pháp đặc thù" . Ngô Quần là người Bạch Kiếm Ác mang đến, nếu muốn có động tác với thi thể, tốt nhất trước là đạt được tán thành của Bạch Kiếm Ác.

Bạch Kiếm Ác dĩ nhiên cũng hiểu ý tứ của Chu Lập Vĩ. Anh ta dứt khoác, rờ đến thắt lưng, ở trong tay đã tìm ra dao, tiếp đó anh ta tiến lên trước, dùng lưỡi dao gần sát tại lưỡi người chết theo vị trí hàm dưới nhẹ nhàng rạch một cái.

Dao kia thật rất sắc bén, bộ phận cổ họng người chết lập tức xuất hiện một miệng lớn, có nhiều máu dọc theo lưỡi dao rỉ ra, máu kia đúng là có màu sắc đen kịt, cứ như nước mực vậy!

Chu Lập Vĩ phán đoán không sai, tình huống quả nhiên nằm ở chỗ vị trí này. La Phi trong lòng rùng mình, nín hơi tiếp tục chú ý.

Bạch Kiếm Ác mắt nhìn thấy tình hình trước mặt, lông mày nhọn gồ lên nhảy mấy lần, sau đó anh ta cắn răng một cái, tăng lực cổ tay, đem hết thảy bộ da cùng toàn bộ bắp thịt hàm dưới của người chết cắt mở lộ ra. Ngay sau đó, anh ta đem hai ngón tay dò xét đi vào, sau một phen tìm kiếm, đem toàn bộ đầu lưỡi từ chỗ vết cắt lôi đi ra.

Trong lúc nhất thời máu đen tràn ngập, đầu lưỡi người chết rũ thật dài ở dưới hàm, tình trạng rất kinh khủng. Bất quá tại hiện trường mọi người lại không lo được nhiều, tất cả ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào lưỡi và nối liền theo vị trí thực quản của người chết, vốn phải là lưỡi màu hồng nhạt nhưng lúc này lại là một màu đen sẫm, thật cao, sưng giống như bột lên men bánh bao. Tại giữa vị trí bánh bao, bất ngờ có một con nhện màu sắc sặc sỡ!

Thân con nhện kia khoảng chừng có kích cỡ tương đương móng ngón út, thân thể có sáu cạnh hình dáng đối xứng, góc cạnh rõ ràng, tám chân thì lộ rõ nhỏ mảnh. Tuy rằng đã chết từ lâu, nhưng miệng nó vẫn cắn xé thật chặt ở trên vị trí thịt lưỡi người chết.

Trên mặt Bạch Kiếm Ác lộ ra biểu tình phức tạp: Kinh ngạc, bất đắc dĩ, bi thương, còn có một tia bất ngờ, anh ta khẽ đem con nhện kia cầm xuống, đồng thời cười khổ thấp giọng nói: "Độc tiên nữ."

"Độc tiên nữ?" Ánh mắt của La Phi luôn theo con nhện kia, "Đây là tên của nó?"

Bạch Kiếm Ác gật đầu: "Loại nhện này độc tính rất lớn, cho dù ở trên đùi cắn một cái, xử lý không thoả đáng, cũng có thể đẩy người vào chỗ chết, càng không cần phải nói tại bộ phận cổ họng quan trọng như thế."

La Phi nhíu mày: "Nó sống ở trong nước?"

"Không đúng." Bạch Kiếm Ác hình như cũng có chút mê hoặc, anh ta suy nghĩ một chút, bổ sung một câu: "Chẳng lẽ là bò vào trong bình nước từ trước?"

Suy đoán này nghe đúng là phù hợp logic.

Ba người Bạch Kiếm Ác tuy rằng bốn phía chỗ ngủ đều rắc lưu huỳnh, nhưng bình nước là được đặt ở vòng ngoài lưu huỳnh. Con nhện kịch động này tại ban đêm bò vào bình nước của Ngô Quần, Ngô Quần lấy nước cho bình của mình đầu tiên, sau đó liền không kịp chờ mà uống, con nhện cũng bị cậu ta nuốt vào trọn trong miệng. Con nhện sắp chết tự nhiên sẽ nhìn chòng chọc theo vị trí lưỡi của cậu ta mà cắn, cũng phóng xuất ra nọc độc toàn thân. Ngô Quần khó khăn đau đớn, hoảng sợ hơn, theo bản năng lấy tay kéo túm đầu lưỡi, muốn đem cổ họng loại bỏ chất độc trong miệng. Thời điểm ý thức được không có khả năng tự cứu mình, cậu ta gắng gượng quay về nơi cắm trại, nhưng đúng là vẫn còn độc sau đó phát tác mà chết.

Nếu quả thật đúng là như vậy, Ngô Quần kia bị chết cũng quá oan. La Phi lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Chu Lập Vĩ và Triệu Lập Văn cũng đều im lặng không lên tiếng, trên mặt cùng có vẻ nghi ngờ.

"Ha ha, nào có chuyện trùng hợp như vậy?" Nhạc Đông Bắc luôn không nói gì lúc này rốt cục mở miệng, ông ta thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng, "Đây chẳng phải là chuyện gì bất ngờ. Chuyện này đã định trước sẽ phải xảy ra, hai ngày trước liền đã là như vậy."

"Hai ngày trước?" Bạch Kiếm Ác không giải thích được nhìn Nhạc Đông Bắc, "Hai ngày trước chúng ta còn đang trong trại Nỉ Hoành."

Nhạc Đông Bắc lại không đáp lời, ngửa đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên chán nản thở dài: "Ôi, cũng trách tôi sơ sót. 'Lột da tuyên thảo', mờ mịt vậy mà tôi có thể nhìn ra. Nhưng cảnh cáo trước đây rõ ràng như vậy, lại biến mất ngay dưới mí mắt của tôi, tôi lại không hề phát hiện..."

Đám người La Phi ngơ ngác nhìn nhau, thực sự không rõ ông ta đang nói cái gì.

"Hình phạt rút lưỡi! Các người đều đã quên sao?" Nhạc Đông Bắc mở to hai mắt, nhìn mọi người nói, "Mảnh giấy Tuyên Thành kia, ghi chú của Lý Định Quốc, 'Ông ta' sớm đã nói rõ ràng, giờ mẹo, đối với 'Người tiết lộ chuyện cơ mật' thì sẽ dùng 'Hình phạt rút lưỡi' !"

Đúng vậy, hình phạt rút lưỡi! Núi Ma Bàn! Nghe Nhạc Đông Bắc vừa nói như vậy, mọi người có điểm nhấp ra tương lai, nếu như tìm hiểu theo dòng suy nghĩ này, đúng là tình trạng chết của Ngô Quần có ý nghĩa tượng trưng vô cùng.

Trong nháy mắt, La Phi đã mang tình hình hai ngày trước ở trong đầu chiếu lại một lần, có cái chi tiết nhỏ lúc đó anh chưa từng suy nghĩ nhiều, hiện tại lại đưa tới chú ý rất lớn cho anh.

"Thật giống như các người đã nói đến, hóa ra tờ giấy Tuyên Thành kia cũng không phải nằm ở trong cuốn da dê?" Ánh mắt của anh lần lượt đảo qua từ trên người của Bạch Kiếm Ác và Triệu Lập Văn.

Triệu Lập Văn có phần sững sờ, tựa hồ không nắm được nên trả lời như thế nào, đành phải nhìn về phía Bạch Kiếm Ác.

Mặt Bạch Kiếm Ác âm trầm, sau một lát, anh ta mới gật đầu, lấy thanh âm trầm nói: "Đúng vậy. Đến bây giờ tôi cũng không biết tờ giấy kia là từ trong đâu chui ra... Chuyện này, thực sự là càng lúc càng có ý nghĩa..."

Ai cũng đều hiểu trong giọng nói của Bạch Kiếm Ác là có lời ngầm. Giấy Tuyên Thành xuất hiện thần bí không thể nghi ngờ là chú giải tốt nhất "Lời nói đề phòng" Nhạc Đông Bắc. Mọi người nhất thời đều trầm mặc không nói, suy xét trong chuyện này có khả năng chứa đựng huyền cơ.

"Nếu như tờ giấy kia thật là ghi chú do Lý Định Quốc tự viết, cũng thực sự rất có ý tứ." Một lát sau, Chu Lập Vĩ mở miệng trước, "Đây cũng không phải là vật thông thường, người bình thường là không thể có."

Đây cũng chính là ý nghĩ của La Phi, anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt ý bảo đối phương tiếp tục nói.

Lại nghe Chu Lập Vĩ còn nói thêm: "Nếu trại chủ Bạch đã xác định đó không phải là vật bọn họ vốn có. Tôi cho rằng, chỉ có đi sâu nghiên cứu lịch sử, tiến tới có thể nói, chỉ có người đối với Lý Định Quốc tìm tòi rất sâu, mới có thể có văn vật khó có được như vậy."

Lời nói này mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng tính nhằm vào rất mạnh. Nhạc Đông Bắc không phải là người ngu ngốc, mặt ông ta lập tức đỏ lên: "Ông hoài nghi vật kia là của tôi?"

"Chí ít ông đã từng hướng chúng tôi biểu diễn qua, ông còn có rất nhiều sử vật và tư liệu có liên quan cùng Lý Định Quốc. Cá nhân nghiên cứu lịch sử đối với Lý Định Quốc, còn có ai so với ông đi sâu hơn đây? Mấy ngày này đã phát sinh liên tiếp sự việc kỳ quái, cũng đều là ước ao ông rất muốn nhìn thấy đúng chứ?" Lời nói của Chu Lập Vĩ bắt đầu trở nên hung hăng.

"Buồn cười! Buồn cười! Lẽ nào những việc này đều là do tôi thiết kế? Tôi sẽ tự mình sắp đặt nói một đoạn cảnh báo, sau đó sẽ giải thích nó?" Thoạt nhìn Nhạc Đông Bắc có chút thẹn quá hóa giận, "Đúng vậy, tôi hi vọng thấy việc kỳ quái như thế xuất hiện, bởi vì những chuyện này chính đang từng bước xác minh đến lý luận của tôi, tư liệu học thuật của tôi phong phú. Nhưng nếu như những việc này là tự tôi đạo diễn, vậy những chuyện này đối với tôi còn có ý nghĩa gì nữa? Tại học thuật trên lại giở trò lừa gạt, tôi chỉ có thể trở thành một đời ô danh! Ông nhiều lần dùng loại bỉ ổi này tìm cách công kích tôi, đây chính là hành động khi nhà khoa học các người đối mặt với quan điểm khác nhau sao?"

Ánh mắt Chu Lập Vĩ ngưng động lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cái người mập mạp ở đối diện này, ông rất muốn từ mặt biểu hiện của đối phương dưới kích động tâm tình nhìn ra được một ít những thứ ẩn giấu khác, thế nhưng ông phải thất vọng rồi. Nhạc Đông Bắc thở hổn hển, giận dữ kinh ngạc khó dằn, đây là thần thái tiêu chuẩn xuất hiện của một người kiêu ngạo khi đang nhận được xúc phạm danh dự. Nếu như dáng vẻ này là ngụy trang, vậy Nhạc Đông Bắc chắn chắn là diễn viên xuất sắc khó tìm.

Bạch Kiếm Ác và La Phi cũng ở đây quan sát thấu đáo phản ứng của Nhạc Đông Bắc. Từ ý nghĩ bình thường đến phân tích, Nhạc Đông Bắc đúng là rất khả nghi. Tuy rằng ông ta cũng không có đủ điều kiện trực tiếp gây án, nhưng tất cả chuyện kỳ quái đều bị ông ta giải thích phù hợp nhịp nhàng ăn khớp, điều này phải khiến người ta nảy sinh suy đoán như sau:

Phía sau màn "Sức mạnh thần bí" Chính là ở dưới sự chỉ đạo của Nhạc Đông Bắc từng bước thực hiện một kế hoạch đáng sợ!

Nhưng Nhạc Đông Bắc lại thực sự không giống như là một nhân vật ẩn giấu được sâu như vậy. Từ trước đến nay La Phi đối với khả năng nhận thức người khác của mình rất tự tin, chẳng lẽ người mập ngớ ngẩn này thật có thể làm cho anh nhìn sai sao?

Phút chốc La Phi trầm tư, lại khẽ lắc đầu một cái. Hoài nghi Nhạc Đông Bắc còn có một chỗ không phải là quá có thể nói thuyết phục: Nếu như những chuyện này đều là do Nhạc Đông Bắc sắp đặt thực hiện, vậy tại sao ông ta muốn đem ẩn nghĩa trong đó từng bước một giải thích rõ ràng được như vậy. Muốn chứng minh cho lý luận của mình, sau khi hoàn thành kế hoạch giả vờ phân tích một phen cũng không có muộn chút nào. Hiện tại kế hoạch vừa mới bắt đầu, nhiều lời chỉ có thể đưa tới hoài nghi cho mọi người. Điều này đối với hành động sau này của ông ta là vô cùng bất lợi.

Lúc này đang ở trong bầu không khí phỏng đoán căng thẳng, Bạch Kiếm Ác chợt hướng Nhạc Đông Bắc nói ra một vấn đề.

"Nhạc tiên sinh, dựa theo lý luận của ông, vì sao loại hình phạt 'Rút lưỡi" này phải thi hành ở trên người của Ngô Quần?"

Nhạc Đông Bắc đối với vấn đề này tựa hồ cũng không có chuẩn bị chắc chắn, ông ta hơi chần chờ một chút, mới ậm ờ đáp: "Hình phạt rút lưỡi, là năm đó Lý Định Quốc nhằm vào người tiết lộ bí mật mà thiết lập... Nếu Ngô Quần chịu hình phạt như vậy, hơn nữa trước đó còn từng có cảnh cáo, như vậy tôi nghĩ, cậu ta nhất định là tiết lộ sự tình bí mật cùng việc của người nào đó có điều liên quan."

"Cụ thể đi?" Bạch Kiếm Ác dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Nhạc Đông Bắc, "Là để lộ sự tình bí mật gì đây?"

Chu Lập Vĩ hình như cũng đối với cái vấn đề này nảy sinh hứng thú nồng hậu, hết sức chăm chú chờ đợi Nhạc Đông Bắc trả lời.

"Việc này..." Nhạc Đông Bắc gãi gãi ót, vẻ mặt có chút xấu hổ, "Việc này tôi cũng không thể nói chính xác, có lẽ là tổ tiên Ngô Quần tại thời điểm trong quân đội Lý Định Quốc từng có hành vi tiết lộ bí mật, mà lúc đó lại không có bị nghiêm phạt. Bây giờ 'Ác ma' sống lại, món nợ này liền tính tới trên đầu Ngô Quần? Đây chỉ là suy đoán của tôi, cũng không có căn cứ tư liệu lịch sử, còn cần làm nhiều khảo chứng, làm nhiều nghiên cứu nguyên bản..."

Bạch Kiếm Ác cười một tiếng "Ha". Nhìn ra được, anh ta đối với đáp án như vậy rõ ràng không hài lòng lắm.

Phát hiện Chu Lập Vĩ cũng khó chịu nhíu mày một cái. Ông đối với lý luận của Nhạc Đông Bắc luôn luôn dè bỉu, tại sao chỉ riêng đối với vấn đề này quan tâm như vậy chứ?

"Tình hình bây giờ không rõ ràng, mọi người hay là trước cố gắng đừng ngờ vực lẫn nhau." La Phi đã ở một bên xem xét suy tư một lúc lâu, lúc này rốt cục nói, "Thôn dân trại Nỉ Hoành đều là hậu duệ của thuộc hạ Lý Định Quốc, nếu như ai đó âm thầm giữ trong tay công văn của Lý Định Quốc, ngược lại cũng không phải là chuyện đặc biệt kỳ lạ."

Nhạc Đông Bắc gật đầu, đồng thời rất là bất mãn mà liếc mắt nhìn Chu Lập Vĩ một cái: "Cảnh sát La tuy rằng cũng không ủng hộ quan điểm của tôi, nhưng lời của người ta nói ra, thì so với ông khách quan hơn. Đây mới là thái độ nghiên cứu học vấn, tích cực tìm kiếm chân tướng."

Chu Lập Vĩ cười khẩy một tiếng, không hề tiếp lời của ông ta.

"Được rồi, đừng nói những chuyện vô dụng này, hãy cứ thương lượng một chút kế hoạch bước tiếp theo đi." Bạch Kiếm Ác nhìn thoáng qua con nhện chết trong tay, sau đó chán ghét đem nó ném qua một bên.

Trong mắt Triệu Lập Văn lóe lên một tia căm ghét phẫn nộ sắc bén, vung tay phải lên, dao bầu vô cùng nhanh chóng chém ra.

Thi thể con nhện vừa rơi xuống đất, liền bị một dao chuẩn xác này chém thành nhỏ vụn.