Hang Động Kinh Khủng

Chương 11: Tái sinh đẫm máu



Để không bỏ sót kỳ cảnh “Thầnmưa rơi lệ” trong truyền thuyết này, ba người La Phi ngày thứ hai liềnthức dậy thật sớm, theo lão Vương đi tới miếu thờ trước trên quảngtrường.

Trên quảng trường đã tụ tập không ít thôn dân, hơn nữa số người còn đang từ từ tăng nhanh. Đứng ở cửa miếu Long Vương là hai người thanh niêntrẻ cường tráng giàu kinh nghiệm, ánh mắt ở trong đám người quét tớiquét lui, vẻ mặt thật là nghiêm túc.

Thôn dân đã đến đều tự tìm tới vị trí thích hợp, quy quy củ củ đứng ngay ngắn, toàn bộ người trên quảng trường mặc dù không ít, nhưng lại khôngnghe được một chút tạp âm. Trong lòng La Phi ngầm thấy kì lạ, nhẹ giọnghỏi lão Vương bên người: “Hai người đứng phía trước kia, có người giàlĩnh của các người hay không?”

Lão Vương lắc đầu: “Người già lĩnh còn chưa có đến.”

La Phi cười cười: “Vậy bọn họ cũng là người bên cạnh già lĩnh?”

Lão Vương lặng lẽ gật đầu, xem như là trả lời.

Đối với việc người già lĩnh này chưa xuất hiện, La Phi hiện tại đã sinhra hứng thú nồng hậu. Cho dù thế nào, có thể ở trong thôn trại dựng đứng lên uy nghiêm bậc này, đây tuyệt đối không phải là một người đơn giản.

Thời điểm lúc này trên đất trống đã đứng một hai ngàn người, nhìn nhưtoàn bộ người của thôn trại đều đã đến đông đủ. Ở trên bàn thờ vật tếhiến tặng cho thần mưa xếp đặt chồng chất còn chưa xong, có người dứtkhoát liền đặt ở ngoài miếu.

Lại qua một lúc lâu, đoàn người bỗng nhiên xuất hiện một trận nho nhỏ,mọi người đều quay người, nhìn về phía đầu tây quảng trường cùng phươnghướng thông nhau của trại. Trong lòng La Phi khẽ động, thầm nghĩ: Đây là người già lĩnh đến.

Quả nhiên, theo ánh mắt của mọi người nhìn, chỉ thấy một người đàn ôngđang vòng qua đoàn người, hướng về phương hướng miếu Long Vương đi tới.Người này nhìn lớn khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy là khá gầy, nhưng vócdáng rất cao, hơn nữa khắp toàn thân lộ ra một loại khí chất dũng mãnhđã mang theo từ lúc mới sinh ra. Chân dài của anh ta bước ra, chỉ chốclát liền đi tới trước cửa miếu Long Vương, hai người trẻ tuổi kia cungcung kính kính nghênh đón, sau đó đối với anh ta nói chút gì đó.

La Phi đoán không sai, người đàn ông này chính là thủ lĩnh thôn trại NỉHoành tên là Bạch Kiếm Ác. Hai người trẻ tuổi còn lại là thuộc hạ đứngđầu theo bên mình của anh ta tên là Ngô Quần và Triệu Lập Văn. Lúc nàyNgô Quần đang thấp giọng, hơi có chút bất an nói cho anh ta biết: “Thủlĩnh, Tiết Minh Phi đến bây giờ còn chưa có đến.”

Bạch Kiếm Ác lập tức nhíu mày. Tiết Minh Phi này có thể coi như là trợthủ đắc lực nhất của anh ta, chuyện phân phó chưa từng có làm chậm trễqua, chẳng nhẽ hôm nay ở trên người cậu ta xảy ra chuyện gì đó khôngmay? Bạch Kiếm Ác một bên suy nghĩ, một bên vác lên hai tay, ánh mắt như kiếm hướng trong đám người nhanh chóng quét qua.

Ba người xa lạ khí chất đặc biệt lập tức đi vào tầm mắt Bạch Kiếm Ác,anh ta lập tức đoán được, ba người này cũng không phải là khách đếnthông thường. Nhất là người đàn ông thanh niên ở giữa kia, tuy rằng vẻmặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, dường như có thể nhìnthấu bất kỳ việc bí mật vậy.

Không do dự, Bạch Kiếm Ác hướng về phía ba người đi tới, đám người tự động tách ra, nhường cho anh ta một cái lối đi.

Bạch Kiếm Ác dừng bước ở trước mặt ba người, đem mỗi người từ trên xuống dưới đều quan sát một phen, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người ngườiđàn ông thanh niên ở giữa, hỏi: “Các người từ đâu đến?”

Người đàn ông thanh niên đương nhiên lại chính là La Phi, mắt ưng dàicủa Bạch Kiếm Ác một đôi xê dịch thẳng đứng, người bình thường khi bịanh ta nhìn chăm chăm cũng sẽ cảm thấy cả người không được thoải mái,nhưng La Phi lại không thèm để ý chút nào, anh cười nhạt, trả lời nói:“Có một số việc tôi sẽ cùng người già lĩnh nói chuyện, hiện tại chính là không muốn làm lỡ đại sự tế bái thần mưa.”

Bạch Kiếm Ác gật đầu, trong đầu hiểu rõ, mấy người này đúng là vì chuyện nào đó mà đến. Bất quá đối phương nếu không muốn trò chuyện lâu, bảnthân cố ép cũng không có ý nghĩa gì. Anh ta cũng cười cười, giọng điệutrái lại khách khí: “Các người hay là đứng bên cạnh hướng vừa nãy đi,một hồi chúng tôi phải tiến hành đại lễ tế bái, các người đứng ở trongđám người cũng không tiện lắm.”

Yêu cầu của anh ta không quá phận chút nào, ba người La Phi không nói gì thêm, cùng thối lui ra khỏi đám người, đứng ở trên giao lộ tương thôngphía tây trại lẳng lặng chờ đợi.

Lúc này Bạch Kiếm Ác quét mắt nhìn thôn dân mình, lớn tiếng hỏi: “Các người có ai từng nhìn thấy Tiết Minh Phi không?”

”Tôi đã thấy.” Lão Vương đang ở bên cạnh Bạch Kiếm Ác cách đó không xa,lập tức cung kính trả lời, “Đêm qua tôi đến dâng đồ tế thì gặp qua cậuta, sau khi cậu ta đến, tôi liền đi về.”

”Ừ.” Bạch Kiếm Ác cúi đầu trầm tư chốc lát, ngay sau đó vung tay lên, “Không cần chờ cậu ta, chúng ta bắt đầu đi.”

Nói xong, Bạch Kiếm Ác bước nhanh đi tới trước miếu Long Vương, sau khisửa sang lại áo mũ của mình, dẫn đầu tiến vào trong miếu, Ngô Quần vàTriệu Lập Văn đi sát đằng sau.

Bạch Kiếm Ác đi đến trước tượng thần mưa, kỳ công trịnh trọng cúi đầutới đất. Ngô Quần, Triệu Lập Văn cùng thôn dân trên quảng trường cũngđều làm theo, trong lúc nhất thời, bên trong miếu ngoài miếu, thôn dântrại Nỉ Hoành quỳ thành một đoàn, chỉ còn ba người La Phi thẳng tắp màđứng ở ngoài vòng.

Bạch Kiếm Ác đang quỳ gối dưới một khối đệm cói trước mặt tượng thần. Cơ thể anh ta thẳng đứng, lớn tiếng đọc: “Tam gia thông thiên hộ pháp Như Ý Bảo Châu Xích Tử tôn thần Lý Định Quốc, trại Nỉ Hoành đã không có mưahơn một tháng, nếu mưa không xuống, năm nay toàn bộ thôn trại sắp mấtmùa! Bạch Kiếm Ác dẫn theo toàn thể trại dân 543 hộ 1832 nhân khẩu cầuxin tôn thần từ bi rơi lệ!”

Nói xong, anh ta liền dập đầu một cái ở trên đệm cói trước mặt, lần nàyđúng là dùng đủ khí lực toàn thân, dứt khoác dập đầu mà trúng đệm cóikêu “Đong” một tiếng muốn khó chịu!

Nhóm trại dân tiếp theo cũng cùng kêu lên bi thương: “Cầu xin tôn thần từ bi rơi lệ!” Ngay sau đó đều dập đầu.

Niệm tụng lễ bái như vậy tổng cộng lập lại ba lần, nhóm trại dân lúc này mới lại ngẩng đầu lên, tất cả ánh mắt đều quét lên mà nhìn về phíatượng đắp thần mưa tôn quý trong miếu Long Vương kia, dường như đang chờ đợi điều gì.

Ba người La Phi đương nhiên hiểu rõ tất cả mọi người ở đây đều mong mỏithần mưa rơi lệ, nhưng chỗ bọn họ đứng lại xa, nên không thể trực tiếpchứng kiến tình huống bây giờ của tượng thần mưa, không tránh được lòngđều có chút cảm giác khó chịu ngứa ngấy.

Bỗng nhiên, bên trong miếu thờ Bạch Kiếm Ác kêu “A” một tiếng, hình nhưvô cùng kinh ngạc. Lập tức trại dân hàng trước cũng có phản ứng, xuấthiện một trận không thể ức chế. Ảnh hưởng đến phạm vi càng ngày cànglớn, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt nhìn phương hướng tượng thầnmưa bên trong miếu, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh sợ không thể tượngtưởng nổi.

Cuối cùng, có người không nhịn được lớn tiếng hô lên: “Ô lão thiên gia! Tôn thần, tôn thần đang chảy máu!”

Một tiếng hô này giống như một quả tạc đạn* ở trong đám người ném xuống, mọi người lúng túng kinh sợ, nghị luận ầm ĩ. Lão Vương lúc này cũngthấy rõ tình hình bên trong miếu, bị dọa sợ mà vái lạy đến năm lần, cũng không dám ngẩng đầu nữa, trọng miệng run giọng ngâm niệm: “Tôn thần từbi, tôn thần từ bi!”

Một chàng trai bên cạnh hình như lá gan khá lớn, cậu ta đứng lên nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên hỏi: “Đây, đây là thế nào!”

Không ai có thể trả lời câu hỏi của cậu ta, một không khí sợ hãi và mờmịt bao phủ toàn bộ quảng trường. Mấy đứa trẻ con nhỏ tuổi quỳ ở giữangười lớn, cả đám tuy rằng không nhìn thấy tình hình trong miếu, nhưngphản ứng của người lớn bên cạnh cũng đủ để cho bọn chúng bị dọa sợ đếnkhóc lớn lên. Vốn là lễ bái trang trọng nghiêm túc trong phút chốc ở đây trở nên hỗn loạn cực kỳ.

Ba người La Phi dĩ nhiên là không nán lại, không cần thương lượng, bọnhọ gần như là cùng lúc cố gắng di chuyển bước chân, bước nhanh đến hướng về phía miếu Long Vương, muốn xem cho rõ ngọn ngành.

Ba người vòng qua đám người, mặc dù khoảng cách gần miếu Long Vương,nhưng góc độ tầm nhìn lại trở nên nhỏ hơn. Mắt thấy cự ly cách cửa miếuchỉ còn có chưa đến mười mét, chợt bóng người lóe lên, Bạch Kiếm Ác rađứng ở trước cửa, Ngô Quần và Triệu Lập Văn như hình với bóng, theo sát ở hai bên phía sau anh ta.

”Tất cả đều nên quỳ! Đừng loạn!” Thanh âm của Bạch Kiếm Ác vang dội vang lên ở trong quảng trường, thanh âm này mang theo một loại khí thế uynghiêm tột bậc, đám người lập tức yên tĩnh lại, thậm chí ngay cả nhữngđứa trẻ cũng ngưng khóc nháo. Ánh mắt trại dân tất cả đều tập trung vàotrên thân hình cao lớn của Bạch Kiếm Ác, hiển nhiên tại thời khắc bấtthường như vậy, thủ lĩnh đã trở thành chúa cứu thế duy nhất trong thếgiới tinh thần của bọn họ.

”Ba người các người cũng đừng di chuyển!” Bạch Kiếm Ác lúc này lại chỉvào đám người La Phi lớn tiếng trách mắng nói, “Đây là sự tình nội bộtrong trại chúng tôi, các người không nên đến!”

Thái độ đối phương cực kỳ nghiêm nghị kiên quyết, ba người La Phi khôngthể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ dừng bước lại. Dù sao thân phận bọn họ ở chỗ này chỉ là người khách, công khai làm trái ý nguyện của ngườiđứng đầu, chẳng những không thích hợp, hơn nữa cũng không có cần phảilàm lớn chuyện.

Thấy cục diện căn bản đã được mình khống chế, vẻ mặt Bạch Kiếm Ác hơihòa hoãn một chút. Sau một lát cúi đầu suy nghĩ, anh ta lần nữa nhìn vềphía trại dân mình, lớn tiếng hỏi: “Tiết Minh Phi đâu? Tiết Minh Phi còn chưa có đến sao?”

Nhiều người trại dân đưa mắt nhìn nhau, nhưng không có một tiếng trảlời. Trong lúc nhất thời, quảng trường lớn như vậy đồng loạt im ắng.Ngay cả La Phi cũng không kìm lòng nổi suy xét: Tiết Minh Phi này, rốtcuộc đi đâu?

Mà Tiết Minh Phi mất tích, sẽ cùng sự kiện quỷ dị phát sinh trong miếu có liên hệ gì sao?

Tất cả mọi người ở đây đang vì vấn đề hoang mang giống nhau. Ngay dưới tình huống như vậy, bản thân Tiết Minh Phi lại xuất hiện.

Do sự chú ý của mọi người trước đây vẫn luôn tập trung ở hướng miếu Long Vương, cho nên mãi đến khi Tiết Minh Phi tiến vào quảng trường, mới cóngười phát hiện cậu ta, người phát hiện lập tức lớn tiếng hô tên TiếtMinh Phi, tầm mắt của mọi người đều theo tiếng hô của người này chuyểntới.

Tiết Minh Phi là từ hướng đông rừng cây quảng trường đi tới. Người cậuta còng lưng, hành động chậm chạp, bước chân lỗ mảng, có vẻ vô cùng suyyếu, dường như bất cứ lúc nào đều có thể té ngã trên đất.

Mọi người trợn to hai mắt nhìn Tiết Minh Phi, trong ánh mắt tràn ngậpkinh ngạc cùng mê muội. Bọn họ đứng tại chỗ ngơ ngác, không ai nghĩ đếnphải đi qua đỡ cậu ta.

Dù cho có người nghĩ tới, chỉ sợ lúc này cũng không dám tiến lên đỡ.

Bởi vì tình trạng Tiết Minh Phi bây giờ thoạt nhìn thật sự là rất quáidị: Cậu ta toàn thân cao thấp không có một bộ y phục, thậm chí ngay cảtrên chân cũng không mang giày. Cậu ta cứ trần truồng như vậy mà đi đến, lộ ra một mảng da thịt trắng bệch.

Ở dưới nắng sớm làm nổi bật, da thịt Tiết Minh Phi trắng bệch đến khiếpngười, dường như không có một chút huyết sắc. Lại thêm cử chỉ chậm chạpkia của cậu ta, thoạt nhìn cậu ta căn bản không giống như một ngườisống, giống như một thi thể mới vừa từ trong mộ phần bò ra.

Cậu ta cứ như vậy chậm rãi đi về phía trước, có lẽ không nên gọi là đi,dùng “Xê dịch” để hình dung càng thêm chút thích hợp. Cậu ta hình nhưcăn bản không nghe được tiếng nghị luận của trại dân, cũng không cảmgiác được ánh mắt kinh ngạc tập trung ở trên người của cậu ta. Tiết Minh Phi chỉ là đem hết toàn lực chống đỡ thân thể của chính mình, hướng vềphía miếu Long Vương di chuyển từng bước một.

Ba người La Phi đang đứng ở góc phía nam miếu Long Vương, mắt thấy TiếtMinh Phi từ bên cạnh bọn họ xê dịch đi qua, trong nháy mắt khi cậu ta đi qua, La Phi rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác âm trầm, cảm giácnày đến từ chính hai mắt của cậu thanh niên kia.

Trong cặp mắt kia hàn quang đầy đờ đẫn khiến người sợ hãi, lộ ra sợ hãicực độ và tuyệt vọng. Có điều tinh thần của cậu ta vẫn chưa có hoàn toàn sụp đổ, chí ít trong hàn quang kia vẫn đang lưu động một tia thuộc vềsự sống con người. Cậu ta nhìn chằm chằm phía miếu Long Vương, mỗi mộtbước đến gần, trên khuôn mặt cứng ngắc liền nhiều hơn một phần mong đợi.

Đây giống như là một chân của người đã bước vào địa ngục, mà miếu Long Vương, chính là nơi cứu chuộc sau cùng của cậu ta.

Bạch Kiếm Ác hiển nhiên cũng không đoán trước được sẽ xuất hiện tìnhhuống như vậy. Anh ta ngạc nhiên nhìn người trợ thủ đắc lực nhất này,lấy một loại cách thức quái dị như vậy hướng mình từ từ đi tới, mãi đếnkhi đối phương đã đến bên trong hai mét, mới đột nhiên lấy lại tinhthần, quát hỏi: “Tiết Minh Phi! Cậu làm cái gì? Cậu làm sao?”

Tiết Minh Phi đối với câu hỏi của đầu lĩnh hờ hững, giống như là một con rối mất hồn phách, cậu ta vẫn chỉ là một lòng một dạ mà muốn hướng đivào bên trong miếu Long Vương.

”Các người mau đỡ cậu ấy!” Bạch Kiếm Ác quay đầu lại phân phó Ngô Quần và Triệu Lập Văn bên cạnh.

Nhìn dáng điệu Tiết Minh Phi, Ngô Quần và Triệu Lập Văn cũng cảm thấytrong lòng phát rét hàng loạt, nhưng thủ lĩnh ra lệnh, bọn họ không thểlàm gì khác hơn là tiến lên, một trái một phải muốn đi đỡ cái cơ thểtrắng bệch kia.

Thời điểm bọn họ lách mình khiến cho cửa miếu đang được trông giữ lộ ra, tầm nhìn Tiết Minh Phi mất đi vật cản, nhìn chằm chằm trên tượng thầnmưa thẳng tắp ở bên trong miếu thờ. Cậu ta như là thấy được tình cảnhđáng sợ nhất trên thế giới, thân thể rung động kịch liệt. Sau đó cậu tanâng lên một cánh tay, chỉ vào phía thần tọa, bộc phát ra một trận cườicuồng loạn quái dị: “Ha ha... Ha ha ha... Máu của tôi! Đó là máu của tôi! Ông ta, ông ta hút sạch máu của tôi! Ha ha ha...”

Đó là một loại sợ hãi bộc phát ra tới cực điểm mà tiếng cười tuyệt vọng, khàn khàn khô khốc, đến sau cùng đã gần như là khóc thét, khiến ngườinghe rợn cả tóc gáy.

Tất cả mọi người bị tiếng cười kia cùng tiếng cười đáng sợ chính là lờinói kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Bạch Kiếm Ác cũng không nhịn đượcquay đầu lại, hướng về phía Tiết Minh Phi chỉ tay mà nhìn một cái.

Chợt, tiếng cười Tiết Minh Phi đột nhiên ngừng lại, lập tức thân thể của cậu ta lung lay hai cái, giống như một sợi mì nấu chín vậy, mềm nhũn mà tê liệt ngã xuống.

Trại dân lan truyền lớn ầm ầm, âm thanh này khiến Bạch Kiếm Ác từ trongtrạng thái chợt giật mình tỉnh giấc, anh ta khẽ cắn môi, trên mặt mộtlần nữa xuất hiện thần sắc cương nghị, hét lớn một tiếng: “Cũng đừnghoảng hốt, có tôi ở đây!”

Trại dân được thủ lĩnh khích lệ tinh thần, tạm thời khôi phục bình tĩnh. Nhưng mắt thấy chuyện tình xảy ra, mạng người mất đi ở trước mắt, LaPhi không bao giờ có thể ngồi dựa vách tường chờ đợi nữa, anh xông lênphía trước hai bước, cũng đi tới trước miếu Long Vương. Nhạc Đông Bắc đã sớm không kiềm chế được, lập tức theo thật sát. Chu Lập Vĩ dường như đề cao thân phận, bất quá ông chỉ do dự chốc lát, vẫn là chạy đến.

”Các người đến đây làm gì!” Bạch Kiếm Ác xem ra đối với mấy cái người xa lạ này còn có cảnh giác cực lớn, “Mau lùi về!”

”Tôi là cảnh sát!” La Phi nói ra thân phận của mình, anh chỉ vào TiếtMinh Phi đã nằm xuống đất nói, “Tôi có nghĩa vụ là phụ trách an nguy của người này.”

”Cảnh sát với không cảnh sát cái gì, ở đây tôi quyết định!” Ánh mắt Bạch Kiếm Ác trừng lên, “Đem bọn họ đuổi đi cho tôi!”

Ngô Quần và Triệu Lập Văn chợt lách người, ngăn ở trước mặt ba người LaPhi. Nhạc Đông Bắc đối với an nguy của Tiết Minh Phi vốn không có hứngthú, ông ta chỉ muốn biết tượng thần mưa rốt cuộc phát sinh biến hóa gì, lúc này đối phương tiến lên, lại chặn tầm mắt của ông ta, ông ta vốn là ngạo mạn vô lễ, lập tức lấy tay đẩy Ngô Quần một cái nói: “Tránh ratránh ra, các người đây cũng quá bá đạo rồi!”

Cũng không biết xưa nay trong trại núi này người dân hung hãn, Nhạc Đông Bắc này ở trước mặt bọn họ xem ra hàm xúc ý tứ đã là vô cùng khiêukhích. Ngô Quần và Triệu Lập Văn lập tức đổi sắc mặt, hai người cùng lúc khoanh một tay, không biết từ đâu mỗi bên lấy ra một thanh đao sángloáng, nhằm vào ba người trước mặt, trong lúc này không khí nhất thờikhẩn trương, dường như hết sức căng thẳng.

Nhạc Đông Bắc chân tay luống cuống, mặt đỏ lên: “Đây... Làm cái gì vậy chứ?”

La Phi sợ Nhạc Đông Bắc có nguy hiểm gì, liền vội vàng đem ông ta kéođến phía sau mình, đồng thời thành khẩn nói: “Chúng tôi không phải làđến tìm phiền toái, bây giờ, nên cứu người quan trọng hơn.”

”Trại chủ Bạch. Tình hình tuy là hỗn loạn, nhưng bên địch bên bạn anhvẫn là phải phân biệt rõ ràng. Chúng tôi đều là người có thân phận. Đâylà cảnh sát La, vị Nhạc tiên sinh này cũng là người rất có học vấn.” Chu Lập Vĩ vẫn luôn không nói gì lúc này tiến lên một bước, sau đó ngaythẳng chỉ vào lần lượt ba người nói, “Mà tôi họ Chu, là một bác sĩ, anhbây giờ cần tôi giúp đỡ, trại chủ Bạch, anh nên hiểu rõ điểm này.”

Chu Lập Vĩ đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Bác sĩ”, Bạch Kiếm Ác hình như có chút xúc động, anh ta ngưng tụ hai mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm đốiphương. Chu Lập Vĩ không nao núng chút nào, cùng đối phương đối diệnngạo nghễ. Cuối cùng, trên mặt Bạch Kiếm Ác thần kinh lại thả lỏng, anhta hướng hai người thủ hạ khoát tay một cái: “Các người lui ra đi, đểcho ông ta xem Tiết Minh Phi rốt cuộc là thế nào.”

Ngô Quần và Triệu Lập Văn thu hồi đao, lui về phía sau Bạch Kiếm Ác. Chu Lập Vĩ cúi xuống, đem nửa người trên Tiết Minh Phi ôm lấy, ngón tay khẽ bắt mạch đập trên người cậu ta. La Phi cũng ngồi xổm xuống theo, đầy lo lắng chờ đợi.

Rất nhanh, vẻ mặt Chu Lập Vĩ nghiêm trọng mà nói: “Thân thể cậu ta vôcùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, chắc làthiếu máu quá nhiều mà ra.”

”Thiếu máu?! Làm sao lại mất máu?” Bạch Kiếm Ác đối với tình trạng Tiết Minh Phi đặc biệt quan tâm, chẳng qua là khi trước mặt đầy trại dân,không muốn hạ mình ngồi xổm xuống. Bất quá nghe được Chu Lập Vĩ chẩnđoán bệnh, anh ta vẫn là không nhịn được mê muội kêu thành tiếng.

La Phi cũng cảm thấy có chút khó mà lý giải. Tiết Minh Phi trần nhưnhộng mà nằm ở trước mặt mọi người, ai cũng nhìn thấy rõ ràng, toàn thân cậu ta từ trên xuống dưới, ngay cả một chỗ vết sẹo hơi nhỏ cũng khôngcó, lại làm sao có thể mất máu quá nhiều chứ?

Tiết Minh Phi lẽ ra đã bị ở vào nửa trạng thái hôn mê, lúc này đột nhiên lại mở mắt, dùng âm thanh yếu ớt thì thào nói: “Là ông ta, ông ta...Hút sạch máu của tôi...” Con ngươi của cậu ta rõ ràng phóng to rấtnhiều.

Bạch Kiếm Ác phút chốc hơi ngu ngốc, nhìn ánh mắt của Tiết Minh Phi:“Ai? Là ai hại cậu? Cậu nói ra đi, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu!”

Khóe miệng Tiết Minh Phi thoáng nhẹ nhàng một chút, sau đó mắt cậu tatrợn thật lớn như cá chết vậy, trong ánh mắt cũng đã không có bất kỳ ánh sáng sinh mạng nào.

“... Báo thù? Đúng vậy... Ông ta đến báo thù... Ông ta sống lại... Uốngmáu của tôi! Ác ma! Ông ta... Ông ta sẽ không bỏ qua chúng ta, ông ta ởtrong địa ngục... Chờ chúng ta!” Tiết Minh Phi dùng một loại giọng điệulàm người ta hít thở không thông nói xong những lời này, thần trí củacậu ta đã mơ hồ, ánh mắt vô hồn, quét qua bốn phía không hề có mục đích, nhưng ngón tay của cậu ta lại vững vàng xác định đến một cái phươnghướng.

Tất cả mọi người đứng ở bên cạnh cậu ta đều cảm thấy trong lòng căng lên từng đợt, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía cái hướng kia.

Trong miếu Long Vương tượng đắp thần mưa Lý Định Quốc!

Tối hôm qua La Phi đã tới miếu Long Vương, thế nhưng lúc đó ánh nến mờtối, anh cũng không có đi chú ý quan sát pho tượng đắp kia. Bây giờ mớicoi là chân chính thấy diện mạo “Thần mưa.” Chỉ thấy tượng đắp kia chính là làm thành một người đàn ông trung niên hình dáng uy nghiêm, ông talông mày rậm râu dài, mắt kiếm mũi cao, mặc áo giáp màu vàng, tay phảicầm lấy một thanh trường kiếm, toàn thân từ trên xuống dưới dường nhưtỏa ra đầy một loại sức mạnh làm cho người ta khó có thể kháng cự.

Mà bây giờ, cảm giác loại sức mạnh này chắc chắn đã được phủ lên mườiphần sắc thái kinh khủng, bởi vì toàn thân ông ta loang lổ nhễ nhại,khắp nơi đều đang chảy xuôi, chảy ra giọt máu đầy đỏ sẫm.

Làm người ta kinh sợ nhất chính là, ở trong đôi mắt mở to của ông ta, máu vẫn còn đang chảy liên tục không ngừng mà ào ạt ra!

Nhìn kỹ phần mắt đỏ ở tượng đắp, Tiết Minh Phi buồn bã nuốt xuống mộthơi thở cuối cùng tại trần gian. Cậu ta dường như đang dùng cái chết của chính mình làm bằng chứng “Ác ma” đẫm máu sống lại!

Trên quảng trường một mảnh yên lặng, một loại tâm tình bất an lo sợkhông thể ngăn cản mà tràn ngập ra. La Phi gắt gao khóa thật chặt chânmày. Miếu Long Vương - Thần mưa - Lý Định Quốc - rơi lệ mưa xuống, anhvốn cho rằng những thứ này chẳng qua là một tiết mục nhỏ xen giữa quátrình bản thân truy đuổi vụ án ở Long Châu, nhưng di ngôn sau cùng củaTiết Minh Phi lại dẫn tới “Ác ma” thần bí, chuyện này có ý nghĩa như thế nào đây?

Chu Lập Vĩ bên cạnh không có thời gian rỗi, chuyên tâm tiến hành kiểmtra thi thể của Tiết Minh Phi. Đúng vậy, đối với xảy ra sự tình cái chết này mà nói, thi thể là manh mối trực tiếp nhất. La Phi tin tưởng trìnhđộ chuyên ngành và năng lực suy nghĩ của Chu Lập Vĩ, ông ta sẽ có pháthiện gì đó chăng?

Tất cả người dân trại Nỉ Hoành đều im lặng không lên tiếng, đột nhiênxảy ra biến cố kỳ lạ khiến cho bọn họ ngay cả dũng khí nghị luận cũngkhông có. Tại tiêu điểm trong tầm mắt bọn họ, Bạch Kiếm Ác sững sờ đứng ở cửa miếu Long Vương, anh ta có thể đem thân thể ưỡn lên đến mức thẳngtắp, nhưng trong ánh mắt lại không cách nào che giấu mê ly.

Chỉ có Nhạc Đông Bắc một bộ dáng vẻ rục rịch chộn rộn, dùng sức rướn cổlên nhìn xung quanh phía bên trong miếu Long Vương. Nếu như không phảilà mới vừa rồi đối mặt một màn binh khí trong lòng ông ta vẫn còn sợhãi, chỉ sợ ông ta đã sớm không kiềm chế được muốn xông vào trong miếu.

Không khí phảng phất giống như ngưng đọng lại, ở trong không khí nhưvậy, một đoàn mây đen lặng lẽ kéo vào vùng trời thôn trại, vốn là nắngsớm rực rỡ dần dần mà bị che lấp, trên quảng trường có vẻ càng thêm âmu.

Biến hóa này hình như kích động dây thần kinh nào đó của Bạch Kiếm Ác,anh ta chợt tỉnh táo, giẫm một bước đến ngoài miếu, chỉ vào thi thể Tiết Minh Phi hỏi: “Cậu ấy... Đã chết rồi sao?”

Hai mắt Bạch Kiếm Ác hơi híp một chút, tụ lại một mảnh tinh quang, biểuhiện của anh ta cũng theo đó một lần nữa biến hóa dâng lên cương nghị.Sau đó anh ta hướng mặt về phía trại dân trên quảng trường, lớn tiếngnói: “Các người đều thấy được, tôn thần có thể khóc ra máu! Tôi còn cóthể nói cho các người biết, Tiết Minh Phi đã chết!”

Trại dân quỳ gối cách chỗ miếu Long Vương còn có một khoảng cách, đốivới chuyện đã xảy ra ở cửa miếu chỉ có thể nhìn sơ sơ một cái, lúc nàymới biết chính xác sự tình nghiêm trọng, lập tức bùng nổ ra một trận.

Thấy tình hình này, La Phi và Chu Lập Vĩ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút kỳ quái. Mấy câu nói đó của Bạch Kiếm Ác đối với khống chế cục diệnhiện trường có hại không có lợi, không biết anh ta là có dụng ý gì.

Chỉ thấy Bạch Kiếm Ác giơ tay lên một cái, tiếng hỗn tạp trên quảngtrường dần dần ngừng lại. Ngay sau đó anh ta xoay người, sãi bước đi đến hướng bên trong miếu, lúc đi qua cửa, thấp giọng phân phó một câu: “Hai người các người canh giữ ở cửa, không để cho bất cứ ai đi vào!”

Ngô Quần cùng Triệu Lập Văn rút ra đao trong tay, mặt mày nhìn trừng trừng ngoài miếu.

Bạch Kiếm Ác quỳ rạp xuống trước tượng thần, cất cao giọng nói: “Tônthần ở trên cao! Trại Nỉ Hoành tôi từ trên xuống dưới đối với tôn thânmột lòng trung thành hết sức chân thành, tôn thần hôm nay khóc ra máu,Bạch Kiếm Ác sợ hãi không thôi. Chỗ nào mạo phạm, xin tôn thần chỉ ra!”

Nói xong những lời này, hai tay anh ta nâng cao, cúi đầu xuống đất, dập đầu mạnh ở trên đệm cói, một lúc lâu không đứng dậy.

Trại dân cũng liền vội vàng quỳ gối theo, cùng kêu lên bi thiết: “Xin tôn thần chỉ rõ!”

Trong đôi mắt tượng thần “Lý Định Quốc” vẫn có máu chảy ra, lẽ nào “Ông ta” lại còn có thể nói ra gì đó?

La Phi mơ hồ cảm thấy Bạch Kiếm Ác đang làm điều bí ẩn gì đó, nhưng lạihoàn toàn không thể đoán ra. Đang giữa lúc mê muội, chợt thấy Bạch KiếmÁc xoay người đứng lên, ba mươi hai bước chân gấp gáp ra ngoài miếu, mặt trầm như nước, hai mắt trợn tròn, có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

”Có ai không nghe tôi căn dặn, tại trước trời sáng ngày hôm nay đi vàotrong miếu, quấy rầy tôn thần?!” Anh ta đối mặt với trại dân, lớn tiếng quát hỏi.

Trại dân ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng trả lời. Mộtlát sau, trong đám người, lão Vương đột nhiên liên tục dập đầu, thanh âm run rẩy nói: “Tôi... Tôi đến dâng tế phẩm, nhưng chính xác là trướcngày khác, là... tối hôm qua, không thể... không thể tính là ngày hômnay...”

Ánh mắt Bạch Kiếm Ác giống như hai thanh kiếm lập tức đi tới hướng lãoVương, truy hỏi: “Vậy lúc ông đang ở đây thì sao? Còn có người khác đếnhay không?”

”Có, có.” Lão Vương như ở trong mộng mới tỉnh, luôn miệng trả lời, “Tiết Minh Phi, Tiết Minh Phi đã đến sau tôi.”

”Vậy là đúng rồi.” Bạch Kiếm Ác thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên trời,lộ ra vẻ mặt thương xót. Sau đó anh ta hướng trở về trong miếu quỳxuống, lớn tiếng nói: “Tiết Minh Phi mạo phạm tôn thần, đã gieo gió gặtbão. Cầu xin tôn thần khoan dung thương hại, phù hộ trại Nỉ Hoành mưathuận gió hoà, đời đời bình an! Tôn thần từ bi!”

Nhiều trại dân theo dập đầu lạy tạ, niệm tụng. Lời nói này của Bạch Kiếm Ác không nghi ngờ gì khiến bọn họ “Hiểu rõ” ngọn nguồn sự tình, mộtkhối đá lớn coi như rơi xuống. Tuy rằng trong lòng vẫn có chút bất an,lại gọi một tiếng “Tôn thần từ bi” này đặc biệt hoàn chỉnh, vang dội!

La Phi ngưng mắt nhìn Bạch Kiếm Ác, trong lòng đã sáng như tuyết. Anh âm thầm gật đầu: Cái người trại chủ Bạch này cũng thật là một nhân vật lợi hại!

Chú thích: + Tạc đạn: Vũ khí bọc sắt chứa thuốc nổ, dùng súng bắn, tay ném hoặc máy bay liệng xuống.