Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 7: Đêm thứ 7...



Diệp Nhị ngồi ở trong sân đờ ra nhìn bầu trời, bầu trời mùa hè tràn đầy ánh sáng như ngọc, mỗi ngôi sao đều đẹp như vậy, tựa như đôi mắt của Diệp Nhất. Diệp Nhị nhìn cười khúc khích vài tiếng, nhức đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại cười như vậy.

Bất quá mười lăm phút đồng hồ là thời gian Diệp Nhất quay trở lại, Diệp Nhị đứng lên cho rằng Diệp Nhất lại thất bại, ngực mới thấp thỏm một vài giây thì phát hiện trong tay nàng thình lình cầm một khẩu súng.

“Thế nào lấy được?” Diệp Nhị mừng rỡ, “Ngươi làm vân tay của ba ba sao?”

“Không cần tới vân tay của ba ba a”. Diệp Nhất đắc ý dạt dào mà đem súng ở trong tay chuyển động.

“Vậy…”

“Nhà của chúng ta người nào trên người mà không có mang súng a, ta xem chuẩn người nào bình thường tương đối sủng ta, đi qua đưa ra một cái ôm đáng yêu thì nhẹ nhàng lấy khẩu súng từ bên hông của hắn đi”.

“Là, là trộm đi?” Diệp Nhị kinh ngạc, “ Hắn không phát hiện sao?”

Diệp Nhất cười nói: “Ta khả năng để cho đối phương phát hiện sao? Tỷ tỷ ngươi nhìn qua như là như vậy ngốc sao?”

“Thật là lợi hại nha…” Diệp Nhị là thật tâm nghĩ Diệp Nhất thật không biết làm sao, khẩu súng bắt được trong tay đoan trang một phen, đúng là súng thật. Thế nhưng nghĩ lại vừa nghĩ sai a, “Thực sự là đáng ghét, ngươi nếu lợi hại như vậy thì tại sao ngay từ đầu bản thân không đi trộm a! Còn bắt ta đi làm đáng yêu cái gì, mặt đều bị ngắt vài cái đâu! Ngươi chính là ăn hiếp người khác!” Diệp Nhị tức giận, biểu tình thoáng cái hồn nhiên trở nên phẫn nộ không thể kiềm chế, khẩu súng liền ném lại cho Diệp Nhất.

Diệp Nhất phải nhịn rất lâu để không phải bật cười thật to ra: “Muội muội, muội muội, ta chỉ là ngay từ đầu không nghĩ tới mà”.

“Gạt người! Ai mà tin ngươi là kẻ ngu si! Gạt người! Chỉ có kẻ ngốc mới tin ngươi!” Diệp Nhị lại muốn đi, Diệp Nhất lại muốn giữ:

“Ôi muội muội, nghìn vạn lần đừng ghét bỏ bản thân mình ngốc!”

“Ngươi… Đi tìm ba ba! Ta sẽ không để ý ngươi! Ta sẽ không để ý ngươi!”

“Ai, muội muội chớ…” Hai người chính là ở chỗ này do dự, Diệp Nhị giãy không được nàng, khí cực bại hoại hung hăng một cước giẫm nát lên trên giày da Tiểu Hồng của Diệp Nhất, Diệp Nhất ăn đau nhẹ la một tiếng, Diệp Nhị nhân cơ hội trốn đi.

Diệp Nhất nhìn theo bóng dáng Diệp Nhị chạy xa, khóe miệng chính là tiếu ý tràn đầy, dụng tâm cảm nhận cảm giác đau đớn của cước trên lưng mà muội muội gây ra cho nàng.

Diệp Nhị trong lòng giận một thời gian ngắn không thể đi xuống, đem khăn tắm và khăn trùm đầu đi tắm. Ở trên đường đi Diệp Nhị cũng không gián đoạn mà đối với cái kia ghê tởm tỷ tỷ tiến hành trách mắng: “ Diệp Nhất chết tiệt! Trên đường quay về trường học cho người đạp phải cứt chó! Ngưng!”

“Này, ta nghe được đó”. Thanh âm Diệp Nhất ở sau người vang lên, dọa Diệp Nhị nhảy dựng: “Di… Ngươi không phải quay về trường đi học sao?”