Hằng Đêm Sanh Ca

Chương 32



Cửu tiểu thư của Diệp Gia từ nhỏ đã lộ ra khí chất độc đáo, nàng cùng với người chị song sinh của mình là Tiểu Bát càng lớn càng lệch khỏi quỹ đạo, điều này có thể quan sát được qua sự thay đổi từ trong khung xương ra tới bên ngoài. Nếu nói ra thì lúc này cũng có một chút lỗi của Tiểu Cửu, các ca ca tỷ tỷ đã bỏ phiếu nhất trí đều còn chưa tính tới chuyện yêu đương mà tình hình thực tế nàng đã đi trước thời đại, dũng cảm nắm tay một cô gái, đây là chuyện làm cho cả nhà đều hơi bị kinh ngạc.

Phải biết rằng, Nhị tỷ tỷ của Diệp Cửu vẫn còn đang vì yêu mà chần chờ lưỡng lự. Cửu tiểu thư đã từng bước từng bước làm biết bao nhiêu người gục ngã vì nàng.

Diệp Cửu mười bốn tuổi, bộ dạng so với tỷ tỷ song sinh của mình càng lớn càng khác nhau. Chiều cao của Tiểu Bát đã ngừng lại ở 1m63, mà vóc dáng của Tiểu Cửu giống như nấm mọc sau mưa đã muốn cao đến 1m72, chân tay thật dài lại không bao giờ cười, nhưng bộ dáng lại thập phần giống như là người mẫu thiếu niên.

Bởi vì ở trong nhà là muội muội nhỏ tuổi nhất cho nên Tiểu Cửu từ nhỏ cũng rất được sủng ái, không chỉ có ca ca tỷ tỷ sủng nàng mà kể cả quản gia cùng nhóm người hầu cũng không nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất nào. Nếu không thì tại sao nói nhân tố gia đình đối với sự hình thành tính cách của một người có ảnh hưởng rất lớn chứ? Dưới không khí gia đình như vậy làm cho tính cách của Tiểu Cửu càng lớn càng dũng cảm hơn một chút.

Tiểu Cửu không thích phân rõ phải trái, bởi vì nàng cho rằng bản thân mình là chân lý, cho nên khi đi nhà trẻ nhìn thấy Dũ Phi liên tục ăn bữa sáng của những người khác làm cho nàng, cho nên sau đó vẻ mặt của Tiểu Cửu không nén được giận, liền đi chặn đường của Dũ Phi ở hành lang nhỏ tối om sau khi tan học, hỏi nàng muốn đồ ăn hay là muốn mạng sống. Lúc đó tiểu cô nương này chưa bao giờ gặp qua tình huống như vậy, Tiểu Phi thấy Tiểu Cửu đột nhiên hướng họng súng về phía mình, nói không chừng có khi sẽ bắn ra một viên đạn, sợ tới mức mặt không còn hột máu, nói chuyện cũng không lưu loát. Tuy rằng gia cảnh trong nhà của Tiểu Phi cũng không phải tầm thường, nhưng mà nhà nàng là gia đình âm nhạc, chơi đàn so với chơi súng thì so sánh thế nào đây? Gia đình của Tiểu Cửu là xã hội đen a!

“Nếu như ngươi không ăn bữa sáng của người khác làm, về sau ngươi muốn ăn gì ta đều mang cho ngươi”. Tiểu Cửu chỉ vào mặt Tiểu Phi không một chút thay đổi cũng không có một chút ôn nhu mà lại lổ mãng nói những lời này.

Tiểu Phi kéo kéo góc áo của mình không trả lời, Tiểu Cửu đi tới phía trước kéo cổ áo của nàng hỏi thẳng: “Ngươi thích ta, đúng không”. Đây tuyệt đối không phải là câu hỏi, mà rõ ràng chính là một câu nói khẳng định. Tiểu Phi lúc đó vẫn còn là người rất thanh thuần, bị Tiểu Cửu hỏi một câu quá mức trực tiếp như vậy làm cho nàng đỏ mặt:

“Tiểu Cửu rất tốt, nhưng mà….. Tiểu Lệ nói sau này đều làm cơm mang cho ta ăn”.

Diệp Cửu trừng nàng, “Dựa vào cái gì? Vì sao ngươi lại ăn cơm của nàng mang mà không phải là của ta mang?” Tiểu Cửu giơ lên nắm tay giả bộ sẽ đánh, Tiểu Phi nhanh chóng ôm mặt lại, nhìn qua là biết không phải là tư thế chiến đấu: “Ngươi chỉ biết đoạt điểm tâm của ta! Mỗi ngày ta đều phải nhịn đói tới giữa trưa, chính là ngươi ăn ngon như vậy nên ngày càng cao, ngươi xem ta cũng còn không có cao lên một chút! Ta hận ngươi! Hận ngươi! Tiểu Lệ vẫn tốt hơn!”

Nghe Tiểu Phi oán niệm kêu lên như vậy làm cho Tiểu Cửu ngạc nhiên, thì ra hình tượng của mình trong lòng nàng chính là một ác ba a. Tuy rằng điều ấy nàng đã loáng thoáng cảm giác được nhưng cũng chưa hoàn toàn xác định, vì vậy Tiểu Cửu cũng có chịu một chút đả kích, cảm thấy bị tổn thương một chút.

Tiểu Cửu vỗ vỗ bả vai Tiểu Phi, ngữ điệu chậm rãi ôn hòa nói: “Về sau ta không khi dễ ngươi nữa, nên ngươi ăn đồ ăn ta mang đi. Ngươi muốn ăn cái gì ta sẽ mang cái đó cho ngươi”.

“… Muốn ăn gì cũng được sao? Ăn McDonald cũng có thể chứ?” Tiểu hài tử khi đó kỳ vọng nhất cũng chỉ có một chút vậy thôi.


“Không có vấn đề gì”.

“Ăn thời gian bao lâu cũng được phải không?”

“Đương nhiên”.

Tiểu Phi còn đang suy tư, Tiểu Cửu không có kiên nhẫn, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng liền trực tiếp kéo nàng lại hôn môi. Ánh mắt cùng đồng tử của Tiểu Phi đều mở thật to. Tiểu Cửu cũng không biết học ở đâu được cái kiểu cường hôn để ước hẹn này, hôn trước nói sau, nghĩ rằng khi hôn xong Tiểu Phi sẽ bị phân tâm.

Ai ngờ Tiểu Phi bị cướp nụ hôn đầu liền bỏ chạy, vừa khóc vừa gạt nước mắt.

“Ta muốn để dành nụ hôn đầu tiên cho đại tỷ tỷ ôn nhu xinh đẹp a, như thế nào lại cho tên điên loli kia chứ? Ta không muốn sống không muốn sống nữa”.

Tuy rằng lẩm bẩm cả đêm như vậy nhưng đến sáng hôm sau khi thấy Tiểu Cửu mang McDonald đến thì mặt mày của Tiểu Phi trước tiên vẫn rất hớn hở.

Có tiểu hài tử nhà nào mà không thể dùng thức ăn để mua chuộc được chứ?

Khi đó Tiểu Phi còn không biết Diệp Gia quản lý tiền tiêu vặt của con cái rất nghiêm, mỗi ngày ngoại trừ tiền chi tiêu cho ăn cơm thì tất cả những thứ khác đều phải xem xét rất rõ ràng, chỉ cho tiền ăn cơm, những loại chi tiêu khác có thể linh hoạt, nhưng đều do bảo tiêu giữ hết, trừ khi là bất đắc dĩ hoặc không thể tạm ứng, cho dù là chi cho bất kì việc gì cũng phải ghi lại sổ sách rất rõ ràng, sau đó phải đưa lại cho Diệp Nhất tự bản thân mình xem qua.

Tiểu Phi nghĩ Diệp Gia khí thế như vậy, nàng yêu cầu mấy phần McDonald đó chắc chắn không thành vấn đề, nhưng mà ai cũng biết, Tiểu Cửu mỗi ngày cơ bản chỉ có đủ tiền để mua đồ ăn sáng ở trường, mua xong sẽ không còn tiền, nhưng nàng sĩ diện không nói cho Tiểu Phi biết, mỗi ngày chỉ uống một lon nước ngọt, cứ hoa hoa lệ lệ như vậy cho đến ba ngày sau, nàng té xỉu ở trên hành lang của trường học được đưa đến phòng y tế trong trường.

Trường mà Tiểu Cửu theo học dường như điều kiện giáo dục cũng không tồi, trong phòng y tế của trường có để hai cái giường sạch sẽ, bên cạnh giường có có bức bình phong màu lam ngăn cách giường ngủ với phòng bên ngoài.

Tiểu Cửu nằm ở trên giường truyền dịch, bác sĩ lạnh lùng nghiêm mặt nói tiểu hài tử bây giờ như thế nào mà đều thích giảm béo đến mức cả mạng cũng không cần, Tiểu Phi ngồi ở một bên nhìn bác sĩ rồi lại nhìn Tiểu Cửu, không nói gì.

Bác sĩ liếc mắt nhìn cái bình nước thuốc siêu lớn đang treo lủng lẳng ở đó nói nàng đi ra ngoài nửa tiếng sau đó sẽ mang thuốc đến, dặn Tiểu Cửu phải ngoan ngoãn nằm đó, còn dặn dò Tiểu Phi phải chiếu cố nàng cho tốt.

Trong phòng y tế giờ chỉ còn lại hai người các nàng, Tiểu Cửu nhìn chằm chằm người đang ở bên cạnh giường là Tiểu Phi, nhìn chăm chú đến mức cả người Tiểu Phi cảm thấy không được tự nhiên.

“Việc này, Tiểu Cửu…” Tiểu Cửu dĩ nhiên đáng sợ, nhưng Tiểu Phi biết nếu như nàng cứ tiếp tục im lặng như vậy thì đoán chừng sẽ dẫn tới sự kiện đổ máu lớn hơn nữa, trên mặt Tiểu Cửu tới bây giờ cũng không có biểu hiện gì, gió thổi mây bay đều giấu hết tất cả dưới vẻ bình tĩnh ở bên ngoài. Tiểu Cửu tuyệt đối không phải là một cái núi lửa chết bất tài, mà chính là một cái núi lửa đang hoạt động a.

“Nói”. Hai mắt của Tiểu Cửu vẫn cứ nhìn chăm chú như trước.

“Tiểu Cửu… Vì sao mà lại thế này”. Hai tay Tiểu Phi đặt trên đầu gối, tư thế ngồi thật ngay ngắn, “Vì cái gì phải ngược đãi chính mình như vậy?”

“Còn không phải bởi vì ngươi”.

“Nhưng mà ta cũng không có biết ngươi lại để dành McDonald cho ta a”.

Tiểu Cửu bĩu môi: “Chứ không phải là ngươi nói ngươi thích ăn McDonald sao?”

“Nhưng mà ta cũng không muốn thấy ngươi sinh bệnh a”. Kỳ thật Tiểu Phi còn buồn bực, đường đường Bách Mộc Bang là hắc bang có thế lực nổi bật nhất gần đây, Cửu tiểu thư được sủng ái nhất của Bách Mộc Bang như thế nào mà vì mua McDonald đã bị đói đến té xỉu chứ?

“Ngươi lo lắng cho ta?” Tiểu Cửu hơi nghiêng đầu nhìn Tiểu Phi, khóe miệng giương lên trên một chút, ánh mắt từ trước tới giờ chỉ dùng để trừng người khác bây giờ cũng trở nên nhu hòa, ngũ quan tụ lại một chỗ nhưng lại là như đang cười, “Đau lòng cho ta sao?”

Tiểu Phi nhìn thấy choáng váng, nữ nhân kim cương mặt sắt đang nở nụ cười? Nhưng lại cười đến…. nhìn thật đẹp. Mặt Tiểu Phi lập tức nóng lên, vốn là không kháng cự được sự tấn công ôn nhu kia, kết quả Tiểu Cửu thừa thắng xông lên nắm tay thật tốt, cuối cùng còn bồi thêm một câu làm cho Tiểu Phi hoàn toàn rơi vào tay giặc:

“Chỉ cần ngươi vui vẻ, Tiểu Cửu làm cái gì cũng đều nguyện ý”.

Mối tình đầu ở lứa tuổi thiếu niên mười bốn thật là tốt, trên đời này ngoài người thân cùng huyết thống lại có người đối với mình tốt như vậy là chuyện mà ngay cả khi nằm mơ cũng phải nở nụ cười.

Ngày đó Tiểu Cửu khiến cho Tiểu Phi cùng nàng nằm trên giường ở trong phòng y tế, Tiểu Phi ngượng ngùng nằm chung, Tiểu Cửu vuốt mặt của nàng nhìn chằm chằm không nói lời nào, Tiểu Phi đang tính nói gì đó kết quả miệng lại bị Tiểu Cửu ngăn chặn.

Một tay của Tiểu Cửu phải truyền dịch, tay kia thì ôm cổ Tiểu Phi không ngừng hôn nàng. Tiểu Phi bị nàng hôn đến mức không biết đang ở phương nào, hai mắt trở nên mông lung. Hai tiểu bằng hữu đều chưa có kinh nghiệm gì, nhưng đều cảm thấy được hai cái lưỡi trơn nhẵn mềm mại quấn quanh một chỗ có cảm giác thật quá mức kì diệu. Hôn cho đến khi hai người cần phải hít thở không khí mới buông nhau ra, vừa mở mắt ra Tiểu Phi đã thấy gương mặt của Tiểu Cửu hiện ra trước mặt mình. Mái tóc thật dài màu đen và đôi đồng tử màu đen, Tiểu Phi sửng sốt, lần đầu tiên phát hiện bộ dáng của Tiểu Cửu rất đẹp, giống như là người mẫu nàng nhìn thấy ở trên tạp chí…

Mối quan hệ của hai người chỉ bởi vì đồ ăn McDonald mà đã được xác định lại. Các nàng bắt đầu cùng đi học rồi cùng tan trường, ở trong trường tiểu học Tiểu Cửu cũng không kiêng nể gì mà luôn nắm tay của Tiểu Phi. Khi đó Tiểu Phi so với Tiểu Cửu thấp hơn một chút, nhưng mà mái tóc ngắn lại xoăn tự nhiên, bởi vì bà nội của Tiểu Phi là người Pháp cho nên tóc của nàng là màu đen có ánh đỏ, nàng bị cận thị nhẹ nên có đeo kính, hoàn toàn đầy đủ bộ dáng của một người dễ bị khi dễ. Tiểu Cửu có mái tóc dài lại thích mặc váy ngắn đi qua đứng bên cạnh người Tiểu Phi, là hình tượng điển hình của cặp đôi đồng tính a.

Tuy rằng ở trong trường không ngừng bàn tán chuyện các nàng yêu nhau, nhưng mà bản thân của Tiểu Phi cũng chưa bao giờ ra mặt thừa nhận - nếu việc này mà ba ba mụ mụ nàng biết thì chắc chắn sẽ giết chết nàng. Tiểu Cửu liền buồn bực: “Ở một chỗ cùng với ta làm ngươi mất mặt sao? Có một chút chuyện như vậy cũng không dám nói với người trong nhà”.

“Đây không phải là chuyện có mất mặt hay không…” Tiểu Phi cẩn thận suy nghĩ lại, thật đúng là bởi vì “mất mặt” nên không dám nói, với quan niệm truyền thống của người Trung Quốc, để cho người ta biết không phải là mất mặt sao? Tiểu phi khoát khoát tay: “Ngươi không hiểu đâu”.

“Phải, ta thực không biết người nhà của ngươi có bao nhiêu phong kiến”.

Tiểu Phi khó chịu: “Có bản lĩnh ngươi đi nói với người nhà của ngươi đi a”.

Cửu tiểu thư là ai? Không chịu được nói khích nhất. Một lời nói khích của Tiểu Phi liền thành công tức thì, mười bốn chưa đến mười lăm tuổi Tiểu Cữu đã đối diện trước mặt người thân ra quỹ:

“Ca ca, tỷ tỷ, đây là bạn gái ta”. Ngồi xổm trước mặt ca ca tỷ tỷ, Tiểu Cửu chỉ vào người mới lần đầu tiên tới thăm nhà nàng - Tiểu Phi, nói như vậy.

Vì thế toàn bộ trưởng bối trong nhà cùng bản thân Tiểu Phi quai hàm kêu “răng rắc” một tiếng, toàn bộ trật khớp.

“Loại sự tình này… Cũng không phải là không được…” Diệp Nhị thấy cũng cần phải giáo dục Tiểu Cửu một chút, lời vừa nói ra nhưng mà sau đó lại cảm thấy bản thân mình cũng không có lập trường để mà giáo dục muội muội - chính mình cùng Đại tỷ ở chung một chỗ cũng thật không hiểu được, mà nói với muội muội không cần phải thể hiện, có cảm giác giống như lấy một bàn tay tát trên mặt mình, cho nên Diệp Nhị tính dùng kế sách dụ dỗ, “Nhưng mà tuổi ngươi bây giờ còn nhỏ, hẳn là phải tập trung vào chuyện học hành”.

Tiểu Cửu nhưng lại cực kỳ bình tĩnh: “Vậy thì nếu như kết quả học tập của ta thật tốt thì các ngươi sẽ không phản đối chuyện ta cùng nàng kết giao phải không?”

Diệp Nhất cười ôn hòa lôi kéo Tiểu Phi để cho nàng uống một ít trà trước, đóng cửa phòng một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Cửu, cười thật giống như là hồ ly, ở bên tai của Tiểu Cửu tò mò hỏi: “Đã hôn nhau chưa?”

“Này!” Diệp Nhị sắp bùng nổ, đây là loại tỷ tỷ nào a.

Diệp Cửu phụng phịu nhìn tỷ tỷ chăm chú, sau đó thực kiêu ngạo giơ ngón tay cái lên rồi gật gật đầu.

“Không hổ là muội muội xinh đẹp của ta”. Diệp Nhất cũng làm một tư thế tương tự như vậy để đáp lại, bộ dáng nhất nhất tự hào vì muội muội.

Diệp Nhị quay đầu, vẻ mặt xanh xao, Tiểu Thất hỏi nàng làm sao vậy, nàng run giọng nói: “Ta đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, phải về phòng nghỉ ngơi”.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: canh hai canh hai ~~~~=v=\

Người ta thực ngoan đích ~>///<

Mới vừa xem hoàn S tiểu thư xuất viện đích tần số nhìn, tiễn ngắn ngủn tóc đích nàng một chút cũng chưa biến, mặt tròn tròn đích, một bên cười một bên ở rơi lệ. . . . . . A a. . . . . . Xem đích ta này lão nhân gia đau lòng đích phải chết. Chúc phúc S tiểu thư, hy vọng nàng có thể càng thêm kiên cường, tốc tốc khỏe mạnh. Tất cả đích cực khổ đều là một loại khảo nghiệm, làm cho chúng ta hội cũng có dũng khí, đẹp hơn hảo.