Hận Thù

Chương 25



Nó nhìn di ảnh của ba nó. Người đàn ông đó, người nó hận vô cùng. Nhưng càng hận lại càng thương. Tận sâu trong trái tim nó vẫn còn len lỏi một cảm giác thiêng liêng ... tình phụ tử. Nó bước chậm, từng bước chân run rẩy. Nó đưa đôi bàn tay yếu ớt chạm vào di ảnh của ba nó. Khuôn miệng phát ra giọng nói .. thật khẽ ... thật nhẹ như chẳng còn sức sống :- Cả ba .. cả mẹ đều bỏ con lại một mình sao ... Tại sao ???... ba mẹ không cần con nữa sao ????

Những người đến viếng đều bắt đầu rơi lệ. Hắn đến bên khẽ chạm nhẹ vào lưng nó. Hắn muốn ôm nó vào lòng, muốn an ủi vỗ về nó, muốn che chở cho nó. Nhưng .. điều hắn làm được chỉ là .. đứng bên cạnh... nhìn nó khóc mà chẳng thể làm gì . Bởi, hắn và nó ... đâu là gì của nhau .....

Dường như sức chịu đựng đã hết, nó ngất đi trong sự lo lắng của mọi người.

Ở một góc khuất của căn phòng, người con gái với đôi mắt màu hồng phấn đượm buồn, ánh mắt đó huớng về phía hắn và nó. Nhỏ siết chặt tay, đôi mắt buồn bã xen chút tức giận. Nhỏ hận con người nhỏ gọi bằng chị, nhỏ hận nó. Ánh mắt nhỏ tối sầm lại. Nhưng, rất nhanh, nhỏ thu hồi lại vẻ mặt đó và chạy đến phía nó. Giọng nói lo lắng:

- Chị ... chị ....

Mọi người đưa nó trong lại bệnh viện.

Bác sĩ bảo nó chỉ bị sốc nhẹ, một lát nữa sẽ tỉnh. Hắn ngồi bên nó, khuôn mặt lo lắng. Nhỏ chỉ đứng một bên và nhìn, khuôn mặt nhỏ vẫn không có một tia cảm giácn khó ai biết rằng trong tim nhỏ đang vỡ ra từng mảnh. Nhỏ đau lắm khi thấy hắn lo lắng cho nhỏ. Lời nói vô thức tuôn ra:

- Anh .. thân mật với người con gái khác trước mặt bạn gái của mình sao ......

Hắn ngước lên nhìn nhỏ. Hắn cũng tự cười chính mình, đã có lúc .. hắn quên mất nhỏ là bạn gái của hắn. Nhưng ... nhìn thấy gương mặt buồn bã của nhỏ, hắn ngập ngừng nói:

- Đó là chị gái vủa em đấy

Một giọt nước chảy dài trên mặt nhỏ, giọng nhỏ trong trẻo nhưng mang đầy nỗi bi thương:

- Anh ... thích chị ấy đúng không ?

Hắn bối rối. Ừ .. hắn thích nó đấy. Hắn muốn dõng dạc nói rằng: " Anh yêu Yumi mất rồi " Lời nói định phát ra bỗng dưng nghẹn lại. Hắn nhìn gương mặt đó của nhỏ, hắn không muốn thấy nhỏ khóc. Là hắn tham lam .. hay .. hắn thuơng hại nhỏ. Giọng nói trong trẻo của nhỏ lại vang lên:

- Anh .. là đang thuơng hại em sao ...

Nhỏ vừa dứt lời thì chạy vụt ra khỏi phòng bệnh. Hắn ngồi nhìn theo bóng nhỏ và tự cười chính bản thân. Người con gái đó, cách đây không lâu chính là người quan trọng nhất đối với hắn. Người ta nói không sai chút nào phải không : Bản tính con người vốn rất dễ thay đổi.