Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 48: Nhất phó nhị chủ (*)



(*)nhất phó nhị chủ: một người mà hầu hạ hai chủ nhân, gần giống như câu "chân đạp hai thuyền" - Nuy

Chuyển ngữ: Nuy Ham

"Công chúa, khi đó ta ở trong thiên lao, Thanh Ngọc là được người trong nhà chọn, cho ta....." Mặc dù muốn giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu, nhưng khi đối mặt với Ngọc Tiểu Tiểu, cái từ "lưu hậu" này, Cố Tinh Lãng thử mấy lần, cũng không thể nói ra khỏi miệng.

"Lưu hậu?" Ngọc Tiểu Tiểu nói thay Cố Tinh Lãng.

Cố Tinh Lãng gật đầu một cái.

"Thật ra thì nữ nhân cũng không phải nói muốn mang thai đứa bé là có thể mang thai." Ngọc Tiểu Tiểu rất nghiêm túc nói chuyện về vấn đề y học với Cố Tinh Lãng: "Này cũng cần phải xem lúc đó Thanh Ngọc có phải ở thời kỳ rụng trứng hay không, còn phải xem chàng....."

"Nàng đang nói cái gì vậy?" Cố Tinh Lãng cắt đứt lời của Ngọc Tiểu Tiểu.

"Lên giường là có thể có đứa bé sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cau mày, ngay cả thời kỳ rụng trứng cũng không biết, đến tột cùng người của thế giới này chỉ biết chút ít kiến thức à?

Cố Tinh Lãng theo bản năng nói: "Vậy còn muốn làm cái gì?" Sau khi hỏi cái vấn đề này, Cố Tinh Lãng liền hối hận.

Lúc Ngọc Tiểu Tiểu muốn hảo hảo dạy Cố Tinh Lãng cái gì gọi là sinh dục, thì Tiểu Vệ bên ngoài cửa xe lên tiếng hỏi: "Công chúa, chúng ta là đi cầu Đại Thạch sao?"

"Ừ." Lực chú ý của Ngọc Tiểu Tiểu lập tức chuyển tới vấn đề ăn uống, nói với Tiểu Vệ: "Phải, đi đến cái quán ăn vặt các ngươi đã nói á, ta mời các ngươi ăn cơm."

Tiểu Vệ cười tươi, nói cám ơn với Ngọc Tiểu Tiểu.

Tiểu Trang không có tâm tình tốt như Tiểu Vệ, nhỏ giọng nói với người anh em: "Cái đó nếu sập thì làm sao bây giờ?"

Tiểu Vệ liếc Tiểu Trang một cái, nói thẳng: "Tất cả chúng ta đã rời đi, cái đó sập hay không liên quan gì tới chúng ta?"

Tiểu Trang sờ mũi, nếu tất cả mọi người đã không quan tâm, vậy hắn còn muốn nói cái gì? Suy nghĩ một chút lát nữa phải ăn cái gì đây, gian hàng của Vương bà ở cầu Đại Thạch cũng có không ít thức ăn vặt nha.

Lúc này ở trong xe, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng: "Hàng xóm sát vách Tửu Trang là ai?"

Cố Tinh Lãng thấp giọng khinh thường nói: "Là Triệu phủ."

Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu, đem lỗ tai nhích tới gần miệng của Cố Tinh Lãng, nói: "Người nào?"

"Phủ tướng quốc." Cố Tinh Lãng nói: "Công chúa không biết sao?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Triệu Thu Minh?"

Cố Tinh Lãng gật đầu, nói: "Phụng Thiên ta chỉ có một vị Tướng quốc đại nhân thôi á Công chúa."

Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy thật đáng tiếc, sớm biết khu nhà cao cửa rộng đó là của Triệu Thu Minh, nàng cũng nên tìm một cây đuốc nha.

****

Lúc này Triệu tướng gia vốn tránh được một cuộc hỏa hoạn, đang đứng trước mặt Cảnh Mạch, vẻ mặt coi như là trấn định, chỉ là lời nói thì không quá lưu loát.

Bọn thị vệ thì đem người ngồi trong xe ngựa, từ một đống lớn tấm ván gỗ kéo ra ngoài, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn Cảnh Mạch, người này bọn họ đều biết, đây chính là phụ tá bên cạnh Tam hoàng tử Cảnh Thiên, còn là cánh tay phải đắc lực của Cảnh Thiên.

Cảnh Mạch đi tới bên cạnh kim ngân châu báu đang nằm ngổn ngang trên đất, những thứ này tất nhiên là lễ vật mà Triệu Thu Minh muốn tặng cho tam đệ hắn, nhìn hình dáng, cũng không ít hơn lễ vật Triệu Thu Minh cho mình đi.

"Khách?" Cảnh Mạch đi tới chỗ Triệu Thu Minh, biết mà còn hỏi.

Tay áo Cảnh Mạch vung lên, xoay người rời đi.

Triệu Thu Minh đuổi theo Cảnh Mạch mấy bước, trên mặt mang nụ cười miễn cưỡng: "Đại điện hạ, Tam điện hạ phái người tới trước, ta không thể trốn tránh mà không gặp, cho nên mong Đại điện hạ thứ lỗi."

Cảnh Mạch nói: "Sắc trời đã không còn sớm, Triệu tướng, có gì ngày mai chúng ta nói sau."

Triệu Thu Minh qua loa thưa dạ.

Hai thị vị mang theo phụ tá Cảnh Thiên, còn có mấy thị vệ khác thì thu lấy lễ vật của Triệu Thu Minh đưa cho Tam hoàng tử, cùng nhau đi vào Tửu Trang.

Triệu Thu Minh nhìn đoàn người đi qua mình, không dám nói với Cảnh Mạch câu nào.

Sau khi đoàn người Cảnh Mạch rời đi hết, Triệu tướng gia đứng trước cửa xe bị đập nát, ngẩn người, tại sao đột nhiên lại có một cái mộc thai bay ra ngoài? Đáng chết hơn nữa là lại đập trúng xe ngựa? Triệu Thu Minh nghiêng đầu nhìn tường cao của Đắc Ý Tửu Trang, đây là người nào muốn cùng ông đối nghịch?!

Hai gia đinh Triệu phủ mang phu xe ra ngoài, quản gia chạy tới trước mặt Triệu Thu Minh, hỏi: "Tướng gia, vậy cái phu xe này?"

Triệu Thu Minh liếc nhìn mặt đầy máu của phu xe, phu xe này là do phụ tá của Cảnh Thiên mang tới, ông không thể không quản sống chết của người Tru Nhật này, nhỏ giọng nói: "Mời đại phu cho hắn."

Quản gia lĩnh mệnh, mang theo hai gia đinh, cùng với phu xe đi vào Tướng phủ.

Không thể nào là trùng hợp, Triệu Thu Minh đánh giá tường viện cao trước mắt, nhất định là sau khi người của Cảnh Thiên vào thành đã bị theo dõi, người này là ai? Là Cảnh Mạch? Hay đám người đối nghịch với ông trong triều? Mộc thai rất nặng, chừng mười hán tử cũng chưa chắc nâng nổi, người ném mộc thai này nhất định là người có võ công siêu phàm, còn ẩn thân trong Đắc Ý Tửu Trang, đầu óc Triệu Thu Minh mau lẹ, ông rất nhanh xác định, chuyện này chủ sử nhất định là Cảnh Mạch, cái gì võ nghệ cao cường cũng không quan trọng, quan trong là....muốn ẩn thân ở Đắc Ý Tửu Trang, không có sự cho phép của Cảnh Mạch, căn bản là không thể nào.

"Phụ thân?" Triệu Thành Bắc vốn vẫn đi theo sau lưng Triệu Thu Minh không có mở miệng, sau khi cùng với Triệu Thu Minh đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Chuyện kế tiếp khó làm." Triệu Thu Minh nhỏ giọng thở dài: "Cảnh Mạch và Cảnh Thiên là hai người đứng đầu trong việc trong tranh giành ngôi vị, vốn là phụ thân muốn thuận lợi mọi bề, bây giờ nhìn lại lại không thể nào."

Triệu Thành Bắc nói: "Vậy thì chọn một á."

Triệu Thu Minh cười khổ, hiện tại ông muốn chọn, Cảnh Mạch còn nguyện ý sao?

****

Trong Đắc Ý Tửu Trang, sau khi Cảnh Mạch vào phòng, trước mặt mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra, nhất thời mặt liền âm trầm xuống, một cước đá lăn bàn: "Tốt một Triệu Thu Minh, dám cùng ta chơi trò "nhất phó nhị chủ", coi ta là kẻ ngốc mà đùa giỡn hả?!"

Hai phụ tá nhìn Cảnh Mạch nổi giận, đứng ở một bên không dám lên tiếng.

Sau khi Cảnh Mạch đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, mới dần dần tỉnh táo lại, đi tới ngồi xuống ghế thái sư, cười lạnh nói: "Lão tam đúng là âm hồn bất tán mà."

Lúc này một thị vệ đứng ở ngoài bẩm báo: "Chủ tử, Triệu Thu Minh sai người mang phu xe kia vào tướng phủ, theo ý của Triệu Thu Minh, bọn họ muốn trị thương cho hắn."

"Biết." Cảnh Mạch đáp một tiếng với thị vệ kia.

Sau khi thị vệ kia lui xuống, trong phòng yên lặng không một tiếng động, một lúc lâu sau, Cảnh Mạch mới mở miệng: "Phu xe kia là người của lão tam, xem ra Triệu Thu Minh không muốn đắc tội với lão tam."

Một phụ tá bước lên một bước, nói: "Chủ tử, Triệu Thu Minh cũng chỉ là muốn mọi bề suông sẻ, nhất định hắn cũng không muốn đắc tội với chủ tử."

"Cỏ đầu tường như vậy, ta muốn hắn thì có ích lợi gì?" Cảnh Mạch lạnh nhạt nói.

"Chủ tử." Lúc này một phụ tá khác cũng tiến lên phía trước, nói: "Dù sao Triệu Thu Minh ở Phụng Thiên cũng nắm quyền, bỏ thì tiếc."

Trong mắt Cảnh Mạch lóe hung quang trong một nhoáng, thấp giọng nói: "Đúng vậy, bỏ thì tiếc, vậy thì phải cho con chó này đeo một cẩu liên (*dây xích chó - Nuy) đi."

Hai phụ tá vội vàng nói: "Vậy ý của chủ tử là?"

"Ngọc Tử Minh là Triệu phi sở sinh." Cảnh Mạch lạnh nhạt nói với hai phụ tá: "Nếu ý định của Triệu thị quá nhiều, vậy ta liền đưa Lục hoàng tử tới Tru Nhật là tốt nhất."