Hãn Tặc

Chương 21: Truy Sát



Hai thân ảnh một trước một sau từ công viên lao ra, một người đang đuổi giết, một đang chạy trối chết. Trong nội tâm thiếu niên minh bạch, nếu bị Hoàng Y Y tóm được, liền ăn đau khổ lớn, hắn cũng k dám chạy ra trạm xe, một mực chạy về phía trước.

Hoang Y Y đuổi giết không thôi, đây không phải là việc nhỏ... Nàng mặc dù lớn Cổ Thần Dật rất nhiều tuổi, nhưng bộ vị này của nữ tử rất mẫn cảm, nếu ở thời xưa, bị thấy bộ vị này một là giết chết, hai là gả cho đối phương, lựa chọn không nhiều lắm. Người hiện đại không đến mức như thế, bất quá đã nói hắn đi trước rồi mình đuổi theo, nhưng thiếu niên vẫn như vũ quay lại, bụng dạ khó lường...

Cứ thế mà chạy, lúc Cổ Thần Dật tránh được đèn xanh đèn đỏ đầu tiên liền có biến, vì ở ngã tư có cảnh sát đang tuần tra, phát hiện một nữ tử hơn hai mươi tuổi xinh đẹp liều mạng đuổi thiếu niên chạy trước, liền đoán thiếu niên là trộm, trộm nữ tử tiền hoặc đồ trọng yếu. vì thế, phóng mô tô đuổi theo.

Lúc này Cổ Thần Dật phải dừng bước lại.

Bị chơi khăm rồi!

Sự tình càng ngày càng không xong!

Lúc cảnh sát nhảy xuống xe định bắt hắn, Hoàng Y Y chạy tới :

- Ách, cảnh sát đồng chí, cám ơn các ngươi, không có chuyện gì, đây là ta... Đệ đệ, ta tự mình tới dạy dỗ hắn.

Thì ra là thế, tuần cảnh lắc đầu, lên xe mà đi.

Đợi tuần cảnh lói mô tô rời đi, Hoàng Y Y nghiến răng nghiến lợi, thanh âm vang dội:

- Ngươi sao không chạy? chạy nữa a....Không phải chạy rất nhanh sao?

- Ách, Cô giáo Y Y, sao lại đuổi ta à?

Thiếu niên "Mờ mịt vô tri" mà gãi gãi đầu, nói:

- Ta mới rồi không thấy cái gì.

- vậy ngươi chạy làm cái gì?

Thiếu niên buông tay giải thích:

- Thật sự không thấy gì, trời tối như vậy...đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón.

- ta đang hỏi vì sao ngươi chạy?

- Ách, bởi vì cô hiểu lầm, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt nha.

- Hảo hán? Cho ngươi làm hảo hán, ta cho ngươi làm hảo hán!

Hoàng Y Y giận dữ, hay tay hướng về phía Cổ Thần Dật đánh đến.

Cổ Thần Dật không dám trốn, nàng là cô giáo, còn dạy hắn toán học, tránh được lần đầu tiên, tránh không được mấy lần đấy, dứt khoát cho nàng xả giận.

- Nói, ngươi thấy cái gì? lúc trước bảo ngươi không đến ngươi không nghe thấy sao?

Thiếu niên ngăn cản bộ vị quan trọng, mặc cho nàng tấn công, thanh minh nói :

- Đợi hơi lâu, em sợ cô gặp nguy hiểm, cho nên mới đi vào tìm, ai ngờ cô đang ở đấy đi tiểu...

- Ta muốn giết ngươi!

- Tha mạng a...! Mỹ nữ, cô nghĩ xem, trời tối như vậy, thật sự không thấy rõ, em chỉ cảm giác được cô đang làm cái gì thôi.

Dưới đèn đường, sắc mặt nữ tử đỏ bừng, lại đánh một trận, mọi người chung quanh dừng bước mà đứng xem.

- Nhìn cái gì vậy? Cút xa một chút.

Hoàng Y Y giận dữ quát lớn.

- Được rồi, được rồi, tỷ, chúng ta về nhà a.

Cổ Thần Dật cầu xin tha thứ, dù sao lúc trước nàng nói hai người là tỷ đệ, thời điểm này nên dùng cái quan hệ này để bỏ đi lòng hiếu kì của người qua đường. Nên biết rõ, người Hoa chính là trời sinh thích xem náo nhiệt.

Hoàng Y Y bắt lấy tay hắn, kéo hắn bước đi, trên đường không ngừng véo, vặn, cào , cấu đủ các thể loại.

Cổ Thần Dật đuối lý, không dám phản kháng, chẳng qua là một mặt cầu xin tha thứ:

- Được rồi nha, tỷ, ngươi véo như vậy trên người đệ sẽ bị bầm tím, Mẹ thấy sẽ không giải thích được, cũng không thể nói là bị cô giáo toán học đánh được, tỷ cũng không phải tiểu cẩu.

- Còn muốn chiếm ta tiện nghi?

Hoàng Y Y lại hung hăng véo hắn một cái.

Kỳ thật, Cổ Thần Dật đối với chuyện này cũng không có cảm giác mình phạm tội, kiếp trước, nàng là người yêu của hắn, tuy chưa đi đến bước kia, nhưng mọi người bên trong Ngọa Long Quật Khởi đều biết rõ bọn hắn sẽ kết hôn. Bất đồng chính là, nàng không biết hắn chính là Cổ Tiểu Quân mà thôi. Đương nhiên, chuyện này rất khó nói, dù có nói cho nàng biết, nàng cũng sẽ không tin.

Trên thế giới sao có việc này? Đầu của nàng không nở hoa mới lạ.

- Y Y tỷ, tỷ rất hung a...

Thấy Hoàng Y Y bình tĩnh lại, Cổ Thần Dật mở miệng nói ra.

- Cái gì Y Y tỷ? gọi cô giáo.

- Nhưng mới rồi là cô nói là tỷ đệ a...

- Còn không phải vì ngươi bị cảnh sát tóm? nói thế để giảm bớt phiền toái.

- Mặc kệ, dù sao sau này chỉ có hai người em liền gọi là tỷ, có người khác em mới gọi là cô giáo.

- Tiểu thí hài chỉ biết chiếm tiện nghi.

- Không nhỏ nhé, nếu không sao ôm đc tỷ?

Sắc mặt HOàng Y Y đỏ lên, đối với thiếu niên này oán hận không thôi, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra đối sách.

Ngẫm lại cũng đủ cay đây, không chỉ bị hắn ôm, còn bị hắn nhìn qua, việc này...

Như vậy, ngày tiếp theo lúc hai người gặp mặt, có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Hoàng Y Y, thời điểm lên lớp môn toán học, mắt không dám nhìn thẳng, nhưng liếc qua lại thấy ánh mắt thiếu niên một mực nhìn nàng, chăm chú nghe giảng.

Cảm giác kỳ dị mãi cho đến tháng 11 mới hơi giảm, hai người lúc này mới khôi phục quan hệ bình thường.

Thời gian trôi qua không nhanh không chậm, hai tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Cổ Thần Dật biến hóa tương đối rõ ràng.

Uất ức, nhu nhược danh từ này cách hắn xa dần, nhưng ngược lại, quan hệ của hắn và Vũ Tịch Nhan dần dần bất hòa. Trong mắt bạn học, Vũ Tịch Nhan là thần hộ mệnh của Cổ Thần Dật, hiện tại lại không có đất dụng võ.

Theo đạo lý, giai đoạn học cấp hai, quan hệ của nam nữ học sinh cực mẫn cảm, hai người bọn họ cách xa nhau, có thể giảm bớt lời đồn, như vậy vẫn là có lợi với Vũ Tịch Nhan.

Nhưng Tiểu Vũ có chút không thích.

Nàng cảm giác được ra Cổ Thần Dật đang cố ý xa lánh, tan học về, số lần đi nhờ xe nhà nàng càng ngày càng ít với ly do là thời gian khác nhau, hai người khác lớp, rồi lại khác lớp ngoại khóa...

Mà lúc này đây, thầy giáo Chu Khai Minh vẫn đang tĩnh dưỡng thân thể, hắn xin một năm nghỉ bệnh, đương nhiên đây là tai nạn lao động.

Nhưng Thầy giáo Chu tuy không ở, ngày tốt lành của HOàng Y Y cũng không có. Bên người nàng lại thêm mấy con ruồi, đuổi mãi không đi. Trong đó có huấn luyện viên lớp võ Lý Hải, chính là chỉ dạy cái lớp võ thuật của Cổ Thần Dật.

Thời điểm đi học đại học, Huấn luyện viên Lý là thành viên lớp võ, công phu quyền cước không sai. Từ khi biết được cô giáo xinh đẹp Hoàng Y Y thân thủ không tệ, liền nghĩ nữ tử như thế sẽ thích hắn, nên liền xun xoe lại gần.

Mỗi lần gặp mặt luôn ngoác miệng khoe chiến tích của mình...Hắn không thấy Hoàng Y Y xuất thủ, lại nghĩ một nữ tử nhu nhược, công phu cao đến đâu cũng không bằng hắn.

Hôm nay tan học, Cổ Thần Dật và Vũ Tịch Nhan đi cùng một chỗ.

Tiểu Vũ có chút không vui hỏi:

- Tại sao hôm qua không đi về cùng ta?

- Hôm qua là lên lớp võ thuật, Huấn luyện viên Lý nói động tác của ta không đúng, phạt ta chống đẩy 300 lần, sau đó phải đứng trung bình tấn nửa giờ...

- À? Đây không phải là xử phạt thể xác sao? ta thấy hắn định nhằm vào ngươi, nếu không ngươi đừng học võ nữa?

Mục đích hắn tham gia lớp võ thuật căn bản là kiếm cớ để mọi người thấy hắn không ngừng mạnh mẽ, Cổ Thần Dật nói :

- Cổ nhân nói, rèn luyện nhiều đối với thân thể mới có lợi, ngươi có thấy ta lợi hại hơn không?

Vũ Tịch Nhan liếc mắt nhìn nam sinh họ "Cổ" này :

- Nhưng ta không thích như vậy...

- Ta huấn luyện một thời gian ngắn rồi quyết định a, áp lực học kỳ này rất nặng, Cô giáo Y Y yêu cầu cuối kỳ môn toán phải đứng top 25, độ khó quá lớn.

Vũ Tịch Nhan rầu rĩ không vui nói:

- Mọi người đều nói Cô giáo Y Y rất quan tâm đến ngươi.

- Nào có? thời gian trước ta toàn bị phê bình.

- trước kia thầy giáo Chu cũng thế còn gì? ít nhất nàng không phạt đứng.

Hai người vừa đi vừa nói, thái độ có chút hòa hợp, nhưng Vũ Tịch Nhan cảm giác, không thân mật khăng khít như trước kia, khác nhau ở chỗ nào thì lại không rõ ràng.

Đến đường giữa Trung Học Văn Lai và Trung Học Ngũ Bảo, Cổ Thần Dật đột nhiên thấp giọng nói :

- Thảm rồi, ta thành nơi trút giận rồi.

- Làm sao vậy?

- Ngươi nhìn bên phải.

Vũ Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, Hoàng Y Y ôm sách bước đi phía trước, huấn luyện viên Lý theo sát phía sau, cùng nàng nói chuyện, nhưng Hoàng Y Y không thèm để ý.

Quả nhiên, Hoàng Y Y thấy Cổ Thần Dật, giống như thấy cứu tinh, hô to một tiếng :

- Cổ Thần Dật, đứng lại!

Cổ Thần Dật thở dài với Vũ Tịch Nhan, bất đắc dĩ đứng tại chỗ, quay đầu lại nói :

- Cô giáo Y Y, có chuyện gì sao?

Vì thoát khỏi huấn luyện viên Lý , không có việc gì cũng phải tìm cho ra.

- Cổ Thần Dật, lần này trắc nghiệm toán học làm sao rồi? đứng thứ 39 cả lớp, sao bảo top 25 hả?

- Cô giáo Hoàng, ta đã tiến bộ được không? top 25 là việc cuối kỳ.

- Ngươi đừng tưởng 25 và 39 chỉ kém có 14 người, trên thực tế trước 30 và sau 30 có chênh lệch cực lớn, đại bộ phận học sinh đều tại 80 phân đến 90 phân. thành tích này chính là từ tên 30 đến giữa 10 tên, ngươi thì sao? lần này chỉ có 70 phân.

- Cho nên mới nói, cô giáo Y Y, cô yêu cầu rất cao.

Huấn luyện viên Lý tiến tới một bước, đứng ở bên người Hoàng Y Y, nghiêm túc nói :

- Cổ Thần Dật, cô giáo Hoàng là quan tâm em, bảo vệ em, có trách nhiệm với em, em lại có thái độ thế hả.

Vũ Tịch Nhan trợn mắt nhìn thẳng.

Cổ Thần Dật cười nói:

- Huấn luyện viên Lý phê bình đúng, em sẽ tiếp tục cố gắng.

Huấn luyện viên Lý duỗi ra ngón tay trên không trung chỉ chỏ, nước bọt văng khắp nơi nói :

- Phải cố gắng gấp đôi, cũng như học võ, trụ cột không tốt phải trả giá thật nhiều sự cố gắng. Ngày hôm qua vì sao phải chống đẩy 300 lần? đứng trung bình tấn nửa giờ? đó cũng vì trụ cột kém, tố chất thân thể yếu, muốn luyện đến như ta đây thì phải khổ luyện vài năm. Toán học cũng có đạo lý như thế.

Vũ Tịch Nhan nhịn không được nói ra:

- Huấn luyện viên Lý , thầy như thế nào đem mình nói được rất hay, công phu thầy vượt được cô giáo Hoàng sao?

Huấn luyện viên Lý biến sắc, liếc nhìn Hoàng Y Y, hắn trả lời như thế nào?

Không đợi hắn kịp phản ứng, Hoàng Y Y lập tức nói:

- Tiểu Vũ, huấn luyện viên Lý chỉ đạo lớp võ thuật nhiều năm đạt được quán quân toàn thành phố, võ thật vẫn phải có. Đối phó với côn đồ trên đường, một chọi hai đương nhiên là không vấn đề. nhưng mà Cổ Thần Dật cũng rất lợi hại.

Hoàng Y Y kỳ thật cũng không biết Cổ Thần Dật thực lực chân chánh, nếu động thủ, nàng không nghĩ Cổ Thần Dật có thể thắng Lý Hải, nhưng nàng vô cùng phản cảm với Lý Hải, so hắn với Cổ Thần Dật là cố ý gọt mặt mũi hắn.

Huấn luyện viên Lý có chút không vui.