Hãn Tặc

Chương 11: Gặp Sát Thủ



Tục ngữ nói, chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền ngàn dặm. Sau khi kết thúc lôi đài, "tiếng xấu" của Cổ Thần Dật truyền xa. Các học sinh rất nhanh đã biết rõ hắn có "Kỹ năng đặc biệt" như vậy, hoặc còn nói ác hơn là...thời điểm đánh nhau hắn rất ưa thích bắt trứng đối thủ, mà lại còn bách phát bách trúng.


Bởi thế nên những nam sinh trước kia khi dễ hắn đều cân nhắc hậu quả, dù sao thấy Vương Vi Sâm bây giờ gặp Cổ Thần Dật đều có bộ dạng nhức cả trứng dái, làm cho mọi người đều cảm nhận được hôm đó hắn đau như thế nào.


Không để ý đương nhiên cũng có, thí dụ như đám người Tiễn Dân, bất quá, trước khi có đối sách, tạm thời bọn hắn còn không dám động thủ gây hấn.


Chiều hôm đó là lớp vi tính lần thứ nhất có tiết, lớp này do Hoàng Y Y phụ đạo.


" Thứ 4 ngày 8 tháng 9 năm 99.


Xế chiều hôm nay là thời gian khai giảng lớp vi tính, vì để hiểu rõ Cổ Thần Dật, ta cố ý đi đến lớp võ thuật.


Không biết có điều gì, Vương Thận Hành tiền bối và ta đều cảm giác trên người bạn học này tồn tại một chút đồ vật mà chúng ta không biết, không chỉ có như tài liệu điều tra ra chỉ là đệ tử cấp hai bình thường.


Quả nhiên, chuyện phát sinh hôm qua đã nghiệm chứng suy đoán này. Ngay hôm đầu tiên ở lớp võ thuật đã có một học sinh rất cường tráng hướng hắn khiêu chiến, trước khi luận võ, không ai nghĩ đến kết quả như vậy.


Cổ Thần Dật không thể cãi mà có được thắng lợi, cứ cho là thủ đoạn có chút hèn mọn bỉ ổi. Nhưng người biết tí sẽ nhìn ra, thân pháp của hắn rất nhanh nhẹn, cao hơn rất nhiều so với đối thủ, thủ thắng là điều bình thường. Sau đó, hắn dùng thủ đoạn này để thắng có phải là cố ý không? Vì ẩn dấu thực lực cá nhân, hoặc cố ý để người khác chán ghét?


Xế chiều hôm nay trên lớp học vi tính, hắn không có biểu hiện gì đặc biệt, kiến thức về vi tính vô cùng kém, không có biểu hiện cho ta mừng rỡ..."


Đây là nhật ký của Hoàng Y Y, thật ra nàng không bao giờ viết nhật ký đấy, hôm nay lại phá lệ viết thứ này, mấy năm sau, đưa nhật ký ra cho Cổ Thần Dật đọc, giấy trắng mực đen đương nhiên không thể chối cãi, ai bảo hắn lừa nàng lâu như vậy? đấy là chuyện về sau, bây giờ không đề cập đến.


Lại nói hôm nay khi lớp học chấm dứt, nàng thấy cô bé xinh đẹp ở lớp bên cạnh đợi hắn, sau đó, hai người cười cười nói nói đi ra cổng trường, đi vào xe con đã đợi sẵn.


Về cô bé này, Hoàng Y Y cũng đã điều tra qua..cô bé là người của Vũ gia, nguyên nhân nàng đối tốt với Cổ Thần Dật là hắn đã từng đã cứu nàng. Tựa hồ không có vấn đề gì.


Mà nàng quan tâm nhất đấy, là bên người Cổ Thần Dật có hay không người có thân phận đặc thù tiếp cận. 


Thời gian từng ngày đi qua, Cổ Thần Dật dần hòa nhập vào cuộc sống của học sinh trung học.


Hôm nay, hắn trước sau như một ngồi xe buýt 764 đến lớp.


Không có gì bất ngờ, thì "Sư muội" Trương Ức Vãn vẫn như cũ cùng hắn ngồi xe buýt này.


Trong lòng của hắn cười thầm, "Sư muội" Này thật đúng là kiên nhẫn, có lẽ phải tìm được cao thủ mới bằng lòng bỏ qua.


Sau khi lên xe, đột nhiên trong lòng Cổ Thần Dật đập mạnh một cái, trong lòng cảm giác được một tia hàn ý....đó là sát khí!


Kiếp trước với tư cách là đệ nhất sát thủ của Ngọa Long Quật Khởi, giác quan thứ 6 của hắn rất mạnh, hơn nữa có bản lĩnh của Tặc Vương, bổn sự quan sát người trong xe vượt qua Trương Ức Vãn.


Hắn nhanh chóng nhìn lướt qua trong xe.


Cách đó không xa, có người quay lưng về hắn, nhưng người này lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm, sát khí đến từ hắn.


Đây là người nào?


Có vài khả năng, người của Ngọa Long Quật Khởi, người của Trương Ức Vãn hoặc người của tổ chức sát thủ...


Sau khi hắn nhìn lướt qua, liền bảo trì tư thế cũ như không có việc gì, ánh mắt tiếp tục quan sát tình huống trong xe.


Do thời gian cao điểm, trong xe đã hơi chật chội.


Trương Ức Vãn đứng cách hắn vài bước, đối mặt với hắn...vì muốn tìm ra một tên trộm khác, càng cần phải quan sát mọi người xung quanh Cổ Thần Dật, ngày nào cũng vậy, không có dị thường.


Mà nhân vật khiến hắn bất an lại đứng bên cạnh Trương Ức Vãn.


Cổ Thần Dật cảm giác được, người này hình như lợi dụng phản chiếu của cửa sổ quan sát hắn...


Hắn rất tự nhiên xoay người, xem túi xách xuống cầm trong tay. Lúc này hắn đối diện thẳng lưng người kia.


Đương nhiên, hắn sẽ không tập trung nhìn vào hắn. Người như thế thì giác quan thứ 6 cũng rất mạnh đấy, nếu như tập trung đến đối phương, dù đối phương không quay lại, nhưng cũng cảm giác được dị thường.


Hắn lúc này là một học sinh trung học, không nên khiến người kia cảm giác được gì.


Chậm rãi, hắn liếc Trương Ức Vãn, sau đó đem tầm mắt của nàng đưa về người kia.


Điềm nhiên như không có gì, hữu ý vô ý, vừa đúng, để cho Trương Ức Vãn tập trung đến người kia...Dùng thân thủ và ánh mắt của Trương Ức Vãn, một khi chú ý tới người bên cạnh, rất nhanh sẽ phát giác người này đặc thù...Lại khiến cho nàng cảm giác chính mình cũng đặc thù =)))


Loại sự tình này, Cổ Thần Dật làm rất thuận buồm xuôi gió đấy.


Quả nhiên, Trương Ức Vãn hơi nghiêng người, liếc qua người bên cạnh, ngay lập tức cảnh giác lên...chẳng lẽ người này chính là tên trộm xuất quỷ nhập thần kia?


Không đúng! Người này và trộm không giống, có cảm giác không nói nên lời....... Đối với Trương Ức Vãn mà nói, nàng tuy cũng học qua chiến đấu, nhưng tất cả bổn sự đều quay chung quanh phục vụ công việc đi trộm. Người bên cạnh này đứng rất yên lặng, trên người phát ra một khí chất đặc biệt....Nàng không phải sát thủ, không trải qua khảo nghiệm sinh tử, cho nên không biết đấy chính là sát khí. Nàng chẳng qua có cảm giác dị thường mà thôi.


Từ nàng quan sát, Nàng liên tục thất thủ hai lần trên người Cổ Thần Dật, tất nhiên là gặp trộm cao tay hơn nàng, từ một điểm này mà nói, nàng liền coi hắn là lão tặc đấy? ( không nghĩ đến thèng kia vì trộm cao tay hơn chắc phải là cao thủ lâu năm)


Vì vậy nàng thoáng lách người nửa bước, đứng ở giữa người kia và Cổ Thần Dật.


Cổ Thần Dật âm thầm nhíu mày, cứ như vậy, nếu người kia động thủ với hắn thì... Trương Ức Vãn rất có thể xuất thủ, đi bắt bớ tên trộm trong suy nghĩ của nàng.


Nàng cho rằng người này trêu nàng hai lần đấy.


Cổ Thần Dật phán đoán vô cùng chuẩn xác, người này đúng là sát thủ, hơn nữa chính là vì giết hắn mà đến!


Sau khi Ngọa Long Quật Khởi tha ra tiếng gió, rất nhanh khiến cho người hữu tâm chú ý. Tin tức rơi vào tay Thiên Hổ Xã ở Nhật Bản, Sơn Bản lắp bắp kinh hãi.


Cậu bé kia là hắn lái xe đâm chết đấy, tuy lúc đó vội rút lui nhưng cậu bé chết tại chỗ là hắn nhìn rõ ràng đấy. Với tư cách là top 10 sát thủ của thế giới ngầm, Sơn Bản tất nhiên giết người như ngóe.


Cậu bé chết hay không chết làm sao hắn có thể sai được?


Phản ứng đầu tiên của hắn là Ngọa Long Quật Khởi thiết lập bẫy, dụ bọn hắn xuất thủ lần nữa.


Nhưng nhiều lần xác minh, cậu bé thật sự không chết.


Việc này kì quái.


Sau đó lấy được tài liệu kĩ hơn, cậu bé kia không chết, hơn nữa đã bình phục rất tốt, không có di chứng gì.


Nếu như thế, cậu bé này đương nhiên không thể lưu lại.


Bất quá, đối phó một đứa bé sát thủ cấp độ B của Thiên Hổ Xã liền dư xài, không cần hắn tự mình xuất thủ.


Sát thủ được phái tới lần này là Vũ Điền Hỉ Nhị, sau khi thăm dò rõ ràng tình huống của cậu bé, liền có ý định đâm chết hắn ngay trên xe buýt.


Phương pháp rất đơn giản: trên người hắn có một cương châm nhỏ, ước chừng hơn mười phân, cương châm rất nhọn, giấu kín trên người, thời điểm xuống xe đến bên cạnh cậu bé, đâm vào bụng hắn rồi rút. Chỉ cần đâm vào rút ra thật nhanh, cậu bé kia chỉ có cảm giác nhói một cái, bởi vì cương châm rất nhỏ, cách một lớp quần áo cũng không có máu chảy ra.


Hơn nữa, cậu bé cũng không nghĩ tới châm này sẽ đâm thủng lá lách, tạo thành xuất huyết trong, qua mấy tiếng sẽ tử vong.


Dưới tình huống bình thường, cậu bé sẽ hô đau một tiếng, nhưng bởi vì ở cửa xe, nhiều người xuống xe, căn bản không biết ai đâm hắn. Nếu như cậu bé không mẫn cảm, thậm chí còn cho rằng bị côn trùng cắn. Sau đó, cậu bé tiếp tục đi đến trường, bởi vì vội vào lớp, quá lắm là kiểm tra bụng mình một cái rồi đi học.


Tình huống như thế xảy ra không ít, người bị hại không có kinh nghiệm nên không nghĩ đến bị người khác đâm thủng bộ vị yếu hại. Đến lúc phát hiện ra, ổ bụng đã đầy máu, đưa đến bệnh viện đã không còn kịp.


Vũ Điền Hỉ Nhị biết rõ cậu bé lên xe ở điểm này đấy, cho nên khi thấy cậu bé chờ ở bến xe, liền di chuyển đứng ở gần cửa.


Hắn đứng ở trong xe, lợi dụng phản quang của cửa sổ nhìn cậu bé, sau đó đứng chờ. nhưng hắn lại phát hiện một nữ tử xinh đẹp rất chú ý hắn.


Hăn như không có việc gì quay người, liếc mắt nhìn nữ tử.


Với tư cách là sát thủ, hắn rất nhanh phán đoán được nữ tử không phải khách đi xe bình thường, nhưng không phải sát thủ, bởi vì trên người nàng không có loại "Hương vị" này, nàng cũng không phải cảnh sát.


Hắn ước định thực lực của nữ tử một thoáng, cảm giác không uy hiếp lớn đến hắn. Một nữ tử cảm giác mẫn cảm mà thôi, có lẽ nhìn ra hắn bất đồng, cho nên để ý. Nhưng với hắn mà nói, dù bị nhìn mặt cũng không sao, giết cậu bé xong hắn sẽ cao chạy xa bay, huống chi bộ mặt của hắn đã dịch dung đơn giản rồi.


Từ đường Long Mính đếnn Trung Học Văn Lai chỉ có 3 điểm dừng, Vũ Điền Hỉ Nhị chuẩn bị động thủ tại điểm xuống xe thứ hai.


Trạm xe buýt ở Thủ Đô cách nhau ước chừng 500m, từ lúc cậu bé lên xe, xe không nhanh không chậm di chuyển, chuẩn bị dừng tại điểm tiếp theo.


Hắn bắt đầu di chuyển đến cửa, tới bên cạnh cậu bé.


bên kia.


Trương Ức Vãn một mực chú ý đến cử động của hắn, thấy hắn đi về phía cậu bé, liền đi theo...trong nội tâm lại nghĩ , hắn có phải cao thủ kia không? khí chất vô cùng đặc thù, làm cho người ta cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này nàng chỉ thấy trên người sư phụ mỗi khi tức giận, như vậy, nam tử này cũng là cao thủ tương đương sư phụ? Trách không được hai lần trước bị hắn đùa bỡn, lần này thấy được, tốt nhất có thể lật tẩy hắn, coi như báo thù.


Trương Ức Vãn nắm chặt bàn tay lại.


Lần trước hắn móc mắt bức tranh con lợn nhét vào ví của nàng! Hừ hừ! lần này cũng phải đùa với hắn một chút.


Nguyên bản nàng đứng giữa Cổ Thần Dật và nam tử, đi theo nam tử chen đến cạnh cửa, ra vẻ chuẩn bị xuống xe, vị trí của hai người đã đảo lộn, nam tử càng thêm gần Cổ Thần Dật.


Sau đó, trong tíc tắc nam tử đến gần Cổ Thần Dật, nàng phát hiện bờ vai của hắn hơi giật giật...


Nàng minh bạch, hắn hạ thủ!


Không chút do dự, Trương Ức Vãn bắt cánh tay nam tử, một màn kế tiếp liền ngoài dự đoán của mọi người.