Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 2: Chạy trốn rơi xuống vách núi



Ban đêm tối đen, 1 nữ nhân tuyệt sắc chạy trốn vào rừng.

Trốn!

Nàng nhất định phải thành công trốn thoát!

"Bạch Hiểu Tình, không cần phải chạy trốn nữa, theo chúng ta trở về chính là lối thoát hiện tại của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể trốn khỏi sự đuổi giết của thiên ẩn các sao?"

"Không, ta sẽ không về, dù có chết ở chỗ này ta cũng không theo các ngươi trở về!"

Năm đó được thiên ẩn các các chủ thu dưỡng, nàng phi thường cảm kích, nhưng không có nghĩa là nàng nguyện ý từ đây nhờ vào giết hại người khác mà sống.

"Bạch Hiểu Tình, không phải do ngươi quyết định! Chủ thượng ra lệnh hôm nay ngươi nhất định phải theo chúng ta trở về!"

Đối với nữ nhân không nghe lời này, vài người đã nhẫn nại đã gần đến cực điểm, dù sao chủ thượng nói là phải mang về, cũng không có nói là mang về phải hoàn chỉnh, trong khi truy bắt, bị thương cũng là chuyện bình thường.

"Không, ta tuyệt đối không quay về!"

Bạch Hiểu Tình trong mắt chỉ có quyết tuyệt, nàng dù chết cũng sẽ không trở về cái tổ chức kia, tuyệt đối sẽ không!

Đối với Bạch Hiểu Tình, hai người đã triệt để không có nhẫn nại, nhìn nhau, sau đó họ nhanh chóng nhằm phía Bạch Hiểu Tình, bọn họ không tin dựa vào thực lực hai người bọn họ mà bắt không được một nữ nhân!

Hiển nhiên, Bạch Hiểu Tình sớm đã có phòng bị, thời điểm hai người bọ họ xông qua trong nháy mắt, né tránh thật nhanh.

Nhưng né tránh được lần đầu tiên, lần thứ hai, các lần sau lại không hề dễ dàng như vậy.

Mấy ngày nay nàng chưa hề uống giọt nước nào, căn bản không thể kiên trì được quá lâu nữa, thể lực của nàng đã cạn kiệt, không có cách nào giải quyết được hai người kia.

Nhìn ra phía sau, Bạch Hiểu Tình khẽ cắn môi, trong mắt mang theo quyết tuyệt.

Dù có chết, cũng tuyệt đối không quay về!

Bạch Hiểu Tình thất vọng thở dàì, ngay khi bọn chúng cho rằng hội có thể bắt được nàng, Bạch Hiểu Tình mạnh mẽ nhảy về phía sau, cả người ngã xuống vách núi, khóe miệng mang theo một chút tươi cười nhàn nhạt.

Rốt cục, giải thoát rồi...

Tự do thật tốt, cho dù là dùng sinh mệnh đổi lấy một lát tự do...

......

Đau...

Toàn thân đều ở đau...

Màn đêm mờ mịt, nhanh chóng mở mắt ra, cô nhớ rõ ràng bản thân trúng đạn ở ngực, làm thế nào mà toàn thân đều đau?

Đã bao lâu rồi không có bị thương quá nặng như vậy, tất cả đều không nhớ rõ, chỉ nhớ được ở trong tổ chức, vì sinh tồn, cô nỗ lực khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, sau này trở thành sát thủ hạng nhất, từ ngày đó, nàng cũng chưa từng bị thương quá nặng như vậy.

Cố sức mở mắt, nàng thật muốn nhìn một chút xem là ai hao tâm tổn trí đem một người sắp chết như cô về để tra tấn!

Nhưng mà, địa điểm trước mắt này khiến nàng không thể không xem xét kĩ càng.

Đây là nơi nào...?

Xem ra hẳn là vách núi đi, nhưng sao nàng lại không nhớ rõ bản thân làm thế nào rơi xuống vách núi chứ, hơn nữa không lẽ lại có người hận nàng đến nỗi mang nàng vứt xuống núi sao?

Tiếp đến, nhanh chóng nhìn xuống quần áo trên người mới phát hiện có điều không thích hợp.

Cổ trang

Cô vậy mà lại đang mặc đồ cổ trang!

Sẽ không có ai nhàm chán đến nỗi mặc đồ cổ trang cho 1 người sắp chết như nàng đi, như vậy chỉ còn một lý do, chính là...

Hiện tại cô chính là, Tá! Thi! Hoàn! Hồn!!

Ở hiện đại nàng cũng xem không ít tiểu thuyết xuyên việt, thật không ngờ, hiện tại nàng cũng xuyên việt một phen vượt qua không gian thời gian đi tới 1 nơi xa lạ như vậy.

Giờ phút này nàng mới phát hiện trong đầu bản thân có những kí ức không thuộc về mình

Nghĩ đến trí nhớ của chủ nhân thân thể này, cô tự giễu nở nụ cười, nguyên lai các nàng có cùng tên họ, và cũng có cùng vận mệnh.

Các nàng đều tên là Bạch Hiểu Tình, và đều bị bắt trở thành sát thủ.

Bản thân lựa chọn trốn đi, cuối cùng chết trong tay chị em tốt của mình; mà Bạch Hiểu Tình cũng là vì trốn tránh trở thành sát thủ, cuối cùng vì tự do, không thể không từ trên vách núi nhảy xuống, cuối cùng chết.

Kết quả, bản thân lại trở thành nàng, trở thành Bạch Hiểu Tình trong thế giới cổ đại này.

Bạch Hiểu Tình cố sức từ trên đất đứng lên, cô và Bạch Hiểu Tình đơn thuần này không giống nhau, làm sát thủ nhiều năm như vậy, cô biết 1 sát thủ thật sự so sánh với bất luận kẻ nào khác đều rõ ràng, nếu chúng không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không dừng tay.

Hiện tại, điều phải làm là rời đi, phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Cố gắng chống đỡ thân thể, Bạch Hiểu Tình chậm rãi đi về hướng sâu nhất của khu rừng, đối với thời đại này cô cũng không có hiểu biết, cho nên, hiện tại chỉ có đi vào rừng là an toàn nhất, và cũng là lựa chọn tốt nhất!

Quả nhiên tất cả mọi việc đều xảy ra giống như Bạch Hiểu Tình dự đoán, không lâu sau khi nàng ngã xuống vách núi, có hai bóng người xuất hiện tại nơi nàng đã rơi xuống, quan sát thấy có vết máu lưu lại trên mặt đất nhưng lại không thấy một bóng người, hai nam nhân sắc mặt âm trầm dị thường.

Bọn họ hiển nhiên không hề nghĩ tới sẽ xảy ra tình huống như vậy, vốn cho là Bạch Hiểu Tình dù không chết cũng tàn phế, không nghĩ tới nàng có thể trốn thoát, điều này sao có thể được!