Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 8: Té xỉu



“Này, Trình Tư Miên!”

Lâm Ánh Hàm nhìn vẻ mặt phấn chấn của Lâm Loan đi về phía Trình Tư Miên, nhất thời trầm mặc, “Lâm Loan!”

Trình Tư Miên đương nhiên nghe được thanh âm của bọn họ, làm bộ nhìn không thấy, bước nhanh hơn, nhưng mà hôm nay cô bị cái kia làm sao đi nhanh hơn một cái nam sinh chứ.

“Cô làm gì mà vội thế! Đợi chút a!” Lâm Loan cuối cùng vượt qua Trình Tư Miên, một phen giữ chặt cổ tay cô.

Trình Tư Miên âm thầm trợn trừng mắt, nhìn phía sau Lâm Loan thấy được vẻ mặt tức giận của Lâm Ánh Hàm cùng một đám bạn học đang hóng chuyện... Cô tránh thoát tay Lâm Loan, “Làm gì vậy.”

“Vì sao cô không tới tìm chúng tôi chơi a, tuần trước sinh nhật tôi, cô cũng không có tới.”

Trình Tư Miên mím môi, cảm giác mạch nước ngầm nơi nào đó đang trào ra, xong rồi... Phải nhanh chóng về nhà!

“Đến làm cái gì, không phát hiện tôi đang vội vàng sao? Nhường đường một chút, tôi muốn về nhà.”

“Này, cô như vậy cũng quá không được đi.” Lâm Loan chắn trước người cô không để cô rời khỏi, “Tôi đến rất sớm chờ cô tan học, cô ngay cả nói chuyện với tôi cũng không muốn.”

“Lâm Loan, Thôi được rồi.” Lâm Ánh Hàm cười lạnh đi lên phía trước, “Tôi xem hiện tại cô ta không phải không muốn tìm cậu đi chơi, mà là, bởi vì chính mình không có điều kiện để chơi thôi?”

Lâm Loan trừng mắt nhìn Lâm Ánh Hàm, sau đó nhìn về phía Trình Tư Miên, “Tôi đã nghe về việc xảy ra trog gia đình cô, Trình Tư Miên, dù gì chúng ta đã từng là anh em, cô nhìn tôi giống kẻ không nói tình nghĩa như vậy sao.”

“Hiện tại tôi vô tâm theo mấy người chơi trò tình cảm gì đó, còn có, tôi với cậu không quen thuộc như vậy, Cậu đừng tới tìm tôi.” Bụng bắt đầu âm ỉ đau, Trình Tư Miên biết bây giờ một tháng đau một lần đã đến, thời điểm mấu chốt như vậy thế mà còn có người muốn cản cô lại!

“Trình Tư Miên...”

“Tránh ra!” Trình Tư Miên đau đến nỗi trước mắt biến thành trắng xóa.

“Sắc mặt của cô...” Lâm Loan nói còn chưa nói xong, liền thấy cô gái trước mắt đùng một tiếng liền té trên mặt đất.

“Trình Tư Miên!!”

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Trình Tư Miên phát hiện chính mình đang truyền nước biển.

“Cô tỉnh rồi a!” Vẻ mặt Lâm Loan khẩn trương nhanh chóng bước lại.

“Đây là nơi nào?”

“ Bệnh viện gần trường học, cô đột nhiên ngất xỉu nên tôi đã đưa cô tới đây.” Lâm Loan nói, “Cô làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng cô bị làm sao, còn có bác sĩ nói... Ách, hiện tại cô có thấy thoải mái một chút không.”

Trình Tư Miên chau mày, thỉnh thoảng cô sẽ có một tháng đặc biệt đau đớn như vậy, trực tiếp nằm phòng y tế cũng là chuyện thường, hôm nay đúng là xui xẻo, trực tiếp ngất xỉu ở trên đường.

“Cảm ơn.” Trình Tư Miên nghiêm mặt nói, “Cậu trở về đi, tôi gọi người tới đón tôi.”

“Dù sao tôi cũng không có chuyện gì, tôi ở lại chờ một chút, Nếu không một mình cô lại xảy ra chuyện gì thì sao.”

Trình Tư Miên nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Loan là bạn quen được trong cuộc tụ hội năm trước, là tiểu thiếu gia nhà giàu phản nghịch, mê quậy phá, tuổi còn nhỏ mà xài tiền như nước, trước kia là một người bạn chơi rất, nhưng từ khi nhà cô gặp chuyện không may, cô bắt đầu suy nghĩ lại nghe lời Tô Hiển Ngôn chăm chỉ học tập, cô đã hoàn toàn không hy vọng lại cùng những người trong vòng luẩn quẩn kia có quan hệ gì. Dù sao nơi đó, cũng không có bạn bè chân tình thực lòng, mà Lâm Loan này... Quỷ mới biết vì sao hắn lại đột nhiên đến quấn lấy cô.

Trình Tư Miên lấy ra di động, đây là cái di động cỗ lỗ sĩ Trình Tần không biết từ nơi nào lấy được, trừ bỏ gọi điện thoại cùng gửi tin nhắn, công năng khác đều không có. Trình Tần nói, phòng ngừa cô chơi trò chơi, lên mạng.

Trình Tư Miên cảm thấy không sao cả, có vẫn tốt hơn là không có. Nhưng mà Lâm Loan đã nhìn quen tính cách đại tiểu thư của Trình Tư Miên nhìn thấy cái này liền sợ ngây người, đồng thời cũng thay Trình Tư Miên yên lặng xót xa! Thật là cô gái đáng thương! Ngay cả di động cảm ứng cũng không có mà dùng! Lần sau nhất định phải mua cho cô một cái...

Trình Tư Miên ấn số điện thoại của Trình Tần, rồi tạm dừng, ánh mắt cô nhìn về cái tên kia phía dưới. Khóe miệng không tự giác cong lên một chút, cô ấn xuống, gọi đến dãy số kia.

“Alo.” Bên kia ống nghe truyền đến thanh âm của hắn, nhàn nhạt, có chút lạnh nhạt, có chút ôn nhu.

Trình Tư Miên nghe giọng nói này không hiểu vì sao trong lòng có chút ủy khuất, “Tôi đang ở bệnh viện.”

Đối phương giật mình, “Sao lại như thế, bệnh viện nào.”

“Cũng, cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên té xỉu ở cổng trường học, bệnh viện trên đường đến trường của tôi.”

“Được, chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay.”

“Ừ.” Ngắt điện thoại, Trình Tư Miên cảm thấy trong long được lấp đầy, rất vui vẻ... Cảm giác có người quan tâm thật tốt.

“Là chú cô tới sao.” Lâm Loan nói.

Trình Tư Miên trừng mắt nhìn hắn một cái, “Cậu điều tra tôi?” Bằng không làm sao mà biết hiện tại cô đi theo Trình Tần.

“A? Cũng không phải a, cô, cô là anh em của tôi, cô xảy ra chuyện tôi hỏi thăm một chút thôi mà.” Lâm Loan nghiêm cẩn nói.

Trình Tư Miên không nói nên lời, “Ai là anh em với cậu.”

“Bởi vì lúc trước ở cửa quán bar "Nơi này" cô giúp tôi, bắt đầu từ lần đó tôi liền nhận định cô là anh em tốt của tôi.”

Trình Tư Miên trợn trừng mắt, cô chỉ là cùng bạn bè đi ngang qua, khi đó người bạn kia quen biết Lâm Loan, nói là Lâm đại thiếu gia gì đó, nhờ cô gọi người đến hỗ trợ... Vì thế sau đó tiểu thiếu gia này liền không bị đánh, còn lật bàn hung hăng đánh đối phương.

“Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn tiểu Phỉ đi, lúc đó cậu ấy ở cùng tôi, cậu ấy nhờ tôi gọi người.”

“Tiểu Phỉ là ai, tôi không biết, dù sao tôi chỉ biết là cô là người giúp tôi.” Lâm Loan cứng đầu đến cùng.

Trình Tư Miên không phí sức tranh cãi việc này với hắn, xoay người lười nói chuyện với hắn.

Công ty Tô Hiển Ngôn cách trường học cô rất gần, cách bệnh viện này càng gần. Mười phút sau, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Trình Tư Miên nghe được tiếng mở cửa, vội vàng quay đầu đi xem.

Tô Hiển Ngôn từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, tây trang giày da, nghiêm cẩn uy nghiêm, lúc này cổ hơi thở ôn nhuận lại lạnh vài độ, gia tăng một chút cảm giác sắc bén.

Trình Tư Miên vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên liền thấy Lâm Loan đứng trong phòng bệnh cúi đầu chào Tô Hiển Ngôn, “Chú, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lâm Loan.”

Tô Hiển Ngôn, “...”

Trình Tư Miên, “...”

Bước chân Tô Hiển Ngôn có chút khựng lại, nhìn nhìn Lâm Loan, lại nhìn về phía Trình Tư Miên, dùng ánh mắt hỏi cô đây là tình huống gì.

Trình Tư Miên, “Hắn đưa tôi đến bệnh viện, hắn là... Bạn trước kia của tôi.”

“Gì mà bạn trước kia a, hiện tại cũng là bạn a.” Lâm Loan giơ chân.

Tô Hiển Ngôn hiểu rõ, nhấc chân đi về phía Trình Tư Miên đưa tay sờ sờ cái trán của cô, “Sao lại thế này, vì sao đột nhiên té xỉu.”

Trình Tư Miên há miệng thở dốc, khó khắn ý thức được một chút ngượng ngùng, “Tôi, tôi, cái kia...”

“Hử?”

Lâm Loan vội vàng "tốt bụng" giải đáp cho Tô Hiển Ngôn, “Chú, bác sĩ nói cô ấy bị đau bụng kinh!”

Trình Tư Miên, “...”

Tô Hiển Ngôn không thấy xấu hổ, lại rất trấn tĩnh, hắn khẽ cau mày, “Nghiêm trọng như vậy sao?”

Ánh mắt Trình Tư Miên có chút trốn tránh, “Có đôi khi rất nghiêm trọng.”

“Còn có thể về nhà sao.”

“Có thể, chờ chút liền trở về đi.” Trình Tư Miên ngượng ngùng nhìn hắn! Tuy rằng bình thường cô rất lớn mật, nhưng nói loại chuyện riêng tư của nữ sinh này với một người đàn ông vẫn có chút thẹn thùng!

“Trình Tư Miên, cô như vậy khẳng định đi không được, để tôi cõng cô xuống lầu.”

Ánh mắt Tô Hiển Ngôn nhìn thoáng qua Lâm Loan, Trình Tư Miên thấy vậy vội vàng xua tay, “Tôi không cần cậu cõng đâu.”

“Vừa rồi cũng là tôi cõng cô vào, cô không cần ngượng ngùng.”

Ai ngượng ngùng!

“Lâm Loan?” Tô Hiển Ngôn đi đến trước mặt hắn, “Cô ấy có tôi đến là được rồi, cậu đi về trước đi.”

Dù sao Tô Hiển Ngôn cũng là người trưởng thành rồi, Lâm Loan chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, chiều cao hai người không chênh nhiều lắm, nhưng cổ khí chất kia lại hơn kém một vạn tám ngàn dặm. Tô Hiển Ngôn lễ phép lại lạnh nhạt mở miệng, tiểu thiếu gia ngang ngược như Lâm Loan liền yếu thế, “Tôi...”

“Sắc trời không còn sớm, quá muộn trở về ba mẹ cậu sẽ lo lắng.”

Lâm Loan nhìn Trình Tư Miên một chút, lẩm bẩm nói, “Ba mẹ tôi sẽ không lo lắng...” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn không có biện pháp đành lui về sau một bước, “Trình Tư Miên, tôi đi về trước, lần sau đến tìm cô.”

Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, không trả lời hắn.

Lâm Loan đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người.

Tô Hiển Ngôn đi đến bên giường ngồi xuống, “Có nói cho chú cô không.”

“A? Đừng nói đi, rất xấu hổ.” Nói xong Trình Tư Miên phát hiện trên mặt Tô Hiển dường như cười như không, cô đột nhiên phản ứng lại, việc này không nói cho chú ngược lại lại nói cho hắn, chẳng lẽ nói cho hắn liền không xấu hổ?!

“Ôi, truyền nước xong.” Trình Tư Miên chỉ chỉ bình truyền thay đổi đề tài.

Tô Hiển Ngôn cũng không nói thêm gì, ấn cái nút trên đầu giường, “Vậy để gọi hộ sĩ.”

Truyền nước xong, nghỉ ngơi một chút. Trình Tư Miên cảm thấy cả người trở lại bình thường, nhưng bụng vẫn còn khó chịu, cảm giác cả người vẫn như cũ lung lay.

“Tô Hiển Ngôn.”

“Hử.”

“Vừa rồi anh đuổi người cõng thuê của tôi đi rồi.”

“Người cõng thuê?” Tô Hiển Ngôn nghi hoặc nhìn cô một cái.

Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, giảo hoạt nói, “Đúng vậy, chính là Lâm Loan a, hắn không phải muốn cõng xuống lầu sao.”

“Đừng thân cận với hắn quá.”

Trình Tư Miên vốn cũng không quen thân với hắn, nhưng cô vẫn tò mò vì sao Tô Hiển Ngônlại nói như vậy, “Làm sao vậy.”

Tô Hiển Ngôn cũng không nói vì sao, chỉ là nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Cô với hắn quan hệ rất tốt sao?”

“Kỳ thực, cũng không tốt lắm.”

“Sao lại không được.” Tô Hiển Ngôn nói, “Chăm chỉ học tập, đừng cùng học sinh không tốt đi cùng một chỗ.”

Trình Tư Miên ôm bụng, mím môi cười, “Tuân mệnh!”

Tô Hiển Ngôn buồn cười nhìn cô một cái, “Ừ, về nhà đi.”

“Được, vậy anh cõng tôi đi.” Trình Tư Miên vươn tay về phía hắn, Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn cô, Trình Tư Miên bẹt bẹt miệng ủy khuất nói, “Anh đem người cõng thuê của tôi đuổi đi rồi, anh phải phụ trách, dù sao tôi cũng đi không được.”

Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn không cự tuyệt, xoay người ngồi xổm xuống trước giường của cô, “Đi lên đi.”

“Ừ!” Trình Tư Miên vội vàng nằm sấp trên vai hắn, Tô Hiển Ngôn nhìn gầy teo cao cao, nhưng bả vai rất rắn chắc a...

“Được rồi?”

“Ừ.”

Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên đi ra phòng bệnh, chiều cao của Trình Tư Miên thấp hơn hắn một đoạn, hơn nữa người lại gầy, cõng cũng không thấy nặng bao nhiêu.

Lúc này Trình Tư Miên ngoan ngoãn dựa vào bờ vai của hắn, nhìn qua chính là học trò ngoan còn mang chút trẻ con Cái này nếu để đám bạn chơi với cô trước kia thấy, nhất định mở rộng tầm mắt. Biết qua Trình Tư Miên đều biết cô cũng không nhu thuận như vậy, lúc đó cách ăn mặc của cô, tận lực đem chính mình ngụy trang thành người lớn, lại dùng gương mặt lưu manh mà hung dữ, không ai dám xem thường cô.

Trình Tư Miên hiện tại, có thể nói... Cô là một con sói nhỏ khoác da con thỏ.