Hắn Nói Ta Đều Nghe

Chương 41: Mất ngủ



Edit: Mộc Tử Đằng

Trình Tư Miên nhìn ra sau lưng Tô Hiển Ngôn, ở cửa phòng bệnh có một ông lão đứng cùng với hai người trung niên, cô chỉ biết một người trong ba người đó, đó là mẹ của Tô Gia Nam, Dương Á Như.

“Ông nội, đây là cô bé mà Tô Gia Nam và anh cả rất thích.” Tô Duẫn Đông tốt bụng giới thiệu.

Cô bé mà Gia Nam và anh cả rất thích?

Trình Tư Miên chợt nhìn về phía Tô Duẫn Đông, nói Tô Gia Nam thì còn có thể hiểu, nhưng nói Tô Hiển Ngôn thích là có ý gì, làm sao bọn họ biết được?

Một phía khác, Tô lão gia tử cũng không cần Tô Duẫn Đông giới thiệu, thủ hạ của ông đã mang rất nhiều hình về cho ông nhìn, ông cũng thấy được dáng vẻ thân mật của cô gái này và cháu trai trưởng của mình.

“Ông nội, cháu dẫn cô ấy về trước.” Giọng nói Tô Hiển Ngôn lạnh lùng.

“Chờ đã.” Tô lão gia tử tiến lên phía trước một bước, nhìn Trình Tư Miên nói, “Cô bé này, cháu tới đây.”

Trình Tư Miên nhìn ông lão trước mặt, ông lão này lớn tuổi nên khí chất quanh người cũng rất cường ngạnh, chính là vẻ không giận tự uy, khiến người ta kính sợ.

Trình Tư Miên cảm nhận được bàn tay của Tô Hiển Ngôn đang siết chặt lại, cô quay đầu nhìn anh, phát hiện ra ánh mắt anh rất nặng nề.

Tô lão gia tử thu hết mọi cử động nhỏ của hai người vào trong mắt, cười lạnh một tiếng, “Không phải đến thăm cháu ta sao, sao phải đi rồi.”

Trình Tư Miên hơi ngừng một chút, “Đúng vậy, cháu muốn đến thăm Tô Gia Nam, xem cậu ấy thế nào rồi.”

“Bởi vì cháu mà bệnh tim của nó tái phát, nếu không phải đưa đến bệnh viện kịp thời còn không biết sẽ ra sao.” Tô lão gia tử hờ hững nói.

Trình Tư Miên ngẩn ra, “Bởi vì cháu?”

Tô Hiển Ngôn che chắn cho cô ở sau lưng, “Gia Nam vì ai mà buồn bực mất khống chế hẳn ông là người hiểu nhất, ông nội, nếu không phải do ông cứ khăng khăng làm theo ý mình, Tô Gia Nam sẽ như vậy sao.”

“Hỗn xược!” Tô lão gia tử trừng mắt nhìn anh, “Nếu không có cô gái này liệu có xảy ra nhiều chuyện như vậy không!”

“Cô gái, ta nghe nói cha cháu vì phá sản nên chạy trốn.” Tô lão gia tử ngay sau đó đưa ra điều kiện, “Ta có thể cho cha cháu làm lại từ đầu lần nữa nhưng cháu phải đồng ý với ta, cháu phải rời khỏi chỗ này, sau này cũng đừng quay về gặp lại Gia Nam và Hiển Ngôn nữa, như thế nào?”

Tô Hiển Ngôn vừa nghe xong lời này càng tức giận hơn, không ngờ ông nội lai lấy loại chuyện này ra uy hiếp một cô bé. Anh thâm trầm nhìn về phía Trình Tư Miên, “Không cần nghe.”

Trình Tư Miên ngẩn người, trong lòng chợt nguội lạnh, Cô không ngờ ông già này lại hiểu rõ hoàn cảnh của mình rõ ràng đến như vậy, rời khỏi Tô Gia Nam, rời khỏi Tô Hiển Ngôn? Tại sao nghe vào tai lại thấy cô như hồng nhan họa thủy thế này?

Mọi người ở đây cũng nhìn cô gái trước mắt, mặt Tô Duẫn Đông đầy vẻ xem kịch vui, Tô Căng Bắc tựa vào tường, cau mày. Trong lòng Dương Á Như có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến việc con trai mình vì cô bé này mà biến thành như vậy nên cứng rắng dằn xuống sự xúc động trong lòng.

“Cô gái, trao đổi thế này không hề thua thiệt.”

Vừa nói xong, mọi ngời đột nhiên thấy cô cong môi cười một tiếng, nụ cười đó vô cùng tùy ý lại cực kỳ lạnh lùng.

“Vụ trao đổi này, nghĩ thế nào cũng thấy thua thiệt.” Trình Tư Miên nói.

Mọi người ngẩn ra.

Trình Tư Miên cười yếu ớt, “Ông nội, cháu thấy ông là người lớn nên tất nhiên phải giữ lễ phép, nhưng lời ông vừa nói làm cháu cảm thấy như đang tranh cãi vô lí, tại sao cháu phải vì cha mình mà từ bỏ cuộc sống hiện tại?”

“Ông nói để cha cháu quay về, ý ông là cho ông ấy thật nhiều tiền để đông sơn tái khởi* sao?” Mặt Trình Tư Miên vô cùng kinh ngạc, “Vậy thì xin đừng, cháu cầu mong ông đừng làm từ thiện nhiều như vậy, cháu không hề muốn gặp lại ông ấy, cũng không muốn ông ấy có tiền tiêu xài như trước đây, chuyện nhà của cháu ông cũng đừng quan tâm tới.”

(Đông sơn tái khỏi: Làm lại từ đầu)

“Cô!” Tô lão gia tử hoàn toàn không ngờ cô bé này không đi theo lẽ thường, nói một tràng khiến ông á khẩu không trả lời lại được.

Tô Căng Bắc nhướng mày, khá hứng thú nhìn Trình Tư Miên.

“Đi thôi.” Trong con ngươi Tô Hiển Ngôn thoáng hiện qua ý cười, anh cũng biết cô nhóc này không phải ai cũng chọc được.

Trình Tư Miên gật đầu một cái, “Vâng.”

“Tô Hiển Ngôn!” Tô lão gia tử quát lên.

Tô Hiển Ngôn hơi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía ông, “Ông nội hy vọng ông đừng bức ép cháu, cháu nghĩ ông cũng không vui vẻ gì khi chuyện giống như cha cháu xảy ra lần nữa đâu.”

Nói xong, anh liền dẫn Trình Tư Miên đi ra khỏi khu vực phòng VIP.

“Hổn xược! Hổn xược!”

“Cha, cha đừng quá tức giận, Hiển Ngôn có lẽ chỉ nhất thời phản nghịch thôi, cha càng ép nó nó càng không nghe.” Cha Tô Gia Nam an ủi.

“Chú út à, tính tình Tô Hiển Ngôn thế nào chú còn không biết sao, cái này gọi là phải nghịch à? Cháu lại thấy giống như trong xương cốt đã vậy.” Tô Duẫn Đông hừ lạnh, “Ông nội, cháu không hiểu nổi, vì sao ông phải giữ anh ta lại, nhà họ Tô không phải còn có người khác sao, cháu…”

“Cháu?” Tô lão gia tử cắt ngang lời anh ta, “Cháu thì biết cái gì.”

Nói xong liền rời đi.

Tô Duẫn Đông nhìn theo bóng lưng của ông ấy, tức giận nói không thành lời. Tô Căng Bắc lắc đầu, vị anh trai này của cô đúng là ngốc đạt đến trình độ cao rồi, năng lực so với Tô Hiển Ngôn chính là tự đi tìm đường chết.

Ông nội coi trọng Tô Hiển Ngôn nhất, mặc dù ông còn hai người cháu trai khác nhưng anh ruột cô, Tô Duẫn Đông, từ nhỏ đã ăn chơi trác táng thành tính, có lòng muốn tranh đấu nhưng lại không có đầu óc để bắt kịp tình hình. Em trai Tô Gia Nam lại còn quá nhỏ, hơn nữa thân thể không tốt, không thể đảm nhiệm công việc hiện tại. Đến nỗi vị cháu gái như cô cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của ông nội.

Tô Căng Bắc cười cười, dù sao cô cũng không có yêu cầu gì nhiều, cũng không có tâm tư đi cướp đoạt vị trí cao nhất của nhà họ Tô, cô chỉ cần có tiền và luôn xinh đẹp là đủ rồi. Hơn nữa, nếu có một ngày cô không ở nỗi nhà họ Tô này nữa thì cô vẫn còn có một vị thần tài để ôm đùi đấy thôi.

Tô Hiển Ngôn dẫn Trình Tư Miên ra khỏi bệnh viện.

“Lên xe anh đưa em về.” Nhưng không thấy cô trả lời, anh quay đầu nhìn cô, “Sao vậy?”

Trình Tư Miên nhìn vẻ mặt cương quyết của Tô Hiển Ngôn, cô buồn buồn nói, “Thật sự Tô Gia Nam bởi vì em mới như vậy sao?”

“Nói bậy.” Tô Hiển Ngôn trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến em.”

“Nhưng nếu không có em thì cũng không xảy ra một lọat chuyện như vậy.” Trình Tư Miên ão não cúi đầu, “Bây giờ cậu ấy thật sự không sao chứ?”

Ngực Tô Hiển Ngôn hơi nhói đau, “Nó không sao, em không cần lo lắng, cũng không nên tự trách mình.”

“Vâng.” Trình Tư Miên mím môi, đột nhiên nói, “Nhưng mà ông nội của anh rất không thích em, nghĩ đến cái này em có hơi phiền lòng.”

“Hử? Em để ý cái này?”

“Vâng rất để ý.” Trình Tư Miên ngước mắt nhìn anh, “Bởi vì cậu ấy là người nhà của anh.”

Tô Hiển Ngôn hơi suy nghĩ, lát sau anh giơ tay ra xoa đầu cô, “Không liên quan, chỉ cần em thích anh là đủ rồi.”

Trình Tư Miên ngơ ngẩn, “Vâng, bao nhiêu đó đủ rồi.”



“Đúng rồi, vì sao người em trai kia của anh biết mối quan hệ của chúng ta? Anh ta còn nói thẳng là anh thích em.”

“Em nói Tô Duẫn Đông à.” Ánh mắt Tô Hiển Ngôn hơi rét lạnh, “Là ông nội cho người theo dõi anh.”

Trình Tư Miên mở to mắt, “Theo dõi? Vậy bây giờ còn không?”

Tô Hiển Ngôn sờ đầu cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không còn nữa.”

Buỏi tối, Trình Tư Miên nhận được điện thoại của Phó Tử Văn, cô không giấu giếm cô ấy, kể lại hết mọi chuyện của Tô Gia Nam một cách đơn giản nhất cho cô ấy nghe.

“Văn Tử, tớ đã đi bệnh viện nhìn một chút, người nhà cậu ấy nói cậu ấy không sao, cậu đừng lo lắng.”

“Uhm, vậy, vậy cậu không có chuyện gì chứ?”

“Tớ tất nhiên rất ổn.” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút nhưng vẫn nói, “Tớ thật sự không biết tấm ảnh kia là có chuyện gì xảy ra. Còn nữa, tớ cũng không giấu giếm gì cậu, tớ không hề có ý đó với cậu ấy.”

“Tớ biết.” Giọng nói Phó Tử Văn rất nhẹ nhàng, “Tư Miên, tớ đã sớm biết cậu thích người khác, tớ không nên đoán mò mới đúng, cậu làm sao có thể thích Tô Gia Nam…Nhưng mà, cậu ấy thích cậu, là thật đó, tớ đã sớm nhận ra.”

“Văn Tử…”

“Tớ không sao, tớ đã sớm không còn nghĩ tới cậu ấy nữa.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Phó Tử Văn nói với giọng ung dung, “Cậu không cần phải cảm thấy lúng túng.”

Trình Tư Miên có chút phiền não xoa xoa mi tâm, “…Ừ.”

“À, vậy không có chuyện gì nữa tớ cúp máy đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Được.”

Sau khi tắt điện thoại, Trình Tư Miên nằm trên giường trằn trọc ngủ không yên giấc, nằm một lúc cô quyết định bước xuống giường, rón rén đi về phía phòng của Tô Hiển Ngôn. Trong nhà rất yên tĩnh, Tra Dịch Quang không ở nhà, còn Trình Tần ở trong phòng ngủ.

Trình Tư Miên ôm chặt cái gối trong ngực, đi đến cửa phòng của Tô Hiển Ngôn.

“Cốc cốc cốc.”

Trình Tư Miên đẩy cửa đi vào, “Anh ngủ chưa?”

Tô Hiển Ngôn đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì thấy cô đi vào, “Sao vậy?”

Mặt Trình Tư Miên ủ đột cúi đầu cụp tai nhìn anh, “Em không ngủ được.”

“Đi pha cho em một ly sữa nóng nhé?”

“Không muốn uống.” Trình Tư Miên thân thiết kéo cổ tay anh, “Em nói chuyện phiếm với anh một lúc có được không?”

Tô Hiển Ngôn cười yếu ớt, “Uhm, được.”

Nghe anh nói đồng ý, mi mắt Trình Tư Miên cong lên, nhanh chóng bò lên giường anh. Tô Hiển Ngôn hơi ngẩn ra, trơ mắt nhìn cô đặt cái gối của mình bên cạnh cái gối của anh, lộ rang dáng vẻ ‘Nằm xuống trò chuyện’.

“Anh mau đến đây.” Trình Tư Miên thấy anh không nhúc nhích, rất rộng rãi ngoắc ngón tay với anh.

Tô Hiển Ngôn đứng cũng cảm thấy khó khăn, anh hơi do dự, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ đi tới mép giường ngồi xuống.

Trình Tư Miên vỗ vào vị trí bên cạnh mình, trong con ngươi thoáng hiện lên vẻ thực hiện được mưu kế, “Chú nói anh thích sạch sẽ, không thích người khác tùy tiện vào phòng mình, cái giường này thì càng đừng nói đến. Nhưng mà em thấy, chúng ra rồi cũng có ngày ngủ chung cho nên muốn cho anh hình thành thói quen từ bây giờ.”

Tô Hiển Ngôn nhướng mày, không khỏi tức cười với lời nói của cô.

Thật ra khi nhìn thấy cô nằm lên giường mình, trong lòng anh không có sự bài xích nào. Chẳng qua chỉ nghĩ cô quá an tâm với anh rồi, chỉ cảm thấy khó cả đôi đường.

“Sao anh không nằm xuống?” Trình Tư Miên quen thuộc chui vào trong chăn, trên giường Tô Hiển Ngôn mang theo mùi hương thoảng thoảng trên người anh, rất thoải mái.

Tô Hiển Ngôn rũ mắt nhìn cô, con ngươi thâm trầm, “Trình Tư Miên, có chuyện gì muốn nói thì em nên ngồi dậy nói thì hơn.”

“…”

Trong lòng Tô Hiển Ngôn bật cười, cô không làm gì nhưng anh không đảm bảo mình cũng sẽ không làm gì..

Trình Tư Miên mặc kệ anh, cô vén chăn lên cứng rắn ép anh nằm xuống, rốt cuộc Tô Hiển Ngôn cũng dung túng cho hành động của cô, chỉ có thể chiều theo tâm nguyện của cô mà nằm xuống.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Anh nghiêng người qua, dùng một tay gối đầu.

“Ừ, thật ra thì cũng không có gì, chỉ là ở một mình trong phòng nên suy nghĩ chút chuyện ban sáng, lòng có hơi phiền.” Trình Tư Miên nhích lại gần anh một chút, “Hình này, chuyện ở trường này, dù sao cũng không phải là chuyện gì khiến em an tâm.”

Tô Hiển Ngôn nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, duỗi tay ra nhéo nhéo sống mũi cô, “Nói tới hình, em có biết ai chụp không?”

Trình Tư Miên lắc đầu, “Đoán là có người ở phòng cấp cứu tình cờ thấy được nên chụp lại, anh biết đó, em trai anh ở trường rất nổi tiếng, người muốn chụp hình cậu ấy có rất nhiều.”

“Đáng tiếc cho người em trai này của anh, không nên có ý nghĩ khác với em.”

Trình Tư Miên chớp chớp mắt, “Cho, cho nên anh ghen?”