Hận Là Yêu Vô Cùng

Chương 2-1



Sở Hi lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết. Ngoại trừ thân thể có chút đau,( à té từ lầu 13 xuống mà chưa chết thì dùng từ "có chút đau" thì không thể hình dung ra được), não cô đang hoạt động năng suất nhất trong suốt 26 năm qua. Cô lẩm nhẩm tính lại, thật ra là 24 năm hay 26 năm nhỉ? Cô thở dài.

Tình huống trước mắt này là gì? Sở Hi sống lại vào năm 24 tuổi, tức là 2 năm trước khi sự kiện kia xảy ra. Cô nhăn mặt hồi tưởng năm đó có chuyện gì phát sinh. 

Khuôn mặt biến sắc, Sở Hi cắn chặt môi. Đúng rồi. Năm đó cô bị phát hiện trầm cảm nặng, vài lần đã tự tìm đến cái chết may mà bảo mẫu xuất hiện kịp thời thì không biết bao nhiên lần cô đi đời rồi. 

Người đàn ông đó biết chuyện liền nhốt cô lại trong phòng, cấm tiệt mọi đồ vật có khả năng gây thương tích cho cô, toàn bộ đổi thành đồ nhựa. Ngay cả gương soi cũng cất đi, nên 2 năm đó cô chưa từng nhìn lại hình dáng cô ra sao.

Sở Hi nhanh chóng đưa cánh tay lên soi, cô thấy rõ vết sẹo dài chạy dọc cổ tay. Thật đáng sợ, cô nhớ vài lần bảo mẫu mang cơm cho cô đều bị ném vỡ. Sở Hi cô một lần liền giấu mảnh vụn thuỷ tinh, chờ bảo mẫu đi ra liên tiến hành hành vi "cắt cổ tay tự sát" giống như trong phim truyền hình. Cô tự cho mình thông minh liền mở nước nóng đầy bồn rồi mới cho tay vào. Máu tuôn trào. Đau đớn, mất máu nhiều cô liền mất đi nhận thức. Tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trên giường, vết thương được băng bó lại, tay tự do nhưng chân bị xích lại. Sở Hi gần như phát điên, gào thét đòi thả ra. Vài ngày như thế, cơm không ăn, nước không uống, lại vận động quá mạnh. Cô liền ngất xỉu rồi kể từ đó, bàng quang với mọi thứ xung quanh. Nhốt mình vào không gian của chính bản thân.

Dù chỉ là trong hồi ức, Sở Hi cũng không nhịn được mà rùng mình, cô còn có thể cảm nhận được sự đau đớn đang toả ra từ cổ tay cô. Mẹ ơi, giờ có kề dao vào cổ cô, bắt cô diễn lại cảnh đó, cô liền sống chết không bao giờ chơi dại như vậy nữa. Cô hiện tại tuy rất muốn đoàn tụ với cha mẹ, nhưng cũng rất quý trùng sinh mệnh bây giờ của mình. Ông trời không rảnh cho cô sống lại, chắc hẳn hàm ý không nỡ nhìn cô tiếp tục sai lầm như kiếp trước.

Kiếp trước. Sở Hi chua xót. Dù được trùng sinh trở về quá khứ, cô vẫn lưu luyến không nỡ bỏ được người kia. Cả hai có một đoạn thời gian vui vẻ, cũng là hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Sở Hi này. Cô ra đi chưa kịp nói lời tiễn biệt, không biết người đó có đau buồn hay không? Ước nguyện của Sở Hi là mong người đó trọn đời bình an, luôn luôn sống tốt.

Được, nếu như đây là sự sắp xếp của thượng đế, hẳn là cô không nên phụ ông ấy. Sở Hi quyết tâm làm lại cuộc đời một lần nữa. Nhưng trước hết, cô có nên ngắm lại dung nhan mĩ miều của bản thân không. Hắc hắc, Sở Hi luôn biết rằng từ nhỏ cô đã là mĩ nhân vạn người mê, có lạnh lùng nhưng mang tính dụ hoặc. (hồi đó là con nhóc con hỉ mũi chưa sạch mà cũng tính là mĩ nhân???!)

Sở Hi bấm chuông, yêu cầu hộ lý chỉnh chu lại đầu tóc đồng thời mang cho cô 1 chiếc gương. Sờ sờ khuôn mặt của mình, cảm nhận được sự khô ráp. Không sao, là do cả tháng nay cô chưa có thời gian chăm sóc mình, có là gì đâu. Bồi dưỡng lại tí là đâu lại vào đấy thôi.

Mọi thứ đều tốt lành như trong suy nghĩ của Sở Hi. Cho đến khi nữ hộ lý dùng ánh mắt khó hiểu đưa cho cô 1 chiếc gương cầm tay. Cô lý giải đó là do hộ lý chưa bao giờ gặp được nữ bệnh nhân nào xinh đẹp như Sở Hi.

Gương kia ngự ở trên tay.

Thế gian ai đẹp được như ta. 

Ngoài Sở Hi này ra, còn người nào khác sao. Haha.....