Hân Hân Hướng Vinh

Chương 1



Bầu trời thật trong xanh.

Những tia nắng mùa đông thật ấm áp,tuy sáng sớm vẫn còn một chút se lạnh, nhưng khi mặt trời xuất hiện thìcái lạnh đó đã bị xua tan hoàn toàn.

Tại một thị trấn nhỏ ở trung tâm Đài Loan, cảnh đẹp mê hoặc, khí hậu ấm áp, hoa nở bốn mùa, làm cho lòng người ngây ngất.

Thị trấn này lấy việc trồng hoa, buôn bán hoa là chủ yếu. Hai bênđường đều là các cửa hàng hoa quy mô lớn nhỏ khác nhau. Khi những tianắng đầu tiên của bình minh xuất hiện, những người bán hoa bắt đầu bậnrộn với công việc phân phối các loại hoa tươi đi khắp nơi.

Ở cuối đường bỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn.

Âu Dương Hân Hân mặc bộ đồ thể thao chầm chậm chạy dọc theo con đườngngào ngạt hương hoa này, tóc ngắn chấm vai buộc thành cái đuôi ngựa gọngàng, theo nhịp chạy mà đung đưa qua lại, khuôn mặt thanh tú vì chạy bộbuổi sáng mà ửng hồng.

Cô không phải mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏnggợi cảm, nhưng cặp mắt to trong sáng hút hồn người khiến cho người tanhìn vào liền muốn đắm chìm trong đó.

Mặt trời dần dần lên cao, không khí càng thêm ấm áp, trên khuôn mặt như búp bê bằng sứ đã lấm tấm mồ hôi, ở cuối đường, con đường về nhà đã xuất hiện ở trước mắt, theothói quen thì thời gian tập thể dục buổi sáng đã kết thúc.

Tuy nhiên, trước khi kết thúc buổi tập, cô quay một góc, không theo đường về mà lại rẻ vào một công ty bán hoa lớn.

Lối vào có trồng hai chậu hoa giấy lâu năm, cành lá rậm rạp, sắc hoarực rỡ, che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời. Bên dưới giàn hoa treonhiều cối xay gió, đủ mọi màu sắc, theo gió mà quay quay.

Mười mấy người đang rất bận rộn, vận chuyển các loại hoa, tùy theo yêu cầu của khách mà gửi đi ra ngoài.

Ở đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, chất lượng hoa rất cao, ông chủ tuytuổi còn trẻ nhưng quản lý rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phéploại hoa kém chất lượng, lại càng không cho phép dùng hoa kém chất lượng để bán.

Vài năm kinh doanh trở lại đây, công ty này ở Đài Loan có thể nói tiếng tăm lừng lẫy, bất luận thời tiết nào việc kinh doanhcũng vô cùng phát đạt, vào những ngày lễ tết, đơn đặt hàng của khách gửi tới đặt biệt nhiều, chỉ sợ tay chân chậm chạp sẽ không kịp chuẩn bị hoa thật tốt.

“Hân Hân, sớm a!”

Có người nhìn thấy cô vào cửa liền chủ động hỏi thăm, cũng không quên mang chậu vạn niên thanhchuyển lên xe, đối với những lần ghé thăm thường xuyên vào buổi sáng của cô đã trở nên quen thuộc.

“Sớm.” Nàng lễ phép đáp, đôi chânmang giày vẫn không dừng lại, tự chuyển hướng đến góc bàn làm việc, xemnhư nhà mình mà tùy ý đi lại.

Ở giữa những chậu cây cảnh có một cái bàn, phía sau có một người phụ nữ trẻ đang ngồi đối chiếu với khách hàng về đơn đặt hàng và lô hàng buổi sáng.

“Hướng Nhu, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Hân Hân liền chạy đến bàn làm việc, trong mắt hiện lên nụ cười ngọt ngào.

“Ân, hoa uất kim hương xảy ra một chút vấn đề, cho nên chúng tôi lùilại hai tuần sau mới giao hàng.” Hướng Nhu thản nhiên nói, ngay cả mắtcũng không thèm nhìn lên, cặp mắt kính gọng đen còn đang chăm chú vàođơn đặt hàng, phải chắc chắn mỗi một con số đều phải chính xác.

“Đi Hà Lan vui không?” Hân Hân dựa vào bàn làm việc, tay chân duỗi ramột bên khởi động làm ấm cơ thể. Bộ đồ thể thao theo động tác mà bị kéocăng, đường cong dưới lớp vải càng có vẻ phá lệ xinh đẹp mê người.

“Không biết.” Hướng Nhu nhún vai, dùng bút máy viết vài con số.“Ta là cùng đại ca đi bàn công việc, không phải đi chơi.”

Hai nữ nhân này tuy cùng tuổi, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác nhau.

Hân Hân thanh lệ mà ngọt ngào, có vài phần bất cẩn và ngây thơ, HướngNhu lại cẩn trọng bình tĩnh, tính cách của cô là cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi tóc, không cho phép bất kỳ một sự rối loạn nào dù nhỏ. Kỳ quái làhai người lại có cảm tình rất tốt, từ nhỏ đến lớn không có gì giấu diếmnhau.

Cùng ở một thị trấn nhỏ nhiều năm, hai nhà Âu Dương giacùng Hướng gia thủy chung giao tình rất sâu sắc. Hân Hân lúc còn họctrung học khi tham gia đội điền kinh còn nhận được không ít sự chiếu cốcủa Hướng Vinh.

Hướng Vinh lớn hơn cô năm tuổi, là trưởng tửcủa Hướng gia. Khi hai tiểu nha đầu bước vào cánh cổng trung học thì anh đã sớm tốt nghiệp, bởi vì thành tích điền kinh nổi trội xuất sắc, nênđược huấn luyện viên mời về trường hỗ trợ rèn luyện đám đàn em.

“Các ngươi trở lại thật tốt, nếu trễ một chút thì sợ không kịp.” HânHân làm xong thao tác, nhàn nhã tựa vào một bên cạnh bàn, cởi bỏ sợi dây buộc tóc, dùng ngón tay tùy ý chải nhẹ mái tóc mềm mại.

“Không kịp cái gì?”

Hân Hân không đáp hỏi lại:“Hướng đại ca đâu? Tại sao không thấy anh ấy?”

Cô nhìn chung quanh, chớp mắt tìm kiếm hình ảnh quen thuộc.

“Ảnh ở ngoài xe bên kia đang chuyển lan hồ điệp.” Hướng Nhu dùng bút máy chỉ chỉ bên trái.

Một người con trai cao lớn đưa lưng về phía hai người, ống tay áo cuốn tới khửu tay, lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc, xoay người mang chậulan hồ điệp chuyển lên trên xe, đôi khi còn lên tiếng chỉ đạo các nhânviên. Ngữ điệu lời nói của anh ngắn gọn và súc tích, lời ít mà ý nhiều,thanh âm trầm thấp mà tràn ngập sức mạnh, mười mấy người tất cả đều vuilòng phục tùng, tùy anh chỉ huy.

Hân Hân nhìn bóng dáng quen thuộc kia, hít sâu một hơi, giọng nói rõ ràng gọi to:“Hướng đại ca, em muốn đính hôn .”

Trong tích tắc, tất cả thanh âm đều ngừng lại.

Bốn phía im lặng như tờ. (nguyên văn là im lặng như chết, nhưng ta thấy ghê ghê nên đổi lại)

Tuyên bố của cô có tác dụng hữu hiệu tiêu diệt không khí thoải máibuổi sáng, lúc này tất cả mọi người có mặt đều ngây ra như phỗng, haimắt đăm đăm nhìn cô, như là trên đầu của cô đột nhiên mọc ra hai cáisừng. Hướng Vinh từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía cô, toàn thângiống như bị sét đánh, thân hình cao lớn đột nhiên bị chấn động mãnhliệt. (được tin em lấy chồng, lòng anh buồn biết mấy ơ ơ…)

Quamột lúc lâu, anh mới chậm rãi , chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn lãng ngăm đen, không rõ vì nguyên nhân gì mà tái đi một cách không tự nhiên, thân hình to lớn căng ra, mỗi inch* cơ bắp đều cứng ngắc như đá. (*đâylà đơn vị đo lường mà TG sử dụng, hổng phải ta bịa)

“Xin lỗi,em vừa mới nói gì đó?” Hướng Vinh hỏi với giọng lịch sự nhất, con ngươiđen láy thâm thúy nhìn không thấy đáy lóe sáng như hai ngọn lửa.

Ngô, cô vừa mới nói không đủ rõ ràng sao?

Hân Hân nghiêng đầu, chớp chớp hai mắt long lanh.

“Em nói, em muốn đính hôn.” Cô lặp lại một lần nữa, sau đó lấy trongtúi ra mấy thiếp cưới màu đỏ viền vàng phát cho từng nhân viên đang đứng như hóa đá.

“Đính hôn? Em muốn đính hôn?” Hướng Vinh cơ hàm khẽ run rẩy một chút.

Cô dùng sức gật đầu, xác nhận lại lần nữa.

“Với ai?”

“Ngô, với — ưm — đợi chút, để em xem — ưm –” Hân Hân cố gắng nhớ lại,sau đó có chút xác định nói.“Trần Tín Dụng.” (cái tên nghe đã bít lànhân vật phụ phụ òy, không bít có được may mắn xuất hiện không nữa =.=)

Hướng Nhu nhìn thiếp cưới, mày liễu nhướng thật cao.

“Trần Tín Dụng? Trên thiếp cưới in chắc chắn không phải là tên này.”

“A?”

“Ở trên in là Trần Tín Minh.” (khổ thân anh nì, sắp cưới vợ mà vợ sắp cưới lại không nhớ nổi tên mình, haiz =.=)

“Thật không?” Hân Hân ghé vào bàn làm việc, nhíu mày nhìn ba chữ in trên thiệp cưới.

“Người cùng ngươi đính hôn rốt cuộc tên gì? Là ngươi nhớ lầm, hay là tại thiếp cưới in sai?”

“Ngô –” Cô cắn môi, không thể xác định là sai cái gì, chỉ có thể cốgắng lục lọi đám tư liệu hạn chế trong đầu, vắt hết óc, cố gắng nhớra.“Ta nhớ rõ bà mối có nói qua, anh ấy là giáo viên dạy ở trường tiểuhọc –”

Hướng Nhu lập tức phản ứng lại.

“Như vậy, thiếp cưới không in sai. Người này là con trai bảo bối độc nhất của Trần gia, đại ca cũng quen hắn!” Nàng quay đầu, môi đỏ cong lên, tựa tiếu phitiếu nhìn hai mắt nguy hiểm xảo quyệt của Hướng Vinh.

Trần gialà gia đình vọng tộc ở trấn trên, gia giáo nghiêm minh, mà con trai độcnhất Trần Tín Minh lại là người khiêm cung hữu lễ [1], hàng xóm đều rấtkhen ngợi. Chỉ có điều, hắc hắc, tạm thời không đề cập đến những ngườikhác đối với Trần Tín Minh đánh giá như thế nào, cô trăm phần trăm xácđịnh, đại ca lúc này khẳng định là hận không thể đem tên kia băm thànhmười tám khối.

“Đại ca, án binh bất động lâu như vậy, đối tượng bây giờ lại bị người ta cuỗm mất, làm sao bây giờ?” Cô vô cùng thíchthú hỏi, cầm thiếp cưới quơ quơ.

Hướng Nhu trong lời nói chứahuyền cơ [2], Hân Hân đương nhiên nghe không ra ẩn ý trong đó, còn tưởng rằng mình đến thăm đã quấy rầy việc buôn bán của bọn họ, làm cho HướngVinh chậm trễ việc đính [3] hoa.

“A, Hướng đại ca còn có côngchuyện cần xử lý sao? Vậy em không quấy rầy, mọi ngươi cứ tiếp tục làmviệc đi, em để thiếp cưới ở chỗ này.” Cô đặt thiếp cưới xuống, buộc tóclên, xoay người định trở về nhà.

Nhưng đi không được hai bước thì đột nhiên cổ áo bị giữ chặt, cả người cứng ngắt bị kéo trở về –

“A!”

Khẽ hô lên một tiếng, rầu rĩ không thèm chống cự, sau lưng của cô vang lên một tiếng trống, bất ngờ dựa vào thân hình nam tính rắn chắc phíasau.

“Đợi chút!” Tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.

Hân Hân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngăm đen vì nhiều năm phơi dưới ánh mặt trời của anh.

“Hướng đại ca, anh không đi đính hoa sao? Nếu như bị người ta nhanh chân đến trước –”

“Anh sẽ nghĩ biện pháp khắc phục.” Hướng Vinh một lời hai ý, hai mắtkhóa chặt khuôn mặt cô không cho rời đi.“Tại sao lại đột nhiên quyếtđịnh như vậy?” Toàn bộ sự tình phát sinh quá nhanh, làm cho anh trở taykhông kịp, anh không chỉ không phát hiện, mà cơ hội ngăn cản cũng khôngcó –

“Bởi vì mẹ em cảm thấy lo lắng a! Bà nói con gái có thì,mà em lại không biết cách tìm kiếm đối tượng, nếu không chịu đi xem mắt, tìm một người đàn ông tốt để kết hôn thì khẳng định sẽ trở thành hàngế.” Cô cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Trai lớn cưới vợ,gái lớn gả chồng, đây chính là chuyện hoàn toàn hợp lý. Nam nữ trongphạm vi trăm dặm này đến tuổi thành hôn, thuận theo ông trời an bài, kỳvọng của cha mẹ, lời bà mai mối mà kết tơ duyên.

Khi biểu tỷ[4], đường tỷ [5] đều lục tục lấy chồng, mẹ liền ám chỉ muốn cô nhanhchóng tìm một đối tượng. Nhưng trong mấy năm qua, ngay cả biểu muội,đường muội cũng đều lập gia đình, mẹ đã chuyển từ ám chỉ sang thúc giụcbức ép, gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng.

Nếu côlàm việc ở bên ngoài còn có thể tránh đi một ít “lửa đạn”, nhưng cô lạidựa vào hội họa để kiếm sống, mỗi ngày ở trong nhà vẽ tranh minh hoạsách cho trẻ em, muốn tránh muốn trốn cũng không được, mẹ lại liên tụccông kích, rốt cục làm cho cô phải quỳ xuống đất đầu hàng, ngoan ngoãnbị dẫn đi xem mắt.

Nói thật, cái kia Trần gì gì đó, về gia thế, nhân phẩm đến tướng mạo đều tìm không ra nửa điểm thấp kém. Khi anh ởtrong không gian ấm áp của quán cà phê nơi diễn ra buổi gặp mặt đồng ýcưới cô, mẹ còn ở trước bài vị tổ tông khóc lớn, cảm tạ tổ tiên phù hộ,cuối cùng có thể đem dây thần kinh thả lỏng, con gái so với người khácđều chậm nữa bước của bà cuối cùng đã có thể “thông quan” xuất môn .

Nhà trai sắp bước qua tuổi hai mươi chín, theo tập tục thì không phảisố chín thì không nên kết hôn, Trần gia hai lão vì muốn mau chóng cócháu ẩm bồng, lập tức chủ trương tốc chiến tốc thắng, vội vã quyết địnhhôn sự ngay.

Chẳng lẽ là hồng loan tinh [4] vừa động, muốn ngăn cũng ngăn không được? Từ lúc tìm được chồng cho tới bây giờ cũng khôngquá hai tháng, chung thân đại sự của cô sớm đã được an bài.

Hân Hân chưa bao giờ thích qua ai, càng không biết tình yêu là cái cảm giác gì, sống đến hai mươi sáu tuổi, kinh nghiệm tình yêu của cô vẫn làtrống rỗng.

Người nọ thủy chung đối với cô rất lịch sự, ôn nhu, tận tình săn sóc, tìm không ra một khuyết điểm nào. Nhưng là cô vẫn cảm thấy giữa hai người rất xa lạ, sự hiểu biết lẫn nhau so với người ngoài chỉ hơn một chút –

Tình yêu, là cảm giác như vậy sao? Cô cùngngười kia sắp trở thành bạn đời của nhau, nhưng trong lòng một chút cảmgiác an toàn cũng không có.

“Ngày tổ chức là ngày mấy?” Hướng Vinh hỏi, giọng càng lúc càng khẩn cấp.

“Ngày mai.”

“Ngày mai?!” Anh hét lên.

Âm lượng thật lớn, làm cho lỗ tai mọi người phát đau.

Hân Hân đứng mũi chịu sào cổ co rụt lại, vội lấy tay bịt bớt lỗ tai.Quen biết Hướng Vinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anhkhông khống chế được hét to.

Xem ra, bao hoa bị người khác lấyđi, thật sự làm cho anh không vui! (haiz, hoa rơi hữu ý, nước chảy vôtình, gặp người ngốc như vậy đúng là tội cho Hướng Vinh a =.=)

“Ách, đúng, đúng vậy! Em — em — em vốn muốn thông báo cho anh sớm hơnmột chút, nhưng các anh hơn mười ngày trước phải đi Hà Lan, căn bảnkhông liên lạc được, mà trong tháng này, cũng chỉ có ngày mai là ngàytốt –” Nàng cẩn thận quan sát, thấy mặt anh càng lúc càng tái nhợt, thân hình cao lớn cũng lung lay sắp ngã (tội nghiệp, sốc quá mà, chưa ngấtxỉu là đã giỏi lắm ùi T.T).“Hướng đại ca, anh có chỗ nào không khỏesao?” Cô lo lắng hỏi, sợ anh đột nhiên té xỉu.

“Không có.”

“Chỗ không khỏe là trái tim của ảnh.” Hướng Nhu thừa cơ ném đá xuống giếng.

Hướng Vinh liếc em gái một cái, trong ánh mắt không mang theo uy hiếp, nhưng lại tràn ngập sức mạnh khiến người ta hoảng sợ.

Anh hít sâu một hơi, không lâu sau liền khôi phục lại bình tĩnh, tấtcả những cảm xúc kích động chớp mắt đều bị thu vào trong con ngươi đensâu thẳm, giống như việc mất kiềm chế mà hét lên chưa bao giờ xảy ra.

“Anh không sao.”

“Vậy ngày mai anh sẽ đến uống rượu mừng chứ?” Hân Hân chờ mong hỏi.

Hai nhà tình nghĩa thâm hậu, cô cùng Hướng gia huynh muội giao tìnhlại càng thân thiết, mẹ ngàn vạn lần dặn dò, phân phó cô nhất định phảimời được hai người đến chung vui.

Hướng Vinh yên lặng quan sát cô, trong mắt thoáng qua tia sáng, chậm rãi gật đầu.

Thật tốt quá, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành!

Hân Hân thở ra một hơi, môi hồng nở ra một nụ cười vô cùng ngọtngào.“Như vậy, em về trước, chúng ta ngày mai gặp lại.” Cô thoải máinói, lấy ra trong túi mấy cái thiếp cưới còn thừa, ghi nhớ tên ngườinhận, tiếp theo liền thong thả bước ra cửa, tiếp tục đi gửi thiếp cưới.

Con ngươi đen u ám nhìn không thấy đáy từ đầu đến cuối vẫn luôn khóachặt bóng dáng thon gầy yếu đuối của cô, cho đến khi cô biến mất nơicuối đường, thân hình cao lớn vẫn như cũ không hề nhúc nhích, tựa nhưmột ngọn tiểu sơn, lẳng lặng đứng ở đó. Cầm lên thiếp cưới không maymắn, sau đó siết chặt tay, tấm thiếp cưới bị bóp thành một đống nhănnhúm .

“Đại ca, dù anh có mang thiếp cưới vò nát cũng khôngngăn cản được sự thật là ngày mai Hân Hân sẽ đính hôn!” Hướng Nhu lấytay chống cằm, thản nhiên nhắc nhở.

Hướng Vinh xoay người lại, nheo mắt nhìn em gái, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.

“Ngày mai cô ấy sẽ không đính hôn .” Anh tuyên bố một câu đầy bí ẩn,bước về hướng chiếc xe thể thao, mặt không chút thay đổi khởi động độngcơ, chớp mắt liền nhanh chóng rời đi.

Một nhân viên vừa mới đưa hoa trở về, nhìn thấy những chậu lan hồ điệp còn chưa chuyển đi, lạinhìn chiếc xe thể thao tăng tốc rời đi, sợ tới mức cằm thiếu điều chútnữa rớt ra.

“Oa, ông chủ muốn đi đâu? Lan hồ điệp cần giao chokhách hàng gấp, nếu không đưa đi thì muộn mất!” Trong việc buôn bánHướng Vinh coi trọng chữ tín nhất, chưa bao giờ để xảy ra vấn đề gì chokhách hàng.

“Đám hoa này sẽ do anh đưa đi! Lúc khuân vác nhớcẩn thận chút, đừng để hoa xảy ra vấn đề.” Hướng Nhu chống một tay lêncằm, cười khẽ vài tiếng, xoay xoay cây bút trong tay.“Về phần đại ca của tôi, anh ấy có việc quan trọng hơn cần xử lý!”

(Hết phần 1)

Chú thích:

[1] lễ phép lịch sự

[2] bí ẩn

[3] bàn bạc việc làm ăn

[4] biểu muội, biểu tỷ: chị em bên họ ngoại

[5] đường muội, đường tỷ: chị em bên họ nội

Vạn niên thanh

Uất kim hương (Tulip)

Lan hồ điệp

giàn hoa giấy Phần 2

Ngày đính hôn, sáng sớm Hân Hân đã bị người ta lôi ra khỏi cái giường ấm áp.

Cô buồn ngủ mắt nhắm mắt mở mặc kệ hàng xóm, bạn bè và gia đình giúpmình sửa soạn thành tân nương, giúp cô trang điểm, mặc vào lễ phục.

Đến khi cô ngủ gật trên ghế thì mọi người mới từ từ lui ra. Khi cô hơi chút tỉnh táo lại, cả người đã trang điểm chuẩn bị sẵn sàng vô cùngxinh đẹp, giống như một bức tượng búp bê babie, ngồi ở trước bàn trangđiểm, trên người đeo đầy vàng, nặng tới mức toàn thân đau nhức, khôngthể động đậy. (ôi ôi, mền cũng mún đeo vàng tới nhúc nhích hổng nổi a =D )

Lễ phục hoa lệ, khoác lên dáng ngườithanh mảnh của cô, cộng thêm gương mặt trang điểm kỹ càng, tóc vấn caolàm cho cô có vẻ trưởng thành hơn, hai mắt vì buồn ngủ mà mơ mơ màngmàng, ngược lại còn làm cho cô tăng thêm vài phần quyến rũ.

Trần gia là một gia đình vọng tộc, con trai độc nhất đính hôn đươngnhiên là một sự kiện trọng đại, người đến chúc mừng nhiều đến mức cùngmột lúc không lọt qua được cửa lớn của Âu Dương gia, mấy chục cửa hàngbán hoa sỉ lẻ cùng nhau gửi tới mấy ngàn bông hoa hồng, thiết kế thànhnhững vòng hoa, bày đầy trước sân nhà Âu Dương.

Hân Hân ngồi ở trong khuê phòng, nhiều nhóm phụ nữ chen chúc nhau đứng bên cạnh cô thì thầm to nhỏ, từ họ hàng, hàng xóm, họ hàng của họ hàng, hàng xóm của hàng xóm, rất nhiều người cô quen, cũng có rất nhiều người cô không biết cứ như nước lũ lượt kéo đến chúc mừng, toàn bộ buổi sángcô chỉ là ngồi một chỗ gật đầu và nói lời cảm ơn, khiến cho cổ của cômỏi đến mức muốn rơi ra.

“HướngVinh, cháu cũng tới rồi?” Lý Nguyệt vui mừng la to, bà mặc bộ sườn xámbằng lụa màu hồng, toàn thân tỏa ra hỷ khí, từ sáng đến giờ cười đếnnhìn không thấy mắt.

Nghe thấy tiếng kêuvang dội của mẹ, những con sâu ngủ của Hân Hân lập tức bỏ trốn, nháy mắt liền tỉnh táo trở lại, tay xoa xoa cái cổ hơi đau, trùng hợp nhìn thấyHướng Vinh vừa vào đến, thân hình to lớn quen thuộc một bước tiến vàophòng, làm cho bốn phía nhất thời trở nên chật chội.

Nhóm nương tử quân nhìn thấy Hướng Vinh xuất hiện thì tranh giành nhau mà nói chuyện với anh.

Tuy nói Trần gia là vọng tộc, nhưng Hướng gia thì chẳng những giàu cómà danh tiếng cũng không nhỏ, nhất là con trai cả, được biết đến như một người rất có tài kinh doanh, địa vị xã hội rất cao.

Hai đời trước của Hướng gia chủ yếu là trồng hoa lan, trong thị trường hoa lan kiếm không ít lợi nhuận, đến tay Hướng Vinh, lại dứt khoát thay đổi phương châm, chuyển sang việc kinh doanh hoa với số lượng lớn. (hay còn gọi là bán sỉ hoa)

Sự thật chứng minhtầm nhìn của anh là đúng. Thị trường hoa lan biến đổi chậm, rất nhiềungười vì bị lỗ vốn mà rơi vào kết cục thê thảm, mà việc buôn bán củaHướng gia lại phát triển vô cùng thuận lợi, căn bản không bị ảnh hưởng.

Anh không phải là công tử nhà giàu ham ăn biếng làm, mà là tự mình gây dựng sự nghiệp, nhiều năm lao động vất vả ngoài trời nắng khiến cho cảngười đều đen thui, mọi hành động đều ẩn chứa một sức mạnh to lớn, làmcho anh dù ít nói cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. (há há,hắc mã hoàng tử nhá =D)

Lý Nguyệt trên mặt nở nụ cười, bước đến giữ lấy Hướng Vinh.

“Bác mấy ngày nay còn lo lắng sợ các cháu về nước trễ một chút sẽkhông kịp uống rượu mừng của Hân Hân!” Bà cầm tay Hướng Vinh, dùng sứcvừa siết vừa lắc, vẻ mặt kích động, cố gắng kìm nén nước mắt.“Mấy nămqua cháu xem Hân Hân như em gái ruột mà chiếu cố, quả thực cùng anh trai của nó không khác gì nhau, nó kết hôn cháu đương nhiên phải có mặt”

“Mẹ, hôm nay chính là ngày đính hôn.”

“Ai a, đúng vậy đúng vậy !” Lý Nguyệt chẳng hề để ý vẫy tay, mừng rỡ cười toe toét.

Thân làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con gái có một chỗ nương nhờ tốt, lại nghĩ đến Hân Hân được gả vào Trần gia, bà liền cao hứng muốn đếntrước bài vị tổ tông cảm tạ tổ tiên phù hộ.

A, cám ơn trời đất, đứa con gái này tuy ngốc nghếch nhưng rốt cục cũng gả được ra ngoài, hơn nữa đối tượng lại còn rất tốt!

Lý Nguyệt nắm chặt tay Hướng Vinh, hai mắt lại không nhàn rỗi nhìn đông ngó tây tìm kiếm phía sau lưng anh.

“Di, sao chỉ có mình cháu? Còn em gái của cháu đâu?”

“Nó đi thẳng đến chỗ tổ chức đám cưới rồi, không đến đây.” Hướng Vinhthản nhiên nói, ánh mắt sâu không hiểu được nhìn một nửa căn phòng, rơixuống trên người Hân Hân, từ từ nhìn kỹ, không bỏ sót chi tiết nào.

“Tại sao lại khách khí như vậy? Bạn tốt đính hôn, con bé như thế nàocũng không đến đây nhìn?” Nhị thẩm ở bên cạnh đầu tiên mở miệng, khôngngừng lắc đầu.

“Con bé cùng Hân Hân cùng tuổi?” Tam cô cũng mở miệng.

“Đúng vậy!” Tứ di gật đầu.

Nhóm nương tử quân có đề tài, lập tức cuộc thảo luận bắt đầu được hun nóng, không khí náo nhiệt giống như cái chợ bán thức ăn.

“Cô ấy có đối tượng chưa?”

“Ngô, hình như chưa có.”

“Cô ấy ngày thường xinh đẹp, đầu óc thông minh, vì sao lại chưa có đối tượng?”

“Đây chẳng phải là do tiêu chuẩn quá cao sao?”

“A, ta nhớ ra rồi, bà mối trong thôn lúc trước có giúp cô ấy giới thiệu vài người.” Tam cô thần bí nói, cố ý hạ thấp giọng.

Vài năm trước, bà mối cũng từng thăm dò trên người Hướng Nhu, cô đầutiên là bảo không có hứng thú, sau đó nói không lại bà mối nên mới gậtđầu đồng ý đi xem mắt.

Có điềucũng không biết vì sao, Hướng Nhu mỗi lần xem mắt thì đối tượng đều phải đưa đi cấp cứu, đối phương không phải bỏ trốn mất dạng thì cũng là khóc ròng nói với bà mối bản thân không xứng với Hướng Nhu.

Nhóm nương tử quân thảo luận các loại khả năng phát sinh, liên tiếptrao đổi ý kiến, người người đều cau mày, thay cô lo lắng cho tương lai. Ở trong mắt các nàng, nữ nhân không kết hôn là một chuyện vô cùng trọng đại a! (đúng là mấy bà tám =.=)

“Hướng Vinh, vậy còn cháu?” Lý Nguyệt đột nhiên hỏi.

Nhóm nương tử quân lập tức chú ý, quay lại nhìn trên người Hướng Vinh.

“Đúng vậy đúng vậy, mấy năm nay thấy cháu làm ăn khá vậy mà vẫn khôngthấy có tin vui, là đam mê sự nghiệp quá nên quên luôn việc cưới vợ sao? Đến đây, nói thật cho ta biết, cháu có nghĩ tới muốn cưới vợ sinh conkhông? Chỉ cần cháu nói một câu, ta cam đoan có thể thay cháu tìm đượcmột đối tượng tốt.” Tứ di vỗ ngực cam đoan, trong lòng một mặt đã có chủ ý, nói không chừng có thể đem chàng trai tốt này giới thiệu cho họ hàng của mình.

Mọi người liên tiếp gật đầu, nhịp nhàng lên xuống như ngọn sóng tạo nên bới đám cổ động viên trên sân bóng.

Hướng gia trưởng tử muốn cưới vợ?! Tin tức này nếu mà truyền ra, những cô gái trẻ tuổi đến đăng ký chỉ sợ xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn.(ack, đúng là soái ca có khác T__T)

Hướng Vinh khẽ cười.

“Không cần.”

“A?” Tam cô mở to hai mắt.“Chẳng lẽ cháu cũng giống Hướng Nhu, tính độc thân cả đời?”

Bà kinh hoảng nói, cầm khăn tay rất nhanh vung lên, đem chủ nghĩa độc thân trở thành vi khuẩn đáng sợ xua đuổi.

Môi cong lên hàm chứa một nụ cười sâu sắc.

“Không, cháu đã có đối tượng .” Anh chỉ nói một câu đơn giản.

Nhóm nương tử quân liền phát ra tiếng hô kinh ngạc.

Hân Hân từ đầu đến cuối ngồi ở trước bàn trang điểm, ngực bỗng dưngcăng thẳng, còn xuất hiện một loại cảm giác chua chua đắng đắng, làm cho cô cảm thấy buồn buồn thật là khó chịu.

Anh ấy có đối tượng sao?

Quái, tại sao cô không biết chuyện này?

Tay nhỏ bé trắng noãn vô thức nắm chặt váy, Hân Hân trong đầu miên man suy nghĩ, đột nhiên vô cùng muốn biết người yêu của anh có bộ dáng nhưthế nào.

Nghĩ đến xuất thần, côkhông phát hiện chiếc váy được may bằng loại vải mềm mại đã bị cô siếtđến nhăn nhúm, hai mắt mở to dán chặt vào người Hướng Vinh, nhìn anh đến không chớp mắt.

“Thì ra anh đã có người trong lòng?” Trời ạ, đây là tiếng nói của cô sao? Vì sao ngữ khí lại cứng ngắc như vậy?

Hướng Vinh nhìn cô, khóe miệng giữ nụ cười, chậm rãi gật đầu.

Lần này, ngực bỗng nhiên mãnh liệt thắt lại đau đớn.

Hân Hân phát ra tiếng kêu nho nhỏ, tay nhỏ bé vuốt ngực, lại hoang mang sờ sờ mặt, mày cong khẽ nhướng lên.

Không xong a! Cô có phải hay không nên đi kiểm tra sức khỏe tiền hônnhân? Cơ thể cô hình như có cái gì đó không đúng, tâm trạng cay đắng lúc nãy bây giờ lại trở nên càng lúc càng nghiêm trọng, tụ ở trong ngực,cảm giác giống như bị chìm xuống nước, làm cho cô không thể thở được –

Phách!

Hai tay nhỏ nhắn ở trên mặt bị Lý Nguyệt kéo xuống, Hân Hân không hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn mẹ.

“Chớ có sờ mặt, hai giờ trang điểm, cẩn thận coi chừng lem luốt hết!”

“Nha –”

Lý Nguyệt soi mói nhìn nữ nhi, từ đầu đến chân kiểm tra một hồi, độtnhiên như là nhớ tới cái gì, vội vàng quay đầu nhìn đồng hồ báo thứctrên tường.

“Quái, đã gần đến giờ, nhà trai tại sao còn chưa tới?”

“Nói không chừng là trên đường giao thông bế tắc, đoàn xe bị kẹt ởtrên đường cho nên mới đến muộn?” Tình cảm của những người trong trấnrất nồng hậu, dù là gặp đám cưới hay đám tang, cho dù không ở trong trấn cũng đều nghĩ cách nhanh chóng trở về tham dự.

“Ba Hân Hân, ông ra ngoài cửa nhìn một cái xem!” Lý Nguyệt hướng ra phòng khách gọi.

Người đàn ông ngồi trước TV vẫn bất động như núi, đối với lờ nói củavợ mắt điếc tai ngơ, hai mắt chuyên tâm chăm chú nhìn màn hình tivi,thậm chí còn không chớp mắt. (bác nì ghiền TV phải biết T__T)

“Thật là, con gái sắp lấy chồng mà ông già lại còn ở đó ôm tivi.” LýNguyệt tính không kiên nhẫn, không thèm nhắc lại, tự bản thân đi rangoài nhìn một cái.“Đúng rồi, Hướng Vinh, cháu thay ta xem chừng con bémột chút, đừng để nó làm phai mất lớp trang điểm.” Vừa ra đến trước cửa, bà còn quay đầu lại đặc biệt căn dặn.

Nhóm nương tử quân giống thuỷ triều kéo xuống, lũ lượt đi theo ra ngoài, trong phòng chớp mắtmột cái chỉ còn lại có hai người.

Hướng Vinh nhìn cô không nói được lời nào, sau một lúc lâu mới bước đến.

Cô nhìn bộ dáng của anh, lại hoàn toàn nghe không thấy tiếng bước chân anh. Tư thế đi của anh rất đẹp, làm cho người ta luyến tiếc không nỡrời mắt khỏi. (người đẹp nên cả tướng đi cũng đẹp =D)

Cô vẫnbiết, tư thế và động tác của anh rất đẹp và vui mắt. Lúc còn học trunghọc, cô thường ngồi ở sân thể dục nhìn bộ dáng chạy đầm đìa mồ hôi củaanh.

Nhưng, ánh mắt anh lúc này làm cho cô có chút bất an.

Ngô, anh đang nhìn cái gì? Trang điểm của cô có chỗ nào không ổn sao, hay là quần áo của cô có chỗ nào xảy ra vấn đề?

Hân Hân lén lúc kiểm tra một lần lại không phát hiện có gì không ổn,trong lòng bối rối, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên người con trai bêncạnh.

“Xin hỏi Hướng đại ca, người em có chỗ nào không ổn sao?” Cô thì thầm hỏi, đôi tay nhỏ bé thu nhanh váy, chân tay có chút luốngcuống.

Mấy năm qua, cô đều là mặc quần áo thể dục, đôi khi ngẫu nhiên đi qua Hướng gia cùng Hướng Vinh tùy ý nói mấy câu, nhưng đây làlần đầu tiên nói với anh về vấn đề trang phục.

Còn nữa, trongphòng không có những người khác, không khí đột nhiên trở nên thân mậtrất nhiều, hơi thở, hơi ấm, cùng với ánh mắt của anh, tất cả đều làm cho cô cảm thấy không được tự nhiên –

Cô hoang mang nhìn đông ngó tây, bàn tay to lớn ngăm đen bỗng nhiên đưa ra nâng cằm của cô lên.

A?!

Hân Hân khẽ mở miệng muốn nói chuyện, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Ngoài cửa ồn ào sôi sục đánh trống reo hò, một đống người bên ngoài vì ngày đính hôn của cô mà bận tối mặt tối mày, cô lại mắt điếc tai ngơ,chỉ có thể ngây ngốc lnhìn chàng trai trước mắt.

Ngón tay thondài của Hướng Vinh, chậm rãi, chậm rãi lướt qua làn da non mềm của cô,mang đến một cảm giác kích thích khác thường, làm cho cô nhịn không được run rẩy.

Bàn tay nam tính thong thả lướt từ cằm chạy đến huyệt thái dương, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn mi mắt run run, sau đó lạiphủ bên ngoài lớp phấn –

Ngô, kỳ quái, xác định trang điểm của cô có vấn đề hay không lại cần — cần — cần sờ mặt cô sao? (ngốc!)

Cảm giác kỳ lạ cướp lấy tâm trí của cô, không thể kiềm chế được khẽrun rẩy, nhận ra người con trai trước mắt ở rất gần mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể nam tính của anh tỏa ra, gầnđến mức cô có thể thấy được vẻ mặt say mê của mình trong con ngươi đenthâm thúy kia –

Khi anh chăm chú nhìn vào cô, cảm giác khó chịu tra tấn cô lúc trước nhất thời trở thành hư không, thay vào đó là mộtloại cảm giác ấm áp quen thuộc, làm cho cô hô hấp dồn dập, tim đập thình thình trong ngực không thôi.

Cái loại cảm giác này, giống nhưhồi học trung học, khi cô chạy bộ bị bong gân mắt cá chân, Hướng Vinhgiúp cô cởi vớ và giày, dùng bàn tay to lớn cẩn thận giúp cô mát xa,trong lòng nổi lên rất nhiều cảm xúc phức tạp.

Bất an, khẩntrương, e lệ, cùng với một cảm giác nói không nên lời, đủ loại tư vịđồng thời dâng lên trong lòng, làm cho cô vô cùng bối rối.

HânHân chưa bao giờ thích ai, càng không biết tình yêu là cảm giác gì, sống đến hai mươi sáu tuổi, kinh nghiệm tình yêu của cô vẫn là trống rỗng –

Cho nên, khi Hướng Vinh chăm chú nhìn cô càng làm tim cô đập nhanhhơn, khi anh chạm đến cô làm cô choáng váng khó thở, nhưng cô lại khôngbiết đây là cảm giác gì.

Khi anh cố ý rút bàn tay đang chậm rãi lướt trên mặt cô về, cô lại không kiềm được hé môi, thần trí không rõ,không thể chống cự tự động dựa vào phía trước –

“Trang điểmkhông có vấn đề.” Hướng Vinh trong mắt hiện lên ý cười khó có thể pháthiện, thần thái thong dong, cùng hình ảnh nóng nảy ngày hôm qua hoàntoàn trái ngược.

Xem ra, bông hoa này anh đã nhìn trúng, xác định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh!

“Ân? Cái gì?” Cô ngờ nghệch hỏi. Trang điểm? Trang điểm cái gì? Lúcnày sợ là cô họ gì cô cũng không nhớ nữa. (haiz, trúng nhiếp hồn đạipháp của anh ùi còn đâu =D)

“Trang điểm của em. Nhớ không? Lúcbác gái ra khỏi cửa muốn anh chú ý đến lớp trang điểm của em.” Anh nhẹnhàng nhắc nhở, tiếng nói trầm thấp mang theo hơi nóng lùa vào mái tóccô đùa nghịch.

Hân Hân mặt đỏ lên, cuối cùng phục hồi lại tinh thần.

“A — ưm — cám ơn –” Cô cắn chặt môi hồng, vội vàng quay đầu, không dám lại nhìn anh.

Tuy nhiên, ánh nhìn nóng rực của anh lại chầm chậm lướt qua phần dathịt non mềm nơi cổ cô, rơi xuống bộ y phục đang khoác trên người cô,phút chốc ánh mắt ấy trở nên sâu thẳm.

“Bộ quần áo này rất hợpvới em.” Anh không chút ngượng ngùng buông ra lời khen ngợi, trong mắtbùng lên hai ngọn lửa, nhiệt độ ngày một tăng cao.

Thực sự làrất thích hợp ! Bộ lễ phục này khoác lên người cô tạo nên một cảnh trívô cùng hoàn mỹ xinh đẹp, có thể làm cho một nam nhân bình thường lênmáu. (anh đang ám chỉ mình đó à =D)

“Cám ơn.” Cô dùng âm thanhnhư tiếng muỗi kêu trả lời, lại lần nữa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn,không thể kháng cự nhìn chăm chú Hướng Vinh, lại rơi vào ánh mắt ấykhông thể thoát ra, một loại cảm giác không rõ làm cho dạ dày của côxoắn lại.

Cô cảm thấy mình đã làm sai cái gì đó, nhưng khôngthể nói rốt cuộc mình đã làm sai cái gì. Ngực thật là khó chịu, như làcó cái gì đó muốn nói với anh, nhưng trong cái đầu chậm chạp của cô, đến lúc quan trọng này lại rối nùi giống như một cục bông, căn bản tìmkhông ra đầu mối –

Ô ô, thật đáng ghét a! Cô rốt cuộc đã làm sai cái gì?

“Kỳ quái, sao giờ này còn chưa thấy người nào tới?” Lý Nguyệt ngườichưa tới tiếng đã tới trước, lập tức đem không khí ám muội trong phòngđuổi đi không còn một mảnh.

Hướng Vinh lùi lại xóa sạch dấuvết, lại lần nữa chuyển qua đứng ở một góc, hai mắt tinh nhuệ lặng imnhìn mọi người chung quanh.

Nhóm nương tử quân các hiển thầnthông [7], cố gắng liên lạc với người của nhà trai, một số chuyên nghiệp thì dùng di động gọi, một số thì lớn tiếng gọi chồng con ra cửa đứngchờ, có bất cứ dấu hiệu rắc rối nào đều phải lập tức hồi báo, nếu cóchút gì chậm trễ sau khi về nhà coi chừng sẽ bị lột da.

Đang ở thời điểm rối ren, ở trên đường liền vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhứt óc.

“A, đến đây đến đây!”

Nhìn thấy đoàn người của nhà trai, người gác cửa ở nhà gái lập tức châm ngòi đốt pháo.

“Cuối cùng cũng đến.”

“Thật chậm chạp làm trễ giờ tốt a!”

Hân Hân dạ dày càng xoắn lại, bối rối giữ chặt tay Lý Nguyệt.“Mẹ, mẹ — con, con — con không — con –” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch,toàn thân run rẩy, ngay cả nói cũng không thành câu.

“Ngoan, đừng lo lắng.” Lý Nguyệt vỗ vỗ khuôn mặt con gái, vội vàng chạy ra chào đón sui gia tương lai.

Không! Đây không phải là lo lắng, cô không phải đang lo lắng mà là –

Cô quay đầu cầu cứu, nhìn Hướng Vinh đứng trong góc, gấp đến độ muốn bậc khóc.

Anh không nói tiếng nào, hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhìn cô,khóe miệng thậm chí mang theo dấu vết của một nụ cười thần bí.

Hân Hân vỗ nhẹ vào đầu, không thể làm rõ những ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Người đàn ông nhận sính lễ của nhà trai chạy ào vào phòng như có lửađốt sau mông, thần sắc kinh hoảng nhìn mọi người, mặt mày trắng bệch,trên mặt nhìn không thấy nụ cười, bộ dáng kia không giống như là đã nhận được sính lễ mà giống như để báo tin xấu .

Đoàn người gồm cócha mẹ của Trần Tín Minh, bà con họ hàng của Trần Tín Minh, bạn bè củaTrần Tín Minh, chỉ có Trần Tín Minh là không có. (chú rễ mất tích, hì hì đố mọi người bít tại sao =D)

“Di, Tín Minh đâu? Bộ xe chở cậuấy còn chưa tới sao?” Lý Nguyệt hỏi, nhướng mày nhìn ra ngoài cửa.“Maugọi cậu ấy nhanh lên, còn phải –”

Lời nói còn chư hết, Trần gia hai lão liền cầm tay bà, buồn bả cuối đầu xin lỗi.“Âu Dương phu nhân,thật có lỗi, buổi đính hôn hôm nay phải hủy bỏ.”

Trong khoảnhkhắc, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc, nhóm nương tử quân kinh ngạckhe khẽ thầm thì, trên mặt không thấy nụ cười.

Lý Nguyệt sắcmặt lập tức từ hồng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang trắng, sau một lúc lâu mới nặn ra được lời nói.“Vì sao muốn hủy bỏ?”

Trần phu nhân bậc khóc, vẻ mặt tự trách, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu tạ tội.“Ta dạy con vô phương, đứa nhỏ kia — đứa nhỏ kia –”

Trần tiên sinh thở dài một hơi, bổ sung nói.“Buổi sáng hôm nay chúng ta mới phát hiện Tín Minh bỏ nhà ra đi.”

Nha, cám ơn trời đất!

Một trận thoải mái tràn tới, Hân Hân phải cắn chặt đầu lưỡi mới có thể khắc chế không nhảy lên ăn mừng. Cô thở một hơi nhẹ nhõm, toàn thân như nhũn ra, thiếu chút nữa trượt khỏi ghế.

Người ở đây không phải bị sốc thì cũng là mang cảm giác có lỗi, không ai phát hiện Hân Hânđang vụng trộm mừng thầm, chỉ có một đôi mắt đen lợi hại đem tất cả phản ứng của cô thu vào trong mắt.

“Cái gì?!” Lý Nguyệt thối luihai bước, sắc mặt càng lúc càng trắng, cùng với màu của bức tường giấyphía sau lưng đã giống hệt nhau.

“Cậu ấy đi đâu ?” Tam cô hỏi.

“Nó, nó, nó –” Trần phu nhân cắn môi, rốt cục oa lên một tiếng khóc lớn nói.“Nó bỏ trốn.”

“Bỏ trốn?!” Lý Nguyệt hét to một tiếng, tiếp theo chớp mắt, bịch một tiếng ngã xuống đất.

Ngất xỉu !

Chú thích:

[7] biểu lộ tài năng.