Hắn Đến Từ Nữ Tôn

Chương 32: Đạo lý thế tục



“ Tiểu Lan có vẻ xúc động, cũng thiện lương rất, mới có thể thu lưu cậu, mới chịu đồng ý thử yêu đương cậu. Dù sao hai người cũng đã có quan hệ nam nữ, từ nhỏ con bé cũng rất chịu trách nhiệm, không đành lòng thương tổn cậu”. Phó Chỉ Đình tiếp tục gõ Băng Diễm, “Nhưng cậu có nghĩ tới tâm trạng của con bé không, hiểu được áp lực của con bé không? Có lẽ con bé là nhất thời mê luyến dung mạo và thân thể của cậu, sớm muộn gì con bé cũng có thể bình tĩnh cân nhắc tương lai, con bé thật sự nguyện ý nuôi cậu cả đời, hoặc là đồng ý trở về Đại Chu rối loạn hoang vắng kia với cậu hả?”

Cô nhất định là không muốn.

Cô thích là dung mạo và thân thể anh ? Băng Diễm hiện tại mới phát hiện anh thật sự không không biết ý tưởng của cô. Vẫn là cô dặn dò, cô sắp xếp, anh làm theo học theo, anh rất bị động.

Nhưng rõ ràng anh biết mình đã động tâm với cô, cảm giác năm đó anh nhìn nữ phó què chân quản lí tàng thư lâu cũng không giống vậy. Anh mở mắt nhắm mắt không tự chủ được nghĩ đến cô, anh sẽ vì cô tới gần vuốt ve mà kiên định vui thích, anh cho rằng anh yêu cô.

“ Cậu thật sự yêu con bé hả?” Phó Chỉ Đình nghi ngờ nói, “ Cậu đến thế giới này, mở mắt ra người nhìn thấy đầu tiên là con bé, tất nhiên cậu sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại. Ở nơi này chúng tôi gọi là tâm tính chim non. Giống như là chim nhỏ vừa phá xác nhận vật sống đầu tiên nhìn thấy làm mẹ cũng là cảm giác này. Cậu hoàn toàn xa lạ thế giới này, bản năng ỷ lại con bé không nghĩ rời khỏi, nhưng con bé có thật là thê chủ cậu muốn tìm không”.

Tâm tính chim non, cô cũng nói qua như vậy. Cho nên cô cổ vũ anh đi bên ngoài một chút, nhận thức thế giới này, tìm thê chủ chân chính của anh. Khi đó anh chỉ cho là cô ghét bỏ anh muốn vứt bỏ anh, giờ ngẫm lại cô nói đều là sự thật đi?

Anh không xứng với cô, ở lại bên người cô sẽ làm cho cô phiền toái, làm cho cô phát sinh thêm phiền phức, đã quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của cô.

“Tôi đề nghị trước khi hai người chân chính hiểu biết lẫn nhau, chỉ làm bạn bè bình thường, làm người yêu thật sự khó làm cho người ta chấp nhận”.

Phó Chỉ Đình còn muốn tiếp tục nói gì đó, cửa thư phòng lại bị Phó Chỉ Lan mạnh mẽ đẩy ra.

Phó Chỉ Lan lo lắng hỏi: “Anh, anh nói cái gì với Băng Diễm, nữa ngày cũng không đi ra, hay là sau lưng em khi dễ anh ấy?”

Phó Chỉ Đình nhìn em gái như gà mẹ bảo vệ, thở dài một hơi, nghiêm mặt nói: “Anh chỉ nói một chút về quan niệm nơi này của chúng ta với cậu ta thôi”.

“Này đó em nói”. Phó Chỉ Lan không phục nói, “ Chẳng lẽ em hoài nghi năng lực biểu đạt của em?”

“Sự thật chứng minh em nói không đủ thấu triệt, còn có cố ý hàm hồ hiềm nghi”.

“Sau này em tìm cho anh ấy mấy bản sách giáo khoa chính thống, cho anh ấy xem tự mình học hiểu không phải được rồi sao?” Phó Chỉ Lan hoàn toàn không ý thức được một tầng hàm nghĩakhác trong lời nói của anh càng sâu, một mặt tiếp tục dựa theo kịch bản gốc cô thiết tưởng lúc ban đầu, “Băng Diễm, anh đi ra ngoài trước, em có mấy câu muốn một mình nói với anh trai.”

Băng Diễm không nhiều lời, ngoan ngoãn rời khỏi thư phòng, đóng cửa phòng, không dám dừng lại, trực tiếp đi đến phòng bếp. Anh là cố ý không nghe bọn họ đối thoại trong thư phòng, anh sợ lại càng nghe được chân tướng không tốt. Anh bắt buộc mình tập trung lực chú ý lên việc khác. Lúc này trên tay có chuyện làm, trong đầu sẽ không nghĩ loạn. Có lẽ chờ một lát thê chủ giải thích với anh, an ủi anh. Có lẽ không có giải thích và an ủi, anh trai thê chủ sẽ đuổi anh đi.

Anh sẽ bị vứt bỏ, chuyện sớm muộn mà thôi.

Trước khi bị vứt bỏ, anh hẳn là vì cô làm một chút gì đó, cho dù là việc nhỏ không đáng kể, như là rửa chén, quét tước, anh cũng chỉ có thể vì cô làm loại chuyện này thôi ?

Anh trai của cô không thích anh, không hy vọng anh làm bạn trai của cô, ba mẹ cô cũng có thể không thích anh. Anh thật sự rất sợ, rất lo lắng. Cô có thể chịu đựng được không biết và liên lụy từ anh không? Lúc anh ngay cả lưu lại làm người hầu cũng không có sao?

Trong thư phòng, anh em hai người ngồi đối diện. Phó Chỉ Đình thấm thía nói: “Tiểu Lan, em thật muốn về Đại Chu với Băng Diễm sao?Em thật sự là thương cậu ta hay là tò mò mới mẻ, mê luyến dung mạo thân thể của cậu ta? Nếu em không nghĩ đi Đại Chu với cậu ta, như vậy hai người nên tách ra. Tuổi em không nhỏ, cha mẹ đều hy vọng em có thể kết hôn sớm một chút, em thật sự là muốn lãng phí thời gian ba năm với cậu ta sao?”

Phó Chỉ Lan vẫn không nghĩ tới vấn đề này, lại bị anh trai đưa ra. Cô cũng là do dự mê mang. Cô thật sự yêu Băng Diễm sao? Hay chỉ là mê luyến sắc đẹp thôi? Dù Băng Diễm kiên trì khẩn cầu thế nào, cô cũng chưa nghĩ tới muốn về Đại Chu với anh. Cô không bỏ được thế giới hào hoa cuộc sống tiện lợi trước mắt, cô không nghĩ tách ra sự nghiệp và gia đình của mình. Cô thực sự có thể tiếp tục sự dùng thanh xuân quý giá của mình đàm một hồi luyến ái nhất định không có kết cục với anh sao?

“Tiểu Lan, lai lịch Băng Diễm rất đặc biệt. Em tin tưởng anh mới bằng lòng nói tình hình thực tế cho anh, anh rất vui mừng, biết em là không muốn làm cho cha mẹquan tâm lo lắng. Anh tạm thời giúp em giấu giếm người trong nhà, cũng có thể giúp em lấy chứng minh thư thích hợp cho Băng Diễm. Nhưng em phải rõ ràng chuyện tương lai”. Phó Chỉ Đình khuyên nhủ, “Cho dù cuối cùng hai người thật sự yêu nhau, cậu ta nguyện ý ở lại thế giới này với em, khó khan các em sắp sửa đối mặt, cũng không phải lúc này có thể tưởng tượng. Băng Diễm ở thế giới nữ tôn từ nhỏ đã bị giáo dục khác biệt rất lớn với hệ thống giáo dục của em, nhận thức của em, yêu ghét của em, giờ cậu ta nghe theo sắp xếp của em, là thói quen cho phép, tâm tính chim non. Sớm muộn gì cậu ta cũng ý thức được khác nhau và áp lực, cậu ta cũng sợ liên lụy em. Anh nói ích kỷ một chút, anh không hy vọng cuộc sống của em có nhiều phiền não và tai họa ngầm không thể khống chế, cha mẹ cũng hy vọng em có thể bình an vui vẻ gả chồng. Băng Diễm có thực sự có thể trở thành bạn lữ cả đời của em không ? Cậu ta, thật sự có thể ngang hàng trao đổi với em, trở thành người em dựa vào trong cuộc sống cùng tâm hồn không? Giờ cậu ta ít nhiều xem em là chủ nhân của cậu ta chứ gì? Cậu ta không tự chủ được ỷ lại em, như vậy cả đời em sẽ mệt chết đi.”

“Anh hai, vừa rồi anh cũng nói thế này với Băng Diễm sao?” Phó Chỉ Lan ẩn ẩn sinh ra vài phần bất an, nhớ lại tư thái quá mức im lặng ra khỏi phòng của Băng Diễm vừa rồi, anh cúi đầu, sắc mặt của anh hơi tái nhợt, anh tránh né ánh mắt của cô, thân thể anh run nhè nhẹ. Anh chịu uất ức sao? Cô nội tâm không hiểu sao hơi hơi đau đớn.

Phó Chỉ Đình không phủ nhận: “Đúng vậy, anh nói với Băng Diễm tiêu chuẩn phụ nữ kén vợ kén chồng thế giới này. Cậu ta kém quá xa, cậu ta không xứng với em.”

Phó Chỉ Lan vội la lên: “Anh hai, sao anh có thể nói như vậy? Anh thật sự hiểu được cảm giác của em sao? Yêu đương không phải đàm phán mua bán. Anh giáo huấn đạo lý đều là thế tục truyền thống chủ nghĩa giáo điều, anh cố ý đúng không? Anh nhìn anh ấy không vào mắt cũng không thể thương tổn như vậy chứ ?”

Phó Chỉ Đình bất động thanh sắc đi đến cạnh cửa, dùng thân thể của mình ngăn cản trụ em gái đang nhắm phía cửa, còn thật sự nhắc nhở: “Tiểu Lan, anh làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho em. Em cách khai thế tục hả? Em thật có thể không thèm để ý người bên ngoài chê trách hả ? Tuy rằng tài sản nhà của chúng ta có thể đảm bảo em và Băng Diễm sinh hoạt ngăn cách bên ngoài, có thể áo đến vươn tay cơm đến há mồm, vĩnh viễn không thấy người ngoài. Nhưng cuộc sống em hướng tới là như vậy sao? Như vậy còn không bằng em đi theo cậu ta về Đại Chu tinh ranh thêm màu kích thích đi? Nếu em vẫn tham luyến thế giới phồn hoa tiện lợi này như cũ, em và Băng Diễm sẽ đối mặt vô số phiền não. Cậu ta không muốn liên lụy em, em cũng không thể ích kỷ trói buộc cậu ta làm cho cậu ta từ bỏ trách nhiệm của mình. Em gái, em bình tĩnh suy nghĩ đi, cẩn thận hiểu rõ tất cả.”

“Em đã nghĩ qua, này đó em đã nghĩ. Em muốn cùng một chỗ với anh ấy, cùng anh ấy ba năm thì thế nào?” Phó Chỉ Lan thốt ra, cảm xúc cuồn cuộn, “Emsẽ giúp anh hiểu biết thế giới này, khi anh ấy nhất định tìm được mục tiêu thê tử, trước đó làm bạn gái anh, có cái gì không thể chứ? Em để ý ánh mắt của người khác, nhưng giờ em còn có thể chấp nhận lời đồn đãi chuyện nhảm, anh ấy cũng không sợ. Khi nào có một ngày chịu không nổi lại tách ra, không thể sao ? Hảo tụ hảo tán, em chỉ cầu xưa nay vui vẻ không thể sao?”

“Được”. Phó Chỉ Đình bất đắt dĩ cười cười, “Nếu em không có anh trai không có cha mẹ, em có thể tùy tính làm, càng tự do hơn hiện tại. Có lẽ anh có thể nhận em và Băng Diễm, nhưng tâm trạng của cha mẹ em có nghĩ chưa? Từ nhỏ em có năng lực học tập tốt hơn anh, cha mẹ đều cho rằng em càng thích hợp thứa kế xí nghiệp của bọn họ hơn anh, nhất định có thể phát dương quang đại tâm huyết mồ hôi của bọn họ tạo thành đế quốc buôn bán. Bọn họ ký thác kỳ vọng rất cao với em, bọn họ chờ mong hôn nhân của em có thể là cường cường liên thủ, là sự nghiệp và tình yêu cùng thăng hoa. Chồng của em có thể không có hào quang chói mắt ở sự nghiệp, nhưng anh ta cũng không thể trở thành uy hiếp của em, thoát ly chủ lưu nhận tri quá xa trở thành đối tượng người khác trêu chọc công kích. Băng Diễm, thật sự thích hợp sao?”

Tuy rằng Phó Chỉ Lan biết anh trai nói có lý, cô cũng là trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, dỗi hỏi ngược lại: “Băng Diễm không thích hợp, vậy người bà con không giữ quy tắc kia thích hợp? Anh ta tái hôn, anh ta lớn hơn em nhiều như vậy. Chẳng lẽ sẽ không bị người công kích sẽ không cho bôi đen em sao? Cha mẹ hy vọng em gả cho đàn ông có tiền có thế nhưng là vương tử tài mạo song toàn này em cũng chướng mắt đàn ông lớn tuổi như vậy ? Lo lắng nhiều điều kiện vật chất như vậy, là yêu sao?”

“Chân ái ở trong thế tục, có bao nhiêu chỗ trọng dụng?” Phó Chỉ Đình ngưng thanh chất vấn, đồng thời cũng để tay lên ngực tự hỏi. Anh nhìn nhận vấn đề rất thực tế, không dựa vào ảo tưởng sống không thể thực hiện được. Anh vẫn cho rằng coi trọng vật chất hiện đại, chưa đủ điều kiện vật chất không có đường theo đuổi tinh thần cảm giác hạnh phúc. Chẳng lẽ anh sai lầm rồi sao?

“Anh hai, em thừa nhận anh lớn tuổi hơn em, kiến thức nhiều hơn em, càng hiểu biết xã hội này hơn em. Đối với việc em thích Băng Diễm, hiện tại sẽ mạnh mẽ tách bọn em ra, không công bằng với em”. Phó Chỉ Lan không khuất phục cho cảm giác áp bách của anh trai, kiên trì biểu đạt ý tứ mình.

Từ nhỏ cô là như vậy, cũng không dựa theo người bên ngoài nói ba bốn câu là đi thay tâm ý của mình, nếu không cũng sẽ không trở thành nữ cường nhân độc lập tự chủ như lúc này. Cô có phán đoán của mình, có mục tiêu của mình, cô cũng cần yêu … Phó Chỉ Đình đều biết đều hiểu.

“Anh hai, cho em một lần tự do được không?” Phó Chỉ Lan cầm tay đại ca, thật sự khẩn cầu, “Em không có giải thích gì hay, cảm tình của em đã không thể khống chế được. Em muốn cùng Băng Diễm một chỗ. Có lẽ anh và cha mẹ không muốn nhận anh ấy trở thành bạn trai của em, em có thể thoái nhượng. Em chỉ hy vọng hiện tại có thể giúp anh ấy nhiều hơn, cho anh ấy ở lại chỗ này, em dạy anh ấy nhận biết thế giới này. Tương lai đi hay ở đều tự anh lựa chọn.”

Phó Chỉ Đình khắc sâu hiểu biết em gái cứng cỏi quật cường chấp nhất, anh kỳ thật cũng không nghĩ tới sẽ mạnh mẽ mang Băng Diễm đi. Anh chung quy là không đành lòng nhìn em gái khổ sở vì chuyện tình cảm. Ánh mắt của cô động tác của cô, cô run run đều tuyên cáo quyết đinh của cô. Anh không có tư cách đi trói tự do của cô, đúng là anh vẫn còn mềm lòng.