Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 99: Tìm tòi bí mật



Đạo Mai Tứ nói tuy khẽ nhưng một câu nói của y khiến cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người trong phòng ngoái đầu lại nhìn y một cái rồi lại nhìn Thẩm Trạch Đồng. Đội trưởng Thẩm nhíu chặt hai hàng lông mày nghi ngờ hỏi: "Tôi? Cậu cứu tôi bao giờ?"

"..." Đạo Mai Tứ há miệng muốn nói lại thôi, sau một lát y mệt mỏi nhắm mắt không thèm nhắc lại nữa, bốn người khác ai cũng mông lung không hiểu gì lực chú ý lại đặt lên người Lâm Hổ.

"Tốc độ không thay đổi, sức mạnh không tăng lên, nghe không rõ động tĩnh ngoài cửa, cũng không thấy rõ cảnh sắc bên ngoài." Tiêu Tê bày tỏ dị năng tiến hóa lần hai của đứa nhỏ này đúng là phế, "Chỉ còn lại vị giác khứu giác và xúc giác, có uống coca không?"

Mấy lời này không khác gì một chậu nước đá đổ thẳng xuống khiến hai lỗ tai lông nhung trên đỉnh đầu Lâm Hổ ủ rũ trên đỉnh đầu, nhưng chút thất bại này rất nhanh đã bị coca gột sạch, Lâm Hổ nếm nếm, liếm khóe môi nói: "Khi còn bé từng uống coca, em nhớ được mùi vị này... Không khác gì trong trí nhớ cả, cũng không phải dị năng vị giác..."

"Xúc giác." Tiêu Tê khẽ kết luận bên tai Tây Tư Diên, "Lúc anh vừa thức tỉnh chỉ cần tới gần zombie một chút là suýt bị hun ngất, Mèo Con lượn quanh bếp hai vòng ngoại trừ chun mũi ra thì không còn gì khác lạ."

Tây Tư Diên bị lời nói của Tiêu Tê dẫn dắt trí tò mò, anh nhìn Lâm Hổ và Thẩm Trạch Đồng ngồi trên ghế sa lông thân thiết uống cô ca liền theo Tiêu Tê đi vòng qua ra ban công kề tai nói nhỏ, "Khi ngũ giác của anh vừa thức tỉnh là cảm giác gì?"

"Thấu hiểu triệt để." Tiêu Tê khẽ cười, "Được rồi, lượng tin tức quá lớn, chỉ muốn ngất đi. Âm thanh gì, ai nói chuyện đều chui vào trong đầu. Cúc áo, đường may, máu dính trên cổ áo của zombie các hơn trăm mét cũng nhìn thấy rõ ràng. Rất khó chịu, mùi tanh tưởi trên cơ thể zombie bay vào mũi anh cũng có thể phóng đại gấp mười mấy lần, anh còn có thể phân rõ mỗi một mùi vị khác thường tỏa ra từ chỗ nào, thậm chí còn có thể nghe tiếng đế giày giẫm lên lá khô... Cũng may âm lượng không quá lớn, nếu không thì... anh sớm điếc rồi."

"Cho nên anh mới lúc nào cũng ngủ?"

"Đúng thế, nếu không thì sao? Cố gắng hết sức đắp nạn hình tượng một người đẹp lười biếng thích ngủ à?"

Tây Tư Diên cũng cười theo, lên tiếng: "Không phải là hình tượng cặn bã hết ăn lại nằm hả?"

Hôm nay thời tiết tố, nắng ấm phủ lên hai người đang dựa sát vào nhau lảm nhảm không ngừng, mờ ám không rõ lại dịu dàng lưu luyến. Hai người đang ngồi trên ghế sa lông bầu không khí còn lâu mới được hài hòa như vậy, Lâm Hổ nhớ mang máng lại mối quan hệ thân thiết của nó và Thẩm Trạch Đồng lúc còn ở căn cứ Sơn Loan nhưng bây giờ cả hai lại lúng túng không nói gì với nhau.

Người đàn ông nghiêm túc ngồi trên ghế sa lông đối diện không có ý định mở miệng, khuỷu tay chống lên đầu gối tự mình suy tính gì đó. Một lát sau anh đứng dậy đi tới bên cạnh Đạo Mai Tứ, giọng nói hiền hòa như anh hàng xóm tốt bụng: "Đói không?"

"Không." "Ục ục ục..." Câu nói và tiếng bụng sôi đồng thời vang lên, Đạo Mai Tứ tự mình biểu diễn cái gọi là miệng thì từ chối nhưng cơ thể lại thành thật. Thẩm Trạch Đồng lấy ra một gói bánh quy nén từ trong túi, bẻ một miếng nhỏ đưa đến bên miệng y, "Cậu là người tới từ Đông Biện đúng không?"

"... Anh không nên cứu tôi."

"Vậy sau này cậu tự sát thì nhớ cẩn thận đừng để cúc áo bay lung tung mắc vào dây lưng của người khác, kéo cả tôi nhảy máy bay với cậu."

"..." Thân thể Đạo Mai Tứ trong nháy mắt cứng ngắc, ngón tay vô thức vần vò, nhạt nhẽo trả lời: "Xin lỗi."

Nghe được tiếng xin lỗi chân thành Thẩm Trạch Đồng híp mắt, trước đây anh ta một bộ bỏ qua tánh mạng mình cũng phải cứu thiếu niên Đạo Mai Tứ ngu ngốc muốn tự tử vì tình nhưng lần nào cũng bị chống lại, nay chỉ vừa nói ra mình bị dính líu thái độ của y đã khá hơn hẳn.

Lâm Hổ buông coca, hai ba bước đi tới bên cạnh Đạo Mai Tứ, "Tự sát, tại sao phải tự sát?" "Người y yêu lại yêu người khác." Thẩm Trạch Đồng trả lời cực nhanh, cũng không quay đầu lại nhìn Lâm Hổ. Lâm Hổ cảm thấy thái độ của Thẩm Trạch Đồng với mình có chút lạ, nhưng lại không thể nói rõ lạ thế nào, chút lạ lẫm nhanh chóng xẹt qua não nhưng nó cũng không miệt mài theo đuổi, với nó vấn đề về tính cảm vẫn còn quá mức xa lạ, Lâm Mèo Con ồ một tiếng không tìm tòi nữa, chỉ vài giây đã mất hứng thú quay người chạy đến bên cạnh Tiêu Tê.

"Có phải lúc trước cậu nghi ngờ tôi cứu cậu vì có mục đích?" Thẩm Trạch Đồng đợi Lâm Hổ rời đi mới cúi đầu hỏi Đạo Mai Tứ, "Ví dụ như người chị dâu của cậu phái đi bảo vệ cậu?"

"Chị dâu?" Đạo Mai Tứ kỳ quái lặp lại một câu, lại dùng tốc độ ánh sáng suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân Thẩm Trạch Đồng nói như vậy, y mặt không đổi sắc co bắp chân lên bày ra tư thế phòng bị. Thẩm Trạch Đồng đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, "Chị dâu của cậu có thể mời người che chở cho cậu chứng minh trong lòng vẫn có cậu, tuy rằng nói chuyện khó nghe nhưng dù sao anh trai của cậu cũng chết rồi, nếu cậu thích cô ta..."

"Tôi không thích gã!" Đạo Mai Tứ kịch liệt phản bác Thẩm Trạch Đồng, y cắn chặt môi dưới, lực mạnh như sắp cắn nát môi, "... Tôi sẽ không bao giờ thích gã."

"Được được được." Thẩm Trạch Đồng vội vã an ủi y, vài giây sau lại thử thăm dò nói tiếp: "... Chị dâu của cậu bắt cậu làm thế thân cũng là hợp lý, dù sao thì..." "Vậy tại sao phải nói người gã yêu là tôi?" Khóe mắt Đạo Mai Tứ đỏ bừng cắt ngang lời Thẩm Trạch Đồng, "Lừa tôi vì gã... vì gã..." Đạo Mai Tứ lại không nói nữa, ấp a ấp úng mãi không nói chuyện làm Thẩm Trạch Đồng vô cùng đau đầu. Anh ta cứng rắn bóp cằm Đạo Mai Tứ nhét bánh quy nén vào trong miệng y, "Cho cậu nghẹn chết rồi quên đi."

"Đây là đâu ạ?" Lâm Hổ nằm úp sấp trên cửa sổ nhìn xuống, ngoại trừ zombie thì chỉ có cảnh tượng đổ nát vắng lặng, lá rụng đầy mặt đất nhưng không ai xử lý, bồn hoa ban đầu được cắt tỉa gọn gàng nay tự do sinh trưởng cành lá mọc loạn, còn bị cỏ dại chiếm chỗ.

Tây Tư Diên khom lưng vuốt tóc Lâm Hổ, "Một khu dân cư, chốc nữa bọn anh sẽ quét sạch toàn bộ tòa nhà này, muốn tham gia không?" Lâm Mèo Con lập tức gật mạnh đầu, "Nhưng em còn chưa biết mình có dị năng gì..."

"Anh đoán là xúc giác." Tiêu Tê khoanh tay trước ngực, tựa lên vai Tây Tư Diên như không có xương, hắn thấy Thẩm Trạch Đồng cũng đi về phía bên này thì cao giọng hỏi: "Dị năng xúc giác đến cùng có ích lợi gì?"

"Hả? Dị năng xúc giác rất hiếm, nghe nói tốc độ phục hồi vết thương rất nhanh." Không biết phong thủy căn cứ Sơn Loan tốt hay xấu mà chỉ có mình là là người dị năng tiến hóa lần hai, thức tỉnh còn hơi trễ, nhưng bình thường vẫn có thể dùng thiết bị truyền tin vô tuyến và internet để giao lưu với những khu an toàn và một vài căn cứ nhỏ khác phân tán trên toàn quốc, hiểu biết về tiến hóa lần hai cũng không quá lạc hậu.

Tiêu Tê à một tiếng, tìm ra lý do vì sao vết thương của mình lại khỏi nhanh như vậy, "Nghe có vẻ không tệ, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn gà lắm, zombie cào một phát thì anh có khôi phục nhanh đi nữa cuối cùng cũng vẫn phải chết."

Lâm Mèo Con càng nghe càng như đưa đám, Thẩm Trạch Đồng thầm oán Tiêu Tê nói lắm, vừa định an ủi Mèo Con lại nghe thấy Đạo Mai Tứ buồn bã nói: "Không phải nhanh, mà là rất nhanh, đồng thời xúc giác tiến hóa lần hai quan trọng nhất là tăng cường sức phản ứng."

"Ồ?" Lâm Hổ quay đầu nhìn về phía người áp mặt lên sô pha, cơ thể cong như con tôm, "Sức phản ứng?"

Tiêu Tê cũng rất tò mò với cái này, "Phân biệt với dị năng tốc độ thế nào?"

Đạo Mai Tứ thở dài, "Trong một cuộc đua điền kinh, tốc độ bắt đầu là dị năng xúc giác, và tốc độ chạy là dị năng tốc độ." Mèo Con không hiểu điền kinh là gì, mờ mịt nhìn về phía Tiêu Tê, người sau suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một ví dụ tự cho là dễ hiểu, "Nghĩa anh đấm em và Khỉ Ốm mỗi người một cú, em có thể né nhưng Khỉ Ốm không né được, anh đánh xong chạy, em không đuổi kịp anh nhưng Khỉ Ốm đuổi kịp. "

"..." Lâm Hổ càng mờ mịt.

Năm người ở đây, ba người tiến hóa lần hai, trong đó có một vị ôm hai dị năng, cái tỷ lệ này cao đến hơi doạ người. Nếu bọn họ nguyện ý đội hình này có thể tạo ra một trung đội đủ đánh bại 10 chiến đội hạng đầu.

Lâm Hổ bị ép mặc chiếc áo khoác lông dê màu hồng đào dành cho nữ, Mèo Con xắn lên tay áo hơi dài bất chấp hình tượng không để ý đến cái nhìn của người khác. Tiêu Tê nhất thời giận không rõ lý di chửi bới Khỉ Ốm cách xa vạn dặm, "Khỉ cặn bã, dạy hư Mèo Con."

"Ha ha ha." Thẩm Trạch Đồng tốt tính chỉnh lại mũ áo cho Mèo Con, "Đẹp lắm, Mèo Con cao hơn rồi, mấy tháng không gặp nét bụ bẫm trên mặt cũng đã mất."

"Vậy ạ?" Lâm Hổ giống như tất cả thiếu nam đang trong thời kỳ trưởng thành thích nghe người khác khen mình cao lên, nó rất ít khi có cơ hội soi gương nên cũng không có cơ hội quan sát vẻ ngoài của mình đã thay đổi thế nào, Tiêu Tê và Tây Tư Diên ngày nào cũng gặp nó dễ dàng bỏ qua những thay đổi vô tri vô giác.

"Đương nhiên." Thẩm Trạch Đồng nói xong dùng mắt nhìn về phía Đạo Mai Tứ ra hiệu với Tiêu Tê, dùng khẩu hình miệng nói: Tôi chịu. Tiêu Tê nhún vai, chỉ đành nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy ngồi xuống bên cạnh Đạo Mai Tứ, "Chúng tôi phải ra ngoài rồi, để cậu ở lại đây chết đói nhá?Hay để tôi mở cửa, chờ lúc nữa dẫn hai con zombie vào."

"..." Đạo Mai Tứ nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Cho tôi một súng."

"Như vậy sao được!" Tiêu Tê lời lẽ chính nghĩa, "Tôi không giết người, sao cậu có thể khiến tay tôi dính máu đồng bào như vậy được?"

Đạo Mai Tứ không nói nên lời giật giật khóe môi dưới, vô thức nói: "Anh..."

Đã vô số lần nói được một nữa lại thôi, Thẩm Trạch Đồng nhìn chán rồi nhưng Tiêu Tê lại nheo mắt, khi Đạo Mai Tứ ngậm chặt môi hắn chống một tay lên thành ghế sa lông, từ trên cao nhìn xuống Đạo Mai Tứ, "Cậu muốn phản bác lại tôi, cậu cho rằng tôi từng giết người, trước đây cậu biết tôi?... Không lẽ cứu một mạng là cậu đang nói với tôi?"