Hám Sinh

Chương 25



Trái tim Đông Dạ Huy ngừng đập mấy nhịp, “Hám Sinh.” Giọng anh run rẩy, bước lên trước, đem thân thể Hám Sinh nâng lên, ôm vào lòng. Bên dưới người Hám Sinh máu chảy đỏ sậm, chiếc quần ngủ màu tím từ thắt lưng đến đầu gối ước đẫm máu.

Đầu óc Đông Dạ Huy nhìn thấy cảnh tượng này thì chấn động “ong ong”, tầm mắt của anh nhạt nhòa, đẩy gương mặt ẩm ướt của Hám Sinh ra, ngón tay run run, anh nhìn khuôn mặt suy yếu của Hám Sinh, vô cùng đau lòng, giọng nói run rẩy: “Em bị làm sao vậy?”

Hám Sinh lúc này yếu ớt chỉ có thể nhếch miệng thở dốc, đau đớn như vậy cô đã từng trải qua, khi đó cô còn trẻ, chừng hai mươi mốt tuổi, cơ thể khỏe mạnh, đêm ấy, bóng đêm ngoài cửa sổ đen kịt, âm thanh dòng máu tí tí tách tách đanh thép rỏ vào trong thùng, ánh đèn giải phẩu trên đầu thật chói mắt. Trên vách tường lạnh lẽo sắc mặt trắng bệch, thân thể rét lạnh, đây là là ký ức cả đời cô không bao giờ quên.

Hám Sinh cảm giác được tình cảnh của mình, cô nhìn ánh mắt Đông Dạ Huy, vô cùng phức tạp, suy yếu và bất đắc dĩ, cô chỉ thở ra không nói nên lời, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

Đông Dạ Huy toàn thân run rẩy, chăm chú nhìn khóe mắt Hám Sinh cùng với đôi môi đang dần dần tái đi của cô.

Đông Dạ Huy cõng Hám Sinh trên lưng, vừa đi ra ngoài, vừa lấy điện thoại di động gọi số 120, anh báo địa chỉ rất rõ ràng bình tĩnh, nhưng tay lại không ngừng run rẩy, đi thẳng ra ngoài, để lại một chuỗi dấu chân máu trên mặt đất.

Đi thẳng xuống lầu, không cảm nhận được chút hơi ấm nào của Hám Sinh trên lưng, hai cánh tay của cô thỏng xuống hai bên vai Đông Dạ Huy, lay động theo bước chân anh, Đông Dạ Huy xuống dãy hành lang uốn khúc, chạy vào trong mưa, tiếng cửa mở thật to, Đông Dạ Huy chân trần đạp lên trên bậu cửa, Mông Bự gào thét hai tiếng chạy theo ra ngoài, một lát sau tiếng chó sủa thê lương càng ngày càng xa, chỉ còn lại tiếng cánh cửa gỗ đang mở rộng lắc lư trong mưa, làm phát sinh thanh âm “kẹt kẹt”.

Đông Dạ Huy cảm thấy đây là đoạn đường dài nhất, gian nan nhất trong cuộc đời mà anh phải đi qua, tấm màn đen ở phía chân trời âm u bao phủ toàn bộ thế giới, không có âm thanh, tuyệt đối yên tĩnh, bàn chân của anh vỗ vào nền xi măng “Đùng đùng”, mưa ta che khuất con đường trước mắt, ánh sao cũng không có, bức bách đến tuyệt vọng.

Hám Sinh đã không còn bất kỳ phản ứng gì, mới vừa rồi còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô nơi cổ anh, mơ hồ càng ngày càng nhẹ, “Hám Sinh.”

“Hám Sinh, em đừng ngủ, chúng ta sẽ ngủ sau, em sau này muốn ngủ như thế nào đều được, hiện tại ngàn vạn lần không thể ngủ, xin em. Hám Sinh, Hám Sinh.”

Hám Sinh không hề động đậy, giọng Đông Dạ Huy càng ngày càng yếu, càng ngày càng mất sức.

Đông Dạ Huy không biết tại sao con đường này lại dài như vậy, cuối cùng cũng đến cuối con hẻm nhỏ, trước mắt là con đường dốc thật dài, cuối đường vẫn chưa thấy bóng dáng xe cứu thương, cũng không nghe thấy âm thanh gào thét.

“Hám Sinh, Hám Sinh.” Đông Dạ Huy lại thử gọi cô, không nghe thấy bất kỳ lời đáp lại nào, anh dường như một lúc lâu không cảm giác được hơi thở của Hám Sinh, bước chân lập tức ngổn ngang, cuối cùng khi đi tới con dốc trên đường thì bị vướng chân vào nhau té ngã.

Đông Dạ Huy sau khi ngã sấp theo đà quán tính bị văng ra ngoài hai vòng, sau lưng anh vang lên một tiếng rên rỉ, chờ tới khi anh bò dậy được thì thân thể xiu vẹo của Hám Sinh đang nằm trên mặt đường, ánh đèn đường vàng mờ chiếu lên người cô, không thấy bất kỳ động tĩnh nào, không biết là chết hay sống, Đông Dạ Huy cảm thấy tâm tư như bị xé rách. Anh liên tục bò lết đến bên cạnh Hám Sinh, anh nâng đầu của cô lên, đầu của cô lệch sang một bên, Đông Dạ Huy không dám thử dò xét nhịp tim cô, anh sợ hãi. Trong cơn mưa to gió lớn, anh ôm chặt Hám Sinh vào trong lòng, anh cảm thấy mình mình đau đớn muốn chết, cũng nên chết rồi.

Lần thứ hai cõng Hám Sinh trên lưng, đời này của anh chưa bao giờ từ bỏ, cũng chưa từng có tuyệt vọng như vậy, nhưng vào lúc này, anh cuối cùng đã rõ ràng trên thế giới này còn có vận mệnh như thế này, còn có nhân quả như vậy, anh từng bước từng bước đi tới, từng bước tâm huyết, từng bước tuyệt vọng: “Hám Sinh, em đừng chết, em chết rồi, anh phải làm sao bây giờ?” Anh cuối cùng nghẹn ngào lên tiếng.

Hám Sinh biết mình không được sợ, cô vẫn còn chút tri giác hoảng hốt, trong thân thể không còn chút máu, mất máu quá nhiều làm cô mất đi sức sống, đau đớn giống như đã không còn cảm giác, cô biết mình sắp chết rồi, bởi vì cô rõ ràng nghe tháy tiếng khóc của Đông Dạ Huy, cô nghe thấy trong cơ thể to lớn vô cùng uể oải, cô dùng một chút sức lực cuối cùng, quơ quơ cánh tay, cô muốn lau nước mắt cho Đông Dạ Huy, nhưng không lau tới được, cô đem môi đến gần bên tai anh, cắn vào vành tai anh.

Đông Dạ Huy lập tức cứng đờ tại chỗ, “Hám Sinh.” Tâm tình không phải là vui mừng mà là chua xót đau đớn, nước mắt anh không ngừng rơi.

Hám Sinh thở ra, thanh âm vô cùng suy yếu kiệt sức: “Đừng khóc.” Đối mặt với cái chết, những yêu hận trước kia đều có thể buông xuống, Đông Dạ Huy vẫn là thanh mai trúc mã cùng cô lớn lên từ nhỏ, cho cô ảo tưởng tốt đẹp cùng cảm xúc mãnh liệt đối với một chàng trai, người cô yêu tha thiết.

Nước mưa giàn giụa tát vào trên cơ thể hai người, làm cho toàn thân họ lạnh lẽo, thê lương, tuyệt vọng, Đông Dạ Huy cơ thể cứng đờ, nhìn khuôn mặt phía trước, khôi ngô sắc nét, đó là gương mặt làm Hám Sinh si mê đến nửa cuộc đời.

Khi cánh tay Hám Sinh cứng đờ hạ xuống, cuối cùng tiếng xe cứu thương cũng văng vẳng từ xa, đèn đỏ lấp lóe, trong bóng đêm mang theo sự hi vọng, dần dần tới gần.

Cửa sau xe cứu thương mở rộng, ánh sáng trắng, lóa mắt, có người tách bọn họ ra, Hám Sinh bị đặt trên băng ca đẩy vào xe, Đông Dạ Huy máy móc nhìn theo, theo bản năng theo cô ta lên xe, xung quanh tiếng người hò hét ầm ĩ, cùng với tiếng chó sửa dữ dội thê thảm, có một giọng nữ nhẹ nhàng sắc bén vang lên: “Con chó này bị làm sao vậy?”

Đông Dạ Huy nhìn Mông Bự cố gắng nhảy lên trên thùng xe đang hạ xuống, nó quá mập không thể nhảy lên nổi, nôn nóng sủa ầm ĩ, Đông Dạ Huy theo bản năng đưa ra nửa người, tóm chặt da lưng mập mạp của Mông Bự, nhấc nó lên xe, cửa xe khi đóng lại có chút chạm vào sau đuôi của nó.

Mông Bự sau khi lên xe thì im lặng, ngồi xổm bên chân Đông Dạ Huy, nhìn Hám Sinh, hoàn toàn không lên tiếng, trong buồng xe công việc bề bộn, mấy người mặc quần áo trắng kiểm tra hơi thở của Hám Sinh, kiểm tra con ngươi của cô, đo áp suất máu của cô, cuối cùng cắm một cái ống vào lỗ mũi cô, Đông Dạ Huy biết bọn họ đang cho cô thở oxy, anh máy móc nhìn, ánh mắt vô cảm, anh nhìn thấy đầu Hám Sinh nghiêng qua một bên, cổ mềm mại, không còn chút sinh khí nào, con mắt nửa khép nửa mở, nhìn về phía anh, hình như có chút thần thái đang lưu chuyển bên trong ánh mắt.

Đông Dạ Huy không dám xác định, anh lặng lẽ đưa tay ra nắm chặt bàn tay Hám Sinh, tay cô lạnh lẽo, một ngón tay ở trong lòng bàn tay anh hơi nhúc nhích, nhẹ nhàng rung động, Đông Dạ Huy cảm nhận được như vậy, lúc này anh cảm thấy vô cùng vui sướng, anh ngẩng đầu, quay nhìn cô gái áo trắng đối diện hoảng hốt cười nói: “Cô ấy còn sống.”

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người bỗng nhiên dừng lại động tác, cả xe im lặng, cô gái hơi sửng sốt chốc lát, nhìn anh cười động viên, cầm một cái cặp vùi đầu ghi chép, hỏi Đông Dạ Huy: “Họ tên bệnh nhân, tuổi tác, có tiền sử bệnh không?”

Đông Dạ Huy bị hỏi, trầm mặc chốc lát mới suy yếu trả lời: “Mạc Hám Sinh, 28 tuổi, không biết tiền sử bệnh.”

Cô gái ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh: “Anh biết cô ta có bị dị ứng loại thuốc nào không?”

“Không biết.” Vẫn là không biết, trái tim Đông Dạ Huy co rút lại.

Cô gái này lại liếc nhìn anh, thiếu kiên nhẫn hỏi: “Vậy anh cùng cô ta có quan hệ gì?”

Quan hệ gì? Đông Dạ Huy lần thứ hai trầm mặc. Hám Sinh cùng mình có quan hệ gì, quá nhiều quan hệ, cuối cùng anh nói: “Cô ta là người yêu của tôi.” Anh trước đây không muốn thừa nhận, sau đó không dám thừa nhận, chưa từng bắt buộc anh nói ra, anh mắc nợ Hám Sinh, chính là hai chữ người yêu này. Hai mắt của anh bị một tầng sương mù che kín.

Cô gái lần thứ hai liếc nhìn gã đàn ông đối diện, mặt mũi đẹp trai, vóc người cứng cáp, ăn mặc trao chuốt, nhưng biểu hiện đờ đẫn và suy yếu, dưới bàn chân trần còn có vết máu đang chảy: “Cô ta lúc nào xuất hiện bệnh trạng? Đã bị bao lâu rồi?”

“Tôi không biết cô ta bị khi nào, từ khi tôi phát hiện cô ta đến giờ khoảng chừng hai mươi phút.” Đông Dạ Huy máy móc trả lời, sau đó anh bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên, cấp bách nói: “Cô ta đã nói với tôi, khoảng sáu năm trước cô ấy từng bị sinh non, thai nhi bị chết khi được 6 tháng tuổi.” Cô gái liếc anh một cái, cúi đầu ghi chép.

“Mấy người làm chuyện phòng the lần cuối cùng là lúc nào?”

“Khoảng hai tháng trước.”

“Cô ta bị mất kinh vào lúc nào?”

“Không biết.”

“Gần đây cơ thể có chịu va chạm mạnh nào không?”

“Không có.”

Hai người một hỏi một đáp, thanh âm đơn điệu trống rỗng.

Cuối cùng Đông Dạ Huy hỏi cô gái: “Cô ấy bệnh gì?”

Cô gái nhìn vào ánh mắt anh, mang theo vài phần đồng tình: “Hiện tại vẫn chưa thể nói được, sinh non, thai ngoài tử cung đều có khả năng.”

Đông Dạ Huy biết cái gì là sinh non nhưng không biết thai ngoài tử cung, anh mang theo sợ hãi không xác định thấp giọng hỏi cô gái: “Thai ngoài tử cung thì như thế nào?”

“Sẽ chết người.” Cô gái nhìn đi nơi khác, giọng nói nhẹ nhàng.

Đông Dạ Huy nghe như tiếng nổ vang rền bên tai, nắm bàn tay không hề cử động của Hám Sinh trong tay mình.

Xe chạy đến cửa lớn của bệnh viện thì dừng lại, cửa xe mở rộng ra, một đám người ùng ùng kéo tới, Hám Sinh bị khiêng xuống xe, Đông Dạ Huy bị ép buộc buông tay, một đám người lại ôm lấy giường bệnh theo hướng cửa chính đi vào trong bệnh viện, bên cạnh giường của Hám Sinh, treo một cái giá kim loại dùng để truyền dịch, chiếu sáng loang loáng.

Con người trong lúc sợ hãi cực độ thì không bao giờ hiểu hiện ra quá nhiều trên nét mặt, Đông Dạ Huy vô cảm đi theo. Trong lòng bàn tay vẫn vô cùng lạnh lẽo, anh vẫn chưa hề cảm nhận được nhiệt độ trên tay của Hám Sinh.

Bệnh viện là một nơi kỳ diệu, tất cả thời gian không gian đều phủ một màu trắng, chỉ có màu trắng mới làm nổi bật những dơ bẩn và ô uế vốn có. Màu trắng làm cho người ta cảm thấy thanh khiết, nhưng khi nhìn lâu lại cảm thấy dữ dội. Sự trống rỗng, hư vô khiến người ta cảm thấy linh hồn như bị xuất ra khỏi cơ thể, không biết có phải đây là nơi thường xuyên xảy ra chết chóc, âm khí trùng trùng, không khí dường như cũng âm lãnh một chút. Đông Dạ Huy ngồi nghỉ ngơi trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật. Chân chạm đất, từng luồng khí lạnh từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, mông anh ngồi xổm trên ghế, cặp mắt nhìn trừng trừng cánh cửa phòng phẫu thuật nơi Hám Sinh mới vừa bị đẩy vào.

Đông Dạ Huy nhìn bàn chân trên mặt đất, vẻ mặt trang trọng, Hám Sinh giờ được chuẩn đoán chính xác là bị thai ngoài tử cung, phải nhanh chóng vào phòng giải phẫu. Đông Dạ Huy không biết bị thai ngoài tử cung là bị làm sao, nhưng anh biết cô đang cận kề với cái chết, là sống hay là chết hoàn toàn chỉ dựa vào một câu nói của bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra. Anh vẫn không thực sự nghĩ rằng trên thế giới này tồn tại cái gọi là công bằng, nhưng hiện tại anh cuối cùng cũng biết thế giới này vẫn tồn tại một số nguyên tác bình đẳng, ví dụ như là cái chết.

Đông Dạ Huy không hiểu tại sao mình luôn luôn làm cho Hám Sinh đau khổ, thê thảm như vậy. Trước đây anh luôn luôn tùy tiện, không lo lắng gì, anh cho rằng anh nắm giữ quy tắc sinh tồn của thế giới này, bất chấp mọi thứ, cướp bóc phung phí một vài thứ, nhưng hiện tại anh muốn quay đầu lại, anh muốn nâng niu cô, nhưng cô lại thê thảm đến như vậy, mãi đến hiện tại anh mới hoảng hốt ý thức được trong cõi u minh của thế giới này còn có loại vận mệnh mà anh không chống cự được, loại sợ hãi tuyệt vọng lạnh lẽo đến thấu xương trong đêm mưa gió hôm qua làm cho anh không thể nào quên được trong đời, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hám Sinh tỉnh dậy vào buổi sáng, màu trắng của tấm ga trải giường, màu trắng vách tường, ánh mắt cô thật trống trãi. Bên ngoài cửa sổ đang mở, có tiếng chim hót, một nhánh cây cành lá xanh um gần bậu cửa sổ đập vào mắt cô, đêm qua trời mưa cả đêm, khi trời sáng trời quang mây tạnh, sau cơn mưa ánh mặt trời vô cùng ấm áp tươi đẹp.

Một cái đầu đen sì vùi ở một bên chân của Hám Sinh, cô biết đó là Đông Dạ Huy, cơ thể vẫn còn đau, suy yếu thở dốc, cô yên lặng nhìn cái đầu kia, rất lâu sau đó cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc rũ xuống của anh. Hám Sinh không hiểu được tình cảm đối với anh là yêu hay là hận, không đau lòng anh, nhưng lại yêu anh, cô xen bàn tay vào mái tóc đen dày của anh, dùng sức siết thật mạnh, sau đó lại từ từ thả ra, nhẹ nhàng xoa xoa, nước mắt lăn xuống hốc mắt cô.

Một bàn tay vươn lên trên đầu kéo tay Hám Sinh xuống, vùi ở dưới mặt của mình, anh hôn vào bàn tay không hề có chút nhiệt độ, gặm gặm cắn cắn, in lại vài dấu răng, sau đó lại dùng tay xoa xoa chà xát, cuối cùng nước mắt nước mũi rơi lộp bộp trên đó, như một đứa trẻ tùy hứng, còn Hám Sinh lại giống như bà mẹ của anh, anh thương cô, bỏ rơi cô, cuối cùng lại muốn quay về với cô. Cô hận anh, oán anh, quay lưng lại với anh, nhưng cuối cùng vẫn muốn ôm anh vào lòng.

“Em bị sinh non phải không?” Hám Sinh yếu ớt hỏi Đông Dạ Huy.

Đông Dạ Huy vẫn đang vùi mặt mình trong lòng bàn tay cô, rất lâu sau đó, giọng buồn buồn: “Không phải.” Anh ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn hồng, hai tay run rẩy bỗng nhiên cúi người, hung hăng hôn lên môi Hám Sinh, Hám Sinh mở môi, dây dưa cùng anh.

Rất lâu sau, Đông Dạ Huy mới ngừng hôn, rung giọng trách: “Em bị thai ngoài tử cung, ống dẫn trứng bị vỡ, em suýt chút nữa chết rồi, em có biết hay không, em có biết hay không.”

Hám Sinh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mất mát, cô đang nghĩ: “Lại bị mất một đứa bé nữa.” Trước giờ cô không có duyên với con cái, tâm tình nói không nên lời.

Hám Sinh quay đầu lại, giật mình cau mày nói: “Anh sao lại già như vậy?” Trong mắt Hám Sinh, Đông Dạ Huy vẫn là gương mặt đó, tuy qua một buổi tối, vẻ mặt có chút tiều tụy, nhưng đuôi lông mày nơi khóe mắt hơi khác, dấu vết vất vả mơ hồ xuất hiện trên khuôn mặt.

Đông Dạ Huy không theo kịp dòng suy nghĩ của Hám Sinh, ngẩn người ra không biết trả lời như thế nào. Hám Sinh buồn bực nhấc tay nói: “Mau đi sửa soạn lại một chút, vệ sinh sạch sẽ rồi hãy quay lại.”

Đông Dạ Huy sững sờ nhìn Hám Sinh, lau mặt mình một cái nói: “Để chút nữa đi.”

Hám Sinh cau mày: “Anh sợ em sắp chết sao?”

Tâm tình Đông Dạ Huy vui vẻ nên đối xử với cô cũng vui vẻ, ôn hòa nói: “Em ngủ tiếp đi, em ngủ, anh sẽ đi sửa soạn lại.”

Hám Sinh mím khóe miệng nhìn anh chăm chú, Đông Dạ Huy để cho cô nhìn, dụ dỗ cô: “Không tức giận được không? Không nhìn thấy em làm anh sợ.”

Hám Sinh cuối cùng nghe lời nhắm mắt lại, bóng tối dần xâm chiếm ý thức cô, Đông Dạ Huy nắm tay cô không dám buông ra.