Hám Sinh

Chương 21



Hám Sinh trở lại ghế, im lặng đưa thuốc lá cho Diệp Chí không nói câu nào. Cô ngồi xuống bên cạnh, thấy trên bàn có rượu, cô vươn tay cầm lấy ly rượu uống liền hai ngụm. Dòng rượu đỏ tươi khi uống vào lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy một cơn bỏng rát chảy qua cổ họng xuống dạ dày, một lát sau lại cảm thấy thoả mãn. Hám Sinh cảm thấy đầu óc thoải mái hơn một chút, lại uống thêm mấy ly nữa. Diệp Chí và Sa Sa ngồi bên đều trố mắt ra nhìn cô, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Lúc Diệp Quyền tán gái ở dưới tầng đi lên cũng là lúc buổi đi chơi của bọn họ sắp kết thúc. Lúc này trên ghế tròn, Hám Sinh ôm Mông Bự, trên mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt có vẻ hoảng hốt sợ hãi, tuy nhiên dưới ánh sáng mờ ảo ở đây cũng không nhìn thấy rõ lắm.

Diệp Chí thấy Diệp Quyền đã quay lại liền bảo mọi người chuẩn bị về nhà. Lúc đi Diệp Chí cố ý kêu người trong công ty phái xe đến đón bọn họ, nhưng vào nội thành anh ta liền tìm cớ đuổi người tài xế đi.

Bốn người ra khỏi quán bar nhưng đứng lại trước cửa, Diệp Chí bảo anh ta đi lấy xe ở bãi đỗ xe, mới đi được vài bước lại quay đầu gọi Diệp Quyền: “Diệp Quyền, cậu đi cùng anh.” Diệp Quyền vốn rất nghe lời anh trai, không suy nghĩ nhiều mà đi về phía trước một cách vô thức. Đến lúc anh ta lên xe, lại thấy Sa Sa đang ôm Mông Bự đi ngay sau bọn họ, lúc này anh ta bỗng nhiên nhận thấy có gì đó rất lạ.

Diệp Chí từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, không hề có ý đi qua chỗ Hám Sinh đang đứng đợi mà lái thẳng ra đường cái. Diệp Quyền nhất thời không thể hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra. Anh ta vô thức quay đầu nhìn về phía cửa quán bar, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt Hám Sinh lúc này vẫn đang ngồi xổm ở đó, Hám Sinh mở cửa sau của xe rồi ngồi vào trong.

Diệp quyền quay đầu nhìn về phía trước, Diệp Chí không dám tin vào mắt mình, mở miệng nói: “Anh? Anh đang làm gì thế?”

Diệp Chí nhìn vẫn nhìn phần đường phía trước, đèn đường hai bên rọi vào trong xe, có thể nhìn rõ gương mặt bình tĩnh của anh ta.

Diệp Quyền bất chợt vươn tay đến cửa xe như một người điên, nhưng tay anh ta vừa chạm được đến cửa, một tiếng “tạch” vang lên, toàn bộ cửa xe đều bị khoá tự động.

Diệp Quyền nhìn Diệp Chí ngồi ở ghế lái, anh ta hét lên: “Diệp chí! Anh mở cửa khoá ngay lập tức cho em, ngay lập tức!”

Diệp Chí đánh tay lái, đỗ xe vào lề đường, anh ta quay lại nhìn Diệp Quyền, cất giọng lạnh lùng, hỏi: “Diệp Quyền, cậu say rồi đấy à?”

Diệp Quyền liều mạng siết chặt nắm đấm, ánh mắt như toé ra lửa: “Không hề.” Anh ta cực kỳ tức giận đáp lại.

“Được, anh hỏi cậu, tình cảm của cậu đối với Hám Sinh là gì?” Diệp Chí cất giọng nhẹ nhàng chậm rãi nói với Diệp Quyền: “Chỉ cần bây giờ cậu dám khẳng định với anh, tình cảm của cậu đối với Hám Sinh là muốn lấy cô ấy về nhà, cậu đủ tự tin rằng bản thân sẽ có thể sống yên ổn bên cô ấy. Chỉ cần giờ phút này cậu cho anh thấy sự tự tin với dũng khí của cậu, anh lập tức quay lại đón cô ấy trở về.”

Diệp Quyền không chuẩn bị trước liền bị Diệp Chí trấn áp, trong đầu anh ta ngập tràn cảm giác tức giận. Nhưng cho dù trong lúc này anh ta vẫn vô thức trốn tránh ánh mắt Diệp Chí, bởi anh ta thật sự không có đủ dũng khí. Nhiều lúc nhìn Hám Sinh, anh ta không kiềm chế được cảm giác đau lòng, trong cuộc đời của anh ta, Hám Sinh là người duy nhất có thể chạm đến phần con người trong anh ta. Nhưng tình cảm của anh ta dành cho Hám Sinh nếu gọi là tình yêu thì lại thiếu đi sự kích thích. Mà anh ta cũng cảm nhận được rằng, anh ta không thể nào chạm được đến trái tim của Hám Sinh.

Diệp Quyền bị Diệp Chí hỏi câu này khiến lòng anh ta càng trở nên hỗn loạn. Anh ta im lặng nhìn thẳng qua cửa kính xe trước mặt tự vấn lòng mình, Diệp Chí ngồi phía trước yên lặng chờ anh ta.

“Anh bán cô ấy cho tên họ Đông kia đúng không?” Một lát sau, Diệp Quyền quay đầu lại, ánh mắt anh ta lúc này vô cùng bình tĩnh, cất giọng chất vấn Diệp Chí.

Diệp Chí nhìn thẳng vào mắt Diệp Quyền: “Diệp Quyền, anh hi vọng cậu có thể nhận ra sớm hơn. Từ ngày hôm ấy, cái ngày mà Đông Dạ Huy đến nhà tìm Hám Sinh đã chứng minh rằng, từ trước đến nay giữa bọn họ không có khoảng cách để người khác có thể chen vào.” Anh ta nói ra hết những điều cần nói, không nói thêm câu nào lập tức xoay người, khởi động ô tô rồi lái đi.

Xe chậm rãi rời đi, nhanh chóng hoà vào dòng xe tập nập. Diệp Quyền ngồi trong xe quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lông mày nhíu chặt. Câu nói vừa rồi của Diệp Chí khiến lòng anh ta càng thêm rối bời. Sa Sa ngồi phía trước vẫn một mực im lặng không nói gì, bàn tay nhè nhè vỗ về cơ thể béo mập của Mông Bự, khoé miệng như ẩn hiện nụ cười cô đơn.

Còn Hám Sinh, sau khi cô lên xe mới nhận ra mình đã lên nhầm xe rồi. Nhưng cô nhìn thấy Đông Dạ Huy ngồi ở ghế lái thì lại không cảm thấy lo lắng. Thật ra cô đã uống quá nhiều rượu, ra khỏi quán bar lại gặp gió mùa nên càng buồn nôn. Lúc ấy cô vội vàng ngồi xổm xuống mong giảm bớt dược dịch vị dạ dày cuồn cuộn muốn đi lên, cho nên lúc ba người kia rời đi cô không hề để ý. Lúc cô thấy chiếc xe dừng lại trước mặt mình, cô liền nghĩ là xe của bọn Diệp Quyền, thế là trực tiếp mở cửa lên xe.

Cả người Hám Sinh mềm nhũn, chất cồn bắt đầu có tác dụng khiến dây thần kinh phản ứng của cô càng trở nên chậm chạp. Cô muốn cười nhưng không thể cười nổi, nhìn qua gương chiếu hậu nói với Đông Dạ Huy: “Dạ Huy, em có người đón rồi, anh cứ thả em xuống ven đường đi.”

Đông Dạ Huy mím môi, ngương mặt càng trở nên thâm trầm nghiêm túc, không nói tiếng nào chỉ nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, ánh mắt tối sầm lại, ẩn chứa cảm giác nguy hiểm.

Hám Sinh đợi lâu không thấy anh trả lời, cô bỗng nhiên hé môi nở một nụ cười, dường như cô hơi ngả người về phía sau, cất giọng chế giễu: “Dạ Huy, anh muốn dẫn em đi đâu thế?”

Cuối cùng lần này Đông Dạ Huy cũng phải trả lời cô: “Hám Sinh, anh muốn nói chuyện với em.”

Hám Sinh nghe thấy câu trả lời của anh, hơi nghiêng mình tựa đầu lên khung cửa ô tô, ánh mắt vô định nhìn những hình ảnh lần lượt xẹt qua. Cô nói một câu, dường như đang thì thầm, dùng âm lượng chỉ đủ để bản thân mình nghe được: “Anh muốn?” Nói xong, khoé miệng cô nhếch lên, nở nụ cười châm chọc, cô nhắm mắt lại, nếu không phải cô nói bắt chuyện, nếu không nói chuyện thì ngủ vậy.

Đông Dạ Huy đưa Hám Sinh đến một khách sạn năm sao trong thành phố Hạ Môn. Trong thời gian công tác ở Hạ Môn anh ta vẫn ở lại đây. Xe dừng trước cửa khách sạn, anh ra phía sau mở cửa xe cho Hám Sinh. Anh cẩn thận mở cửa xe Hám Sinh đang dựa đầu vào, cơ thể Hám Sinh cũng thuận theo cánh cửa ngả khỏi xe. Đông Dạ Huy vội vươn tay đỡ cô, đúng là cô đang ngủ thật.

Đông Dạ Huy cõng Hám Sinh đi thẳng vào bên trong, ngang qua đại sảnh rồi tiến vào thang máy, rất nhiều người dõi mắt trông theo bọn họ. Nếu là trước kia, anh tuyệt đối không làm loại chuyện này, anh cũng cảm thấy chuyện này quả thật quá gây sự chú ý, nhưng Hám Sinh trên lưng anh đầy mùi rượu.

Vào đến phòng Đông Dạ Huy cẩn thận đặt Hám Sinh lên giường. Hám Sinh vẫn giữ nguyên tư thế co quắp trên lưng anh rồi ngã xuống giường, cô nghiêng mình sang một bên, tóc mai trước trán che khuất đôi mắt, cô yên lặng ngủ, vẻ mặt rất bình thản. Đông Dạ Huy nhìn cô, trân trọng từng giây phút nhìn cô từ đầu đến chân.

Hám Sinh vẫn là Hám Sinh của ngày ấy, chỉ là trên người bớt mấy chục cân. Thời gian sáu năm, đủ để khiến tình cảm của Đông Dạ Huy thay đổi. Anh nhìn khuôn mặt bình yên của Hám Sinh lúc cô ngủ, bỗng nhiên anh cảm thấy tủi thân. Anh xoay người cởi giầy giúp Hám Sinh, sau đó ôm lấy cô rồi đặt đầu cô xuống gối. Sau đó anh tự cởi giầy của mình rồi nằm xuống bên cạnh cô, vươn cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Sau đó anh dúi đầu vào ngực Hám Sinh, cuối cùng khóc nấc lên thành tiếng.

Hám Sinh vẫn đang trong giấc mộng, bị tiếng khóc của anh khiến trong lòng trở nên khó chịu. Cô ngủ mà như đang tỉnh, trong đầu vẫn nhận ra được có người đang khóc. Nhưng cô cảm thấy rất khó chịu, trước ngực đẫm mồ hôi, cô không chịu nổi nữa bèn đưa tay đẩy người đang chôn đầu trong ngực mình mà khóc kia.

Đông Dạ Huy bị Hám Sinh đẩy liền dừng lại một chút, đợi khi Hám Sinh rút tay lại anh mới ngẩng đầu nhìn lên mặt cô. Thấy Hám Sinh vẫn nhắm mắt như trước, không hề có ý muốn tỉnh lại, hai má cô đỏ bừng vì rượu, đôi môi cũng đỏ lựng lên. Đông Dạ Huy bất chấp tất cả, không quan tâm đến hậu quả cúi xuống hôn cô một cách tàn bạo.

Hám Sinh đang ngủ cảm thấy đau liền tỉnh lại: “Cút!” Cô nhận ra mình đang trong hoàn cảnh nào, đưa tay vuốt lại mái tóc rối, phun ra một tiếng duy nhất trong cổ họng.

“Hám Sinh.” Cả người Đông Dạ Huy đè sát Hám Sinh, chăm chú nhìn cô, trong cổ họng khẽ gọi tên cô, giọng hơi khàn rồi lại vùi đầu xuống cần cổ cô.

Hám Sinh dồn sức co chân đá mạnh vào đũng quần Đông Dạ Huy, Đông Dạ Huy không phòng bị gì bị cô đá xuống giường. Nhưng chưa đầy một giây sau anh đã kịp leo lên giường, đôi mắt vằn đỏ nhìn kéo Hám Sinh đè lại dưới thân mình. Anh bắt đầu cởi áo T-shirt của cô, mặc cho cô chống cự cởi nốt áo lót, để hai bầu ngực cô hiện rõ ràng trước mắt. Anh cúi đầu ngậm một bên ngực cô, hung hăng liếm mút, một tay dùng sức nắn bóp bầu ngực còn lại. Anh căn bản mặc kệ Hám Sinh đang chống cự dưới thân mình, bởi vì lúc này anh chẳng còn biết gì nữa. Làn da trắng mịn của Hám Sinh lộ rõ toàn bộ trước mắt anh, khiến cho anh càng trở nên điên cuồng, trong cơ thể anh dấy lên dục vọng mạnh mẽ, khiến cho anh như bị thiêu đốt, chỉ có đi vào cơ thể Hám Sinh mới có thể giảm bớt được đau đớn. Đàn ông là loài động vật tràn đầy ham muốn dục vọng, một khi hành vi của bọn họ bị dục vọng chi phối, bọn họ sẽ chỉ nghĩ đến làm thế nào để có thể đi vào cơ thể phụ nữ, cũng như chỉ nghĩ đến làm sao được giải thoát, làm sao để có khoái cảm.

Hám Sinh cảm thấy cơ thể càng lúc càng đau đớn, mắt cô hoa dần, tinh thần cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng. Cô hận Đông Dạ Huy, bắt đầu dùng tay đánh lên cơ thể anh, cào cấu mặt anh, cả người dùng hết sức cô gắng vặn vẹo để chống cự, đầu cô vẫn bị đè chặt vào gối.

Đông Dạ Huy càng dùng thêm sức giữ chặt cơ thể cô, bây giờ anh mới chỉ hôn cô, một năm dài đằng đẵng kia khiến cho anh tuyệt vọng đến dường nào, đau khổ đến dường nào, lúc này đây chỉ có Hám Sinh mới có thể làm giảm bớt cơn đau của anh. Nhưng Hám Sinh lại không muốn, cho nên anh chỉ còn cách bắt ép cô.

Không biết hai người đang nghĩ gì, tay chân giằng co kịch liệt, nhưng chẳng ai nói dù chỉ một câu, chỉ có chân tay vẫn không ngừng dây dưa. Hám Sinh tức đến đỏ mắt, mặt cô trở nên hung dữ như con thú nhỏ bị bắt nạt, còn ánh mắt của Đông Dạ Huy lúc này cũng đã chẳng giống con người nữa.

Đông Dạ Huy cởi quần dài của Hám Sinh, cô rút tay dùng hết sức tát anh một cái. Đông Dạ Huy vẫn chẳng hề có ý định dừng lại, mặc cho cô đánh, sau đó xé rách quần lót của Hám Sinh. Anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một lần, ánh mắt vô cùng bi thương, Hám Sinh trợn tròn mắt nhìn anh, dồn sức tặng anh thêm một cái tát, móng tay cô sượt qua mặt anh vẽ ra mấy vết xước dài rớm máu. Đông Dạ Huy không né tránh, đôi mắt tràn ngập đau thương vẫn nhìn cô, tiếp nhận cái tát của cô. Sau đó anh đứng thẳng người dậy, đè chặt hai đùi Hám Sinh bắt đầu cởi quần của mình.

Đông Dạ Huy tháo thắt lưng, cởi quần ra, vật đàn ông xấu xí đang vươn thẳng lộ rõ ngay trước mắt Hám Sinh. Hám Sinh tức giận, sự nhục nhã này khiến cô thật sự muốn ngất đi cho rồi. Khoé mắt liếc thấy chiếc gạt tàn trên tủ đầu giường, cô không cần suy nghĩ, vươn tay chộp lấy rồi ném vào đầu Đông Dạ Huy.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Hám Sinh cảm nhận được tay bị đè chặt. Đông Dạ Huy ngẩng đầu nhìn cô, máu đỏ tươi chảy từ trên trán xuống khoé mắt, cuối cùng chảy dài một bên mặt anh. Đôi mắt anh đỏ sẫm, tràn ngập đau thương, hai tay đưa xuống mạnh mẽ tách hai chân Hám sinh ra, cúi người thì thào: “Tôi tưởng em đã chết.” Anh vừa khóc nức nở vừa hét lên, bất chấp tất cả mạnh mẽ đâm thẳng vào cô. Hám Sinh cảm nhận được cơn đau phía dưới, đành buông xuôi tất cả nhắm mắt lại.

Cả quá trình này Hám Sinh vô cùng đau đớn, anh ở bên trong cơ thể cô, mỗi lần ra vào đều khiến cô khổ sở như bị tra tấn. Cuối cùng phần ga dưới người cô ướt đẫm ấm nóng, cơn đau nhức càng lan tràn mạnh mẽ. Cô biết, cô đã chảy máu. Mà Đông Dạ Huy dường như cũng chẳng thoải mái hơn cô, anh vừa khóc vừa dùng sức mạnh mẽ đâm vào, đến cuối cùng giải phóng tất cả vào trong cô mới bật lên một tiếng khóc lớn. Cuối cùng anh đã đem rất cả sự tủi thân, lo lắng, tuyệt vọng lâu nay phát tiết hết lên người cô.

Sau đó Đông Dạ Huy ngất đi trên người Hám Sinh. Toàn thân Hám Sinh chỗ nào cũng có vết máu, nửa giường dưới của anh đẫm máu tươi, trông vô cùng đáng sợ.

Hám Sinh cảm thấy cơ thể cô không còn cảm giác, như người đã chết, ánh mắt cô đơn hướng ra ngoài cửa sổ. Cho đến lúc sắc trời sáng rõ cô mới đẩy người Đông Dạ Huy ra. Cô xuống giường, bình tĩnh mặc lại quần áo, trước lúc đi còn quay đầu lại nhìn căn phòng một lần cuối cùng. Ánh sáng xám trắng chiếu xuống, ga trải giường trắng tinh hơn một nửa đẫm máu tươi, Đông Dạ Huy quần áo xộc xệch nằm ở đó trông vô cùng khó coi. Tất cả trông vô cùng khủng khiếp đáng sợ, nhìn hoàn cảnh này Hám Sinh cảm thấy sinh mệnh của cô và Đông Dạ Huy như hai đường thẳng có cùng quỹ tích, cho dù cố gắng hết sức tách nhau ra, cuối cùng vẫn sẽ dây dưa với nhau, không thể nào tách rời được. Nhưng cũng không thể cắt rời hai đường thẳng ấy, cứng rắn chặt đứt sẽ khiến cả hai đường đều không còn tồn tại.

Tâm trạng Hám Sinh trở lên đau thương và rêu rã, cô không muốn nhìn nữa, quay người rời khỏi đó.