Hám Sinh

Chương 20



Hám Sinh đang ngủ trưa bị cơn ngứa ở gan bàn chân đánh thức. Cô mơ màng mở mắt nhìn, thấy Mông Bự đang liếm bàn chân cô.

Hám Sinh ôm Mông Bự đứng dậy, đưa mắt nhìn xung quanh. Mặt trời đã lặn về hướng tây, Diệp Quyền ngồi trên một chiếc ghế quay lưng về phía cô.

Diệp Quyền ngồi hướng ra sân, khuỷu tay tì trên lan can, bàn tay nâng cằm, mắt nhìn mông lung. Hám Sinh ôm Mông Bự, cô kéo một chiếc ghế dựa đi đến bên cạnh anh ta rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn xuống dưới sân, cất tiếng hỏi: “Chuyện gì thế?”

Diệp Quyền ngáp dài một cái rồi trả lời lạnh nhạt: “Thục nam thục nữ, củi khô lửa cháy.”

(Thục nam thục nữ: đàn ông và phụ nữ đã trưởng thành.)

Dưới tầng vang lên tiếng nói cười nho nhỏ, lại đứt quãng nên không thể nghe rõ, nhưng khiến người ta cảm thấy rất mờ ám. Hám Sinh ghé vào lan can nhìn xuống bên dưới. Trong phòng khách, Sa Sa xinh đẹp ngồi bên cạnh cửa sổ hướng ra sân đang mỉm cười, thái độ rất ngoan ngoãn. Cô ấy ngồi trên ghế trường kỷ, người hơi ngả về phía trước trông rất quyến rũ. Diệp Chí uể oải ngồi bên cạnh cô ấy, khuôn mặt lúc nào cũng giữ vẻ uy nghiêm mà giờ cũng lộ rõ nét cười. Bọn họ là tuấn nam mỹ nữ trưởng thành cả, cuối mắt đầu mày đều hiện rõ sự lôi cuốn. Khung cửa sổ hình vuông kia vô tình tạo thành một khung ảnh vô cùng thú vị.

“Haiz..” Hám Sinh thở dài, buồn bã nhắm mắt lại. Không biết tại sao lúc này cô lại thấy nụ cười trên mặt Diệp Chí dâm đãng như vậy. Cô cảm giác như thứ gì đó tan biến, bỗng nhiên cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa.

Buổi tối Sa Sa thuận theo ý mời của mọi người ở lại ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong không lâu cô ấy và Diệp Chí rủ nhau đi mất. Hám Sinh và Diệp Quyền hiểu ý nhau, không cần ai lên tiếng liền dắt Mông Bự đi dạo. Không có Diệp Chí đi cùng, Mông Bự lại bắt đầu dở tính xấu. Hám Sinh hết bắt ép đến dụ dỗ cũng chỉ khiến nó lê được hai bước, Diệp Quyền nhấc chân định đá nó, nó đã chạy vội mất, cuộc đi dạo của bọn họ lại trở nên vui vẻ náo nhiệt như trước đây.

Chạng váng tối ngày hôm sau, Sa Sa xinh đẹp, phong tình vạn chủng lại tới nhà. Mọi người trong nhà đều biết cô ấy đến làm gì, cũng chẳng coi cô ấy là người xa lạ gì cả. Sau bữa tối, Sa Sa nảy ra ý định muốn thử một đêm trong nội thành. Diệp Chí nói một câu thì đến quá nửa ý là ra lệnh: “Hai người đi cùng đi!” Sau đó đưa cả Diệp Quyền, Hám Sinh và Mông Bự đi theo hết.

Bốn người còn dẫn theo một chú chó, cả đoàn thong thả đi vào quán bar nào nhiệt nhất thành phố Hạ Môn, lúc này trời đã về đêm. Sa Sa dẫn đường đi qua đám người đông như trẩy hội. Lúc bọn họ đi vào nhạc còn chưa lên, vậy mà những chiếc ghế dài trong bar đã chật kín người ngồi.

Hám Sinh và bọn họ đặt chỗ ngồi ở tầng hai, đối diện với vũ đài nên tầm nhìn rất tốt. Từ lúc ra từ, đây là lần đầu tiên Hám Sinh đến những nơi thế này, mọi thứ đối với cô đều vô cùng mới lạ. So với quán Karaoke nhiều năm trước cô đến, phong cách giải trí trong những quán bar đã thay đổi rất nhiều.

Diệp Chí, Diệp Quyền và Sa Sa đều đã quen với những nơi thế này. Bọn họ ngồi vào ghế uống chút rượu, ăn đồ nhắm một cách tự nhiên. Ngược lại với bọn họ, Hám Sinh ngồi ôm Mông Bự đang nhìn đông ngó tây, ánh mắt đầy vẻ tò mò, khuôn mặt ngoan ngoãn giống như thú cưng.

Mông Bự nhìn khung cảnh hoàn toàn mới lạ trước mặt, nó cũng tò mò không khác gì chủ nhân của mình. Chỉ là nó vẫn sợ Diệp Chí nên không dám ra oai mà thôi. Nó ngồi trong lòng Hám Sinh, đôi mắt ti hí nhìn xung quanh, cố gắng mở mắt thật to.

Bốn người vừa ngồi xuống ghế đã chia làm hai bên. Sa Sa và Diệp Chí ngồi vào một chỗ, hai người dường như muốn dính vào nhau, nhưng vẫn để lại một khoảng cách ở giữa lại càng tăng thêm phần mờ ám. Bọn họ thấp giọng thì thầm nói gì đó, trông như có gian tình vậy. Hám Sinh và Diệp Quyền ngồi cách họ một khoảng, ăn trái cây trên đĩa, tạo thành một thế giới riêng, vờ như không nhìn thấy những điều trước mắt. Mông Bự trượt xuống khỏi người Hám Sinh, cái mông bự của nó để lại một chút nước tiểu trên một phần ghế. Đây là bản năng của động vận để thông báo với tất cả đây là lãnh thổ của nó. Bốn người văn minh ngồi đó, ai nấy đều vờ như không hề phát hiện ra chuyện này. Thật ra bọn họ ai cũng đang nghĩ rằng, người phục vụ mà nhìn thấy nhất định sẽ sợ chết khiếp.

Tiết mục đầu tiên cũng bắt đầu, Hám Sinh và Diệp Quyền lập tức kéo ghế lô đến sát lan can, hai người ghé đầu qua lan can, làm bộ dáng như tù binh bị treo cổ để nhìn được xuống bên dưới. Tầm nhìn quả thực rất tốt, nhưng hai người phía sau lại bị bọn họ che mất, nhưng dù sao thì hai người kia cũng đâu có đến đây để xem biểu diễn.

Hám Sinh ghé vào lan can, nhìn xuống người đàn ông ăn mặc như hacker đang biểu diễn màn mưa laser. Xung quanh tối đen như mực, chỉ có những chùm sáng bắn thẳng từ trung tâm của sân khấu, người đàn ông điều khiển những tia laser biến hoá đủ loại hình dạng. Trông như phim khoa học viễn tưởng, cảm giác rất đẹp mắt, Hám Sinh quay đầu nhìn Diệp Quyền: “Người đó giỏi quá!”

Diệp Quyền phiêu mắt nhìn xuống phía dưới, mũi hừ một cái tỏ ý khinh thường, nói: “Có thể giỏi bằng anh ư?” Hám Sinh quyết định không thèm nhìn anh ta nữa.

Tiết mục mở màn kết thúc, đèn xung quanh lại bật sáng. Người MC trên sân khấu nói vài câu hài hước chọc cười mọi người, sau đó mời một nam ca sĩ lên sân khấu. Theo như giới thiệu thì nam ca sĩ này từng tham gia một cuộc thì ca hát gì đó, đã đạt được giải thưởng gì đó. Người vừa bước lên mặc bộ trang phục đại hán của Mông Cổ, vừa lên đài liền cất cao giọng hát, khiến lỗ tai Hám Sinh chấn động.

Đối với tiết mục này Hám Sinh không có hứng thú, cô quay đầu tìm Diệp Quyền lại phát hiện bên cạnh không có ai. Cô ôm cổ họng gọi với xuống bên dưới, quả nhiên thấy Diệp Quyền đang cười vui vẻ ở một bàn ngay gần sân khấu, một đám phụ nữ ngồi vây quanh anh ta. Thật không hiểu anh ta chen vào trong đó bằng cách nào, rõ là cô mới chỉ quay đi có chớp mắt. Hám Sinh bỗng nhiên cảm thấy cô đơn, cô quay người ngồi xuống ghế. Tiếng hát phía sau đinh tai nhức óc, khiến cô càng cảm thấy lẻ loi.

Ở bên Diệp Chí và Sa Sa vẫn là không khí mờ ám như cũ. Hám Sinh vươn tay ôm Mông Bự vào trong lòng, gục cằm trên đầu nó, buồn bã ỉu xìu nhìn xuống dưới sân khấu. Diệp Chí ngẩng đầu nhìn cô một lát sau đó quay đi, không nói gì.

Một lát sau, Diệp Chí lại nhìn về phía Hám Sinh rồi bất chợt mở miệng nói: “Hám Sinh, đi mua hộ tôi một bao thuốc lá được không? Là loại Thất Tinh, bao màu trắng, ở đây không bán loại này, cửa hàng tiện lợi bên kia đường chắc là có đấy.”

“Được.” Hám Sinh đáp lời rồi đứng dậy, cô nghi ngờ Diệp Chí muốn đẩy cô đi chỗ khác. Dù sao cô cũng cảm thấy mệt mỏi, cô ôm Mông Bự đặt xuống đất rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Hám Sinh ra khỏi cửa quán bar mua thuốc lá, đi chậm chạp, lúc quay lại cũng chậm chạp. Cô cảm thấy mình rất biết ý, cho hai người kia không gian ở riêng.

Hám Sinh cầm bao thuốc chán nản ngồi xổm ở vỉa hè gần quán bar, bên cạnh cô có một thùng rác. Cô nhìn dòng xe đến xe đi đến ngẩn người, cứ như vậy một lúc lâu. Bỗng nhiên cô cảm thấy mùi tanh bốc lên, nhìn xung quanh mới nhận ra có một thùng rác ngay gần mình, mùi rác thối lại bốc lên một lần nữa, đám ruồi nhặng “ong ong” bay đầy trời. Hám Sinh suýt nữa té ngã, cô đứng lên, đưa tay che mũi, ngượng ngùng trở về quán bar.

Ở cửa vào quán bar có một hành lang chạy dài, vách tường phá ra thứ ánh sáng hồng hồng mờ ảo, không biết họ trang trí bằng thứ gì. Bên trong vang lên tiếng nhạc càng khiến nơi này trở nên tịch mịch. Ở một lối rẽ giữa hành lang, một bóng người cao gầy đứng ở đó, đưa mắt nhìn chăm chú vào người Hám Sinh, Hám Sinh lê bước chậm rãi lướt qua trước mặt anh.

Ngũ quan của Đông Dạ Huy trở nên mờ ảo hơn dưới ngọn đèn mờ: “Hám Sinh.” Anh cất tiếng gọi tên cô, vẻ mặt chăm chú, giọng nói chân thành.

Hám Sinh cúi đầu xoa xoa hai bên thái dương. Trong ký ức của cô, Đông Dạ Huy chưa từng gọi tên cô chân thành như vậy. Trước kia không cần biết cô làm bao nhiêu chuyện vì anh, ngay cả lúc cô mới ra tù một năm trước, trong khoảng thời gian bọn họ dây dưa ngắn ngủi ấy, anh cũng chưa từng thật lòng đối diện cô, cho dù chỉ là một giây. Nhưng chính một lần gọi tên, cái giọng điệu ấy, Hám Sinh có thể cảm nhận được sự chân thành của Đông Dạ Huy. Cô vừa mệt mỏi vừa hoảng sợ, không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì.

Hám Sinh lùi lại, dựa vào vách tường đối diện với chỗ Đông Dạ Huy, đứng cách anh nửa hành lang, cô nói: “Xin chào, Dạ Huy, thật khéo quá.” Từ hôm ở khu tắm nước nóng gặp Đông Dạ Huy về sau, Hám Sinh luôn có dự cảm: trong tương lai cô và Đông Dạ Huy sẽ tiếp tục dây dưa với nhau. Loại dự cảm này khiến cô vô cùng mệt mỏi, nhưng cô không muốn trốn tránh ý nghĩ của chính bản thân, cô thật sự không hiểu nổi tâm trạng của mình nữa.

Nụ cười của Đông Dạ Huy bắt đầu trở nên yếu ớt: “Đúng là trùng hợp. Anh đang tiếp khách ở đây, vừa rồi đúng lúc thấy em đang ở trên hành lang.”

“Ừm.” Hám Sinh không quan tâm, đáp lại.

Hai người im lặng một lát, Hám Sinh dựa vào vách tường ngửa đầu nhìn thẳng mặt Đông Dạ Huy, ánh mắt phẳng lặng phảng phất chút đờ đẫn khổ sở. Đông Dạ Huy nhìn ra sự khổ sở không hề che giấu trong mắt cô, những câu nói đã nghĩ sẵn bỗng trở nên rối loạn.

Hám Sinh thấy anh không nói câu nào, cô chậm rãi đứng thẳng người, nói: “Thế này vậy, chắc anh cũng còn có việc, không quấy rầy anh nữa, em đi trước.”

Hám Sinh đi về phía trước, dường như lúc đi ngang qua anh cô chỉ muốn đi thật nhanh. Đông Dạ Huy vươn tay giữ cánh tay cô, không ngoài dự đoán của Hám Sinh, cô quay đầu mỉm cười với anh: “Sao vậy? Còn chuyện gì sao?”

Khuôn mặt Đông Dạ Huy lúc này trở nên nghiêm túc, cất giọng trầm khàn: “Hám Sinh, hãy cho anh trở về đi.”

Nụ cười trên gương mặt Hám Sinh tắt dần, cô bình tĩnh nhìn Đông Dạ Huy: “Dạ Huy, anh muốn trở về nơi nào?” Giọng nói cô thản nhiên, nhưng chỉ có mình cô mới biết tâm trạng mình đang khó chịu đến mức nào.

Đông Dạ Huy đưa tay kia lên gần mặt Hám Sinh, anh muốn chạm vào gương mặt cô. Trong lòng anh đang rất đau khổ, anh muốn ôm Hám Sinh vào lòng, anh muốn giữ lấy cô, muốn nói cho cô biết anh đau lòng thế nào. Chỉ có ôm cô vào lòng thật chặt mới có thể giảm bớt đau đớn. Thế nhưng Hám Sinh lại nghiêng mặt sang một bên, cánh tay của anh buông xuống giữa khoảng không: “Hám Sinh, để anh trở về bên cạnh em đi, anh thực sự rất khó chịu.” Đông Dạ Huy biết Hám Sinh cảm nhận được sự đau khổ của anh, anh khó chịu tới mức dường như muốn quay người đè chặt trái tim đang nhảy sai quy luật kia.

Hám Sinh giãy khỏi tay Đông Dạ Huy, tay kia với vào túi áo của anh lấy ra một chiếc bật lửa. Sau đó cô quay trở lại vách tường ban nãy cô vừa dựa vào, cúi đầu xé vỏ bao thuốc lá trong tay, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Động tác và tư thế hút thuốc của cô rất thành thạo, từng làn khói mỏng màu lam nhạt lượn lờ vương vất rồi tản ra trước mặt cô. Một lúc lâu sau đó, Hám Sinh cất giọng vừa chậm rãi, lại vô cùng nhẹ: “Dạ Huy, trong năm năm em ngồi tù anh đã làm gì?” Đông Dạ Huy như bị sét đánh trúng, đứng đơ ra tại chỗ.

Hám Sinh cúi người lấy một điếu thuốc nữa, cho nên cô không thể nhìn thấy một bóng người đang run mãnh liệt ở kia. Không ai biết được rằng khi cô mở miệng nói ra những lời này, cơ thể anh như có cơn lốc tạo thành từ băng tuyết và lửa cháy, dần dần lan trên đồng cỏ. Cơn lốc đi tới đâu, máu, da thịt, xương cốt của anh đều chấn động rồi lập tức đóng băng cứng ngắc. Anh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh mái bị kết thành băng. Âm thanh kia quấn quýt bên tai anh, kích thích trái tim anh, một cơn rét lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu anh.

Hám Sinh ném điếu thuốc đã cháy hơn nửa trong tay xuống đất, chậm rãi đi qua người Đông Dạ huy. Lần này Đông Dạ Huy không có dũng khí đưa tay giữ cô lại nữa. Vốn dĩ trong hai người bọn họ chẳng ai muốn lục lại chuyện cũ dù chỉ một chút. Cho nên ngày hôm nay Hám Sinh tuỳ tiện nói một câu trước mặt Đông Dạ Huy, đã có thể khiến anh chột dạ.

Hám Sinh đi về phía trước, cô đã lạnh đến mức không chịu nổi, hai hàm răng run lập cập va đập vào nhau. Cảm xúc của cô lúc này vô cùng mãnh liệt. Rõ ràng bọn họ không còn liên quan đến nhau, nhưng tại sao cứ phải tiếp tục dây dưa không dứt? Tại sao bản thân cô lúc này lại cảm thấy khó chịu như vậy, Hám Sinh nghĩ thôi cũng đủ sợ hãi.