Hải Thượng Phồn Hoa

Quyển 3 - Chương 13



Đỗ HiểuTô mơ một giấc mơ thật dài, cô mơ gặp Thiệu Chấn Vinh, anh đã quay về. Nhưng cômệt đến mức không nói được lời nào, yếu ớt đến mức không thở được, có lẽ nướclàm cô ngạt thở. Cô không thể cử động, mệt quá, gân cốt cơ hồ cũng rã rời. Cômuốn nói với anh rằng cô rất nhớ anh, mọi người đều nói anh chết rồi, nhưng côkhông tin, không bao giờ tin. Cô nhớ anh, nhớ đến mức trái tim như thắt lại,nếu anh biết, nhất định anh sẽ quay về. Anh bảo cô đợi, thế nên cô vẫn đợi,ngoan ngoãn đợi, nhưng anh lại không về.

Bây giờanh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi.

Côkhông khóc, vì cô có rất nhiều điều muốn kể cho anh nghe. Ví dụ như, cô yêuanh, cả đời này cả kiếp này, đến kiếp sau cô vẫn sẽ yêu anh; ví dụ như cô nhớanh, cô rất ngoan, cô đi gặp bác sĩ tâm lý đúng giờ, cô uống thuốc đúng giờ,chỉ là không thể không mơ thấy anh.

Nhưngbóng dáng anh càng lúc càng mờ nhạt, chỉ khoảnh khắc sau đó đã biến mất. Cô đưatay ra một cách bất lực, cố tìm cách níu lại, có lẽ chỉ là vạt áo, cô nắm chặtkhông buông nhưng có người đang tìm cách gỡ cánh tay cô ra, cô lo lắng vô cùngnhưng vẫn không buông. Cô biết rằng chỉ cần buông tay anh sẽ đi mất, hoặc cô sẽtỉnh lại, sẽ không mơ thấy anh nữa. Đó là Chấn Vinh, là Thiệu Chấn Vinh của cô,có chết cô cũng không buông, cô thà chết chứ không bao giờ buông tay.

Lôi VũTranh hơi chau mày, nhìn mấy ngón tay đang níu chặt góc áo mình, gầy gò như quetrúc, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó níu chặt áo anh, có chết cũngkhông buông. Không cần biết anh cố gắng thế nào nhưng ngón tay cô siết đếntrắng bệch, vẫn không buông.

Anhchợt nghĩ nếu mình đưa cô ấy đến bệnh viện thì quả là một sai lầm, chi bằng bỏmặc cô bị nước dìm chết. Anh chẳng nên quản nhiều chuyện đến vậy. Nhưng cô vẫnnắm chặt áo anh, làm thế nào cũng không buông. Môi cô tái trắng, hai má đỏ rực.Cô đang sốt cao, bình nước truyền đã được một nửa mà vẫn chưa hạ sốt. Bác sĩđến mấy lần, y tá cũng đến đo nhiệt độ, lần nào cũng trên 39 độ…

Cứ sốtnhư vậy, có khi nào sẽ ảnh hưởng đến đầu óc…. Dù sao cô cũng chẳng khác gì mộtkẻ điên. Anh đã nghĩ rất nhiều cách để gỡ tay cô ra nhưng cô siết quá chặt,ngón tay lại nóng như lửa dốt, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được. Anh gầnnhư nghĩ đến việc cắt bỏ góc áo mình để thoát khỏi người phụ nữ đáng ghét này.Thử một lần nữa gỡ ngón tay cô ra, anh cúi xuống, ở khoảng cách gần hơn anh đãnghe được cô đang nói gì.

Cô nói:“Chấn Vinh….”

Thì racô vẫn đang gọi tên Chấn Vinh.

Trôngbộ dạng cô lúc này thật xấu, hai gò má nhô cao, tóc dính bết trên mặt càngkhiến cô gầy hơn. Hai mắt trũng xuống, lông mi dài ướt, thì ra cô vẫn đangkhóc. Chiếc gối đầu bị ướt một mảng lớn. Khuôn mặt cô nhăn lại, cả người cuộntròn như con tôm. Cô đang khóc nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, chỉlà dòng nước mắt lăn dài trên má rồi rơi xuống gối.

Trướcđây cô rất đẹp, anh còn nhớ đôi mắt to động lòng người ấy. Tối đó anh thấy côtrong bãi đậu xe của quán rượu, khi đó cô đang gục đầu trên xe anh, bộ dạng sayrượu rất nực cười, sống chết ôm lấy kính chiếu hậu, cho rằng đây là taxi, cònanh đang giành xe với cô. Anh kéo cô ra, còn cô đột nhiên ngẩng đầu lên hônanh.

Nụ hônngọt ngào, mang theo cả mủi rượu. Hôm đó có lẽ anh cũng say, nhưng chính anh đãđưa cô về.

Suốtquảng đường đi, cô không hề nói lời nào. Lúc đồng hồ đeo tay của anh vướng vàotóc cô, có lẽ vì quá đau nên cô mới khẽ kêu một tiếng. Thấy thế anh liền tháođồng hồ ra rồi tiếp tục hôn cô. Cô không phản ứng, cơ thể căng cứng hiện vẻlúng túng ngây ngô, điều đó nằm ngoài sự tưởng tượng của anh, vì đây là lần đầutiên của cô. Khi anh tỉnh lại, cô đã biến mất giống như nàng công chúa lọ lemmặc váy dệt bằng vàng khiến mọi người kinh ngạc ngưỡng mộ, nhưng khi tiếngchuông báo mười hai giờ vang lên lại biến mất.

Nhưngcuối cùng họ vẫn nhận ra nhau, anh nhận ra cô, cô cũng nhận ra anh, không cógiày thủy tinh. Anh hờ hững nhìn cô. Người phụ nữ này, thật sự định làm gì?

Phảnứng của cô không nằm ngoài dự liệu của anh, cô nói dối, cô đeo bám Thiệu ChấnVinh, thậm chí còn hùng hồn tranh luận.

Nhưngbây giờ Chấn Vinh không còn nữa, nghĩ đến đó, anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Côvẫn níu chặt áo anh, khóe mắt lưng tròng. Mặc dù sốt cao nhưng nói mơ cũng vẫngọi tên Chấn Vinh.

Có lẽ,cô thật lòng với Chấn Vinh.

Tài xếvẫn đứng đợi ngoài phòng theo dõi, nhưng anh không sao đi được bởi vì cô vẫnđang nắm chặt góc áo như đứa trẻ sơ sinh níu lấy mẹ, như người sắp chết đuốiníu lấy tấm gỗ duy nhất. Anh muốn bỏ đi, nhưng nể mặt Chấn Vinh, vì Chấn Vinhluôn lo lắng không nỡ rời bỏ cô. Nghĩ đến Chấn Vinh khiến nơi nào đó trong sâuthẳm trái tim anh bắt đầu thắt lại.

Đó làngười em trai mà anh yêu thương nhất, là người thân thiết nhất của anh.

Cơn sốthạ dần, lúc y tá đến rút kim truyền nước thì cô tỉnh lại. Nhìn thấy hình bóngquen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cô gần như kinh ngạc kêu lên, nhưng sau đónhận ra đó không phải Chấn Vinh, không phải Thiệu Chấn Vinh của cô.

Tay côvẫn đang nắm áo anh, vội vàng buông ra, bộ dạng giống như một đứa trẻ vừa làmsai điều gì.

Lặng lẽbuông tay, góc áo sơ mi của anh đã nhăn nheo, cũng chẳng biết cô đã níu nó baolâu rồi.

“Cảmơn”, giọng cô khàn đặc, miệng đắng ngắt, sau khi sốt cao đầu lưỡi tê cứng, nóichuyện cũng không được lưu loát.

Anhkhông nói gì, quay người bước đi mất hút.

Cô ốmhơn một tuần, hằng ngày đều phải truyền dịch nên không có cách nào bám theo anhđược nữa. Khi hết sốt, bác sĩ vẫn giữ cô lại bệnh viện thêm hai ngày nữa.

Lúc đưacô vào viện, anh đã nộp một ngàn tệ tiền viện phí. Hôm nay truyền dịch xong, côliền đến tòa cao ốc của Vũ Thiên, chờ trả tiền cho anh.

Mãi đếnhơn sáu giờ tối mới thấy xe anh chạy ra, cô đưa tay ra muốn chặn nhưng bảo vệđã vội chạy lại kéo cô sang một bên, để cô chỉ còn biết thẫn thờ nhìn xe anhchạy mất.

Cô đếnbiệt thự của anh chờ một tiếng đồng hồ, không thấy xe anh, có lẽ anh đã về khucăn hộ. Ở thành phố này anh có mấy chỗ ở khác nhau, cô ngày ngày theo sau anhnên biết hết.

Cô muốntrả lại tiền cho anh nhưng chưa có cơ hội tiếp cận, cũng chẳng có cơ hội nhìnthấy. Không còn cách nào khác, cô đành cho tiền vào phong bì gửi chuyển phátnhanh đến Vũ Thiên.

Cô biếtanh vốn không để tâm đến một ngàn tệ đó, nhưng cô vẫn nên trả lại. Cô cũngbiết, hôm đó anh vì nể mặt Chấn Vinh nên mới đưa cô đến bệnh viện. Sống mũi caycay, dù Chấn Vinh không còn nữa nhưng cuộc sống của cô vẫn chỉ có mình anh.Chấn Vinh là niềm an ủi lớn nhất đời cô, chỉ vì cô không có phúc phận nên khônggiữ anh ở lại trần gian được.

Trờiđất rộng lớn nhưng Thiệu Chấn Vinh của cô đã không còn nữa.

Đỗ HiểuTô không ngờ phong bì một ngàn tệ kia được trả lại nguyên vẹn, chữ ký của ngườigửi rất đẹp, là tên một người phụ nữ, “Thiệu Uyển Đình”, thư ký của Lôi VũTranh.

Đỗ HiểuTô lật qua lật lại phong bì mấy lần, sau cùng mở ra. Bên trong không chỉ có mộtngàn tệ, mà còn có cả một chiếc chìa khóa.

Mócchìa khóa là một cái thẻ rất đẹp, bên trên có in logo của Vũ Thiên, mặt sau códòng chữ “Khu cao ốc hạng nhất chào đón bạn” và số hiệu nhà.

Khi ấy,mọi suy nghĩ Đỗ Hiểu Tô cơ hồ như biến mất. Từ khi Thiệu Chấn Vinh ra đi, côvẫn hay thẫn thờ như thế. Bác sĩ nói vì cô có tâm lý chạy trốn hiện thực nênmới xuất hiện tình trạng này.

Nhưngđúng là không uổng công, mong chờ lâu như vậy cuối cùng cũng có được chiếc chìakhóa này, dường như cô vẫn cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Giống như bình thườngcô vẫn hay mơ gặp Chấn Vinh, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện đó là mơ, còn lầnnày hoàn toàn không phải là mơ.

Tan cacô không đi taxi mà bắt xe điện ngầm đến khu cao ốc hạng nhất. Khu nhà đã cómấy những dọn đến. Hoàng hôn mùa hạ, ánh nắng mông lung mờ ảo. Trong khu cao ốccó rất nhiều cây mới trồng và bãi cỏ, máy tưới nước tự động phun ra những tianước trong như ngọc.

Đèntrong hành lang cũng sáng lên theo từng bước chân. Thực ra trời vẫn còn sáng,có thể nhìn thấy ráng chiều tim tím qua khe hở của những tòa cao ốc xung quanh.Cô tìm thấy cánh cửa đó, lấy chìa khóa cửa, ánh sáng trong phòng tỏa rạng.

Cô bướcvào căn nhà, nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy nó, nhớ lại trước đây có vô số lầncùng Thiệu Chấn Vinh dự định sẽ trang trí thế nào.

Bứctường lớn nhất trong phòng khách được trát rất phẳng, cô nhớ lại, Chấn Vinhtừng đề nghị, họ sẽ tự tay trang trí bức tường này. Hình mẫu cũng đã tìm rồi,đó là công cô chạy vào thư viện ngồi liền mấy ngày, cuối cùng tìm được hìnhtrang trí hoa mẫu đơn trên một chiếc bình sứ đời Tống, hoa văn phức tạp, chắcchắn sẽ khó vẽ, nhưng lúc ấy cô không thấy vậy, hứng khởi mang đi khoe với anh.

Cănphòng trống vắng, cô đứng trước bức tường đó hồi lâu, bốn bề yên tĩnh. Nhà đốidiện bật đèn, có cả tiếng ti vi văng vẳng, còn ở đây cô chỉ có một mình.

Côquỳ xuống bên cạnh bức tường, trán dựa vào mặt tường xi măng lạnh băng, cảmgiác lạnh lẽo tràn ngập nhưng cô không khóc.

Cuốicùng, cô chậm rãi nói thật nhỏ: “Thiệu Chấn Vinh, em lấy được chìa khóa rồi”.

Đây lànhà của họ nên cô nhất định sẽ trang trí theo đúng dự định ban đầu. Khi dọnđến, cô sẽ treo một tấm rèm, sau đó nhìn ánh mặt trời chiếu lên sàn, tạo thànhnhững hoa văn nho nhỏ. Cô sẽ sơn trắng bức tường phòng đọc sách, sau đó đặt kệsách, đợi khi đổi thành phòng cho con sẽ dùng giấy dán tường màu sắc ôn hòa.

Nhà củacô và Thiệu Chấn Vinh...

Cô sẽsống tiếp, bởi vì anh vẫn luôn ở bên cô.

Cô sẽcố gắng bắt đầu lại từ đầu, như anh chưa từng rời xa, như anh mãi mãi ở bên cô.

Cô quaylại công ty làm việc, dù sao thì công việc sẽ không cho cô nghỉ ngơi. Cô vẫnphải liên lạc với Tân Thịnh, nên việc gặp Lâm Hướng Viễn là không thể tránhkhỏi, nhưng cũng chỉ nói chuyện công việc.

Bất ngờmột ngày nọ, cô gặp Lâm Hướng Viễn trên hành lang, cô vốn chỉ định chào mộttiếng rồi đi, nhưng anh ta đột nhiên lại hỏi: “Chẳng phải dạo trước em nói muốntìm nhà sao, tìm được chưa? Vừa may bạn anh phải ra nước ngoài, đang tìm ngườithuê nhà, em có muốn đến xem không?”.

Cách nói của anh tự nhiên thân thiết như nói chuyệnvới bạn bè cũ. Căn nhà cô đang ở sắp đến kỳ hạn, chủ nhà nói phải lấy lại đểsửa chữa nên đúng là cô đang tìm nhà. Không biết Lâm Hướng Viễn sao lại biếtchuyện này, nhưng cô vẫn nói: “Không cần đâu cảm ơn Lâm tổng”.

LâmHướng Viễn bất giác thở dài: “Hiểu Tô, em đừng khách sáo như vậy, anh cũng chỉmuốn giúp em, không có ý gì khác”. Cô biết, nhưng không muốn trong cuộc sốngcủa mình có bất cứ điều gì liên hệ với anh nữa, cô ngẩng đầu lên thấy đồngnghiệp đang nhìn về phía này, vội vàng nói: “Đồng nghiệp đang tìm tôi, tôi phảiđi đây”.

Đỗ HiểuTô không ngờ thái độ của Lâm Hướng Viễn đối với việc này lại nghiêm túc nhưthế. Mấy ngày sau lại gọi điện cho cô: “Em có muốn xem nhà không? Bạn anh vộiđi, cũng coi như em giúp người ta. Tiền thuê sẽ thương lượng, quan trọng là tìmđược người đáng tin, ở đó trông nhà thôi”.

Dù gìcũng là phó tổng giám đốc của công ty phía đối tác, Đỗ Hiểu Tô cảm thấy nếu cứtừ chối thì cũng không hay lắm, nên đành ghi lại số điện thoại của chủ nhà,đồng ý đi xem thử. Cuối tuần, Trâu Tư Kỳ cũng đi cùng cô.

Địa điểm khá hợplý, rất gần công tycô, chỉ cần đi ba trạmxe điện. Cách bài trí ngăn nắp, chủ nhà phải ra nước ngoài gấp, nên giáthuê cũng khá rẻ Trâu Tư Kỳ trông thấy bèn động lòng,cảm thấy chỗ này quá tốt,không nói nhiều liền quyết định thay cô, lập tức giaotiền đặt cọc. Hai ngày nghỉ cuối tuần dọn nhà, đồ đạc của Hiểu Tô không nhiều,Trâu Tư Kỳ tìm giúp cô một chiếc xe, đimột chuyến là đủ.

Haingười mệt mỏi ngồí trên sofa nhìn đống đồ đạc bừa bãi trên sàn nhà, chẳng muốnđộng tay động chân dọn dẹp.

Trâu TưKỳ nói: “Cái gì cũng tốt chỉ có điều đồ trong nhà hơi nam tính, ngày mai đổirèm cửa khác và thay thảm nữa là xong”.

Đỗ HiểuTô mệt mỏi: “không quan tâm nữa, chờ sửa sang xong nhà là tớ dọn đi”.

Trâu TưKỳ cẩn thận dò hỏi: “Có cần tìm công ty thiếtkế không?”.

Đỗ HiểuTô cười: “Tớ nhờ mấy đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế vẽ thử, nhìn qua cũngchẳng bằng tự mình thiếtkế”.

“Quênmất cậu làm nghề này.”

“Thậtra cũng khác nhau mà, bài trí trong nhà và thiết kế kết cấu nhà là hai chuyệnkhác nhau”, giọng của ĐỗHiểu Tô rất bình tĩnh, “Hơn nữa tớ đã bàn vớiChấn Vinh rồi, trước đây bọn tớ đã bàn xong nên trang trí thế nào”.

Cô nóivô cùng thản nhiên, Trâu Tư Kỳ lại không dám chen vào, Đỗ Hiểu Tô bật cười:“Xem như dọn xong rồi, tối nay muốn ăn gì, bắt cậu làm khổ sai một ngày, tớ mờicơm”.

“Đượclắm”, Trâu Tư Kỳ cố ý thả lỏng, “Tớ đói rồi, không ăn không được”.

Đỗ HiểuTô đá hộp giấy trên sàn vào góc tường, đồng ý: “Được! Ăn bò bíp tết, tớ cũngđói rồi, chúng ta tìm cái gì ngon ngon ăn”.

Tối đóhai người ăn xong lại quay về dọn dẹp tiếp, đến nửa đêm mới xong.

Trâu TưKỳ xuống tiệm tạp hóa bên dưới mua cổ vịt, Đỗ Hiểu Tô mua mấy lon bia, haingười vừa nhai cổ vịt vừa uống bia, mỗi người một lon, cuối cùng cũng ngà ngàsay.

Trâu TưKỳ nói: “Hiểu Tô, cậu phải sống tốt, nếu không bọn tớ nhìn thấy cũng khôngthoải mái”.

Đỗ HiểuTô cười hì hì, giúp cô bạn mở lon bia: “Cậu yên tâm tớ vẫn đang sống tốt đấythôi”, cô ngẩng đầu, trong phòng chỉ bật một chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờmờ phản chiếu trong đôi mắt cô, “Tư Kỳ, cậu không cần khuyên tớ, tớ không buồnthật mà, tớ rất khỏe, đợi một thời gian nữa nhà mới sửa sang xong, tớ mời cậuđi ăn, ở nhà mới, tớ và Chấn Vinh...vẫn định sẽ mời cậu ăn một bữa...” giọng cônhỏ dần, “Tư Kỳ, cậu đừng khuyên tớ, tớ chịu không được, cậu đừng nói gì cả.Cậu phải để tớ thích ứng dần dần, có thể cả đời này cũng không thế nữa, nhưng chodù là gạt tớ...cũng đừng nhắc đến nữa...cứ cho là...cho là tớ tự lừa dối mìnhcũng được...tớ thật sự...cứ như vậy...”.

Giọng cô nhỏ dần, sau cùng im bặt. Trâu Tư Kỳ khôngdám nói gì, chỉ sợ vừa mở miệng chính mình lại khóc trước.