Hai Lão Yêu Quái

Chương 7



Edit: Tiểu Mộc

—————————————————

Hai lão yêu cùng động phàm tâm, quyết định thành hôn.

Không phụ, không mẫu, không bà mối.

Tạ Trường An không mang mũ phượng, không khăn đỏ, chỉ thấy hai vị tân lang tuấn tú, lễ phục hoa mỹ cùng nhau đi lên lễ đường vái thiên địa.

Không cầu vinh hoa phú quý, không cầu quan cao gia tước, chỉ cầu từ nay về sau tương thân tương ái, bạc đầu đến già.

Lại nói, thực ra ban đầu Phó Vọng Chi muốn tổ chức một đại lễ cho Tạ Trường An. Người ta thập lý hồng trang hắn sẽ là bách lý hồng trang, người ta năm rương sính lễ hắn muốn năm mươi rương, người ta trăm người đón dâu hắn sẽ là ngàn người.

Thế nhưng khi nghĩ tới Tạ Trường An là người từ nơi không có tập tục kết hôn đến, hắn sợ gây áp lực cho y nên đành thuận theo không làm nữa.

Ngày thành thân, Trúc Diệp Thanh hảo hạng được mang lên bàn, lúc này hai vị công tử áo đỏ mới nhớ ra trong nhà không có thức ăn, thế là liền mời một vị trù tử (đầu bếp) đến. Vị trù tử này cũng là vị khách duy nhất trong hôn lễ của hai người. Trù tử rất hăng hái, ngay từ món đầu tên đã trổ tài món sở trường của mình – cá chép chua ngọt. (úi không lẽ ông mai bị thịt rồi =)))

Đêm động phòng, Phó Vọng Chi lật qua lật lại Tạ Trường An làm tới đủ mới thôi, cuối cùng thừa dịp Tạ Trường An mệt mỏi ngủ mất, hắn mang vòng ngọc da rắn lên cổ tay y, nhưng không ngờ Tạ Trường An lại ngủ không say, bất giác mở mắt ra nhìn thấy vòng tay liền trợn trừng muốn rớt cả hai tròng mắt.

Như thế, hai người chung sống với nhau, ban đêm tuyên dâm, ban ngày đi ngủ, mãi cho đến ba ngày sau, Tạ Trường An mới suy nghĩ đến một chuyện.

Y đã tiện tay biến đá thành vàng nhưng Phó Vọng Chi không ngốc, nếu hắn nổi lên nghi tâm thì phải làm sao đây?

Tạ Trường An ôm đầu, nhíu chặt lông mày, thần sắc nghiêm túc sa vào lo lắng trầm trọng.

Phó Vọng Chi vừa tỉnh dậy liền thấy Tạ Trường An bắt chéo chân ngồi trên giao y ở gốc hoa lê, cái đầu tròn nhỏ lanh lợi không biết lại đang suy tư điều gì.

Phó Vọng Chi vừa định đi đến thể hiện một chút săn sóc của tướng công thì đột nhiên cảm giác trong phòng có gì đó bất thường. Trên xà nhà, khói đen xoay tròn, lúc ẩn lúc hiện, càng lúc càng có xu thế tích tụ càng nhiều, vài nhánh Diên Vĩ trồng trong phòng đều bị rũ héo đến mức tàn lụi.

Yêu khí quá nặng.

Phó Vọng Chi không phát ra tiếng động, đáy lòng chợt nguội lạnh, hắn vẫn nghĩ bản thân mình che dấu rất giỏi nhưng không ngờ… thế là Phó Vọng Chi cũng ngồi xuống, vuốt ve tay vịn bằng ngà voi, lâm vào trầm tư.

Hai người không ai nói điều gì, cũng không ai chú ý đến đối phương, chỉ yên lặng ngồi đối nhau, cả hai đều có tâm sự, cùng niệm yêu nhân chi tình an ổn linh khí.

Tạ Trường An muốn kiếm tiền nhưng y không biết chữ, cũng không biết làm gì, không muốn vào triều làm quan, cũng không muốn vùng vẫy đao kiếm khắp thiên hạ, chỉ thích phố thị ồn ào.

Ỷ vào tài ăn nói của mình, Tạ Trường An chạy đến quái đàm ở núi hai ngày nhưng mọi người chỉ nghe và chế nhạo y mà không lấy được đồng nào. Y lại chạy đi làm chân sai vặt ở tửu lâu nhưng vì lỡ ăn vụng người ta hai con gà, tính tình thì ngạo mạn, không chịu lễ độ tiếp đãi khách nên cũng bị đuổi đi.

Cuối cùng Phó Vọng Chi đành phải lấy hết tiền thừa còn sót lại mở một dược phòng, hai người quyết tâm hái thuốc để kiếm ăn.

Từ nay về nhau, hai người không còn là những công tử nhà giàu vô công rỗi nghề mà trở thành những lang trung bần cùng, túi tiền lúc nào cũng rỗng tuếch.