Hái Hồng

Chương 26



Hai người đàn ông đối mắt vài giây, dáng vẻ tràn đầy địch ý.

Đẩu Bái thu tay, ném bông cải trở về trong giỏ đồ ăn.

Chu Hồng Hồng kinh ngạc nghiêng đầu, Trình Ý xuất hiện rất đột ngột, khiến cho cô không hề chuẩn bị tư tưởng, "Anh... Sao lại đến đây?"

Trình Ý quay đầu nhìn cô, môi nhếch lên cười, nhưng ánh mắt vẫn lành lạnh, "Vợ nhớ anh không, anh đã tới rồi."

Nhưng lời nói này lại làm cho Chu Hồng Hồng chột dạ.

Đẩu Bái che dấu biểu tình, ý vị thâm trường nhìn về phía cô. Hắn lưu ý đến cái xưng hô kia, bây giờ nghĩ lại, là hắn sơ sẩy, không dự đoán được cô đã đính hôn.

Chu Hồng Hồng cũng không để ý đến Đẩu Bái ở bên này, cô nhìn bộ dạng Trình Ý cũng biết tâm tình hắn đang không tốt, sợ hắn ồn ào ở đây, cô liền đứng dậy chậm rãi hỏi, "Anh ăn sáng không?"

Trình Ý khóe mắt thoáng nhìn Đẩu Bái vẫn đang nhìn cô, hắn túm lấy tay Chu Hồng Hồng, động tác rất thô lỗ, giọng nói lại dịu dàng. "Trời còn chưa sáng anh đã phải dậy rồi, chạy lại đây ăn bữa sáng của vợ."

Lúc này, Đẩu Bái lại nói, "Chị họ, bạn trai của chị hả?"

Tay Chu Hồng Hồng bị Trình Ý lôi kéo rất đau, lại không muốn cùng hắn lôi kéo tại đây, chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu với Đẩu Bái.

Vì thế, lực đạo của Trình Ý càng nặng.

Cô suýt chút nữa là kêu đau, thấy ánh mắt của hắn đành yếu thế trước. Nếu có lựa chọn, cô không muốn để cho người khác nhìn thấy hình thức cô và Trình Ý ở chung.

Trình Ý không hề giảm bớt chút sức nào trên tay, hờ hững cười giữ chặt vai của cô đi tới phòng bếp, "Anh muốn ăn cháo."

Cô gật đầu đáp, âm thầm nghĩ cách vùng thoát khỏi tay hắn. Cô rất đau.

Hắn cũng không để cô thoát khỏi, ngược lại nắm thành mười ngón tay đan nhau. Đốt ngón tay của hắn gắt gao kẹp chặt của cô, cứng rắn kéo cô đi vào phòng bếp.

Hắn hoàn toàn không nhìn Đẩu Bái.

Nhưng mà Chu Hồng Hồng biết, Trình Ý đang phát cáu.

Quả nhiên, hắn vừa vào đến phòng bếp liền đẩy cô về phía bồn rửa tay, cô không cẩn thận vấp một cái, thiếu chút nữa đụng vào cái nồi trên bệ. Mọi thứ còn chưa dừng lại, hắn đã nghiêng người đè lên.

Trình Ý bắt lấy hông của cô, kéo cô vào trong ngực, cúi đầu, như gió giật mưa rào ép xuống môi của cô. Răng nanh của hắn cắn cánh môi của cô, đầu lưỡi nặng nề mà quét qua mỗi góc trong miệng cô, thậm chí còn chọc xuống chỗ sâu trong yết hầu của cô.

Chu Hồng Hồng khó chịu trước sự kích thích của hắn, ô ô kháng cự.

Hắn một tay tiến vào trong áo của cô, tàn nhẫn dùng lực cầm lấy đôi núi đầy đặn của cô, xoa nắn thành các loại hình dạng.

Cô đau đến muốn tránh khỏi hắn.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không lưu tình, dùng sức như muốn bóp mạnh khối thịt trong tay kia.

Chu Hồng Hồng lúc này đã rơi nước mắt, bộ ngực vừa tê vừa đau. Trình Ý bình thường tuy rằng đa số thời điểm là thô lỗ, nhưng đều chú ý đến cảm thụ của cô, loại trừng phạt thế này đã ít lại càng ít.

Đối với hắn kỹ xảo tán tỉnh đều vô dụng, có chăng chính là mãnh liệt nguyên thủy nhất thôi.

Cô giãy dụa, hắn giam cầm.

Chu Hồng Hồng thấy Trình Ý càng ngày càng làm càn, vô cùng hoảng sợ. Phòng bếp chưa đóng cửa, Đẩu Bái đang ở bên ngoài, cậu cả cũng ở trên lầu, Trình Ý làm sao dám?

Cô gấp đến độ đẩy hắn ra, nhưng vô ích. Cô càng phản kháng, hắn càng gắng sức, cô cảm thấy ngực mình như muốn nát rồi.

Chu Hồng Hồng thật sự chịu không nổi, cuối cùng chịu thua.

Đúng lúc đó hắn lại rời khỏi môi của cô, cũng buông lỏng tay trên da thịt cô, hai ngón tay kẹp đỉnh nhọn của cô, sau đó nhìn chằm chằm bộ dáng cô không tình nguyện, trầm giọng nói: "Tên mặt trắng kia là cô kéo đến đây hả?"

Cô vội lắc đầu, "Cậu ấy là bạn học của Lưu Nhất Trác, tạm thời ở đây vài ngày."

Hắn chăm chú nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên lại dùng lực bóp xoa ngực của cô, hơi thở như dã thú phun lên trên mặt của cô, "Vợ, anh muốn làm em."

Chu Hồng Hồng chờ cơn đau đớn trên ngực đi qua, hổn hển hít thở, "Anh có chuyện gì thì nói cho xong đã, biết không..."

Hắn vén quần áo của cô lên, cắn lên khối tuyết trắng một ngụm, "Cho tôi làm."

"Trình Ý..."

Hắn hơi có vẻ không kiên nhẫn, ngắt lời cô, "Có làm hay không?"

Chu Hồng Hồng kinh ngạc nhìn hắn.

Cô muốn cùng hắn nói chuyện đàng hoàng, nhưng hắn sẽ chỉ dùng chuyện ở trên giường trị cô. Trước mặt cô hắn lúc nào cũng có bộ dạng bất mãn cầm thú như vậy.

Cô sợ Trình Ý thật sự muốn làm ở phòng bếp, đang muốn mở miệng nói, lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Đẩu Bái "Chị họ".

Chu Hồng Hồng ý thức được sự việc, nhất thời xấu hổ không chịu nổi, không biết vừa rồi động tĩnh bên này bị Đẩu Bái nghe được bao nhiêu.

Trình Ý cũng không đợi cô trả lời giọng nói bên ngoài, âm trầm nói: "Trả lời tôi."

"Chúng ta trở về phòng rồi nói." Đây là chuyện cá nhân giữa Trình Ý và cô, cô thật không muốn công khai ồn ào.

Trình Ý nghe vậy, mặt vẫn lạnh lung như cũ, nhưng mà sau khi nhéo ngực của cô, liền buông cô ra, thuận tay sửa sang lại áo cho cô. Vốn ban đầu hắn cũng không phải muốn ăn điểm tâm gì cả, vì thế kéo cô ra phòng bếp.

Thật xấu hổ, Đẩu Bái lại dựa vào bức tường cách phòng bếp không xa, mặt không thay đổi nhìn hai người bọn họ đi ra.

Chu Hồng Hồng trong lúc nhất thời trên mặt nóng hừng hực.Chuyện của mình bị phát hiện nhưng Trình Ý lại tỏ vẻ không sao cả, còn cô lại không thể mặt dày như thế.

Ánh mắt của Đẩu Bái dao động trên mặt của Chu Hồng Hồng, nước mắt của cô vẫn chưa khô, môi lại rách da, quần áo nhiều nếp nhăn. Cho dù cậu ta không chính mắt thấy, cũng có thể đoán được vừa rồi Trình Ý kéo cô vào làm cái gì.

Cậu ta liếc mắt một cái về phía Trình Ý.

Trình Ý nở một nụ cười lạnh, khiêu khích cậu ta, lại vươn tay bắt lấy Chu Hồng Hồng, lôi cô gần đến bên cạnh mình.

Chu Hồng Hồng cúi đầu, càng từ chối lại càng bị nắm chặt.

Không khí giữa ba người trầm mặc mà rất quỷ dị.

Cô đang muốn mở miệng giảm bớt ngột ngạt, vừa hay cậu cả xuống lầu.

Từ sau khi Trình Ý chỉ điểm qua kỹ xảo mạt chược cho cậu cả, cậu liền đối với Trình Ý đặc biệt thân thiết. Nhìn thấy ba người đứng ở cửa phòng bếp, cậu cả liền kéo hắn ra lớn giọng hô, "Cháu rể, cháu đã đến rồi a!"

Trình Ý cùng cậu cả hàn huyên vài câu, sau đó liền lấy cớ có việc, lôi kéo Chu Hồng Hồng lên lầu.

Đẩu Bái luôn đứng ở đằng kia nhìn bóng lưng Chu Hồng Hồng, cho đến khi không thấy nữa.

Cậu cả hơi tò mò vì sao Đẩu Bái chạy tới phòng bếp, nhưng không hỏi.

Đẩu Bái gật đầu ra hiệu với cậu cả xong liền trở về bàn vẽ, nhưng mà nhìn bức tranh này, hắn không làm sao tìm thấy cảm hứng vừa rồi.

Trước đó hắn có đoán Chu Hồng Hồng chắc cũng có bạn trai, không ngờ tới là, cô lại có chồng, diện mạo còn tương đối xuất chúng.

Tâm tư của Đẩu Bái đối với Chu Hồng Hồng chính là nguồn gốc của đàn ông tà ác, cảm thấy thú vị. Ban đầu thấy cô, chỉ cảm thấy cô diện mạo cũng được, nếu như có thể có một đoạn tình duyên ngắn ngủi, hắn không ngại cô đã có đối tượng hay chưa, cho nên hắn mới chờ cơ hội làm quen với cô.

Vốn dĩ, Đẩu Bái chỉ nghĩ, nếu như có thể chơi qua đường là tốt nhất. Nếu thật sự bắt không được, cũng không sao, đơn giản chỉ là một lần khiêu chiến mà thôi.

Nhưng mà, vừa mới rồi nhìn cô dựa vào người đàn ông kia, trong lòng Đẩu Bái lại không thoải mái.

Chu Hồng Hồng bình thường không có bộ dáng nhu nhược như vậy. Người đàn ông kia vừa xuất hiện, cô lại vẫn nhân nhượng, từ trong phòng bếp đi ra lại thảm như thế. Cô chắc chắn không biết, bộ dáng đáng thương ủy khuất như vậy, sẽ chỉ làm cho đàn ông càng thêm muốn chà đạp mà thôi.

----

Trình Ý đóng cửa phòng, đẩy Chu Hồng Hồng lên trên giường, đi thẳng vào vấn đề.

Chu Hồng Hồng bởi vì vừa bị bệnh, có chút yếu ớt, ngã xuống giường ngay lập tức không dậy được.

Hắn đi đến ức hiếp xé rách quần áo của cô.

Chu Hồng Hồng không còn lo lắng bị người bắt gặp nữa, vì thế lại bắt đầu phản kháng, thử cùng hắn nói chuyện chính, "Trình Ý, tôi có lời muốn nói với anh."

"Chờ làm xong thì nói." Hắn không chịu để ý, trực tiếp vùi vào hai vú của cô, nặng nề mà cắn cắn, lưu lại một chuỗi dấu vết trên đó. "Vợ, em không muốn anh sao? Hả?"

Cô dứt khoát tránh ra ngoài. "Ngày hôm qua... Tin nhắn là tôi nói thật."

Lời này vừa nói ra, Trình Ý ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Chu Hồng Hồng che ngực, dời tầm mắt.

Cô biết hắn sẽ tức giận, nhưng mà hai người bọn họ mỗi lần có mâu thuẫn, hắn đều không giải thích, chỉ biết chơi đùa cô. Điều này làm cho cô cảm giác mình trong mắt của hắn, chỉ là công cụ tiết dục. Chỉ cần hắn muốn, hắn liền làm, mặc kệ ý nguyện của cô.

Trước kia hắn cùng Thời Tiệp Nghệ đi xem phim, sẽ hỏi ý của Thời Tiệp Nghệ, nếu Thời Tiệp Nghệ kiên trì muốn xem cái gì, hắn đều thỏa hiệp. Nhưng mà hắn và cô đi xem phim, lại chỉ chọn thứ mà hắn thích xem.

Chu Hồng Hồng trước đây, cảm thấy cái gì cũng có thể nhịn. Bây giờ nghĩ lại, vấn đề giữa hai người bọn họ đâu chỉ là Thời Tiệp Nghệ, bản thân Trình Ý có lẽ cũng không coi cô là bạn gái mà đối đãi. Hắn rõ ràng có thể làm bạn trai của Thời Tiệp Nghệ tốt như vậy, vì sao đến lượt cô, cũng chỉ còn lại có tính dục.

Trình Ý hung hăng nâng cằm của cô lên, giọng nói rét buốt như sấm. "Chu Hồng Hồng, có lá gan lặp lại lần nữa. Đem cái tin nhắn kia, chính miệng nói với tôi một lần."

Sắc mặt của hắn tối tăm thật đáng sợ, trên tay dùng sức như muốn bóp nát cằm của cô.

Chu Hồng Hồng đau đến mức vỡ cả cằm, lại đánh không lại hắn. "Tôi đau quá..."

"Đau? Còn cho cô càng đau hơn." Nói xong tay kia của hắn thì lại mạnh mẽ túm ngực của cô.

Cô đau hô ra tiếng."Anh là tên khốn kiếp!"

Phiến tuyết trắng của cô chi chít dấu tay cùng dấu răng của hắn, Trình Ý nhìn từng vết hồng kia, lại cảm thấy như còn chưa đủ. Ngực là của cô, nhưng cả người cô đều là của hắn, hắn phải đắp lên cho cô.

Hắn tiến về phía trước cắn môi của cô, dùng răng nanh mà cắn, cắn đến mức khiến cho vết xước da đã liền lại chảy máu. Hắn muốn cô đau.

Chu Hồng Hồng liều mạng tránh né, nhưng tránh thế nào cũng không đấu lại khí lực của hắn, "Anh buông tôi ra, bằng không tôi sẽ kêu cậu cả."

Hắn cười nhạt, động tác càng ngày càng tàn nhẫn, "Tùy cô, coi như làm cho cậu cả cô nhìn một lần miễn phí đông cung sống."

Hắn kéo áo, nâng mông của cô lên, ý đồ muốn kéo quần của cô.

"Anh không thể lắng nghe tôi nói sao?"

"Cô cứ nói của cô, tôi làm của tôi." Theo nơi cỏ thơm kia thể hiện rõ, trong mắt của hắn là một mảnh dục vọng. Nói vĩnh viễn không sảng khoái bằng làm.

Chu Hồng Hồng khóc, dùng móng tay cào bờ vai của hắn, "Trình Ý, tôi muốn chia tay với anh!"

Trình Ý âm u cười, chậm rãi cởi dây lưng xuống, "Chu Hồng Hồng, cô đúng là thiếu dạy dỗ.”