Hải Đường Nương Tử

Chương 46: Cố thủ



Tây Uyển và Hoa Triêu từ khi đánh xong trận Hoài Thành, ba năm qua, đều rất yên ổn, cũng không tiếp tục tái khởi. Ngược lại là Tây Uyển quốc, xảy ra mấy lần nội loạn, bất quá cũng rất nhanh liền bị trấn áp .

Kim Sinh sau khi từ chiến trường Hoài Thành trở về, rất được Đại tướng quân Nhậm Thu tín nhiệm, đem hắn tiến cử cho hoàng đế Tây Uyển, ở trong mấy lần dẹp loạn Kim Sinh biểu hiện vô cùng anh dũng, nhiều lần lập chiến công, tuy hắn là một thợ rèn, nhưng hoàng đế Tây Uyển lại đối với hắn có chút thưởng thức, phong hắn làm "Nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh vệ", tương đương với một phó tướng.

Kim Sinh được thăng quan, nghĩ đến đầu tiên chính là mẫu thân và muội tử trong nhà, hắn rời nhà lâu như vậy, nương Kim Sinh trông mong hắn trở về đến cổ cũng sắp dài ra. người trong thôn Phúc Duyên, nghe nói Kim Sinh được phong làm quan, cũng nịnh nọt nương Kim Sinh tốt số, có một nhi tử có tiền đồ nư vậy.

Nương Kim Sinh nhớ tới năm đó mang theo Hải Đường đi tới chỗ bà mù sờ cốt, bà mù kia không phải đã từng nói qua, Kim Sinh nhà bọn họ là người có cốt làm quan, mà Hải Đường thì có vận vượng phu. Nghĩ tới Hải Đường, nương Kim Sinh vừa mới nhếch miệng cười không khỏi thu liễm vài phần, trong lòng có chút không biết tư vị.

Lúc trước, bà và Kim Sinh tình cảm mẫu tử thật thân thiết, đứa con trai này đối với bà vừa cung kính lại hiếu thuận, thế nhưng từ khi bà vứt bỏ Hải Đường, Hải Đường mất tích về sau, Kim Sinh tuy vẫn tôn kính bà, nhưng tình cảm mẫu tử không thể so với trước kia.

Chiến sự chấm dứt, Kim Sinh không cần đi về quân doanh, liền trở về nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Hắn vẫn như lúc trước, thời điểm rảnh rỗi sẽ giúp trong nhà đem một vài cái nồi ,cái cày tu sửa một phen, Tiểu Phúc Nhi đã lâu không gặp Kim Sinh , liền luôn quấn quít lấy hắn, có đôi khi Tiểu Phúc Nhi không hiểu chuyện, sẽ mở miệng nhắc tới Hải Đường, hướng Kim Sinh hỏi: "Tẩu tử vì sao không về với đại ca? Tẩu tử đi đâu vậy?"

Nương Kim Sinh đã dặn đi dặn lại không thể ở trước mặt Kim Sinh nhắc tới Hải Đường , vội vàng đi qua giả vờ ở trên mông Kim Phúc đánh hai cái, đem nàng đuổi qua một bên.

"Kim Sinh , con cũng về mấy ngày rồi. Đúng rồi, nghe nói Hoàng Thượng... Hắn phong con làm quan rồi hả?"

"Dạ."

"Là... Là quan gì?" Nương Kim Sinh kỳ thật đã sớm nghe Toàn Nhị nói qua, lúc này thật sự không có gì để nói, muốn nói thêm với con trai vài lời.

"Chỉ là một nhất đẳng kỵ binh dũng mãnh vệ, Hoàng Thượng ban thưởng một căn nhà, con định ngày mai sẽ đưa nương và Phúc nhi qua đó ở." Kim Sinh cúi đầu một bên rèn sắt, một bên cùng mẫu thân nói chuyện.

Nương Kim Sinh cười nói: "Hoàng Thượng lại còn ban thưởng nhà, vậy nhất định phải mở mang tầm mắt a."

Căn nhà này ở trên trấn Khê Thủy, Kim Sinh nghĩ mẫu thân vất vả cả đời, đem huynh muội bọn họ một tay nuôi lớn, rất không dễ dàng, hôm nay hắn đã có tiền đồ, đương nhiên phải để cho mẫu thân hưởng phúc

Trong nhà còn có vài nha hoàn, mấy đầy tớ, còn có một quản sự, đều đứng ở cửa ra vào cung kính mà chờ bọn họ.

Thấy Kim Sinh mang theo mẫu thân và tiểu muội đến, đều xếp thành một hàng đứng ở trước cửa, cúi đầu hô: "Lão phu nhân khỏe, Đô Thống Đại Nhân khỏe, tiểu thư khỏe."

Nương Kim Sinh bị bọn họ gọi, lập tức sửng sờ một chút, chợt cười rộ lên nói: "Bọn họ... Bọn họ vừa gọi ta cái gì... ?"

"Là Lão phu nhân." Kim Phúc lôi kéo ống tay áo mẫu thân, "Bọn họ còn gọi con là tiểu thư đấy!"

Kim Sinh dẫn mẫu thân và Phúc nhi đi dạo quanh nhà một vòng, cái nhà này lớn gấp mấy lần căn nhà trước kia của bọn họ, không chỉ như thế, còn có mấy cái sân nhỏ, thư phòng, phòng ngủ, đầy đủ mọi thứ, nương Kim Sinh đi tới chỗ nào sau lưng đều có phục thị nha hoàn đi theo.

"Ở đây thật tốt!" nương Kim Sinh khen.

"Nương cảm thấy tốt thì dời qua đây đi, về sau có người hầu hạ, cũng thoải mái hơn. Dù sao thôn Phúc Duyên đến trấn Khê Thủy cũng gần, con sẽ thường xuyên tới thăm hai người."

"Cái gì?" Nương Kim Sinh lập tức đứng lên hỏi, "Vậy con không cùng chúng ta ở đây sao?"

Kim Sinh nhìn xunh quan căn phòng: "Con vẫn thích ở trong thôn phúc Duyên, sống ở chỗ này cảm thấy toàn thân có chút không được tự nhiên."

Mặt nương Kim Sinh nặng nề, có chút áy náy mà hỏi thăm: "Con à, có phải con vẫn trách mẫu thân không? Thật ra...thật ra lúc trước chuyện của Hải Đường, cũng là mẫu thân nhất thời bị quỷ ám nên mới làm như vậy, nếu có thể quay ngược thời gian, ta định sẽ không bỏ rơi nó."

Nhắc tới Hải Đường, Kim Sinh liền nhớ tới phong thư hòa ly, trong lòng như ngàn vạn cây kim đâm. Ba năm nay, hắn mang binh đi dẹp loạn, một mực ở bên ngoài chém giết, chính hắn cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, hay là vì trên chiến trường , cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần liều chết hắn mới có thể ức chế cái loại đau đớn mất đi thê tử này.

Nàng rốt cuộc là quyết tâm thế nào, mới có thể viết xuống bốn chữ cưới thê tử khác?

"Nương, chuyện Hải Đường đã qua, ngài là mẫu thân của con, sao con có thể trách nương đây."

"Vậy... đã nhiều năm như vậy rồi, con có muốn cưới một người khác làm thê tử không? Kim gia chúng ta phải có người nối dõi tông đường." Nương Kim Sinh thấy sắc mặt nhi tử càng ngày càng khó coi, tiếng nói cũng không khỏi dần dần nhỏ hơn.

"Nương, con đã từng nói qua, con sẽ không lấy người khác, nương cứ việc yên tâm, Kim gia sẽ không tuyệt hậu đâu!"

Hai năm trước, hắn từng vụng trộm đi Hoa Triêu, thế nhưng thăm dò được tin Lăng Mạn đã chết, về phần chết như thế nào, không có ai biết.

Lúc ấy Kim Sinh chợt nghe tin ái thê chết, trong lòng như muốn nổ tung ra, hắn không tin, hắn không tin Hải Đường đã chết, màn đêm buông xuống hắn liền lẻn vào phủ Lăng Sùng.

Trong phủ có linh vị, phía trên có khắc tên Lăng Mạn. Nhưng Niệm Sinh đâu? Cho dù Hải Đường mất, Niệm Sinh cũng phải ở trong phủ tướng quân chứ.

Ba đêm liên tiếp hắn đều đi phủ tướng quân, thẳng đến một buổi tối nghe trộm được Lăng Sùng và Dung Tú Thần nói chuyện mới biết được, hóa ra Hải Đường chưa chết, mà là mang theo Tiểu Niệm Sinh rời khỏi Hoa Triêu.

Nàng đã không còn là thánh nữ nữa, nàng đã cùng Hoa Triêu quốc không có bất cứ quan hệ nào. Phong thư hoa ly trước kia có lẽ cũng không còn tác dụng, nhưng vì sao nàng không trở về? Nàng nên biết, ở trong thôn Phúc Duyên, còn có một người luôn chờ đợi nàng!

Còn có Niệm Sinh, con của hắn, chẳng lẽ nàng thật sự nhẫn tâm như vậy, cũng không chịu để cho hắn gặp mặt một lần sao?

Hải Đường, rốt cuộc nàng đang ở đâu?

Nương Kim Sinh và Phúc nhi sau khi đến trấn Khê Thủy sống, căn nhà ở trong thôn Phúc Duyên thoáng cái trở nên vắng vẻ. Một mình Kim Sinh ở, rất yên tĩnh, thế nhưng cũng rất cô tịch, đây là điều hắn chưa bao giờ cảm nhận qua. Hắn chấp nhất ở lại chỗ này, ở lại nơi bọn họ đã từng sống những ngày hạnh phúc, dương như là vì bảo vệ thứ gì đó, lại phảng phất nhưng đang đợi cái gì.

"Kim Sinh đại ca." Ngoài cửa một âm thanh nũng nịu truyền đến.

Kim Sinh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, thấy nàng tiến vào cũng không khỏi sửng sờ một chút: "Hương Mai, sao cô lại tới đây?"

Hương Mai mặc một thân quần áo trắng thuần khiết, từ lúc nàng bị Đồng lão gia vứt bỏ, liền một mực ở lại trong nhà. Lúc trước trong thôn bên cạnh truyền tin đồn nàng và Kim Sinh, mặc dù không phải là thật sự, nhưng nàng rốt cuộc là một thiếp thất nhà người ta, cũng không có người đến đề cập chuyện cưới sinh. Nương Hương Mai nghĩ tới chuyện này, tránh không được đấm ngực dậm chân một trận.

Hôm nay Kim Sinh trở về rồi, lại nghe nói nương tử Hải Đường nhà hắn đã sớm thất lạc vài năm, sống chết chưa biết, Hương Mai biết rõ lúc trước trong lòng Kim Sinh thích mình, hôm nay nàng lại thấy Kim Sinh đã làm quan, nhìn như thế nào đều nếu so với lúc trước thuận mắt hơn, mà ngay cả tướng mạo cũng anh tuấn thêm vài phần.

Hôm nay nàng nghe nói nương Kim Sinh và Kim Phúc đã chuyển đến trấn Khê Thủy, nên cố ý sang đây xem Kim Sinh . Hương Mai đi vào phòng, bên trong đồ đạc lộn xộn một đống, có thứ phải vứt bỏ, có thứ phải thu dọn lại, Kim Sinh dù sao cũng là một nam nhân, thu dọn phòng một việc tinh tế, Hương Mai liền vén tay áo lên đi qua muốn giúp một tay.

Kim Sinh ngăn nàng lại: "Những chuyện này tự ta làm là được, Hương Mai, cô nên về đi."

"Kim Sinh ca, ta chỉ muốn giúp huynh, vậy huynh ở đây thu dọn, ta... Ta đi ra ngoài giúp huynh cho ăn..." Hương Mai không khỏi giải thích, đi ra sân bên cạnh, mở cửa chuồng gà đổ chút ít lúa cho gà ăn.

Kim Sinh thấy ngăn nàng không nổi, cũng đành phải cho phép nàng đi.

Thời điểm Hương Mai cho gà ăn, cảm giác có chút không đúng, hình như có một đôi mắt đang nhìn nàng. Thế nhưng nàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, vẫn không thấy ai.

Những đàn gà này đã sớm thay đổi một bầy, không có nghịch ngợm gây sự như lúc trước, Hương Mai cho ăn chỉ chốc lát chúng đã ăn no, đều trở lại chuồng gà ở đi ngủ.

"Đa tạ cô Hương Mai." Kim Sinh ở bên trong cũng thu dọn không sai biệt lắm, đi ra rửa tay.

"Kim Sinh ca..." Hương Mai đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, "Ta cảm giác bên cạnh... Có người..." Nàng là nữ tử, có chút nhát gan, sợ có kẻ không có ý tốt.

"Có người?" Kim Sinh đi ra sân nhỏ dạo một vòng, đâu có người, chỉ có Đại Hoàng ở nhà bên cạnh đang dựa vào hàng rào mệt mỏi ngủ!

Xác định không có người, Hương Mai lúc này mới bình tĩnh lại, trời sắp chạng vạng tối, Hương Mai xách một chậu nước muốn đi vào phòng bếp nấu cơm: "Kim Sinh ca, buổi tối huynh muốn ăn gì?"

Kim Sinh cảm thấy khó xử, nhưng người ta có hảo ý, hắn cũng không thể quá không nể tình. Trong nhà còn có chút rau củ, Hương Mai nhanh chóng nấu xong một bữa cơm cho hai người.

"Kim Sinh ca, huynh không thể luôn ăn những thứ này, để mai ta đi mua chút ít thịt, làm món thịt lăn bột cho huynh ăn được không?" Hương Mai vừa ăn, vừa kẹp một đũa rau vào chén cho Kim Sinh.

"Hương Mai, hôm nay cô tới giúp ta, ta thật sự rất cảm tạ. Thế nhưng, về sau cô đừng nên tới đây nữa. Nương ta và muội tử đều ở trấn trên, ở đây chỉ có ta một đại nam nhân, nếu cô tới thường xuyên, chỉ sợ trong thôn sẽ có nhiều người rảnh rỗi đồn bậy đồn bạ, như vậy đối với cô sẽ không tốt."

Kim Sinh nói vô cùng trực tiếp, Hương Mai sửng sờ một chút, buông chén đũa xuống, cúi đầu nói: "Ta không sợ người khác nói này nọ. Kim Sinh ca, kỳ thật... Kỳ thật ta thật sự rất muốn ở bên cạnh huynh chiếu cố huynh."

Kim Sinh lắc đầu: "Hương Mai, ta đã có nương tử, cô là nữ tữ độc thân, cho dù cô thật sự không quan tâm lời nói người khác, nhưng ta cũng tuyệt đối không thể làm việc có lỗi với nương tử ta."

"Thực xin lỗi... Nương tử huynh?" Hương Mai dừng một chút, nói, "Nương tử huynh không phải đã sớm bỏ đi rồi, nàng còn có thể trở về sao?"

"Sẽ, nàng sẽ." Ngữ khí của Kim Sinh bỗng nhiên trở nên vô cùng kiên định, "Chỉ cần ta luôn chờ ở chỗ này, sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ trở lại."

Tuy hi vọng xa vời, nhưng trong lòng của hắn vẫn tin tưởng, nàng sẽ trở về, sẽ không cứ như vậy từ nay về sau chân trời tương quên!