Hải Đường Nương Tử

Chương 30: Giao thừa



Giao thừa một năm này, bụng Hải Đường đã có thể nhìn ra được bộ dáng. Tiểu Phúc Nhi bò tới giường gạch Hải Đường, thò tay nhẹ nhàngvỗ về bụng Hải Đường, sắc mặt tràn đầy hiếu kỳ: "Tẩu tử, trong đây thật sự có bé gái sao?"

Hải Đường cười cười, sờ sờ đầu Tiểu Phúc Nhi: "Đúng vậy a, là đứa nhỏ lanh lợi đáng yêu như Phúc nhi!"

Tiểu Phúc Nhi trừng mắt nhìn, ục ục miệng lại hỏi: "Vậy sau này tẩu tử có còn thương Phúc Nhi như bây giờ không? Hay là chỉ thích nó,không muốn Phúc nhi đi theo sau lưng tẩu nữa?" Hiện tại Phúc nhi đặc biệt thích Hải Đường, luôn đi theo phía sau của nàng, cảm thấy tẩu tử đặc biệt gần gũi, trong lòng của đứa bè đều mẫn cảm, tuy nói Phúc nhi cũng vui vẻ khi trong nhà nhiều hơn một người, nhưng còn có chút lo lắng từ nay về sau Hải Đường sẽ không thích chính mình nữa.

Hải Đường cười vuốt vuốt tóc Phúc nhi, kéo Phúc nhi vào trong lòng nói: "Muội muội ngốc, nếu muội nguyện ý, cả đời đi theo phía sau tẩu cũng được. Nhưng sau khi Phúc nhi lớn lên sẽ giống như Nhị tỷ, cũng phải xuất giá, đến lúc đó chỉ sợ là tẩu càng không nỡ xa muội!"

Các nàng tuy không phải ruột thịt, nhưng tình cảm đã sớm sâu đậm, Phúc nhi nghe Hải Đường nói như vậy, trong lòng vui vẻ, liền càng cọ cọ trong lòng tẩu tử.

Đêm giao thừa, nương Kim Sinh vội vội vàng vàng bên ngoài bận việc rất lâu. Lễ mừng năm mới dùng sao cũng phải có bộ dạng một lễ mừng năm mới, gia đình nông thôn mặc dù không có chú ý nhiều như trên thị trấn, nhưng người một nhà vẫn phải ngồi vây quần bên nhauăn một bữa cơm tất niên thật ngon, thức ăn trên bàn tuy cũng không tính là đặc biệt phong phú, nhưng dù sao cũng có cá có thịt, Kim Sinh hâm nóng bình rượu, rót cho mẫu thân, Phúc nhi và chính mình trong chén. Hải Đường đang có thai, Kim Sinh không để rót cho cô, trong chén bên cạnh rót chút trà nóng, coi như là "Dùng trà thay rượu" ăn tết .

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang lên một trận, Tiểu Phúc Nhi là đứa ham chơi, thích náo nhiệt, ăn xong cái mông đã ngồi không yên, muốn chạy ra ngoài đi xem náo nhiệt. Nương Kim Sinh cười hì hì , dặn dò Phúc nhi về sớm.

Theo lý, giao thừa phải gác đêm, một mực phải canh giữ đến giờ tý (11 giờ đêm - 1 giờ sáng) ngày hôm sau, như vậy mới có thể đem những cái xui năm cũ khô đều cùng một chỗ mang đi, tiếp theo nghênh đón một năm mới may mắn.

Bên ngoài gió sưu sưu thổi, Hải Đường cũng muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, Kim Sinh vốn lo lắng tiếng pháo nổ quá lớn, sẽ làm kinh sợ đứa nhỏ trong bụng, nhưng Hải Đường khó được thích thú như vậy, Kim Sinh liền choàng lên cho nàng một kiện áo dày, nắm tay nương tửcùng nhau đi ra ngoài.

Trong thôn bên cạnh rất náo nhiệt, vừa đi ra khỏi cửa phòng, đã có thể nghe được vài tiếng chúc mừng. Bên ngoài tuyết nhỏ đi rất nhiều, Kim Sinh và Hải Đường đi một hồi, thấy cô có chút mệt mỏi, liền tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ một lát.

"Nương tử, bên ngoài thời tiết lạnh, chúng ta đi sớm về sớm." Kim Sinh nắm tay của nàng, đặt lên miệng giúp cô thổi khí.

Hai người ôm nhau ngồi, Hải Đường tựa trên vai Kim Sinh, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một vài lời rất muốn nói cho hắn biết.

"Kim Sinh , đây là giao thừa đầu tiên ta với chàng cùng vượt qua, chàng có thể nói cho ta biết trong lòng chàng có cảm giác gì không?"

Kim Sinh không biết Hải Đường như thế nào đột nhiên hỏi cái này, hắn thẳng thắn nói: "Lúc trước trong nhà mừng năm mới là bốn người, ta, Kim Ngọc, Phúc nhi và mẫu thân, một năm này thay đổi thật lớn, Kim Ngọc xuất giá, nàng lại tới, hiện tại còn có thêm một tiểu bảo bảochưa chào đời. Trước kia là bốn người mừng năm mới, năm nay là năm người. Hải Đường, trong lòng của ta cảm thấy rất đủ rồi, thầm nghĩ cuộc sống vui vẻ như vậy có thể tiếp tục trôi qua chính là tâm nguyện lớn nhất của ta."

Hải Đường rũ mắt xuống, than nhẹ một tiếng nói: "Không biết lúc trước thời điểm giao thừa mỗi năm, ta vượt qua với ai? Kim Sinh ,chuyện lúc trước tuy ta không nhớ rõ, nhưng lại luôn luôn có một số đoạn hình ảnh nhỏ vụn xuất hiện trong đầu ta, tuy cũng chỉ là một íthình ảnh mơ hồ, nhưng những ngày này ta có một loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, có lẽ trên đời này ta còn có người thân, có lẽ bọn họ cũng đang tìm ta khắp nơi..."

Nàng vừa nói, thân thể có chút run rẩy, trước mắt phảng phất lại xuất hiện những người trong mộng nàng gặp.

Bọn họ, rốt cuộc là ai? Bọn họ ở đâu?

"Người thân..." Kim Sinh dừng một chút, chà xát tay Hải Đường, "Nàng đã nhớ lại mấy thứ gì đó, nếu muốn nói có thể nói cho ta nghe. Hải Đường, nếu thật sự nàng ở trên đời còn có người thân, ta nhất định nghĩ hết biện pháp giúp nàng tìm được bọn họ."

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật." Kim Sinh kiên định nói.

Cho tới nay, những cảnh trong mộng kia Hải Đường đều chỉ đem chúng giấu trong lòng, nhưng thời gian qua lâu, nàng rất muốn nói ra, thời điểm do dự luống cuống, cảm thấy mờ mịt, nàng rất muốn cho người thân nhất yêu nhất của mình tới dỗ dành. Hắn từng nói giữa phu thêphải biết cùng nhau giúp đỡ, bất luận chuyện gì, đều có thể cùng nhau chia sẻ.

"Ta thường xuyên mơ thấy biển hoa lớn, chỗ kia tuyệt không giống ở đây, có nhà cửa rất lớn, có một ông lão tuổi khá lớn, còn có một người đàn ông mắt màu rượu đồng mặc áo trắng. Bọn họ gọi ta là A Mạn, vẻ mặt thoạt nhìn ôn hòa, tiếng nói ấm áp... Kim Sinh , ta nghĩ có lẽ ta đã đi qua chỗ đó, bằng không tại sao lại nhìn thấy cảnh như vậy, mà người trong mộng cũng không chỉ một lần xuất hiện, chỉ là ta cũng không biết bọn họ là người nào, cũng không biết tên của bọn họ. Những ngày này, từng đoạn hình ảnh vụn vặt vẫn cứ thỉnh thoảng hiện ra, ta đã từng tự nói với mình cái đó bất quá là mộng mà thôi, tuy vẫn thường xuyên nhớ tới. Mỗi lần nghĩ tới , ta đều hoảng thần rất lâu, tư vị trong lòng nói không nên lời..."

Kim Sinh lần đầu tiên nghe được Hải Đường nói những thứ này, trong lúc nhất thời không biết trả lời nàng thế nào. Lúc trước lần đầu gặp nàng, nàng cái gì cũng nghĩ không ra, thế nhưng nghĩ không ra cũng không có nghĩa là nàng chưa từng nghĩ tới. Lúc trước mất đi nhớ cũng không có nghĩa là cả đời sẽ mất trí nhớ.

Nàng nói những thứ kia, Kim Sinh giúp không được gì, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở trong thôn Phúc Duyên, chưa từng đi tới nơi nào có biển hoa lớn như nàng nói, người trong mộng nàng gặp, hắn cũng không biết đó rốt cuộc là những người nào.

Trận chiến kia, là Tây Uyển quốc và Hoa Triêu quốc đánh ở Vọng Pha. Chẳng lẽ, Hải Đường là người Hoa Triêu?

Hải Đường nhìn thấy Kim Sinh sững sờ xuất thần, vội vàng lắc hắn: "Sao vậy? Chàng đang nghĩ gì?"

Tây Uyển và Hoa Triêu là hai nước đối địch, nếu như Hải Đường thật sự là người Hoa Triêu quốc, vậy hắn chính là người chứa chấp người của địch quốc, nếu bị người khác phát hiện rồi...

Kim Sinh không nhịn được rùng mình một cái, chợt đem Hải Đường ôm chặt vào trong ngực. Có lẽ gió đêm quá lạnh, giọng nói hắn nghe có chút chát chát chát chát : "Hải Đường, hiện tại nàng vẫn chỉ nhớ tới một ít đoạn ngắn vụn vặt, rất nhiều chuyện trong quá khứ chính nàng cũng không rõ ràng lắm. Chuyện này không cần nóng vội, nàng từ từ nghĩ, nếu nàng thật sự nhớ tới, nếu là thật nhớ tới... Nàng muốn làm như thế nào, ta đều sẽ giúp nàng..."

Kim Sinh nhíu mày, động tác nhỏ như vậy đã rơi vào trong mắt Hải Đường, hắn là một người thẳng tính thành thật, bất luận có cái gì cũng sẽ hiện trên mặt.

Lo lắng của cũng không dấu được, mặc dù trong miệng không nói, nhưng Hải Đường đã bắt đầu hối hận không nên nói những điều này với hắn.

Đang muốn nói gì đó an ủi Kim Sinh, cách đó không xa phía chân trời rực rỡ pháo hoa lộng lẫy, đó là trấn Khê Thủy phóng pháo hoa.

"Kim Sinh chàng nhìn kia, pháo hoa thật đẹp!" Hải Đường nhảy dựng lên, chỉ về phía chân trời mỉm cười hô.

Màu đỏ pháo hoa chiếu lên mặt của nàng, trong đêm tối nhìn lại, nàng tựa như một đóa hoa nở rộ. Thế nhưng một khắc này, ở dưới pháo hoa nửa sáng nửa mờ, Kim Sinh lại đột nhiên có chút hốt hoảng, mặt Hải Đường thoạt nhìn rực rỡ rồi lại xa xôi, phảng phất sau một khắc sẽ biến mất, nàng sẽ rời xa hắn.

"Hải Đường!" Kim Sinh cũng đột nhiên đứng lên, thì thào gọi tên nàng một tiếng, khẩn trương ôm nàng vào trong ngực, tựa hồ chỉ có ôm nàng như vậy, mới có thể xác định nàng còn ở lại bên cạnh của mình, nàng luôn ở đây...

Đêm giao thừa, xe ngựa Dung Tú Thần đã sắp đến Tây Uyển.

Vừa đến Tây Uyển, khí hậu càng ngày càng lạnh, trên người Dung Tú Thần vốn có vết thương, hai ngày nay tinh thần không phấn chấn, thỉnh thoảng còn ho khan, càng làm Lý Uy, Liên Xa lo lắng.

Dung Tú Thần muốn gặp A Mạn đã không thể đợi được nữa, hắn phân phó xa phu ra roi thúc ngựa, theo tốc độ này, trong tháng hai có lẽ sẽ đến trấn Khê Thủy.

A Mạn, A Mạn, Tú Thần ca ca tới tìm muội đây, muội hiện tại ở đâu, trôi qua như thế nào? Trong lòng có nhớ tới ta không?

A Mạn, ta muốn dẫn muội trở lại Hoa Triêu quốc, chỗ đó mới là nhà của muội...