Hải Đường Nương Tử

Chương 3: Sờ cốt . .



Buổi tối đầu tiên Hải Đường ở Kim gia, ngủ được an an ổn ổn, không có không quen giường, không có không nỡ, thẳng gà trong sân gáy nàng mới tỉnh lại.

Kim Ngọc cùng Phúc nhi đều đã dậy trước nàng, sớm đã xuống giường, lúc này thấy nàng thức dậy, Kim Ngọc liền cầm một bộ xiêm y của bản thân tới cho Hải Đường thay đổi.

Dáng của Kim Ngọc so với Hải Đường hơi béo một ít, Hải Đường mặc y phục này, hơi có chút lớn, dùng đai lưng bó chặt hai vòng mới nhìn tốt hơn.

Nương Kim Sinh nhìn thấy Hải Đường rửa mặc xong, mắt cười, lôi kéo bàn tay non mịn của nàng nói: "Bộ dáng tốt bộ dáng tốt, mai đi đến trấn mua vải, làm hai bộ đồ vừa người cho con."

Nhà nông có thói quen một ngày ăn hai bữa, bữa sáng và bữa tối.

Hải Đường bị nương Kim Sinh kéo đến bàn, chỉ chỉ một đầu băng ghế: "Sau này con cứ ngồi ở đây."

Phúc nhi nhìn nàng cười hì hì nói: "Đại tẩu và đại ca ngồi cùng một chỗ."

Đang nói, bên ngoài Kim Sinh gánh nước trở về, thôn Phúc Duyên chỉ có một con sông nhỏ, người trong thôn giặt quần áo rửa rau, sinh hoạt đều dựa vào nó, Kim Sinh mỗi ngày thức dậy chuyện đầu tiên chính là lấy hai thùng gỗ gánh nước về.

Buổi tối hôm qua cùng mẫu thân tranh luận tới hơn nửa đêm, vào phòng, Kim Sinh cũng chỉ cúi đầu, cái gì cũng không nói, đối với mẫu thân, phảng phất có chút xấu hổ.

"Đại ca, nhanh ăn sáng." Kim Ngọc hướng hắn hô hào.

"Ừm." Kim Sinh lau lau tay, đi qua muốn ngồi xuống. Vốn trên bàn vuông cả nhà bốn người bọn họ ngồi một bên, hiện tại nhiều hơn người Hải Đường ngồi ở bên cạnh của hắn, lập tức cảm giác có chút rất không được tự nhiên.

Kim Sinh xê dịch sang một bên, vùi đầu gặm bắp.

Thời điểm vào nhà hắn nhìn Hải Đường, nàng mặc một thân xiêm y vải thô đã cũ, tóc đen nhánh buộc lỏng ở sau ót, nghỉ ngơi một đêm, sắc mặt so với hôm qua hồng nhuận hơn rất nhiều, lúc nhìn hắn con ngươi như nước phảng phất muốn thấm đến lòng người. Kim Sinh không dám nhìn nàng lâu, gặm bắp xong lại cúi đầu lùa cơm trong chén.

Nương Kim Sinh nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng âm thầm buồn cười, con mình là dạng người gì, bà đương nhiên rõ nhất. Hắn thuần phác phúc hậu, tuy là một đại nam nhân thân thể cường tráng, nhưng thoáng cái cho hắn một nương tử, dĩ nhiên không thích ứng kịp, thậm chí còn có chút thẹn thùng, đó cũng là trong dự liệu.

Chỉ là hắn ăn nhanh như vậy, ngược lại làm Hải Đường giật mình, ngừng đũa, chỉ quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh ăn cơm.

Nương Kim Sinh cười nói: "Lại không có người thúc giục con, con vội vàng như vậy làm gì?"

"Đã ăn xong... Con còn phải tới tiệm thợ rèn..." Hắn vẫn cúi đầu, cố gắng lùa cơm trong chén.

Đại khái là ăn quá vội, hoặc có lẽ là bởi vì bên người thỉnh thoảng truyền đến từng đợt thơm ngát, Kim Sinh đầu càng vùi càng thấp, trong lòng chỉ có một ý niệm: Mau chóng ăn xong, mau chóng ăn xong...

"Khục khục... Khục khục..." Một hột cơm sặc vào yết hầu, tựa như móng vuốt nhỏ tinh tế gãi khí quản hắn, ngăn không được liền ho lên.

Một bàn tay mềm mại đặt trên lưng của hắn vỗ nhẹ nhẹ..., hắn hơi nghiêng đầu, thấy Hải Đường xem hắn, khóe miệng cong lên mỉm cười dịu dàng nói: "Ngươi chậm một chút."

Phúc nhi là quỷ linh tinh thấy thế liền châm một chén nước đi qua, cũng nói: "Đại ca huynh chậm một chút, nhìn huynh, mặt đều đỏ lên."

Là đỏ lên, không chỉ đỏ lên, còn nóng đến lợi hại.

Kim Sinh thật vất vả điều hòa hơi thở, nhìn Hải Đường, nói: "Đa tạ."

Hắn vội vàng như chạy nạn hướng tiệm rèn chạy tới , không biết tại sao, hôm nay nhìn Hải Đường lòng của hắn thùng thùng bồn chồn nhảy nhảy lên, giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.

Không khỏi có chút hối hận hôm qua cõng Hải Đường trở về, thời gian sau này sớm chiều gặp mặt, chẳng lẽ đều phải như vậy sao?

Nương Kim Sinh nhìn bóng lưng nhi tử, mấp máy khóe miệng bật cười lên. Kim Ngọc khó hiểu, hỏi: "Nương, nương cười cái gì?"

Bà ra vẻ thần bí mà lắc đầu, đứng dậy cười thở dài: "Nhi tử này của ta thật ngốc a, thoạt nhìn đã muốn thông suốt!"

Ngày hôm nay, nương Kim Sinh không ra đồng, việc nhà nông đều giao cho Kim Ngọc, bà mang Hải Đường đến nhà của bà mù ở thôn đông.

Bà mù này ở trong thôn Phúc Duyên cũng coi là một nhân vật có tiếng, tài năng sờ cốt nghe nói là tổ tiên truyền thừa. Vốn là truyền nam không truyền nữ, chỉ tiếc đến đời bà cũng chỉ có một mình bà là nữ nhi, phụ thân bà sợ nghề của tổ tiên thất truyền, nên truyền cho bà, vốn trông cậy vào bà có thể gả cho một tướng công tốt, sinh một đứa nhỏ lại tiếp tục truyền xuống. Nhưng hết lần này tới lần khác thời điểm tuổi trẻ, đôi mắt này không biết làm sao lại mù, đến lúc này đường nhân duyên của bà coi như bị gảy, một mình một người ở trong thôn đông.

Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, từ lúc con mắt bà bị mù về sau, năng lực sờ cốt so với tổ tiên trước con lợi hại hơn, nói gì cũng đều chuẩn.

Bà nói con dâu nhà Trương gia mổ heo là trời sinh có mệnh vượng phu, không đến hai năm liền sinh ra hai tiểu tử mập mạp, về sau cơ duyên xảo hợp, heo nhà Trương gia không biết tại sao lại được đại lão gia trong huyện coi trọng, từ nay về sau buôn bán của hắn càng làm càng tốt, hôm nay đã là một người giàu trong thôn Phúc Duyên.

Còn có đại gia họ Tưởng ở trên giường bệnh ngây người hai năm, hơn sáu mươi tuổi tuổi, thỉnh thoảng nhìn thật giống như muốn tắt thở. Trong nhà quan tài bài vị mang tới mang ra vài lần rồi, nhiều lần đều là mắt thấy sắp đi Quỷ Môn quan lại bị đầu trâu mặt ngựa cho khiên trở về. Con trai trưởng trong nhà cũng tìm bà mù sờ soạng cốt, bà nói lão gia tử mệnh rất cứng, còn phải chịu giày vò hai lần nữa, vượt qua kiếp này thì tốt, có thể sống đến tám mươi hai tuổi!

Còn rất chuẩn, lão gia tử lại đi Quỷ Môn quan dạo hai lần, không hiểu bệnh tại sao đột nhiên tốt lên, hiện nay tinh thần một ngày so với một ngày tố hơn, cả ngày an vị tại trong phòng mình, cùng con cháu tán gẫu!

Tự nhiên cũng có mệnh được coi là không tốt, nương Hương Mai trong thôn Phúc Duyên cũng mang theo khuê nữ nhà mình đến sờ cốt. Bà mù sờ soạng nửa ngày, lắc lắc đầu nói: "Không tốt."

Nương Hương Mai nóng nảy, khuê nữ nhà mình trổ mã tươi đẹp như hoa, trong thôn trước trước sau sau có cô nương nhà nào có thể so được? Như thế nào sẽ không tốt?

Lúc ấy bà mù đối với nương Hương Mai nói bốn câu: "Tâm cao ngất, phú quý khó được, một bước đi sai, mỗi bước đều sai."

Nương Hương Mai lúc này liền lôi kéo khuê nữ trở về, còn đi khắp nơi nói bà mù hồ ngôn loạn ngữ, căn bản là không có đoán ra mệnh của nữ nhi bảo bối nhà bà.

Bất quá, chuyện mệnh số này, có khi thật đúng là không thể không tin, đều nói phú quý do trời định, nhân sinh đến tất cả không giống nhau.

Mệnh giàu hay nghèo, nhiều tai hay nhiều bệnh, qua tay của bà sờ sờ, có thể đều đoán ra.

Có người cười nói, bà mù không biết có từng sờ qua cốt mình, tính toán qua mạng của mình.

Lời nói rơi vào tai bà, cười nói: "Cả đời này ta tiết lộ quá nhiều thiên cơ, Diêm Vương ở địa phủ sẽ gọi ta lúc năm mươi ba tuổi."

Hiện tại bà đã bốn mươi tám, nếu thật như bà nói, vậy còn có năm năm nữa.

Nương Kim Sinh mang theo Hải Đường tới, hướng bà mù nói: "Đại tiên, hôm nay ta mang người tới cho ngươi sờ cốt a."

"Ngươi là người nhà Kim gia thợ rèn?" Bà mù lỗ tai tốt, phàm là nghe người ta nói nói chuyện sẽ nhớ rõ hắn là ai.

"Đại tiên thật sự có nhĩ lực tốt." Nương Kim Sinh cười nói.

"Ngồi xuống đi."

Hải Đường cũng không biết nàng bị mang đến nơi này làm cái gì, nghi hoặc mà nhìn xem nương Kim Sinh, có chút chần chờ.

Nương Kim Sinh kéo nàng ngồi xuống nói: "Hài tử đừng sợ, đến cho đại tiên sờ cốt, nhìn xem mệnh của con có thích hợp với Kim Sinh hay không."

Bà mù cười nói: "Hóa ra là con dâu tương lai nha, trước phải chúc mừng ngươi rồi."

Bà gầy trơ cả xương bàn tay sờ lên xương tay của Hải Đường, sờ từng chút từng chút đi lên, theo cánh tay mò tới trên vai, lại từ vai mò tới cổ, hướng lên tới đầu Hải Đường.

Vừa sờ, trong miệng bà thỉnh thoảng liền phát ra tiếng chậc chậc: "Tốt số, tốt số ah."

"Thật tốt? !" Nương Kim Sinh cười mở lông mày, vội vàng hỏi nói.

"Không chỉ tốt, còn rất quý."

Hải Đường bị bà sờ làm cho ngứa ngứa, hỏi: "Như thế nào là quý?"

"Cô nương sanh ở trong nhà phú quý, là nữ nhi được cưng chiều, chỉ là thuở nhỏ mất phụ mẫu sớm, nên được tổ phụ yêu mến, cũng là nuông chiều từ bé lớn lên đấy."

Nương Kim Sinh nghe xong, không nghĩ tới Hải Đường có lai lịch như vậy, hơi có chút sợ, nhỏ giọng hỏi nàng: "Bà ấy nói có đúng hay không?"

Hải Đường lắc đầu: "Con cái gì cũng không nhớ được, cũng không biết bà ấy nói có đúng hay không."

Bà mù cười cười nói: "Ngươi có thể yên tâm, trước kia ta sờ qua cốt nhà Kim Sinh các ngươi, đó là Bằng cốt chi tướng, nếu muốn nói nhân duyên, cùng cô nương này thế nhưng lại hợp đến không thể hợp hơn. Nàng cốt cách thanh kỳ, lại có mệnh vượng phu, mệnh vợ chồng rất tốt, cùng Kim Sinh nhà các người chính là như tục ngữ nói ngàn dặm nhân duyên đường quanh co, ngươi nha, để lại 120 cái tâm, lo chuẩn bị việc vui cho nhi tử nhà ngươi đi."

"Ai nha, có thể như vậy thật sự là quá tốt!" Nương Kim Sinh vỗ tay vui vẻ nói, kéo Hải Đường lại trái nhìn phải nhìn, nhìn thế nào cũng vui vẻ, nhìn thế nào cũng thấy cao hứng, càng xem lại càng kiên định bà vội vàng muốn tổ chức việc mừng cho nhi tử.

Trở về phải thắp hương cho liệt tổ liệt tông của Kim gia a, các ngươiđã nghe chưa, đây chính là con dâu tốt vạn dặm tìm được của Kim gia nhà chúng ta! Là mệnh vượng phu a!

Ta ở Kim gia khổ hơn nửa đời người, lúc này ông trời xem như mở rộng tầm mắt, lại nhặt được một con dâu tốt như vậy, các ngươi trên trời có linh thiêng phù hộ ah!

Thoáng cái, nương Kim Sinh vui đến phát khóc, cái này vừa khóc vừa cười làm Hải Đường nhìn thấy khó hiểu.

"Nương tại sao khóc?"

"Con của ta a!" Bà dùng một tay ôm Hải Đường vào trong ngực, "Nương là cao hứng, là thật cao hứng ah!"

Để bà mù nói thêm mấy câu, nương Kim Sinh hôm nay ngay cả tiền sờ cốt cũng cho nhiều một chút, nói, "Đại tiên, nhận lời vàng ngọc của người! Nếu tương lai đều đúng, nhất định sẽ hiếu kính ngài thật tốt!"

Bà mù cười cười, thầm nghĩ: ta cũng chỉ còn có thể sống năm năm, cũng không biết có thể đợi được ngày nhi tử nhà của ngươi phú quý hay không? Chỉ có điều, cô nương này mệnh tuy là vô cùng tốt, nhưng từ nhỏ đã có kiếp nạn, phải vượt qua kiếp nạn này mới có thể cả đời phú quý mỹ mãn.

Lời này bà không nói, thứ nhất có nói chỉ tăng thêm phiền não cho người khác, thứ hai đây là mệnh trời đính, tránh không khỏi trốn không thoát.

Hết thảy, đều phải xem vận mệnh của bọn họ thôi