Hách Vương Gia

Chương 7



Bởi vì vòng lại kinhthành, khiến thời gian đến nam phương bị trì hoãn, cho nên lần này đi suốt mộtđường, bọn họ tận lực hạn chế nghỉ ngơi, chủ yếu tranh thủ chạy.

Tiểu Tiểu tuy chỉ là mộtcô nương, nhưng một chút cũng không cho rằng thế là khổ. Thậm chí mỗi lần PhànNgưỡng Cực cùng Ba Cách thay nhau đánh xe, nàng còn ngồi bên cạnh hắn bồi hắnnói chuyện. Liền ngay cả Phàn Ngưỡng Cực ngày thường rất ít nói chuyện, cũngnhiều ngày nói không ít.

Hôm đó, buổi trưa bọn họăn một chút lương khô cho no bụng, nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục lênđường. Một đường xuôi nam, thời tiết càng ngày càng tệ, bầu trời mây thấp sà sànhư sát mặt đất, từ xa còn có tiếng sấm ù ù rung động.

Phàn Ngưỡng Cực nhìn nhìnbầu trời, nói: “Tiểu Tiểu, trời sắp mưa, ngươi vào trong xe ngựa đi.”

Tiểu Tiểu lắc lắc đầu.“Tavừa mới ngủ một lát, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ.”

“Nhưng sắp mưa, lát nữangươi ướt hết.” Hắn cau mày nói.

Dường như nàng đã đoántrước cười hì hì nói: “Tốt lắm, ta với ngươi cùng nhau dầm mưa, chúng ta sẽ thửtư vị đánh xe trong mưa.”

Quay đầu nhìn tươi cườitrên mặt nàng không giống miễn cưỡng giả bộ, Phàn Ngưỡng Cực cũng chỉ có thểthở dài.

“Lam sao ngươi không thểnào đơn thuần nghe lệnh làm việc đây?” Hắn bất đắc dĩ cực kỳ. Nha đầu kianguyên bản không phải loại hình nhu thuận gì, từ lần bày tỏ tâm ý tới nay, thìcàng hoàn toàn không bị trói buộc. Có đôi khi đến cả hắn từ việc nhỏ ăn cơm mặcquần áo cũng muốn quản, thực làm cho hắn dở khóc dở cười.

“Ta nhu thuận nghe lờingươi sẽ cảm thấy khá hơn sao? Chúng ta thử xem đi!” Nàng nói xong liền ngậmmiệng lại, tầm mắt đặt con đường phía trước, không mở miệng nữa.

Phàn Ngưỡng Cực hé miệngcười. “Ngươi nha đầu này muốn giả ngoan, ta coi ngươi có thể chịu được baolâu?”

Lúc này Tiểu Tiểu ngay cảphản bác hắn cũng đều không có, cũng không quay đầu nhìn hắn, chỉ tiếp tục nhìnphía trước không để ý tới hắn, nhưng cũng chưa tiến vào trong xe ngựa.

Nguyên bản Phàn NgưỡngCực đang chờ nàng lên tiếng trước, dù sao ngày thường nàng thích nói chuyện nhưvậy, làm sao có thể nhẫn nhịn được lâu. Nhưng nửa canh giờ đã trôi qua, trờibắt đầu mưa phùn, nàng vẫn như cũ nhìn phương xa không hé răng, giống như cócái gì đó thú vị hấp dẫn nàng.

Xem ra cứ thế này đổithành hắn chịu không nổi.

Hắn cố ý làm cho xe ngựađi qua một tảng đá, xe ngựa nhất thời chao ngiêng, làm cho nàng ngã về phíahắn.

Nàng ngã vật trên ngườihắn, mà ngay cả kinh hô một tiếng cũng không có, vỗ vỗ tay áo lại ngồi trở tạichỗ, ngay cả ống tay áo không có dính tới hắn.

Phàn Ngưỡng Cực buồn bựcnghiêng mắt nhìn mặt nàng một cái, sau đó phất roi ngựa, khiến cho xe ngựa chạycàng nhanh trên quan đạo. Một trận rối loạn này, làm cho Ba Cách trong xe ngựabị đánh thức, nhô đầu ra xem rốt cuộc là cái gì.

“Gia, phát sinh chuyện gìsao? Trời mưa, để tiểu nhân đến đánh xe đi!” Ba Cách mở miệng.

Nhưng là hai người phíatrước xe ngựa không có ai đáp lại hắn, hắn thấy tình huống không thích hợp, lạinhìn chủ tử không lên tiếng trả lời, sờ sờ cái mũi rất thức thời nhanh chónglùi vào trong xe ngựa, làm như chính mình không tồn tại.

Đáng thương cho Ba Cách ởtrong xe ngựa mặt mũi bầm dập do va đập, cũng không dám hé răng.

Hai người kia liền mộtđường so đo, ai cũng không chịu mở miệng trước. Cuối cùng, Phàn Ngưỡng Cực rốtcục chịu không nổi, khẩn cấp nắm chặt cương ngựa, con ngựa hí một tiếng nệnmạnh chân.

Phàn Ngưỡng Cực đem cươngngựa trong tay ném đi, liền nhảy xuống xe ngựa. Đúng lúc này, trận mưa nhỏchuyển thành mưa to, hướng hai người này tầm tã một trận.

“Vương gia, ngươi điđâu?” Tiểu Tiểu thấy mưa lớn, hắn lại cất bước rời khỏi xe ngựa, càng chạy càngxa, nàng chạy nhanh nhảy xuống xe đuổi theo.

Ba Cách nhô đầu ra, tronglúc nhất thời không biết nên có phản ứng gì, cuối cùng quyết định vẫn là trướchết án binh bất động.

“Phàn Ngưỡng Cực!” TiểuTiểu buồn bực dậm chân, sau đó chạy đuổi theo.

Nàng kéo lấy hắn, haichân dậm trên mặt đất, chính là không muốn hắn lại chạy tiếp về phía trước.

Rốt cục, hắn quay đầunhìn nàng, trên mặt mang theo ý cười thật to, nàng vừa nhìn liền ngây ngẩn cảngười.

“Ngươi……” Nhìn hắn dầndần cười to, nàng bắt đầu lên tiếng mắng. “Đây không tính ah! Ngươi thiết kếta.”

Vì để cho nàng mở miệngtrước, hắn thế nhưng lại tung chiêu này chọc nàng?! Còn tưởng rằng hắn tứcgiận, trong lúc nhất thời nàng còn hốt hoảng, nóng nảy, hung hăng lo lắng mộtchút!

“Cái gì không tính?” Hắncười cười sờ sờ đầu nàng. “Không cần đấu, ta biết ngươi là dạng gì. Nếu ngươithực an tĩnh như vậy, ta sẽ buồn chết mất. Cho nên tính ta thua, ngươi đừngtiếp tục nín thinh, ta sợ ngươi nghẹn đến bệnh mất.”

“Ngươi nói thế làm như tathích nói chuyện lắm ấy.” Nàng lẩm bẩm.

“Ngươi không có sao?” Hắntrêu ghẹo hỏi.

“Không……” Nàng do dự mộtchút.“Là có một chút như vậy, nhưng không có rất nhiều được không?” Còn khôngphải là vì nàng sợ hắn tịch mịch, mới muốn cùng hắn trò chuyện sao.

“Hảo, không có rất nhiều,chỉ có một chút.” Hắn nói xong tiếp tục đi về phía trước.

Nàng lại giữ chặthắn.“Ngươi vừa muốn đi đâu?”

Hắn lẳng lặng nhìn nàngmột chút, sau đó phi thường nghiêm túc nói: “Đi ngoài (nóilịch sự là đi vệ sinh) trong rừng cây, muốn đicùng sao?”

Nàng nghe vậy đầu tiên làsửng sốt, giây tiếp theo mặt đỏ hồng, hung hăng trừng mắt hắn một cái, sau đóbỏ ra tay hắn nhanh chóng chạy trở về. Hắn cười ha ha trong mưa, so với kiatiếng sấm ù ù càng vang dội.

Kết cục hai người chọnthời tiết không tốt mà làm bậy, chính là thành ướt sũng cả hai.

Tuy rằng sau đó Ba Cáchkiên trì đòi đánh xe, nhưng hai người này dĩ nhiên toàn thân ướt đẫm. Mãi chođến lúc sắc trời tối hẳn, mới đến một cái trấn nhỏ. Cũng may Ba Cách tài giỏi,rất nhanh tìm được khách điếm, để cho hai người có thể thay một thân quần áoướt đẫm này.

“Gia, lò than này có thểdùng hong khô quần áo, mà điểm tâm cùng trà trên bàn có thể dùng lót dạ mộtchút, chờ gia nghỉ ngơi đủ, lúc nào muốn dùng bữa tối lại kêu Ba Cách.” Ba Cáchvừa vào khách điếm rất nhanh đã thu xếp ổn thoả mọi thứ.

Phàn Ngưỡng Cực gật gậtđầu.“Ngươi đi cứ đi, không cần để ý đến ta.”

Ba Cách hướng Tiểu Tiểugật đầu, liền lui khỏi phòng.

Trong tay Tiểu Tiểu mangtheo quần áo của hắn, nhanh chóng đặt ở trên giường, đem gói đồ mở ra, lấy mộtbộ quần áo sạch sẽ ra. “Nhanh chút thay đi! Bằng không sẽ nhiễm phong hàn.”

Mấy ngày nay nàng đềucùng hắn ở một phòng, vốn là nên để cho nàng một mình ngủ, nhưng hắn thật sự lolắng nàng không có võ công, đành phải đem nàng mang theo bên người. Chính là vìcó hai đêm nàng nằm ở bên người, ngược lại hại hắn ngủ không được.

Tuy rằng đã là đầu xuân,nhưng mắc mưa vẫn là làm cho người run run, Phàn Ngưỡng Cực không nhanh khôngchậm cởi quần áo ướt, thay bộ khô, nhưng quay người lại cũng không thấy thânảnh Tiểu Tiểu, trong lòng hắn chấn động –

“Tiểu Tiểu?!” Hắn vộivàng kêu.“Ngươi ở đâu? Tiểu Tiểu.”

Ngược lại vội vàng củahắn, từ tủ quần áo bên cạnh nhô ra đầu bé với vẻ mặt ngại ngùng.“Hư, nhỏ tiếngchút, ta ở chỗ này.”

Phàn Ngưỡng Cực nhẹ nhàngthở ra, bất đắc dĩ liếc nàng. “Ngươi tránh ở kia góc làm gì? Nơi đó tối nhưmực, lại nơi ta này.”

“Mới không cần, chính làtối như mực mới tốt.” Nàng lẩm bẩm kéo quần áo sạch sẽ lên cao che lấp ngựcmình. “Ngươi xoay qua chỗ khác đi! Ta rất nhanh thì tốt rồi.”

Nhìn thấy vẻ mặt nàngngại ngùng, hắn rốt cục cũng biết nàng làm cái gì ở phía sau tủ quần áo. Tiểunha đầu này núp ở chỗ kia thay quần áo, nói cách khác nàng hiện tại trừ bỏ khốibố trong tay kia, toàn thân quang lỏa……

Nghĩ đến đây, thân mìnhhắn vốn đang lạnh như băng lập tức cảm giác được một trận nóng. Nhớ đến tối hômqua thân mình đó còn cuộn lại trong lòng hắn, cả mặt hắn đều nóng lên.

“Đổi xong liền đem quầnáo liền lại đây sưởi ấm, đừng chần chần chừ chừ nữa.” Hắn vắt quần áo lên cáigiá rồi kéo đến hỏa lò, đem quần áo ẩm ướt đều treo phơi hết, sau đó chuyển haicái ghế đặt trước lò than.

Tiểu Tiểu vẫn còn cọ xátmột lúc, mới lần nữa nhô đầu ra. “Cái kia…… Vương gia, ngươi có thể giúp ta lấyáo khoác hay không? Ta quên lấy.”

“Không cần mặc áo khoác,cho dù mặc áo đơn, hơ lửa sưởi ấm, lập tức liền cảm thấy ấm lên.” Trên ngườihắn cũng chỉ mặc một kiện y phục đơn độc màu trắng, bộ dáng không có nửa điểmkhông được tự nhiên.

“Kia…… Ngươi không nênnhìn ta, ta tự mình đi lấy.” Nàng vẫn là không có lá gan lớn đến thế, vì vậylại cùng hắn cò kè mặc cả.

“Tùy ngươi!” Hắn nhúnnhún vai, bắt tay đưa tới phía trên lò than sưởi ấm.

Nàng chăm chú nhìn hắnmột lát, phát hiện hắn không có dấu hiệu muốn động, cho nên liền nắm chắc cơhội chạy nhanh, cầm lấy quần áo ướt chạy ra, nhanh chóng vượt qua bên ngườihắn.

Nhưng ngay lúc nàng sắpđạt đến mục tiêu phía trước, bàn tay to hắn chụp tới, kéo trụ quần áo ướt trêntay nàng, cũng đồng thời kéo cả nàng.

“A! Ngươi làm cái gì……”Ánh mắt của nàng chống lại hắn, sau đó hô nhỏ một tiếng lại trừng hắn.“Ta bảongươi đừng nhìn ta!”

“Ta nói tùy ngươi, lạikhông đáp ứng ngươi.” Hắn nói đúng lý hợp tình, sau đó một phen kéo quần áotrong tay nàng, đem quần áo ướt vứt lên cái giá.

Kết quả nàng chỉ mặc mộtkiện áo đơn, cũng chỉ có thể đứng không yên ở trước lò than, có chút không biếtphải làm sao.

Phàn Ngưỡng Cực khôngbiết từ chỗ nào cầm lấy khăn vải, còn kéo nàng ngồi xuống cái ghế trước lòthan, sau đó động thủ tháo bím tóc của nàng, giúp nàng lau khô tóc ẩm ướt.

“Ta có thể tự mình……”Nàng từ chối.

Bàn tay to của hắn đè lạibờ vai nàng.“Tiểu Tiểu, khi ta với cha ngươi muốn ngươi tới, không phải thực sựmuốn ngươi tới hầu hạ ta. Mà là đảm đương bạn đồng hành trân sủng (trânquý + sủng ái) của ta, cho nên ta sẽ chiếu cố ngươi, sẽ đối ngươithật tốt. Trước mặt ta không cần không tự nhiên, muốn cái gì cũng đều có thểnói với ta.”

Giọng hắn ôn nhu trầmthấp hòa tan một tia do dự cuối cùng của nàng. Nàng ngửa đầu nhìn hắn, ngắmnhìn ôn nhu trong mắt hắn, cảm giác ánh lửa của lò than chớp động như đang nhảymúa trong mắt hắn. Nàng hơi hơi đỏ mặt, chậm rãi gật gật đầu.

Bên môi hắn nổi nụ cườiyếu ớt, tiếp đó mặc dù tay có chút vụng về, nhưng vẫn cẩn thận lau tóc giúpnàng, nhất thời không khí trong phòng trở nên thập phần thân thiết.

Hắn đem sợi tóc đã lau khôđược một nửa, lại lấy lược giúp nàng chải, ánh lửa phản chiếu trên tóc như chậpchờn trên ti gấm, khiến hắn gần như mê luyến mà dùng ngón tay xuyên qua tócnàng.

“Về sau ta muốn thườngxuyên giúp nàng chải đầu, giống như bây giờ vậy.” Đầu ngón tay của hắn lướt quada đầu nàng cùng bên má, khiến cho nàng từng trận cảm giác tê dại.

“Ân, đến lượt ta giúpngươi.” Nàng tiếp nhận lược trong tay hắn, đứng dậy cởi bỏ dây buộc tóc củahắn, học theo động tác của hắn, nhưng tay linh hoạt hơn rất nhiều so với hắn.

Hắn nhắm mắt lại, cảmnhận di động của nàng mang theo mùi hương nhàn nhạt, hắn cảm giác mình bị trêuchọc, chính là kẻ đầu têu này hoàn toàn không hiểu điều đó, làm rất chuyên tâm.

Lòng bàn tay của hắn đèlại tay đang chải đầu của nàng.“Như vậy là được rồi, Tiểu Tiểu.”

“Nhưng mà còn chưa cóxong hoàn ……” Nàng chư a nói xong liền bắt gặp ánh mắt trở nênnóng rực kia của hắn, nhất thời ngay cả những gì muốn nói đều đã quên, chỉ biếtlà ánh mắt hắn như là muốn nuốt nàng, tràn ngập hàm xúc ý tứ xâm lược.

Tay nàng dưới tay hắn runrun, buông nhẹ ra, cây lược gỗ kia liền rơi xuống sàn.

“Tiểu Tiểu, ngươi có biếtngươi đang làm gì với ta sao?” Âm thanh hắn khàn khàn, ngữ khí vẫn ôn nhu nhưcũ.

Ánh mắt nàng mềm nhũn,bên môi thoáng hiện một chút cười thẹn thùng, ôn ôn uyển uyển rất là mê người.Chỉ một vẻ mặt như vậy, hắn liền cảm thấy chính mình xong rồi.

Thân thủ đem nàng kéo vàotrong lòng, hắn cúi đầu tìm kiếm môi nàng.

Hiếm khi nàng nhu thuậntựa vào trong lòng hắn, bàn tay nhỏ bé còn đặt lên cổ lên vai hắn. Môi cùnglưỡi hắn tham lam tìm kiếm ngọt ngào quen thuộc kia của nàng, sau đó mút thậtsâu tại nơi ấm áp kia.

Nàng chỉ cảm thấy thânmình bắt đầu nóng, có thể là do cách lò than quá gần, nàng nghĩ vậy.

“Vương gia.” Nàng thìthầm.

Âm thanh nỉ non này đổi lấyhắn hôn càng nhiệt liệt, tiếp đó nụ hôn kia uốn lượn từ cằm đến vành tai nàng,dần đi đến cổ, cuối cùng dừng lại ở mạch đập, thở dài triền miên……

Tiểu Tiểu cảm giác chínhmình đang ở giữa ngọn lửa, ngọn lửa nóng bỏng kia vây quanh nàng, làm cho nàngchỉ có thể mặc hắn một lần lại một lần đem nàng đẩy lên cao trào.

Nàng nức nở, khinh hô têncủa hắn.

Lúc này đây kịch liệt kếthợp, nàng hoàn toàn thành người của hắn.