Hách Vương Gia

Chương 1



Có một quán trà thật totọa lạc trong một ngõ nhỏ ở kinh thành, nhưng quy mô kỳ thực cũng không lớnlắm, ngày thường khách cũng không nhiều, chỉ là có vài vị khách quen thích chỗyên lặng này trong chốn kinh thành náo nhiệt, vừa có thể nghe ngóng một chúttin tức, lại uống một hai chén trà nóng, nghỉ ngơi một chút rồi đi, xem nhưtranh thủ lúc rảnh rỗi.

Nhưng đã nhiều ngày nay,quán trà khác hẳn với ngày thường là kín người hết chỗ. Chủ quán cười đến toetóet, nhưng cũng có người cười không nổi.

Hậu trường, Tiêu TiểuTiểu nhìn gương đồng rồi sờ sờ bộ râu dính chặt trên mặt mình, lại thuận tay sờsờ ngực bằng phẳng cùng trường bào trên người, có chút không yên lòng nhìnngười phía sau.

“Dư tỷ tỷ, luôn phiềnngươi hỗ trợ, thực ngại.” Tiêu Tiểu Tiểu chân thành đối với Dư Thiến Nhi nói.

Dư Thiến Nhi cầm tỳ bàtrong tay hé miệng cười “Đây là việc nhỏ, ta chỉ giúp ngươi đàn tỳ bà, ngươi kểchuyện nhiều, khách tự nhiên nhiều lên, ngân lượng thưởng cho ta cũng nhiều,như vậy cũng là ta giúp chính mình.”

Tiêu Tiểu Tiểu sửa lạiyết hầu, mở miệng ra lại là âm trầm thấp như tiểu lão nhân “Lão phu cám ơn cônương, đợi chút lên sân khấu, còn phải nhờ cô nương giúp.”

Tiêu Tiểu Tiểu động táckhoa trương, chọc Dư Thiến Nhi che miệng cười lớn. Tuy nhiên người ngoài lạinhìn không ra, kẻ mặc trường bào, đầu đội khoan mạo, một lão nhân gầy trên mặtcòn có râu thật ra lại là con gái.

Hai người cười đến vuivẻ, ông chủ của quán trà tiến vào thăm dò.“Tiêu sư phụ, chuẩn bị tốt rồi sao?Bên ngoài khách đã ngồi đầy.”

Tiêu Tiểu Tiểu nghe vậythu lại nét cười, nhíu đôi chân mày.“Ông chủ, kể xong hôm nay, lão phu sẽ cáotừ.”

“Cáo từ?” Chủ quán mộtmặt không hiểu.

Dư Thiến Nhi nghe vậy lạilà phốc xích cười, Tiêu Tiểu Tiểu mặt không dấu vết liếc mắt trừng nàng mộtcái.

“Câu chuyện của lão phuchắc là nói không đủ phấn khích, không cần mặt dày làm khó ngài.” Tiêu TiểuTiểu làm bộ dáng trầm tư.

“Làm sao có thể? Quánchúng ta làm ăn chưa từng tốt vậy, đã nhiều ngày nay mọi người đều là vì muốnnghe ngài kể chuyện mới tới đây, nay bỗng nhiên dừng, làm sao được?” Chủ quánkhó có được lúc thu bạc dễ như vậy, thế nào cũng không buông tha cơ hội cực tốtnày.

Lúc trước khách nhân đếnuống trà chỉ thu mấy văn tiền, nhưng hiện tại đến quán uống trà nghe kể chuyệnthì tiền nước nôi mỗi người tiêu tốn cũng trên dưới một hai (lượng) bạc, màphòng luôn chật ních người, nhìn đâu cũng thấy bạc, chủ quán mỗi ngày cười đếnvui vẻ!

“Bởi vì ta nghe nói nơikhác đều cấp sư phụ năm phần tiền nước nôi, ngài chắc cảm thấy ta nói khôngtốt, diễn xuất không đủ phấn khích, mới cho ta ba phần, nên ta nghĩ vẫn làkhông cần lại liên lụy ngài.” Tiêu Tiểu Tiểu vừa nói còn thở dài, tỏ vẻ buồnbực.

Sư phụ kể chuyện kết hợpcùng trà lâu cũng có nhiều phương thức khác nhau, có loại nhận tiền cố định, cóloại cùng chủ quán thương lượng. Theo giá thị trường từng người kể chuyện, theoba phần đến năm phần đều có, thậm chí có người kể chuyện chạm vào bỏng tay cóthể lấy đến bảy phần, chủ quán chỉ giữ ba phần.

Tiêu Tiểu Tiểu lúc đầuđến này quán trà này thuộc loại tự tiến cử, lão bản quán trà thấy nàng không códanh gì, nhưng bởi vì Tiêu lão tiên sinh bình thường kể chuyện trong tiệm bịbệnh, quán trà rất quạnh quẽ, mới miễn cưỡng đáp ứng. Cho nên ngay từ đầu tiềnlương cũng là chỉ cấp chút ít mấy văn tiền, nhưng mà khách nhân gia tăng, chủquán không thể không đổi thành phân chia ba bảy, để tránh lão sư phụ này bịquán trà nhà khác mời đi.

Nhưng trước mắt xem rachia ba bảy phần cũng không thể thỏa mãn Tiêu lão sư phụ nha!

“Lão sư phụ chính là đốivới phương thức phân chia ba bảy không vừa lòng nên muốn đi sao? Kỳ thực tacũng có chỗ khó xử, đã nhiều ngày tiền nước nôi thu tuy nhiều, nhưng quán dùngđều là loại trà tốt, bởi vì buôn bán nhỏ mà khách đến ngày càng nhiều, ngay cảnhóm đại gia nhiều tiền cũng tới, chúng ta cũng không thể cho người ta uống tràquá kém……” Lão bản còn muốn hát thêm vài bi khúc, xem có thể hay không tránhmàn cò kè mặc cả này.

Nhưng Tiêu Tiểu Tiểu cũngkhông phải chưa thấy qua cảnh đời, nàng mặt mày chợt tắt, thân thủ đánh gãy lãobản đang còn kể lể, “Lão phu tuy rằng là ở đây thảo luận với thân phận kẻ dưới,nhưng tốt xấu gì cũng là người đọc sách. Vốn dĩ không muốn làm cho ngoài thânlây dính tục khí cùng ngài cò kè mặc cả, nhưng những chủ quán khác luôn tới cửaquấy rầy, lão phu cũng cảm thấy quấy nhiễu……”

Chủ quán nghe vậy, tròngmắt trừng thẳng, xương cốt cũng dựng lên.“Này…… Tiêu sư phụ vạn vạn không thểđi quán trà khác nha! Khách nhân đều có thói quen, dẫu sao ngươi cũng là thânthích của Tiêu tiên sinh, chúng ta cũng coi như hữu duyên, trước ngươi, Tiêutiên sinh đã ở nơi này kể chuyện thật nhiều năm, duyên phận bậc này ta cũngkhông thể tùy tiện chặt đứt.”

Tiêu Tiểu Tiểu nghe xongthiếu chút mắt trợn trắng. Lão chủ quán này cũng biết nói dối như thật, chanàng Tiêu Sĩ Lãng tại quán trà này kể chuyện bao nhiêu năm nay, chính là lãochủ quán keo kiệt này cấp tiền lương, làm cho cha con bọn họ cả hai đói muốnchết, mấy ngày gần đây cha lại bệnh, nàng mới phát hiện trong nhà ngay cả ngânlượng xem bệnh cũng không có.

Nên nàng mượn chút ngânlượng của hàng xóm, trước tìm đại phu đến thay cha xem bệnh. Nhưng đại phu nóicha thân mình không tốt, thuốc này không dùng được, làm cho trong lòng nàng rấtnặng nề. Cho nên kết quả là, nàng chỉ có thể nghĩ biện pháp xuất môn kiếm tiền.

“Ai, vậy còn có thể làmsao bây giờ? Chủ quán khác luôn quấn quít lấy ta, lão phu cũng thực khó xử.”Tiêu Tiểu Tiểu thở dài lại lắc đầu, xoay người đi đến đài phía trước.

Chủ quán kéo lấy tay áonàng.“Hảo, một câu, liền chia năm năm, ngày mai bắt đầu. Tiêu sư phụ sau nàymỗi ngày đến nơi này kể chuyện, không thể đi khác quán trà khác, như vậy đượcchứ?”

Dù nói thật hay nói giỡn,Tiêu lão sư phụ này chính là nguồn lợi, hắn làm sao có thể để cho quán trà kháccùng chia sẻ chứ.

Tiêu Tiểu Tiểu do dự quayđầu nhìn lão, một mặt khó xử dừng một chút, sau đó ở thời điểm lão thiếu chútmuốn thở không nổi, mới chậm rãi gật đầu.

“Ha ha, liền định nhưvậy, liền định như vậy rồi!” Lão chủ quán tươi cười rạng rỡ, dường như nhìn đếnbạc đầy trời tiếp tục hướng trên người hắn vỗ vỗ, thật sự là rất khoái hoạtnha!

“Lão phu lên sân khấutrước, ông chủ.” Tiêu Tiểu Tiểu liễm tay áo xoay người, hướng Dư Thiến Nhi bêncạnh trừng mắt nhìn, làm hại nàng thiếu chút lại phốc xích cười ra tiếng.

So với vị tiên sinh kểchuyện Tiêu Sĩ Lãng thật thà, Tiêu Tiểu Tiểu lại là một cô nương tinh quái, đếnngay cả thân nữ nhi như Dư Thiến Nhi đều nhịn không được cũng thích nàng. TiểuTiểu có năng lực làm cho người ta thoải mái, sau khi biết nàng, Dư Thiến Nhithường bị nàng làm cho cười đến thực sự vui vẻ, một ngày trôi qua so với bìnhthường mau hơn. Cho nên Dư Thiến Nhi muốn giúp Tiểu Tiểu, khi nàng kể chuyệnthì đàn tỳ bà ở bên xây dựng không khí cho câu chuyện, thật sự tình nguyệngiúp.

Hai người vừa lên đài,những người đã tụ tập trong quán trà nhất thời vang lên một trận vỗ tay. DưThiến Nhi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu so dây tỳ bà, tiết tấu chặt chẽ, tiếngnhạc tỏ rõ câu chuyện sắp tiến vào cao trào, làm tâm mọi người đều buộc chặt.Người người ánh mắt nhìn chằm chằm trên đài, ngay cả hô hấp đều ngại lớn tiếng.

Tiếng nhạc chợt tắt, TiêuTiểu Tiểu vỗ thước trong tay.“Hôm qua nói đến đoạn con khỉ này bị nhốt ở ngũhành sơn, trải qua năm trăm năm không được……”

“Không đúng, không đúng!Ngày hôm qua nói không phải thế này, sư phụ hồ đồ?” Mọi người bắt đầu lên tiếngkháng nghị.

“Ngày hôm qua kể là câuchuyện của vương gia, cũng không phải cái này. Chuyện này chúng ta đều đã nghequa, không muốn nghe lại!” Mọi người lại là một trận đánh trống reo hò.

Tiêu Tiểu Tiểu nhìn quầnchúng, lén lút thở dài. Nàng hoàn toàn không thể hiểu được, chuyện đồn của Bìnhquận vương dễ nghe như vậy sao? Mọi người quả thực trăm nghe không ngấy, còncứng rắn muốn nàng biên chuyện. Nàng thà rằng nói chút việc trung hiếu tiếtnghĩa, hoặc là truyền kỳ quỷ quái đều tốt hơn, hoàn toàn không cảm thấy kểchuyện người còn sống có cái gì thú vị.

Ánh mắt của nàng đảo quađám người, bắt gặp một nam tử cao ngất, tâm trí bừng tỉnh như bị đụng phải, mộttrận hồi hộp, cảm giác xa lạ này khiến nàng kinh ngạc, ánh mắt lại không dời điđược.

Nam nhân ngồi ở bàn saucùng, phe phẩy quạt trong tay rồi xếp lại, chén trà trên bàn ngay cả chạm vàocũng chưa chạm, vẻ mặt đạm mạc, chính là mắt lạnh xem xét hết thảy.

Cho dù khoảng cách cáchxa như vậy, Tiêu Tiểu Tiểu vẫn tinh tường nhận thấy bộ dạng của hắn thập phầnxuất sắc, tuấn mỹ, khí chất có chút lạnh nhạt, thân hình cao ngất, trên ngườikhông có trang sức gì, nhưng chất liệu, vải dệt đều là thượng đẳng, nam nhânnày hẳn là xuất thân bất phàm.

Người như hắn làm sao cóthể đến quán trà nhỏ này?

Tiêu Tiểu Tiểu còn đangsuy nghĩ câu chuyện trên người hắn, nhưng mọi người đánh trống reo hò thanh đãthanh thanh thúc giục, nàng thở dài, tiếp tục nói đến câu chuyện mọi người yêuthích –

“Ngày ấy kể đến đoạnvương gia này đến đông bắc đốc quân, chủ soái Lí Úy Khang đối vị này do tiênhoàng tiến cử tràn ngập bất mãn, nếu không phải Bình quận vương đối nghịch, hắnsớm nhân cơ hội chiến tranh mà kiếm ngân lượng. Hiện thời hoàng thượng pháiBình quận vương đến đốc quân, quả thực là làm hỏng kế hoạch của hắn. Mấy ngàynày, thừa dịp hai quân án binh bất động không đánh nhau, Lí Úy Khang đề nghị đisăn thú, có lẽ là do đông bắc quá mức hoang vắng đến nhàm chán, vương gia thếnhưng lại đáp ứng rồi……”

Lực chú ý mọi người đềutập trung trên người Tiêu Tiểu Tiểu đang kể chuyện, nhưng tâm tư của nàng lạitập trung trên người nam tử xa lạ kia.

Nói đến nơi này, ánh mắtcủa nàng lại nhìn nam nhân kia, chợt thấy đáy mắt hắn hiện lên một chút thầnsắc cười nhạo. Ngay tại thời điểm nàng kinh ngạc muốn nhìn rõ ràng, ánh mắt củahắn lại rời đi, dường như cái liếc mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

“Một ngày sau, giữa trưa,Lí Úy Khang dẫn vương gia đến trong rừng cây săn thú, hôm đó khí trời có chútoi bức, cỏ đều khô vàng. Rừng cây an tĩnh vô cùng, dọc theo đường đi chỉ nghetiếng vó ngựa dẫm nát cỏ khô. Lí Úy Khang lại không biết vì sao, dắt giọng nóichuyện — nghe nói vùng này có rất nhiều lợn rừng, vương gia, hôm nay phải dựavào công phu vương gia……” Tiêu Tiểu Tiểu theo nhân vật thay đổi, không ngừng màbiến hóa tiếng nói, còn nói lại diễn.“Kỳ thực chỗ này không phải nơi heo rừngthường lui tới, ngược lại là chốn mãnh hổ thường xuất hiện, dân bản xứ cònkhông có người dám bén mảng đến chỗ này……”

Nói đến này, mọi ngườikhông hẹn mà cùng cùng kêu lên khẩu khí bàn luận

“Ta biết ngay Lí Úy Khangkhông phải là người tốt!” Trong đám người nghe có đại hán nhịn không được lắmmồm nói.

“Ngươi câm miệng, lãoChu! Chúng ta muốn nghe sư phụ nói.” Bên cạnh bằng hữu vỗ kia đại hán một cái.

Tiêu Tiểu Tiểu thỏa mãnxem mọi người phản ứng, ánh mắt lại đảo đến trên người nam tử kia, trên mặt củahắn vẫn như cũ nhìn không ra cảm xúc gì. Nàng khẽ nhíu mày, nhịn không đượccàng ra sức kể xong câu chuyện, muốn nhìn hắn xuất hiện một chút phản ứng.

“Quả nhiên, mới tiến rừngcây không bao lâu, bỗng nhiên nghe từng đợt tiếng hô kỳ quái, tiếng hô kia vừatrầm thấp lại dọa người, từng trận đều lay động mặt đất. Thời gian trôi qua,binh lính bắt đầu tháo chạy, trong miệng la hét “Hổ tới! Con hổ ăn thịt ngườixuất hiện!”Bình quận vương mới vừa quay đầu, đám tùy tùng trốn trốn, lủi lủi,mà Lí Úy Khang kia sớm không còn thân ảnh. Bình quận vương trong lòng mới hiểura — thảm, trúng kế rồi. Chỉ có hai cái đại hán cao lớn đứng thấy con hổ cứ nhưvậy theo bụi cỏ vừa chạy ra, đối với hắn ngân ngân khàn giọng gào thét.”

“Oa a –” Mọi người sợ hãithan lại nín thở.

Tiêu Tiểu Tiểu bắt đầunước miếng tung bay kể rõ này con hổ có bao nhiêu đáng sợ, tình huống có baonhiêu nguy cấp, cuối cùng vị vương gia này thiếu chút bị ăn vào trong bụng nhưthế nào xuất hiện nguyên thần, Bạch Hổ chuyển thế Bình quận vương như thế nàotránh thoát một kiếp này. Nhưng mà khi nàng đang miêu tả đặc sắc, lại bắt gặpvẻ mặt người nọ khinh khi, thiếu chút kể không được.

Tiêu Tiểu Tiểu thề nàngthực sự thấy người nọ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh miệt liếc nhìn nàng mộtcái, sau đó đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên cho nàng ánh nhìn cảnhcáo, hại nàng nhất thời cảm thấy bị con hổ nuốt ăn không phải Bình quận vươngkia, mà là nàng Tiêu Tiểu Tiểu.

“Thế nào không nói?”

“Đúng vậy, sau đó đâu?”

“Vương gia nguyên thầnxuất hiện, hiện ra Bạch Hổ thân hình, sau đó thì sao?”

Tiêu Tiểu Tiểu bị mọingười thúc giục, cảm thấy một cỗ xúc động muốn đuổi theo người nọ, hỏi một chútý tứ cái tiếng hừ lạnh của hắn. Đối mặt vẻ khinh miệt của người xa lạ kia nànglại thấy trong lòng có vài phần không yên.

“Muốn biết tình hình cụthể thế nào, mời đợi lần sau tới liền rõ.” Tiêu Tiểu Tiểu thu lại cây quạttrong tay, hướng mọi người cúi chào, không để ý mọi người giữ lại, tiến vào hậutrường.

Khách nhân bên ngoài vẫnnhư cũ thảo luận kịch liệt, Dư Thiến Nhi còn tiếp tục đàn tỳ bà, làm cho khôngkhí tiếp tục thân thiện. Nhưng trở lại hậu trường Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy khôngbình tĩnh được, trong mắt lại nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo cùng môi mỏng kia cườilạnh.

“Đừng nghĩ! Thế nhân trămthái, quản hắn làm chi để mất hứng? Ta có bạc thì tốt rồi!” Nàng thu thập mấyquyển sách bày biện ở phía sau đài, chuẩn bị chạy nhanh về nhà giúp cha muathuốc.

Nhưng nàng mới ôm sáchđứng dậy, một đại hán đi đến.

“Ngươi là người nào? Đinhầm địa phương nha, đây là hậu trường, tạp vụ không cho vào.” Tiêu Tiểu Tiểumở miệng nói.

“Ngươi là lão nhân vừamới kể chuyện?” Đại hán thô thanh hỏi.

“Phải thì thế nào?” TiêuTiểu Tiểu không vui nhíu mày, ưỡn ngực hỏi.

Ai ngờ đến đối phương mộttiếng cũng trả lời, tay giơ lên liền hướng cái gáy nàng bổ tới.

“A!” Một khắc trước khiTiêu Tiểu Tiểu mất ý thức chợt nghĩ, tiền công hôm nay còn chưa có cùng lão chủquán tính đâu, thực đáng chết nha!

Khi Tiêu Tiểu Tiểu tỉnhlại cảm giác đầu tiên là đau.

Nàng cố gắng mở mí mắtnặng nề ra, cảm giác đầu mình thật nặng, bả vai thật cứng, tay cùng thân thểđều không thể cựa quậy. Nàng liều mình thanh tỉnh lại, biết rõ ràng là cóchuyện, nhưng đầu óc mơ màng, thần trí có chút tan rã.

Nàng mở mắt lập tức lạinhắm lại, cảm thấy chính mình giống như đang nằm mơ. Bởi vì nàng thế nhưng lạinhìn thấy nam tử ở quán trà kia, vẫn là quần áo như cũ, tuấn nhã đẹp mắt, bấtđồng là vẻ mặt hắn lúc trước lãnh đạm, giờ phút này không chút nào che giấu ýcười.

“Ha ha, hóa ra ngươi cũngsẽ cười.” Nàng hàm hồ nhỏ giọng lẩm bẩm, bởi vì tay không cách nào nhúc nhích,nàng càng cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Chính là nàng không biếtkhi mình ngây ngô cười, đã làm cho vẻ mặt đối phương chuyển từ đắc ý sang dởkhóc dở cười.

Phàn Ngưỡng Cực tức giậnnhíu mày, đối với biểu hiện của tiểu lão đầu này cực kỳ không vừa lòng. Muốnthấy lão thống khổ, muốn nghe lão cầu xin tha thứ, muốn cho lão hối hận vìchính mình càn rỡ, nhưng lão lại hướng về phía hắn cười đến ngốc là cái ý gì?

“Nước, hắt cho lão tỉnh.”Phàn Ngưỡng Cực hạ lệnh, đại hán bên cạnh đứng lập tức cầm lấy thùng nước hướngtrên người Tiêu Tiểu Tiểu hắt xuống.

“Ắt xì!” Nàng đánh cáihắt xì sau mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy đại hán kia bắt cóc nàng“Ngươi, ngươi, ngươi! Chính là ngươi ám toán ta, tên đáng giận, nói, ngươi vì saolàm như vậy”. Nàng không chút khách khí bắt đầu há mồm ồn ào. Hoàn hảo nàngphản ứng mau, vừa tỉnh lại lập tức thay đổi thành giọng lão nhân, hẳn là khôngbị phát hiện nàng là cô nương đi?

Nhưng đại hán này khôngmở miệng, chính là quay đầu nhìn về phía nam tử đứng ở bên cạnh. Chỉ thấy namtử kia gật đầu, đại hán liền khom mình hành lễ lui về phía sau ra khỏi phòng.

“Ngươi! Ngươi là cáikia……” Tiêu Tiểu Tiểu này uốn éo nhúc nhích người mới phát hiện chính mình bịtrói. Chính xác mà nói, nàng là bị đặt ở cạnh tường, mỗi bên một bàn tay, nànggiống như gà con chỉ đợi nướng bị nhốt ở trên tường.“Ngươi là người nào? Nơinày có vương pháp, sao có thể tùy tiện bắt người, còn trói ta. Mau thả ta ra!”

Xem tình thế này, hiểnnhiên là chẳng phải chuyện tốt lành gì!

Nàng nhìn chung quanh cănphòng, nơi này trống rỗng cái gì cũng đều không có, nhưng trên tường lại treothật nhiều roi, thoạt nhìn thực dọa người.

“Vương pháp?” Phàn NgưỡngCực cười lạnh.“Vương pháp là để ngươi tự ý biên chuyện, bịa đặt sinh sự sao?”

Lúc Bình quận vương sinhra thì trên trời có hiện tượng dị thường, người ta nói rằng đó là do Bạch Hổchuyển thế, tuấn mỹ vô trù, thiên phú dị bẩm, hoàng thượng muốn truyền đế vị,Bình quận vương lấy thân có bệnh không tiện nói ra từ chối, kỳ thực là vì hắn cóđoạn tụ chi phích……

Phàn Ngưỡng Cực nhớ tớimấy ngày trước nghe hạ nhân truyền lại nội dung, giữa trán gân xanh liền nhịnkhông được ẩn ẩn nhảy lên. Đoạn tụ chi phích? Tiểu lão đầu này thật lớn mật!Dám tạo thị phi cho hắn, đồn đại vô căn cứ.

“Ta tại nơi nào bịa đặtsinh sự? Vị này, không biết xưng hô thế nào?” Tiêu Tiểu Tiểu thấy tình huốngkhông đúng, rất nhanh đứng thẳng thân mình, tinh thần tốt lên.

Đầu tiên, nàng phải làmrõ đối phương vì sao tìm nàng.

Phàn Ngưỡng Cực hừ lạnhmột tiếng.“Ngươi hư cấu ta nhiều như vậy, thế nào lại không nhận ra được ta?”

“Hư cấu ngươi nhiều nhưvậy……” Khẩu khí nàng ngập ngừng . Kể chuyện mặc dù có hư cấu, phần lớn cũng làhư cấu chuyện cổ nhân, mà nàng gần đây chỉ hư cấu một chuyện duy nhất, cũng làđề tài được chào đón nhất, chính là Bình quận vương.“Ngươi…… Ngươi họ Phàn?”Nói xong cười gượng hai tiếng.

“Đúng thế.” Phàn NgưỡngCực xem sắc mặt của nàng trở nên ủ rũ, lập tức cảm thấy tâm tình tốt lên.

Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấytrời sập xuống hẳn cũng không sai biệt lắm. Hóa ra nàng bị Bình quận vương bắt!Sớm biết là hắn, hôm nay có bị đánh chết nàng cũng không nên kể câu chuyện này.

“Ha ha, vương gia, tiểunhân không biết là vương gia, thất lễ. Không bằng vương gia trước thả tiểu nhânra, tiểu nhân sẽ hảo hảo cùng vương gia giải thích chân tướng một chút.” Nànglại cười gượng hai tiếng, cố gắng giữ nụ cười ở trên mặt lấy lòng.

Chỉ thấy Phàn Ngưỡng Cựcnhướng một bên mi, môi khẽ nhếch, cười như không cười, thần thái hoàn toànkhông có ý tốt.

Ngay tại thời điểm TiêuTiểu Tiểu cảm thấy hắn có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không thả nàng, Phàn Ngưỡng Cựcphẩy một cái, trong nháy mắt dây thừng chế trụ nàng hai tay liền bị chặt đứt.

“A!” Bởi vì không hềchuẩn bị, nàng cả người nằm sấp ngã xuống đất, thiếu chút nữa thành tướng chóăn phân.

Nàng ba chân bốn cẳng bòdậy, da mặt bởi vì khốn quẫn mà hơi đỏ lên.

Phàn Ngưỡng Cực nhìnkhuôn mặt Tiêu Tiểu Tiểu có một mạt thần thái kiều mỵ, hắn có chút xuất thần.Khư, hắn hẳn bị lão nhân thần trí không rõ này chọc tức, nếu không làm sao cóthể cảm thấy trên mặt một cái lão nhân lại có dáng vẻ của con gái?

“Ngươi chọn đi, muốn chếtở quan phủ, hay là chết ở quận vương phủ.” Phàn Ngưỡng Cực mặt lạnh cúi đầunhìn Tiêu Tiểu Tiểu, phát hiện này tiểu lão đầu cái đầu thật đúng là nhỏ.

“Đều không cần!” Tiêu TiểuTiểu lui về sau, cả người dán vào vách tường đứng.“Ngươi…… Vương gia hẳn làngười đọc sách, vương gia tôn quý như vậy, không đáng vì tiểu nhân làm tổn hạithanh danh, ở vương phủ động hình là phạm vào phong thái thiện lương……”

“Vậy ta liền đưa ngươi tớiquan phủ, tin tưởng quan phủ sẽ cho ta một kết cuộc vừa lòng.” Hắn cười khôngcười nói, như đang cùng lão thương lượng tốt lắm.

Nói thực ra, tâm tình hắnquả thật rất tốt. Xem sắc mặt đối phương sợ hãi nhưng lại biến hóa cực nhanhkia, nhịn không được cảm thấy tiểu lão đầu này quả thật là một nhân tài kểchuyện, trong thời gian ngắn từ cười lấy lòng, vẻ mặt sợ hãi đến tính kế bỏchạy, so với xem diễn còn đặc sắc hơn!

“A, kia cũng không tốt.Cứ như vậy danh dự của vương gia chẳng phải bị hủy sao? Danh dự của tiểu nhânkhông sao, nhưng vương gia ngài là hoàng thân quốc thích tôn quý, làm sao cóthể bị tổn thất như vậy.” Tiêu Tiểu Tiểu cố gắng muốn thuyết phục hắn, đánh mấtý định đưa nàng đến quan phủ.

Nếu bị đưa đến quan phủ,nàng khẳng định là không thể còn sống về nhà. Cha nàng không thể không có ngườichiếu cố, cũng sẽ đi theo mất. Nàng không thể đến quan phủ!

“Danh dự” Hắn tới gầnnàng.“Ngươi còn dám nói với ta hai chữ này? Ngươi phạm lỗi gì chính ngươi rõràng nhất!”

“Vương gia!” Tiêu TiểuTiểu chân tay mềm nhũn, cả người ngã ngồi.

Quận vương phủ này lớnnhư vậy, khi nàng bị bắt vào nói không chừng cũng chẳng ai biết, nếu nàng chếttại đây, khẳng định càng không có người biết. Hơn nữa Bình quận vương cũng làthân thích của tiên hoàng, hiện là hoàng thúc của hoàng thượng, đừng nói khôngcó người động được hắn, cho dù tất cả mọi người biết nàng chết ở vương phủ,cũng sẽ không vì vậy mà tổn hại một cọng lông cùa vương gia.

Nói ngắn gọn, vận mệnhcủa nàng hoàn toàn bị nam tử trước mắt này nắm giữ.

“Vương gia, ngài bỏ quacho tiểu nhân đi! Tiểu nhân làm sai rồi, tiểu nhân dập đầu van ngài!” Nàng ômchân đối phương, níu chặt chặt không tha.

Phàn Ngưỡng Cực cau màymuốn bỏ hắn ra, lại phát hiện lão nhân này nhưng lại so với gạo nếp còn muốndính hơn, bám lấy chân hắn không tha.“Buông tay!” Hắn khẽ quát.

“Vương gia……” Nàng ngẩngđầu nhìn hắn, thần thái là đáng thương hề hề, nhưng tay vẫn túm vạt áo của hắnkhông tha.“Tha tiểu nhân đi!”

Tươi cười trên mặt PhànNgưỡng Cực biến mất, vẻ mặt tuấn mỹ kia lại lần nữa biến thành lãnh khốc. Hắnkhông kiên nhẫn khom người, một phen túm lấy cổ áo Tiêu Tiểu Tiểu, dự tính kéomở, không nghĩ tới tay tìm đến ngực, lại nhận thấy một xúc cảm kỳ dị dưới tay.

Lão nhân này là nữ, conngươi hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, bất chợt phát hiện khoảnh khắc chínhmình bị hấp dẫn vừa rồi chẳng phải là ảo giác. Thậm chí ngay cả lúc này, tìnhthế nàng bất lợi như vậy, nếu là người bình thường sớm đã nói không ra hơi, mànàng vẫn không ngừng giãy dụa, tưởng dựa vào ba tấc lưỡi thuyết phục hắn, tựchính mình tìm ra một con đường sống. Đối với tính tình nàng như vậy, hắn chợtcảm thấy đặc biệt, cũng muốn xem xem nàng còn có thể nói được cái gì.

Ngực bị sờ soạng mộtphen, nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền liều mình từ chối đứng lên.“Buôngta ra, chẳng lẽ vương gia thực sự có đoạn tụ chi phích sao?”

Phàn Ngưỡng Cực nheo lạimắt, nhưng là mặc cho nàng giãy dụa thế nào, miệng ồn ào thế nào, tay kia chếtrụ cổ áo nàng chính là không chút động đậy.

“Ngươi đang nhắc nhở tachuyện tốt mà ngươi làm.” Tiếng nói của hắn âm trầm, nàng nhất thời đình chỉgiãy dụa.

Biểu cảm trên mặt nàngnhư muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, tràn ngập hối hận.

Phàn Ngưỡng Cực vừa lòngvới sự an tĩnh của nàng, một tay nắm cổ áo nàng, một tay cầm lấy râu của nàng,dùng lực kéo mạnh –

“Ai nha!” Nàng kêu rênlên.

Râu cằm nàng bị kéo mấtmột nhúm, địa phương dán râu kia thậm chí đều đỏ lên. Làm hại nước mắt nàngthiếu chút nữa chảy ra, thật sự là chết tiệt, đau lắm ah!

Phàn Ngưỡng Cực sửng sốt.Tiểu lão đầu này quả nhiên là nữ?

Cẩn thận xem xét ngũ quancủa nàng, nếu lau đi cằm râu, còn có mặt mũi không biết là thuốc màu gì làmthành, ngũ quan của nàng quả thật vừa vặn, càng xem lại càng cảm thấy nàng cóhương vị kiều mỵ, liền ngay cả thần thái nàng lúc nói chuyện, đều có cảm giácyếu ớt.

“Ngươi rốt cuộc tên gọilà gì?” Hắn xem cặp mắt kia nhìn hắn linh hoạt, lúc này hoàn toàn xác định nànglà một cô nương.

Tiêu Tiểu Tiểu không camnguyện im miệng, chỉ nhìn hắn, sau lại hạ nhỏ giọng phun ra một câu.“Tiêu TiểuTiểu.” Lúc này nàng hoàn toàn lộ ra tiếng nói thanh thúy của một tiểu cô nương.Đều đã bị biết, cần gì phải giả bộ chứ?

“Ngươi nói cái gì?” Hắnnghe thế nào cũng đều cảm thấy trong miệng nàng lẩm bẩm ba chữ kia như là mắngngười. Bất quá xem ra trước mắt, nàng rất có hương vị nữ nhân, vì sao hắn banđầu không nhìn ra?

“Ta họ Tiêu, tên TiểuTiểu. Tiêu Tiểu Tiểu!” Nàng hất bàn tay đang cầm lấy cổ áo nàng.

“Nho nhỏ? Là đã rất lớn.”Hắn nhàn nhạt bình luận.

“Không phải hai cái lớnnhỏ tiểu, tiểu ở giữa là……” Nàng bỗng nhiên ngậm miệng.“Quên đi, chuyện nàykhông quan trọng.”

“Có quan trọng hay khôngkhông phải do ngươi quyết định.” Hắn lạnh lùng nhắc nhở. Một câu phản bác vừarồi làm hắn bắt đầu không kiên nhẫn, bỗng nhiên cảm thấy rất có hứng cùng nàngtranh luận.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,nghĩ đến mạng nhỏ của mình hiện nằm trong tay nam nhân này, bả vai lại suy sụpxuống dưới.