Hạc Minh Giang Hồ

Chương 39: Lựa chọn của ngươi



Diệp Tú Thường ngẩng đầu nhìn Đoạn Vân Tụ, thấy người trước mắt gần như không lộ vẻ gì, trong mắt cũng bình tĩnh vô ba. Nàng thở dài, đem ý nghĩ của chính mình nói ra.

“Ta muốn đi ra ngoài yên tĩnh một chút...”

Đoạn Vân Tụ mi mắt khiêu khiêu

“Ta là nói... Ba ngày này ta sẽ không có ở Sơn Trang...”

Đoạn Vân Tụ hiểu được ý tứ của Diệp Tú Thường ---- nàng muốn một mình yên tĩnh suy nghĩ xem sẽ quyết định như thế nào, không muốn bất kỳ ai quấy rầy, không bị bất luận kẻ nào ràng buộc, chỉ là chính mình...

Nàng như thường ngày ảm đạm cười, “Hảo, ta chờ nàng trở lại...”

Diệp Tú Thường cứ như vậy ly khai, giống như hồ điệp bay đi biến mất không thấy gì nữa. Đoạn Vân Tụ sờ sờ lồng ngực của mình, cảm thấy được nơi đó trống vắng, không đau, nhưng cái cảm giác gì cũng đều không có, không có bi, cũng không có hỉ...

Nàng đi vào thư phòng của Hoa Minh cầm lấy một quyển sách trên kệ mở ra.

Rất nhanh liền đọc xong nửa cuốn, tiểu nha hoàn Thúy Nhi của nàng gọi nàng ăn cơm. Nàng đem thư để xuống, đột nhiên phát hiện mình căn bản không nhớ rõ vừa rồi đã xem qua nội dung gì...

Thế nhưng, ký ức đều đình trệ... Tú Thường, nàng cũng biết phía sau cái gọi là vân đạm phong khinh này, ta cất giấu bao nhiêu lo lắng, mà ta, vẫn không thể đem lo lắng này phơi bày ở trước mắt nàng...

Nàng thở dài bắt đầu ăn cơm, trước mặt là mấy món điểm tâm thanh đạm, mà ngày thường nàng đều thích ăn, còn có tây hồng thị* (cà chua) ướp lạnh. Nàng gắp một miếng cà chua đưa tới miệng, lạnh lẻo mà ngọt, chỉ là nàng không - cảm giác...

Sáng sớm ngày thứ hai nàng đứng ở bên cửa sổ đang nhìn ánh sáng mặt trời, đột nhiên có tiếng bước chân “Thùng thùng” truyền đến, đang đi lên. Nàng nhíu nhíu mày, cảm thấy buồn bực, nhưng một tiếng thanh thúy mà quen thuộc “Đoạn đại ca” làm cho nàng quay lại.

Đứng trước mặt đúng là Sở Dao, một thân phấn hồng sam tử, minh lệ kiều tiếu.

“Sở cô nương sao lại tới đây?” Nàng nặn ra một nụ cười.

Sở Dao nhìn vào người trước mắt, mắt như thu thủy, phiên phiên bạch y, thật sự là bạch bích mỹ thiếu niên, chỉ là giữa lông mày lộ ra ti ti đạm mạc, cùng với nỗi cô đơn phảng phất.

“Từ lúc Võ Lâm truyền ra chuyện huynh cùng Ngụy đại ca luận võ, nghe nói huynh thắng Ngụy đại ca, cùng với biểu tỷ thành thân, ta, ta liền chạy đến...”

“Từ khi huynh đi, ta luôn nhớ kỹ huynh, trong lòng đều là huynh, thấy huynh lần nữa, huynh đã sắp thành thân với người khác rồi, mà người kia, còn là biểu tỷ của ta... Sở Dao trong lòng sáp thật sự, nhưng vẫn là hiểu rõ tình lý đem phần chua xót này áp xuống, trên mặt vẫn tươi cười.

“Thì ra là thế.” Ngươi là tới tham gia hỷ sự của biểu tỷ ngươi, nhưng có lẽ, để ngươi thất vọng rồi...

Đoạn Vân Tụ xoay người, hỏi chuyện không liên quan: “Ngươi vừa tới, hẳn là mệt mỏi, sao lại không nghỉ ngơi trước?”

Nghỉ ngơi trước? Huynh cũng biết ta muốn nhìn huynh nhiều một chút...

Sở Dao cúi đầu, lại ngẩng lên, quyết định nói dối.

“Ta nghỉ ngơi rồi, vừa rồi đi tìm biểu tỷ, Huệ nhi nói nàng có việc đi ra ngoài, biểu ca đang bận rộn, đành phải tới tìm huynh...”

Nguyên lai là nhàm chán à, vừa lúc, ta cũng rất nhàm chán đây, cái gì cũng xem không vào, cái gì cũng nghe không lọt, ngay cả mỹ thực cũng không có vị...

“Vậy không bằng, chúng ta đi du ngoạn được không?” Có lẽ rời khỏi sơn trang, nơi khiến ngươi cảm thấy khó xử mà lại dứt bỏ không được, ta sẽ phấn chấn cũng không biết chừng...

Sở Dao vừa nghe cao hứng muốn nhảy dựng lên ---- “Hắn” thế nhưng chủ động nói muốn cùng mình đi ra ngoài du ngoạn! Tuy rằng 'Hắn' cùng biểu tỷ sắp kết vi liên lý, nhưng mình có thể cùng 'Hắn' sóng vai đồng du, cũng sẽ thành kỷ niệm đẹp, vì thế lập tức đồng ý.

Hai người liền rời khỏi Minh Viễn Sơn Trang vào trong thành Lâm An dạo chơi xung quanh.

Trong thành Lâm An rất náo nhiệt, các loại quầy hàng bày bán các loại vật nhỏ rực rỡ muôn màu. Sở Dao đối Lâm An thành rất là quen thuộc, vả lại hứng thú đi dạo rất cao, mang theo Đoạn Vân Tụ đi khắp hang cùng ngõ hẻm xem các loại tạp kỷ lại nhấm nháp nhiều loại mỹ thực.

Đoạn Vân Tụ xem Sở Dao vui vẻ đáng yêu, không khỏi nhớ tới tiểu sư muội Lan Thanh Nhân của mình, hơn nữa thực đem Sở Dao xem thành muội muội của mình một đường bồi nàng cười cười nói nói, đem bất an cùng lo lắng sâu trong đáy lòng mạnh mẽ áp xuống, hai người cứ như vậy dạo chơi ba ngày.

Sáng sớm ngày thứ tư, bất an trong lòng Đoạn Vân Tụ như xúc tu len lõi ra ngoài, nó hữu ý vô ý đâm vào trái tim nơi yếu ớt nhất của nàng làm cho nàng thật khó khăn để có thể tươi cười trở lại.

Sở Dao thấy nàng thần sắc ảm đạm, đề nghị đi hồ Tâm Đình phụ cận Minh Viễn Sơn Trang tản bộ. Nàng cố gắng xua tan sợ hãi tích tụ dưới đáy lòng càng ngày càng lớn, liền tùy Sở Dao đi dạo.

Tới hồ Tâm Đình, Đoạn Vân Tụ trông thấy hồ một mảnh xanh biếc, giữa hồ có một cái đình màu đỏ tươi, du khách có thể đi dọc theo đường nhỏ làm bằng ván gỗ để đi qua. Lúc này vẫn còn sớm, chung quanh thực im lặng, trừ các nàng hầu như không có người khác.

“Chúng ta đi qua xem?”

Đoạn Vân Tụ gật đầu, hai người bước lên tấm ván gỗ đi tới.

Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó nhìn thấy mặt hồ, suy nghĩ bay xa ---- chẳng bao lâu sau, lòng nàng giống như hồ nước này trở nên yên ả, ngày trước ngoại trừ việc báo thù gần như không có nhớ nhung gì, mà hiện giờ, lại buồn vui không do chính mình, thậm chí, sinh sợ hãi, sợ hãi này giống một khối đá từ trên trời rơi xuống lòng nàng, theo thời gian áp sát càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt, chính mình gần như không thể thở... Nếu lúc trước quyết tâm sắc đá cự tuyệt thì tư vị tình ái này.., giờ phút này, mình không phải sẽ cảm thấy tốt hơn sao, vẫn có thể nhàn vân dã hạc giống như muốn ở liền ở, muốn đi liền đi...

Sở Dao xem mặt mày nàng sầu tư tràn ngập, trong lòng lo lắng. Đột nhiên nàng nghĩ đến một chủ ý, nói: “Đoạn đại ca ta kể cho huynh nghe chuyện cười được không?”

“Chuyện cười?”

“Đúng vậy, huynh hãy nghe cho kỹ nha! Chuyện kể là, lúc trước có người hướng một tài chủ mượn một đầu ngưu, vì thế phái đứa con đến đưa cho tài chủ một phong thư mượn ngưu. Tài chủ đang ở cùng một khách quý, sợ khách quý này nhìn ra mình không biết chữ liền giả bộ xem tín. Hắn một bên xem một bên không ngừng gật đầu, cuối cùng ngẩng đầu đối đứa nhỏ nói, 'đã biết, ngươi đi nói cho cha ngươi biết, nói chốc lát nữa ta sẽ tự mình qua'.”

Đoạn Vân Tụ nghe xong, nhịn không được tràn ra tươi cười, “Quả nhiên đã cười a!”

“Biết huynh sẽ cười mà! Huynh xem huynh mới sáng sớm mà mặt lạnh như băng, giống như ta thiếu huynh mấy ngàn lượng bạc!” Sở Dao giận liếc mắt nàng một cái.

Đoạn Vân Tụ không nhịn được lắc đầu cười, phát hiện Sở Dao nguyên lai là cô nương đáng yêu như thế còn biết quan tâm người khác, thực rất giống sư muội Lan Thanh Nhân của mình.

Nàng đang muốn nói “Ngươi rất giống một người”, đột nhiên liếc về một thân ảnh màu vàng nhạt ---- đúng là Diệp Tú Thường! Người nàng muốn thấy nhất cũng lại là người nàng sợ gặp nhất...

Diệp Tú Thường không biết là nàng tới lúc nào, lúc này đã đứng ở bên hồ nhìn về phía đình, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.

Trái tim Đoạn Vân Tụ lấy tốc độ cực nhanh chìm xuống, nụ cười trên mặt cũng thoáng chốc ngưng kết.

Sở Dao theo ánh mắt của nàng nhìn lại cũng đã phát hiện biểu tỷ của mình, chính là vẻ mặt hai người vì cái gì lại đều cứng đơ a, toàn bộ không giống như lời Võ Lâm lưu truyền gần đây “Tình chàng ý thiếp” a...

Tuy rằng thực gian nan, nhưng Đoạn Vân Tụ vẫn thay đổi cước bộ đi tới, mà Diệp Tú Thường cũng giẫm lên ván gỗ hướng nàng mà đi, ánh mắt hai người giao hội, lại đọc không ra cái gì ẩn ý.

Rốt cục gặp nhau.

Đoạn Vân Tụ dừng ở người trước mắt, nửa ngày, nhẹ nhàng mà kêu, “Tú Thường...” Như là sợ phá vỡ tốt đẹp đã từng có.

Diệp Tú Thường đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn chằm chằm nàng.

Vẻ mặt của nàng, có phải hay không ám chỉ lựa chọn của nàng? Nàng làm ra lựa chọn, có phải ta có khả năng thừa nhận hay không?

Đoạn Vân Tụ giật giật môi, nghe thấy mình hỏi: “Nàng có kết quả sao?”

Không có phản ứng, đôi mắt đẹp kia chỉ là ngắm nhìn nàng.

Thật lâu sau, nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc mà xa lạ truyền vào màng nhĩ của mình, “Thực xin lỗi... Ta lựa chọn... Cha ta...”

Đoạn Vân Tụ lập tức dại ra, không có biểu cảm, cũng không có ngôn ngữ, cảm thấy được gương mặt động một chút cũng đều thực khó khăn, mà trong lòng cuồng phong gào thét, chỉ để lại một mảnh hoàng tàn khắp nơi...

Nàng rốt cục, vẫn là lựa chọn cha nàng... Mà ta, nên đặt mình vào nơi nào... Trái tim của ta, lại ở nơi nào...

Nàng đẩy Diệp Tú Thường ra đi lên phía trước, nhìn không thấy đường phía trước, không biết phía trước có hay không có đường, chỉ là hết sức đi về phía trước, phải chạy nhanh rời đi, thoát ly giờ khắc này, chạy trốn khỏi nỗi đau của chính mình...

Nếu như nói trước đó chính là tức giận, hiện tại trái tim Diệp Tú Thường lại bắt đầu đau.

“Ngươi đứng lại!”

Đoạn Vân Tụ nghe thấy được, nhưng cũng như không nghe thấy. Thanh âm kia hảo phiêu miểu, giống như từ đám mây truyền đến. Chân của nàng không có ngừng, chỉ biết mang theo chủ nhân đi lên phía trước.

Diệp Tú Thường trong lòng quýnh lên, phi thân một cái nhảy lên rơi xuống phía trước Đoạn Vân Tụ giữ chặt nàng, “Ngươi đứng lại!”

Đoạn Vân Tụ đứng ở nơi đó, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, lại thấy không rõ lắm.

Nàng còn giữ ta lại làm cái gì, muốn nhìn ta thống khổ sao? Hay là muốn an ủi ta? Không cần, không cần... Từ nay về sau, ta không muốn tiếp tục tham niệm ôn nhu của nàng...

Nàng đột nhiên lại rất hận, hận mình tại sao không chuyên tâm báo thù rửa hận mà lâm vào chuyện nhi nữ tình trường, hận chính mình hãm vào nhưng không cách nào tự kềm chế, hận chính mình nghĩ đến có thể tiêu sái tiếp nhận, lại phát hiện căn bản không tiếp nhận nổi.

Tấm ván gỗ làm đường nhỏ quá chật, nàng lại muốn kéo Diệp Tú Thường ra tiếp tục đi lên phía trước.

Diệp Tú Thường ngăn đón ở nơi này, giận thật à, “Bảo ngươi đứng lại!” Lại đẩy Đoạn Vân Tụ đang muốn kéo nàng ra.

Ai ngờ Đoạn Vân Tụ cứ như vậy thân mình nghiêng qua, theo tấm ván gỗ trên đường nhỏ té vào trong hồ.

Thân thể của nàng chìm xuống, nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm ở trước mắt mình biến mất, chỉ nhìn thấy hồ nước xanh ngắt hướng chính mình ùa tới.

Đáy lòng có thanh âm kêu gào: buông tay đi, buông tay đi, hãy buông hết thảy, đến vĩnh sinh cực lạc chi địa nơi cha nương của ngươi ngụ đi, chỉ có bọn họ, mới vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi, mà ấm áp kiếp này đều là hư ảo, đều là hư ảo...

Nàng không có giãy dụa, mặc cho nước hồ nhấn chìm nàng, che đi toàn bộ ánh sáng...

Diệp Tú Thường đứng ở trên ván gỗ ngây dại, chờ kịp phản ứng mới biết mình đã đem Đoạn Vân Tụ đẩy vào trong hồ, nhưng võ công của nàng cao như vậy, tuy rằng chính mình trong cơn tức giận có dùng chút lực, cũng không thể đem nàng đẩy xuống a!

Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng căn bản đã không còn khí lực, một cái Võ Lâm cao thủ ở trạng thái như thế nào mới có thể mất đi toàn bộ khí lực a!

Đoán đến tâm cảnh Đoạn Vân Tụ, lòng của nàng quặn đau, vội vàng nhìn về phía Đoạn Vân Tụ rơi xuống nước, nơi đó gợn sóng một vòng một vòng đã sắp ngừng lại...

Thiên a, nàng thế nhưng không có trồi lên, không phải nàng bơi rất tốt sao, còn mang theo mình bơi qua dòng chảy ngầm tìm được đường sống! Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng vốn không muốn trồi lên?

Nghĩ đến có khả năng là cái này tâm Diệp Tú Thường như bị trát một đao đau tận xương cốt. Nàng không chần chừ thêm nữa, thả người nhảy vào hồ sau đó liều mạng lặn xuống.

Sở Dao ở trong đình nhìn biểu tỷ mình cùng Đoạn Vân Tụ nơi đó làm một loạt các động tác gần như nàng không kịp phản ứng. “Bọn họ” là xảy ra chuyện gì? Một cái bị đẩy nhẹ liền rơi xuống nước, nửa ngày cũng không thấy dị động, một cái rõ ràng là sợ nước lại không chút do dự nhảy xuống, lúc này người cũng chưa thấy nổi lên!

Diệp Tú Thường ở trong hồ hoảng loạn tìm kiếm chung quanh, nàng muốn lớn tiếng kêu lên, chính là nàng mới mở miệng nước liền tràn vào thiếu chút nữa nàng bị nghẹn khí. Thật vất vả nàng mới thuận khí sau khép chặt đôi môi.

Vân Tụ ngươi ở đâu, ta không nên gạt ngươi, không nên gạt ngươi... Ngươi sao lại ngốc như vậy, ngốc như vậy...

Đoạn Vân Tụ đã muốn chìm đến đáy hồ, hô hấp trở nên thực khó khăn, nhưng là nàng không có ý thức đến, nàng chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ phô thiên cái địa đánh úp lại, nàng nhắm hai mắt, muốn ngủ một giấc thật sâu...

Có lẽ khi tỉnh dậy, là có thể thấy khuôn mặt tươi cười của cha với nương, một khắc sau cùng nàng nghĩ như vậy.

Nhưng mà đang ở một khắc này cánh tay của nàng bị ai nắm lấy, sau đó thân thể của nàng bị ai đó liều mạng kéo lên.

Nàng muốn nói đừng động ta, để cho ta ngủ một giấc, ngủ một giấc là tốt rồi, nhưng là nàng không phát ra được thanh âm nào, cái kia lực đạo mạnh mẽ đem nàng hướng về phía trước kéo đi.

Cứ như vậy hai chân có vẻ như chạm vào cái gì đó cứng rắn, tiếp theo ánh sáng đâm vào trong mắt. Nàng cảm thấy được mắt rất đau, sau đó mở mắt ra, mặt Diệp Tú Thường ướt sũng ánh vào mắt của nàng, mà trên mái tóc nước rơi xuống thành một chuỗi.

Nàng nhìn vào gương mặt, cảm thấy như đã cách xa một đời.

Thấy trên gương mặt đầy nước, phân không rõ là nước hồ hay vẫn là nước mắt, nhưng mà nhìn trong mắt vẫn đau lòng, nhìn đến lòng đau muốn khóc, sau khi nàng chớp mắt, quả nhiên lệ bắt đầu chảy xuống, giống như dòng suối, xinh đẹp mà u buồn.

Nàng phát hiện mình còn có thể nâng tay, vì thế giơ tay lên đi sờ gương mặt kia, nhưng cách mặt một tấc lại ngừng lại.

Gương mặt này, hình như đã không còn thuộc về mình nữa, vẻ đẹp đó, trong tương lai nó sẽ thuộc về nam tử nào đó.

Nghĩ đến đây tim nàng cảm giác như bị vắt kiệt không thể nào nhảy lên được nữa, tay nàng cũng cứng lại cách gương mặt này một tấc.

Diệp Tú Thường nhìn thấy mặt Đoạn Vân Tụ không hề tức giận, lại nhìn động tác cứng ngắc kia của nàng, nước mắt hoàn toàn ngăn không được nữa ---- mình sao có thể bởi vì ghen tuông nhỏ nhặt mà đùa giỡn quá trớn như vậy! Sao có thể hoài nghi lòng nàng đối với mình mà làm ra trừng phạt như vậy! Sao có thể hại nàng thậm chí sinh ý niệm coi thường mạng sống của mình.

Nàng đem cái tay kia cầm đến sát mặt mình, cúi đầu kêu: “Vân Tụ”, ngữ khí đã muốn nức nở.

Đoạn Vân Tụ bị một tiếng này gọi dẫn về trần thế, mới phát hiện mình đã sống lại rồi.

Đúng rồi, nàng mới vừa nói tới cái gì, nàng nói xin lỗi, nàng nói nàng lựa chọn cha của nàng. Đúng rồi, nàng cho mình đáp án, nàng làm ra lựa chọn. Nàng tuyển, không phải là mình...

Đem tay nàng trong tay Diệp Tú Thường rút ra, thì thào mở miệng: “Chúng ta, tách ra.”

------------