Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 39: Cấu kết (1)



Ngậm nước từ không gian đem ra ngoài, sau đó nuốt xuống, Mộc Tuyết lập lại động tác này vô số lần, thường xuyên ra vào không gian làm cho cô vô cùng mỏi mệt, nhưng vì muốn loại trừ HIV, cô chỉ có thể không ngừng uống nước, chờ đợi nước trong hồ loại trừ bệnh độc.

Vì thế cô bắt đầu lộ trình thê thảm với WC.

Ngày hôm sau mẹ Hà biết tin tức này, bị dọa mất hồn, vừa tới bên ngoài bệnh viện thì hôn mê bất tĩnh. Sau khi tỉnh lại thì nắm tay con gái không buông, không ăn không uống chỉ biết ngồi khóc, bà cảm thấy số mạng của cô gái không tốt, luôn gặp nhiều chuyện xui xẻo như vật. Tống Ngôn Mục an ủi mẹ Hà, sau đó mời hộ lý tới chăm sóc Mộc Tuyết và mẹ Hà. Thấy Tống Ngôn Mục quan tâm con gái như vậy, mẹ Hà lại cảm thấy hài lòng. Năm đó khi bà vì học phí của Mộc Tiền Trình mà làm việc sinh bệnh, Mộc Tiền Trình cũng không có bỏ học dù chỉ một ngày để tới thăm.

Nhưng mà, lúc này mẹ Hà mới biết chú của Tống Ngôn Mục là ai, trong lòng bà vừa chua xót vừa an ủi, nghĩ rằng ít nhất thiệt thòi của con gái có thể đòi lại, hy vọng sớm ngày phá án.

Nhìn thấy Mộc Tuyết lại vào WC, mẹ Hà dừng suy nghĩ miên man, thân thiết hỏi,“Có phải vô nước biển nhiều quá rồi hay không?”

Mộc Tuyết từ chối cho ý kiến, thật ra cô một chút cũng không muốn truyền dịch, nhưng bác sĩ và y tá cưỡng chế, mặt Tống Ngôn Mục từ đầu tới cuối đều đen thui, cô không thể phản kháng.

“Đã mấy ngày rồi, sao còn chưa bắt được cái người tên Ngô Du Hà con nói nữa chứ, aizz, cũng không biết cô ta phát điên cái gì……”

La Lan Tử cũng là chán đến chết ngồi ở bên cạnh, cô chỉ bị thương một chút, theo lý thuyết sớm có thể xuất viện, nhưng cô cảm thấy Mộc Tuyết nằm viện một mình chắc chắn sẽ rất nhàm chán, cô cũng muốn thuận tiện trốn học, cho nên cũng ở lại bệnh viện, nhưng mà ở phòng cách vách. Nghe nói đêm đó Mộc Tuyết tỉnh lại trước, không chỉ có không bỏ mặc cô để chạy trốn, ngược lại vì bảo vệ cô mà đánh nhau với bọn bắt cóc, cuối cùng còn bị tiêm thứ dơ bẩn, La Lan Tử cảm động, nhất là nghe Hà Lệ Phong nói lúc ấy Ngô Du Hà còn chuẩn bị tiêm thứ đó vào người cô, tiểu Tuyết liều mạng mới ngăn cản được. Cô Mộc Tuyết khóc tức tưởi, thề mình nhất định phải làm bạn tốt cả đời với Mộc Tuyết.

Từ cả đời này quá xa, ai cũng không biết. Nhưng tớ hiểu được, bây giờ cậu là thật lòng đối đãi tớ, là đủ rồi. Lúc ấy trong lòng Mộc Tuyết đã nghĩ như vậy, có ân báo ân, có thù báo thù. La Lan Tử thật lòng đối tốt với cô, cô sẽ thiệt tình hồi báo.

“Theo như lời mọi người thì Ngô Du Hà là chị cả của Ngô Sâm Nhược, nhà bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy hả?” La Lan Tử vẫn là nhịn không được tò mò, hỏi.

Sau khi Mộc Tuyết suy nghĩ thật lâu, cảm thấy cần phải nói hết mọi chuyện cho người bị hại là La Lan Tử nghe, vì thế nói mẹ Hà ra ngoài, nói hết chuyện mà cô biết cho La Lan Tử nghe.

“Bệnh thần kinh gì vậy hả.” Sau khi nghe xong La Lan Tử tức giận, đúng, Ngô Du Hà rất thảm thương, nhưng có liên quan với Ngô Sâm Nhược sao? Cho dù cô ta bị bệnh thần kinh, còn muốn Sâm Nhược cũng chịu khổ nhiều như vậy.

Mộc Tuyết trầm tư trong chốc lát,“Tớ vẫn cảm thấy chuyện này sẽ không dừng lại ở đây. Lan Tử, từ giờ trở đi, cậu cũng phải cẩn thận hơn.”

Tuy rằng không biết Mộc Tuyết rốt cuộc đang lo lắng cái gì, bị bắt cóc cũng kết thúc ở việc bị hôn mê, nhưng La Lan Tử cũng ẩn ẩn ý thức được chuyện này rất kỳ quái, theo lý thuyết cô và nhà họ Ngô không có liên quan, cũng không có biểu đạt sự ái mộ với Ngô Sâm Nhược ra bên ngoài. Vậy thì tại sao lúc đó, bọn chúng lại bắt luôn cả cô? Ở giữa cô và Mộc Tuyết còn có Hoa Báo.

Nhà họ La chỉ là gia đình làm về truyền thông, nhưng đôi khi truyền thông còn nhạy bén hơn cả cảnh sát. La Lan Tử vừa xảy ra chuyện, người trong nhà cũng sẽ không ngồi xem.

Một ngày này, Lâm Dư Phỉ nói dối, nói là phải đi về chăm sóc cha bị bệnh. Sau đó vừa ra khỏi cổng trường, ả lên xe taxi tới nhà họ Ngô.

Tin tức hai ngày trước lực lượng cảnh sát xuất động với quy mô lớn đã truyền ra, nhưng đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mọi người cũng không rõ ràng. Lâm Dư Phỉ dựa vào tin nhắn đó, đoán được khẳng định là Ngô Du Hà đã hành động, nhưng không dám gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Ngô Du Hà, sợ khi cô ta bị tóm thì ả sẽ trở thành đồng phạm. Lâm Dư Phỉ suy nghĩ, quyết định vẫn là tới nhà họ Ngô tìm kết quả. Ngô Du Hà đã cho ả địa chỉ của nhà họ Ngô, còn có một ít tình huống cơ bản trong nhà.

Hôm nay cứ coi như là đi ngang qua, Lâm Dư Phỉ vừa nghĩ vừa đi vào tiểu khu sa hoa của nhà họ Ngô.

Con đường rộng rãi sạch sẽ, hoa cỏ nhiều màu sắc nở rộ, trong không khí có tiếng nhạc phiêu đãng, Lâm Dư Phỉ chậm rãi đi tới, trong lòng ẩn ẩn dao động.

Hoàn cảnh như vậy, mới là thứ thuộc về ả. Trong nhà thắp đèn còn bị mẹ chê là lãng phí điện, góc tường lúc nào cũng có mạng nhện, con gián thậm chí sẽ leo lên giường. Bất luận ả có giặt như thế nào, cũng có một mùi mốc nhàn nhạt, bất luận là ả có lau cái bàn sạch ra sao, cũng lau không sạch dầu mỡ và dơ bẩn.

Nhà họ Ngô hình như có hai đứa con trai trạc tuổi ả đúng chứ?

Đang suy nghĩ, ả dựa theo trí nhớ mơ hồ mà tìm ký hiệu của cửa nhà nhà họ Ngô, đứng trước tòa biệt thự. Sau khi cẩn thận quan sát vách tường, ả nhấn chuông cửa.

Ngô Thiên Tứ mấy ngày nay đều ở nhà tịnh dưỡng, chuyện ở công ty đều giao cho Trần Tương Trúc và Bạch Ngọc Thải hai tình nhân của hắn, tạm thời quản lý. Đây là hai tình nhân thông minh và có năng lực nhất của hắn, cho nên mới được hắn đón về nhà họ Ngô. Những người khác không phải sau khi chơi chán rồi dùng tiền đuổi, chính là tự mình không biết tại sao lại tự động chạy lấy người.

Bởi vì Ngô Thiên Tứ không thích người ngoài chăm sóc, bình thường trong nhà đều không có người hầu, cho nên mấy ngày nay, bốn đứa nhỏ nhà họ Ngô thay phiên ở nhà chăm sóc Ngô Thiên Tứ, hôm nay ở nhà là Ngô Tân tính cách hướng ngoại.

Lông mày Ngô Tân giống Ngô Thiên Tứ, dày đậm, mắt lại giống Bạch Ngọc Thải mẹ hắn, là một đôi mắt hoa đào. Có cái mũi thẳng của người nhà họ, tuy rằng so ra kém ngũ quan hoàn mỹ của Ngô Sâm Nhược, nhưng vẫn là một người dễ nhìn.

Hắn nghe thấy tiếng chuông cửa vang, không hiểu lúc này sẽ có ai tới nhà, nhìn từ mắt mèo, phát hiện là một nữ sinh mặc đồng phục màu xanh.

Trong nháy mắt khi mở cửa, Ngô Tân có chút hoảng thần.

Cô gái trước mắt có dáng người yểu điệu, tóc ngắn mềm mại hơi xoăn, cái trán trắng noãn ngũ quan dịu dàng nhẵn nhụi, đôi mắt sáng ngời như hồ nước, cánh môi như đóa hoa mềm mại khẽ nhếch, chứng tỏ là đang ngượng ngùng do dự.

“Xin hỏi, đây có phải là nhà của chị Ngô Du Hà không?”

Ngô Tân ngây người hai giây, à một tiếng, tim đập có chút nhanh. Hít sâu mấy cái, mới trả lời,“Đúng vậy, nhưng chị cả không có ở nhà, chị ấy đi ra ngoài giải sầu rồi, phỏng chừng mấy tháng mới về.”

Nhìn thấy trên mặt nữ sinh trước mắt hiện ra mất mát, Ngô Tân cũng không biết mình vì cái gì mà há mồm nói,“Muốn vào ngồi một chút hay không, chắc là cậu đã tìm rất lâu rồi, nghỉ ngơi một chút rồi đi?”

Lâm Dư Phỉ ngượng ngùng gục đầu xuống,“Vậy, vậy xin quấy rầy, tớ vừa mới bị ngã trật chân, có chút đau.”

Trật chân? Ngô Tân nhìn mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Dư Phỉ, ai nha đáng tiếc, bị quần đồng phục che lại. Hắn thật lịch sự đỡ Lâm Dư Phỉ, đi vào phòng khách, Lâm Dư Phỉ cũng thuận thế hơi chút kiễng chân, làm ra bộ dáng trật chân.!!

Nghe được động tĩnh tỉnh lại, La Lan Tử mở cửa phòng ra, cô đơn đứng ở nơi đó nhìn Ngô Sâm Nhược bước đi mạnh mẽ rời đi, nước mắt của cô xôn xao chảy ra.

La Lan Tử rất ít khóc, nhưng giờ phút này lại cảm thấy rất ủy khuất.

Vì cái gì không gọi tớ tỉnh? Chẳng lẽ tớ giả bộ ngủ, cậu liền thật sự không muốn đánh thức tớ? Cậu trở về, chỉ là vì nhìn tiểu Tuyết sao? Cho dù tớ chưa từng có thổ lộ, nhưng tớ với cậu làm bạn lâu như vậy, không phải so với tiểu Tuyết cũng nhiều hơn một năm sao?

Sâm Nhược……