Hắc La Sát

Chương 8



Thời khắc hoàng hôn, ánh tà dương chiếu phủđại địa. Bọn họ sóng vai trầm mặc đi thật lâu, xuyên qua rừng cây, trước mắt hiện lên một mảnh thảo nguyên mênh mông. Cỏ xanh mềm mượt, trộn lẫn cùng rất nhiều loại hoa không biết tên, đủ mọi màu sắc, rực rỡ đung đưa đón ráng chiều. Bọn họ chậm rãi đi vào thảonguyên. Ngưng Yên vươn tay, mơn trớn hoa cỏ trên đường đi, cảm giác được xúc cảm mềm mại lướt qua đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Xem ra đã rấttốt rồi.”

Lôi Tiêu nghe xong, tâm chìm xuống. Nàng muốn đi rồi?

Vừa nghĩ tới nàng sắp rời đi,ngực khó chịu kinh khủng, liền nói dối: “Kỳ thật. . . . . . vết thươngvẫn còn đau, vẫn chưa khỏi hẳn. . . . . .” Nói xong, lại xấu hổ, ý muốnlưu lại nàng rất rõ ràng.

Nàng cười liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấu tâm tư hắn. “Vậy sao? Hóa ra vẫn còn đau à. . . . . .” Ai,nàng cảm thấy chính mình thật quá tàn nhẫn.

Ngưng Yên dừng bước, hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, làn mi dài cụp xuống, ánh mắt long lanh.

“Trước đây, Thiệu Tứ Phươngthích nhất hái hoa cài lên vạt áo ta. . . . . .” Vừa nói thế Lôi Tiêucũng đã hái hoa cài lên vạt áo nàng. Nàng giật mình ngẩn ngơ.

Tình ý thực rõ ràng, nàng ngẩngđầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn lại nàng. Trong khoảnh khắc cả haingười đều không nói gì, nhưng ngầm hiểu. Ngưng Yên cúi đầu, liếc nhìnbông hoa, sau đó lại mỉm cười với hắn, nụ cười mang theo chua xót. Độtnhiên đi loạng choạng ôm lấy hắn, ỷ vào trong ngực hắn, hốc mắt cùng cổhọng nghẹn ngào.

Nàng muốn đi, muốn đi giết Thiệu Tứ Phương, nhưng còn người nam nhân này thì sao? Về sau như thế nào?Thật sẽ không quan tâm đến sao? Nhưng sao trong lòng lại trồi lên chuaxót?

Đã từng, nàng có thể đơn giảnphân chia yêu cùng không yêu. Yêu liền yêu đến cùng, hận cũng hận đếncực hạn, cho nên nàng yêu Thiệu Tứ Phương, cho nên nàng cũng hận ThiệuTứ Phương. Nhưng còn Lôi Tiêu thì sao? Lôi Tiêu làm cho nàng hoang mang.

Lôi Tiêu kéo xuống cánh tay củanàng, hỏi: “Nàng phải rời khỏi đây?” Nàng chỉ mỉm cười với hắn, trongmắt lấp lánh lệ quang. Hắn lại hỏi: “Ta đi cùng nàng?”

Nàng lắc đầu, cự tuyệt, không cho hắn cùng đi.

Lòng hắn thu chặt, mạnh liệt ômnàng vào trong lòng, khàn khàn do dự hỏi: “Xong rồi. . . . . . còn cóquay lại không?”

Nàng cười khổ. Có thể toàn thântrở ra hay không nàng cũng không biết. Nàng là ôm quyết tâm muốn cùngThiệu Tứ Phương đồng quy vu tận đi giết hắn. Nàng từ trong lòng hắnngẩng đầu nhìn lên, lại kiễng chân, hôn cằm hắn một cái, xem như lời dịu dàng cáo biệt.

“Chúng ta đi thôi. . . . . .”Nàng vừa nhấc bước, đột nhiên bị hắn tóm chặt lấy lôi trở về. Chỉ cảmthấy trước mắt tối sầm lại, kinh hãi —— hắn hôn nàng?!

Không đành lòng ly biệt khiếnLôi Tiêu xúc động kéo nàng vào lòng hôn. Chỉ một cái hôn môi, lại làmcho khát vọng bùng phát không khống chế được!

Cánh môi chợt ấm, nàng sợ hãilui từng bước, trượt chân một cái, cả người ngã về phía sau. Lôi Tiêuvội vàng với tay ra ôm nàng, hai tay nàng cũng tóm lấy quần áo hắn. Kếtquả là cả hai người đều mất cân bằng, cùng nhau ngã vào trong bùn.

Trong nháy mắt ngã xuống kia,hắn đúng lúc vòng ôm lấy hông của nàng, nàng ngã không đau, đau là cánhtay hắn. Vừa rơi xuống đất, sợ chính mình đè bị thương nàng, hắn lập tức chống lên hai khuỷu tay, thân thể liền cúi ở trên người nàng. Bọn họnhìn lẫn nhau, hắn hơi thở hỗn loạn, nàng có chút thở gấp.

“Ngươi. . . . . .” Ngưng Yên vừa tức lại vừa cười. “Ngươi làm ta sợ!” Tay nàng chống lên, muốn đứng dậy.

Lôi Tiêu lại không tính lùi lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng. Hắn tâm phiền khí táo, nghĩ đếnnàng phải rời khỏi, liền buồn bực không biết bây giờ nên làm thế nào mới tốt.

Gò má nàng ửng đỏ, trừng mắtnói: “Nhìn đủ chưa? Còn không lùi ra?” Hắn áp sát nàng, hại nàng tâm rối loạn, đầu óc cũng mê muội.

Lôi Tiêu nhìn nàng, nàng đẹp quá, thân mình thật mềm mại. Hắn không nỡ rời đi, tóc rối đều rơi xuống bên mặt nàng.

Của hắn thân thể cứng cáp rắnchắc giống như ngọn lửa thiêu đốt nàng. Nàng ánh mắt lấp lánh, vươn tayđẩy ra sợi tóc buông rơi trên trán hắn, nghênh đón đôi mắt nóng cháykia, thì thầm: “Lôi Tiêu. . . . . .”

Nghe thấy tiếng gọi mềm mại này, đôi mắt đen của hắn càng tối lại càng sâu.

Nàng đưa tay sờ mặt của hắn, ánh mắt dịu dàng, nghẹn ngào nói: “Ta nghĩ, ta sẽ không quên ngươi, vĩnhviễn sẽ không.” Mấy ngày này trong lòng khổ sở mệt mỏi, hắn là niềm anủi duy nhất của nàng. Hắn đối với nàng rất tốt, nàng vĩnh viễn trân quýtừ tận đáy lòng. Mặc kệ tương lai như thế nào, nàng cùng Thiệu Tứ Phương có kết cục như thế nào, nàng cũng sẽ không quên đã từng có một namnhân, nhìn như tàn nhẫn mà kỳ thật ôn nhu, sẽ chỉ đối với nàng ôn nhu.

Nhớ tới lúc trước hắn từng mualại toàn bộ những thứ nàng để lại ở hiệu cầm đồ trả lại cho nàng, nhưngđáng tiếc, trái tim nàng bị mất cũng rốt cuộc không tìm lại được; đángtiếc nỗi hận của nàng không thể tiêu, trong lòng không thể cất chứa vịtrí của hắn. . . . . . Nàng nhìn hắn, đầy ngập áy náy.

Nàng nói nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên hắn, nhưng là hắn nghe xong lại càng khổ sở. Hắn thà rằngnàng nói, nàng ở lại.

Ráng chiều chiếu lên người bọnhọ. Bóng mây vùn vụt vút qua thảo nguyên. Lôi Tiêu đem Ngưng Yên xinhđẹp vây khốn dưới thân, giam giữ giữa hai cánh tay, ngẩn ngơ nhìn thậtlâu. Chính là không chịu buông tay.

Ngưng Yên nhẫn nại, đợi thậtlâu, mỉm cười, trong lòng biết hắn vì nàng mà mê muội. Ngày mai. . . . . . ngày mai nàng phải rời khỏi đây, lúc này liền tùy hắn xem đủ. Thếnhưng ánh mắt hắn thay đổi, nhìn nhìn không chớp đến đỏ cả tròng mắt.Lưu nàng không được, nàng lại không cho hắn đi cùng, hắn khổ sở, mắt tối sầm, hắn nói: “Ta muốn hôn nàng. . . . . .” Tiếng nói hắn nóng bỏngtrầm thấp.

Giờ đổi lại thành nàng ngơ ngẩn. Ánh sáng mãnh liệt trong mắt của hắn làm nàng xúc động run rẩy. Nghĩđến một khi đi rồi, bọn họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa, do dựtrong chốc lát, thân mình lui về phía sau, nhắm mắt lại, xem như ngầmđồng ý, yên lặng đợi hắn hôn.

Chờ lại chờ, hơi thở dồn dập,nàng cảm thấy chính mình đúng là đang chờ mong, hai tay đặt trên mặt đất run run . . . . . . Không phải đã bị Thiệu Tứ Phương làm tan nát cõilòng sao? Không phải đối với tình yêu đã tuyệt vọng chết lặng, nghĩ rằng sẽ không có cảm giác nữa hay sao?

Nhưng hiện tại, trong khoảnhkhắc này, sao còn có thể bởi vì Lôi Tiêu muốn hôn nàng mà run rẩy đếnkịch liệt như thế, còn căng thẳng nắm chặt lấy lớp bùn đất lạnh lẽo ẩmướt dưới tay. . . . . .

Nàng có thể cảm nhận thấy nhiệtkhí trên người hắn xâm lược nàng. Đó là một loại cảm giác thực xa lạ.Loại mùi hương của nam nhân rối loạn lòng nàng, sức mạnh của hắn đangvây quanh nàng, hai tay giống như tường đồng vách sắt đang vây khốnnàng.

Sao lại thế này? Nàng nóng quá, thật hồi hộp, thật. . . . . . kích thích?!

Hoảng sợ chờ đợi thời khắc cánhmôi chạm vào, trong đầu cũng lung tung tưởng tượng cảm giác được hôn,nghĩ không biết sẽ là tư vị thế nào? Vừa rồi miệng của hắn chỉ mới đụngmột chút nhưng xúc cảm cực nóng kia liền làm nàng sợ hãi thối lui. Nhưng hiện tại không giống vậy, hắn là thật muốn hôn nàng, cho dù nhắm mắtlại, vẫn có thể cảm giác được bóng đen đang dần dần gần sát lại, cùngvới nhiệt khí phất qua trên mặt.

Miệng của hắn sắp chạm đến đâysao? Muốn hôn rồi? Đợi lại chờ, hoảng loạn hồn bay phách lạc, nhưng làhắn lại chậm chạp không hề có động tác. Nàng mở mắt ra, mặt của hắn cách nàng rất gần, mũi của bọn họ đều sắp chạm ở cùng một chỗ, nhưng là hắnchẳng qua chỉ là nhìn nàng chằm chằm.

Nàng giọng nói hổn hển. “Sao vậy? Không phải muốn hôn ta sao?”

Hắn ánh mắt cháy bỏng, buồn bựcnói: “Ta sợ hôn rồi, liền không ngừng lại được ——” sẽ không khống chếđược, sợ dừng lại không được, điên cuồng mà cưỡng bức nàng.

Nàng kinh ngạc, lại một hồi ngẩn ngơ.

Làm sao có thể thờ ơ đây? Hắn là che chở cho mình như vậy, thậm chí nhịn xuống đối với nàng, nàng có thể cảm giác được trên người hắn vì sức lực sung mãn mà căng cứng thân thể. Nóng đến mãnh liệt, nóng đến nàng đầu óc mê muội. Nàng vươn tay, ngóntrỏ lần theo miệng hắn, thì thầm: “Vậy đừng có ngừng.”

Ngưng Yên. . . . . .

Một câu này, trong nháy mắt thiêu hủy lí trí hắn!

Nàng xem nhẹ Lôi Tiêu. Hắn vẫnthực dịu dàng với nàng, cho nên nàng đã quên, hắn vốn là hung mãnh khátmáu Hắc La sát.

Trên lớp bùn lạnh ẩm ướt, hươnghoa chập chờn, trong ánh chiều tà dịu dàng, giữa bóng cây nát vụn, hắnmuốn nàng, gần như dã man, phi thường dũng mãnh ——

Lôi Tiêu ánh mắt thâm sâu, mạnhmẽ chống đỡ nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú. Nàng ánh mắt mê võng, nàng hại hắn điên cuồng, nhưng là vẫn xinh đẹp đến vô tội. Hắn dùng ngón cái tách ra miệng nàng, nàng bị lạc trong đôi mắt chan chứa của hắn, mặchắn đẩy ra cánh môi, sau đó hắn cúi đầu, đầu lưỡi luồn vào cùng của nàng chạm nhau, thâm nhập lại rút khỏi, một lần lại một lần thân mật sâusắc, nhiệt tình quấn lấy môi lưỡi của nàng, hôn như muốn cắn nuốt nàng,bắt chước làm chuyện nghĩ muốn làm với nàng, khiêu khích khát vọng giấukín trong lòng nàng.

Nàng bị hôn đến tâm du thầnđãng, cũng lớn mật lên, khiếp khiếp vươn lưỡi ra cùng hắn thân mật. Hắnhưng phấn từ sâu trong cổ họng phát ra gầm nhẹ, nửa đầu lưỡi của nàng bị hắn cường bức hút vào miệng. Một cơn tê dại chạy dọc qua toàn thân,nàng trở nên vừa mềm nhuyễn vừa kiệt sức, chỉ còn thừa mỗi xúc giác.

Miệng của hắn mãnh liệt yêu cầu, bọn họ hôn môi trở nên phóng túng tham lam. Sau lại hôn môi đã muốnkhông thể thỏa mãn bọn họ, hắn động thủ rút đi thắt lưng bên hông nàng,cởi xuống quần áo lẫn nhau.

Nàng nheo lại mắt, thấy thân thể hắn dũng mãnh cường tráng, cơ bắp tráng kiện nổi trên làn da màu đồngcổ. Thân thể hùng tráng rắn chắc cùng nàng hoàn toàn khác biệt rất nhanh cúi xuống áp sát trên người, nàng không sợ, ngược lại cảm thấy kíchthích, tân kỳ.

Nàng nghĩ nàng hẳn là phải ngănlại hắn, nhưng là thân thể lại đi ngược lại với lý trí của nàng. Nàng ôm hắn, vuốt ve tấm lưng bóng loáng rắn chắc, tâm thật nóng. Ngực hắn cứng như thép cùng nàng dán chặt, hai chân hắn nóng bỏng mà rắn chắc xâmnhập vào giữa hai chân nàng, sau đó là cứng rắn nóng cháy mà nguy hiểmchống lại nàng, vuốt ve nàng. . . . . .

Nàng ánh mắt mù sương, thân thểẩm ướt. Của hắn lửa nóng cố chấp đến tìm kiếm, muốn chôn vào thân thểnàng. Của hắn cứng rắn, của hắn nóng bỏng mà dũng mãnh, nàng tích ẩmướt, hắn dùng thân thể thử xem, miệng hôn trên nàng thân thể mềm mạitrắng nõn, rơi xuống chứng cứ yêu nàng.

Vì thế nàng bị tra tấn, vì thếhắn rốt cuộc kiềm chế không được, một cái thô bạo đâm vào thân thể củanàng. Nàng kêu đau một tiếng, buộc chặt hắn, nàng ngửa mặt, ánh mắt càng mê mị, thân thể lại bởi vì đau mà co rút ngược lại đột nhiên xuất rakhoái cảm.

Hắn chống lên hai khuỷu tay, đểcho mình chôn vào càng sâu. Bọn họ kịch liệt thăm dò thân thể lẫn nhau.Hắn chế trụ hai tay nàng, làm cho nàng không thể né tránh, không thểtrốn tránh hắn nhiệt tình. Hắn ẩn nhẫn lâu lắm, thời gian yêu nàng thiêu cháy hắn, mỗi lần muốn điên cuồng! Rốt cuộc đến được lúc này, hắn lạibừng bừng phấn chấn lần nữa xâm nhập, mà nàng vì nóng bỏng xâm nhập màkhông ngừng run rẩy, lòng của nàng kịch liệt rung động.

Bọn họ bị nguyên thủy thuầnphục, ý nghĩ quấn lấy lẫn nhau, thân thể va chạm, mồ hôi thấm ướt thânthể. Ở trong điên cuồng tiết tấu, tai nàng ù ù, thính giác hỗn loạn.Tiếng ve kêu, tiếng chim hót líu lo, trộn lẫn với tiếng rên rỉ ái muội. . . . . . Nàng hoảng hốt nghe thấy miệng chính mình không ngừng thoát ratiếng rên rỉ.

Nàng ánh mắt mê mang, ánh sángcùng hắn thô chắc thân thể đan quyện. Bốn phía tràn ngập mùi hương namtính của riêng hắn, pha trộn với mùi cỏ xanh, dưới thân bùn đất lạnh ẩmướt mát lạnh lưng, trên người là thân thể nặng nề nóng bỏng áp sát. Hắnkhông ngừng khảm nhập thân thể của hắn, vẫn tiếp tục thâm nhập, làm nàng mau chịu không nổi, vừa thoáng rút khỏi, còn chưa kịp thở, lại bị xuyên thấu. Cỏ xanh bên thân đâm ngứa làn da, hắn thân thể cương mãnh liệtchấn động nàng, căng chặt nàng, gần như muốn xé rách nàng. Nàng đau đếnmóng tay vùi sâu vào trong da thịt hắn, hắn cố chấp chôn vào thân thểnàng, cứng rắn xỏ xuyên qua nàng, lúc quyết liệt nhất, tâm tư phi bay.

Sau lại nàng không đau, nhưng là rất khó chịu, vội vàng muốn bắt lấy cái gì, rõ ràng ôm thật sự chặt,lại cảm thấy hư không, hư không đến muốn thét chói tai. Rõ ràng hắn vẫnthâm nhập, rõ ràng đã đến cực hạn, là không thể lại muốn hơn nữa, nhưnglà chỗ sâu trong cơ thể lại càng đói, cùng hắn dán lấy càng chặt càngchặt hơn, làm cho hắn càng sâu càng sâu. . . . . .

Đương lúc hoảng hốt, cái gì suynghĩ cũng đều không có, không có trí nhớ, đã quên cừu hận, chính là cảmnhận được nhiệt tình chỗ cùng nhau va chạm, thân mật đến cắn chặt răng,có khi lại rất thô bạo, nàng chùn bước, lại chịu đựng ở lại, vẫn là ápsát vào thân thể cường tráng của hắn.

Là vì điên rồi nên mới say mê kích động như vậy sao?

Lòng đã đau đến chết lặng, lòng không nghĩ lại yêu, lúc này cũng kiên tâm.

Cứ như vậy thô bạo giằng co lẫn nhau, lạitinh tế kéo căng mỗi dây thần kinh. Hưng phấn sắp hết, lại một lần nữađiên cuồng mà vơ vét thân thể lẫn nhau, dã man giống như muốn giết chếtđối phương.

Một cái cào đỏ lưng hắn, một cái đâm tạc đau đớn đối phương. Giống như có một sợi dây vô hình trói chặtlấy bọn họ, tận cho đến khi hai người hòa thành một, tận cho đến khi ômnhau đến run rẩy, mãnh liệt rung động làm vỡ nát hết thảy cố kỵ, ý nghĩbay đi thật xa, thân thể không còn có thể tự chủ.

Vì thế hắn giống như thanh đaođược rèn nóng, giữa lúc nàng run rẩy xâm nhập thân thể của nàng, mà nàng cuối cùng cũng là cam tâm, vì hắn mà mềm yếu như bao đao, bao trùm toàn bộ hắn, ướt át lại ắp đầy, cắn nuốt toàn bộ hắn.

Lúc sung sướng mất hồn, chỗ sâunhất trong thân thể trào ra cực hạn khoái cảm, hai người nóng bỏng hòatan. Cuối cùng chỉ còn vui sướng, thuần túy vui sướng, cái gì cũng đềuquên, một lúc vui thích, tạm bỏ qua sau đầu kí ức oán hận. Ôm nhau, bịlạc trong mông lung. Chỉ còn lại dư chấn của thân thể.

Qua đi, bọn họ sóng vai nằm bênnhau. Ngưng Yên nhắm mắt lại, thỏa mãn mà yếu đuối, giống như đã đemtoàn bộ sức lực dùng hết.

Lôi Tiêu vươn tay, bắt lấy hắcbào che thân thể lẫn nhau, cùng nàng yên tĩnh nằm. Bọn họ không nóichuyện, tâm tình còn thực kích động, thân thể còn rất nóng. Gắt gao ômlẫn nhau, nhìn ánh chiều đạm đi, bầu trời từ màu da cam đã trở thành tím thẫm, có phải cần phải trở về rồi không?

Nhưng là ai cũng chưa đứng dậyrời đi. Đàn chim vụt qua bầu trời vội vã quay về tổ. Ánh trăng treo lêncười bọn họ, ngay cả đom đóm đều đã bay ra, những chấm sáng nhỏ nhỏ baylượn vòng quanh bọn họ.

Nhưng là không nỡ rời đi.

Ngưng Yên mê man, dán vào trongngực hắn ngủ say. Lôi Tiêu luyến tiếc thời gian khó được thân mật này,cùng nàng nằm thật lâu, cuối cùng cũng mệt mỏi ngủ.

Ngưng Yên ngẫu nhiên quay tráiquay phải. Hắn có khi vắt ngang trên người nàng, có khi ôm chặt nàng.Hai người tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, nàng có lúc lại vươn tay ômhắn, duỗi người vắt ngang người hắn. Hắn từ nằm ngửa chuyển sang nằmnghiêng, cuối cùng làm nàng xoay người đưa lưng về phía hắn, hắn cũngxoay người dán lưng nàng, đưa ngang tay kéo nàng vào trong ngực, sau đóai cũng không lại cử động, ngủ say như trẻ mới sinh, say sưa trong mộng.

Trời tối, trăng nhô lên cao. ỞVong Cơ Các, một con hắc báo đợi không thấy chủ tử trở về liền chạy đi,xuyên qua rừng cây, đánh hơi, rong ruổi qua thảo nguyên, tìm được bọnhọ.

Ô. . . . . . Nó gừ gừ thấp kêu,lo âu vòng quanh hai cái đứa ngốc đang ngủ say một vòng lại một vòng, có chút không biết làm thế nào.

Sau đó lại dùng chóp mũi ẩm ướtđẩy đẩy mặt chủ nhân, gọi không dậy. Ai, thở khò khè nằm phục xuống, làm hết phận sự trông chừng bọn họ. Đợi thật lâu, bọn họ vẫn là không tỉnh, nó nhàm chán ngóc đầu, nhìn trăng trên bầu trời vừa to lại vừa tròn,chớp chớp mắt.

Ý? Đêm nay trăng tròn, nó ngửiđược mùi động dục. . . . . . Xoay người nằm ngửa, khò khè khò khè lănvài vòng, lưng ở trên cỏ dụi dụi vài cái, lòng cũng cảm thấy ngứa.

Một đêm, đợi đến hừng đông, Ngưng Yên bấtcáo nhi biệt rời đi. Lúc đó màu trời vẫn còn xanh xám, sơn đạo u tĩnh,hết thảy nhìn như yên ả, chỉ có nàng biết trong lòng tình cảm dâng tràomãnh liệt. Đó là không đành lòng đối với Lôi Tiêu, còn có một phần tìnhcảm khó thể nói rõ, mâu thuẫn, hoang mang. Trong lòng vốn là tràn đầysầu hận, hận không thể nhanh chút đi bắt Thiệu Tứ Phương giết cái thốngkhoái, nhưng hiện tại, trong lòng tình ý bịn rịn, không nỡ vứt bỏ LôiTiêu.

Lưỡng lự không biết có nên nhưvậy quên đi cừu hận chăng? Không, tuyệt đối không! Nàng phủi đi nhi nữtình trường, nhanh hơn cước bộ, đi đến dưới chân núi.

Đi vào tửu quán, nàng gọi mộtchung rượu mạnh, uống không còn thừa một giọt, uống cho đến khi ruột gan đều nóng, mới đi ra cửa tiệm, thuê một con ngựa, ngồi trên lưng ngựa ra sức thúc, đi tìm Tôn Vô Cực.

Buổi trưa, chạy tới khách điếmTiêu Dao, Ngưng Yên xoay người xuống ngựa, tháo xuống bao đựng tên,quăng lên trên vai, đem dây cương giao cho tiểu nhị ngoài cửa, bước vàokhách sạn.

“Chờ đã!” Từ bên trái đột nhiên đưa ngang đến một thanh trường kiếm, chặn lại đường đi của nàng.

Ngưng Yên định thần, quay lại nhìn liền thấy một nữ tử mặc áo vàng.

“Quả nhiên là ngươi, công chúa Ngưng Yên!” Sở Chanh Chanh sợ hãi kêu.

Ngưng Yên cũng nhận ra ngườiđến. Nàng là Sở Chanh Chanh ở khách điếm Tứ Quý. Nhớ lại ngày đó nàngcùng ngân y hộ vệ trở về Đại Lý thì đúng là ở khách điếm nhà nàng tìmnơi ngủ trọ, bị Tôn Vô Cực dùng kế đoạt đi hoàn hồn đan.

Chanh Canh vừa nhận ra công chúa Ngưng Yên, cũng không nhiều lời, quăng vỏ kiếm, xuất ra tư thế nghênhchiến. “Ngươi đừng hòng tìm Tôn Vô Cực phiền toái. Hoàn hồn đan là taăn, muốn đánh muốn giết cứ việc hướng phía ta mà đến!”

Ngưng Yên ánh mắt rét lạnh, nhađầu kia nghĩ nàng muốn tới tìm Tôn Vô Cực phiền toái? “Chỉ bằng ngươi?”Xem tư thế Sở Chanh Chanh bày ra, hừ, chút công phu mèo cào cũng dám ởtrước mặt nàng loạn sủa. Nàng hừ lạnh nói: “Thức thời liền cút sang mộtbên cho ta.” Nói xong liền đi vào bên trong.

“Đứng lại!” Chanh Chanh rút kiếm, hét một tiếng, đâm thủng ống tay áo Ngưng Yên.

Ngưng Yên lui lại một bước,trừng mắt nhìn. “Được lắm, trước hết lấy ngươi làm nóng người.” Nàng rút ra một mũi tên nhọn, một cái nhún người liền đánh về phía Sở ChanhChanh.

Chanh Chanh xoay người một cái,tránh né tên gỗ, lui về phía sau vài bước, hét lên: “Ta không cần ngươinhường!” Nói xong thân mình vút qua, đạp lên vai vài cái người qua đường xui xẻo, hướng đến người bán vũ khí ở bên đường, đoạt lấy một lưỡikiếm, “Kiếm này ta mua!” Trở lại, đem kiếm ném cho Ngưng Yên. “Tiếplấy.”

Keng! Kiếm dừng ở trước mặtNgưng Yên, nàng không tiếp, ngược lại đem kiếm đá sang bên cạnh, cả kiếm cùng vỏ một phát cắm vào trên tường.

Cái gì?! Chanh Chanh kinh sợ,láng giềng náo loạn cả lên, khách nhân trong khách điếm cũng toàn bộchạy đến xem cuộc chiến. Bọn tiểu nhị chạy đi cáo trạng với Tôn Vô Cực,rống la: “Phu nhân lại đánh nhau, mau tới a! Phu nhân gặp được cao thủ,mau gọi gia đến!”

Chanh Chanh sắc mặt tối sầm lại, rõ là xem thường nàng! Vút thân, lại đạp lên vai vài người, đi đếntrước mặt Ngưng Yên. Hướng về phía Ngưng Yên rống: “Có lòng tốt chongươi cầm kiếm đánh, ngươi không cần, đừng trách ta vô tình!”

Ngưng Yên ngược lại nở nụ cười.“Nếu hoàn hồn đan bị ngươi ăn vào trong bụng, ngày hôm nay ta nhân tiệnrạch bụng ngươi ra, xem bảo đan có còn trong đấy không!”

Chanh Chanh nghe xong, giận mộttiếng hét lên: “A ——” rồi đánh tới! Nàng rút kiếm đến đánh, khí thế hàohùng, kinh thiên động địa.

Hàng xóm láng giềng thấy kiếmkia nhỡ đâu chém không trúng đích, có khi lại bị Sở Chanh Chanh cuồngchém phải người vô tội, nhất thời tranh nhau chạy trốn. Tự nhiên tinhthần trách nhiệm dâng trào, có ôm con trốn, có trèo lên cột nhà, có nằmrạp trên mặt đất giả chết, lập tức nhượng ra con đường thênh thang, đểlại Ngưng Yên đứng ở đầu đường, nghênh đón Sở Chanh Chanh vọt tới.

Mọi người trừng lớn mắt, xem SởChanh Chanh hét đến long trời lở đất, phóng đến nữ tử áo tím trước mặt.Lưỡi kiếm lóe sáng, tình huống quả thật làm cho người ta sợ hãi, nhưngNgưng Yên không tránh cũng không né, chỉ lấy một mũi tên gỗ nghênhchiến.

Mọi người trong lòng kinh hô —— nguy hiểm a! Phải chết người a! Người nào người nấy nhìn thấy đều trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy Ngưng Yên hét lên đemtên hướng Chanh Chanh nhất đánh nhất chặn nhất quét nhất phi, sau đóChanh Chanh luống cuống tay chân, chắn cái này chắn cái kia, leng kengleng keng, cuối cùng là hu hu ô ô ngã nhào trên mặt đất.

Chẳng qua chỉ là một mũi tên gỗ, nhưng lại đánh cho kiếm từ trong tay Chanh Chanh bay ra, y phục trênngười bị thủng vài cái lỗ, tóc rơi loạn, người cũng ngã nhào, thật chậtvật a!

Ngưng Yên tiến đến giẫm lên váyChanh Chanh, ngồi xổm xuống, dùng đầu tên nâng lên cằm Chanh Chanh, nhìn nàng. “Phục chưa?”

Chanh Chanh nếm mùi thất bại,dưới chúng mục nhìn trừng trừng lại bị bại bởi một mũi tên gỗ, tự tôn bị tổn hại, đỏ hồng mắt. “Chúng ta lại đánh!” Nói xong định bò lên táichiến, đột nhiên từ đâu ra vươn đến một cánh tay dài, đem nàng kéo lên.“Vô Cực?”

Tôn Vô Cực tiến đến, cười nhìn ái thê. “Chanh Chanh, bệnh còn chưa hết, sao lại cùng người đánh nhau?”

Chanh Chanh hoang mang, bệnh?Nàng khi nào thì bị bệnh? Thấy Tôn Vô Cực trong mắt lóe sáng, hiểu ý,một bên phủi bụi, một bên cao giọng cho láng giềng nghe: “Đúng thế, nếukhông phải ta còn bị bệnh, làm sao có thể để cho ngươi kiêu ngạo nhưvậy?! Sớm đã đem ngươi chém thành tám khối, hồn phi thiên ngoại!” Nóixong đem Tôn Vô Cực hộ ở sau người. “Chàng cẩn thận, công chúa Ngưng Yên tìm chàng tính sổ đấy.”

Tôn Vô Cực lại chỉ cười nói: “Đừng sợ đừng sợ, nàng có món nợ cần tính gấp hơn, tạm thời không tới phiên chúng ta.”

Trấn an xong thê tử, đem sự tình tiền căn hậu quả thêm mắm thêm muối chút, Tôn Vô Cực liền cùng NgưngYên vào trong phòng mật đàm.

“Còn nhớ chuyện đã đáp ứng ta sao?” Nàng trực tiếp làm rõ ý đồ đến.

Tôn Vô Cực quan sát Ngưng Yên áo tím tóc buộc cao, thấy ánh mắt nàng lạnh thấu xương, biết nàng nóng ruột báo thù.

“Lần trước vì nghĩ cách giải cứu ngươi, phủ đệ Quỷ y bị Hỏa Long náo loạn thành đống gạch vụn, giờ vẫncòn đang tu sửa. Cả nhà bọn họ giờ trốn ở Tiết gia trang.”

Ngưng Yên vội hỏi: “Tiết gia trang ở đâu?”

“Không cần phải sống chết tiếnvào Tiết gia trang. Ngươi đơn thương độc mã, làm thế nào cùng cả mộtđoàn người đánh nhau?”

Nói rất đúng, Ngưng Yên cũngkhông muốn hành sự lỗ mãng, liền hỏi: “Có cao kiến gì chăng?” Nàng biếtTôn Vô Cực túc trí đa mưu.

Tôn Vô Cực mắt đen ngập ý cười, hỏi: “Lôi Tiêu đâu?”

“Không liên quan đến chuyện của hắn.” Ngưng Yên vội vàng đáp.

“Ồ?” Tôn Vô Cực quạt lông khẽphẩy, mắt đen nhìn chằm chằm nàng hoảng hốt. Nàng chán ghét ánh mắt sắcbén của nam nhân này, giống như có thể dễ dàng đem người nhìn thấu.

Tôn Vô Cực nhìn Ngưng Yên trongchốc lát, hỏi: “Lôi Tiêu chịu để cho ngươi một mình mạo hiểm sao, khôngthể nào. . . . . .” Hắn suy nghĩ nói: “Theo lý, hắn là thế nào cũng sẽđi cùng ngươi ——”

“Nhiều lời cái gì.” Ngưng Yên giận dữ.

“Đừng tức giận, đừng tức giận.”Tôn Vô Cực ha ha cười. “Ta chỉ là tò mò, mấy ngày nay các ngươi ở chỗ Mộ Dung huynh dưỡng thương, không dưỡng ra cái gì. . . . . . cái gì. . . . . .” Thấy hai má Ngưng Yên ửng đỏ, mắt dựng thẳng đứng, hắn thông minhchuyển đề tài. “Được rồi được rồi, nghiêm túc mà nói, đừng đi Tiết giatrang. Ta đã giúp ngươi hỏi thăm rồi, Thiệu Tứ Phương mỗi ngày sau giữatrưa sẽ xuất hiện ở vách núi Diêu Cầm bên ngoài thành. Gần chỗ đó có hoa uyển bí mật của Quỷ y, hắn sẽ ở nơi đó.”

Tôn Vô Cực từ trong ngực lấy rabản đồ, giao cho Ngưng Yên. “Bên trong đánh dấu vị trí hoa uyển, ngườibình thường không bản đồ không có khả năng tìm được đến nơi đó.”

“Cáo từ.” Ngưng Yên thu bức vẽ, xoay người bước đi.

Tôn Vô Cực đột nhiên hỏi một câu: “Giết Thiệu Tứ Phương xong, sau đó thì sao?”

Ngưng Yên ngơ ngẩn, không trả lời, đi rồi.

Tôn Vô Cực nhìn theo nàng rờiđi, từ trong phòng tối phía sau, hắc báo đi ra, giụi giụi vào chân củahắn. Hắn cúi đầu, cười nhìn báo nhi. “Mày đã đến rồi.”

Hắc báo ngồi xuống, nhìn Tôn Vô Cực. Tôn Vô Cực cười hỏi nó: “Sao lại chỉ có mày? Chủ tử đâu?”

Giết Thiệu Tứ Phương, sau đó thì sao?

Ngưng Yên không nghĩ tới sau đó. Từ thời khắc tan nát cõi lòng đó trở đi, trong đầu nàng luôn một lầnlại một lần tưởng tượng ra cảnh tự tay mình đâm hắn thống khoái. Mặttrời chói chang nhô lên cao, Ngưng Yên vỗ về bảo mã Tôn Vô Cực vì nàngchuẩn bị sẵn, tức khắc đem bao đựng tên treo lên, xoay mình lên ngựa.

“Đi!” Thúc bụng ngựa, cầm dâycương ra đi, rời khỏi kinh thành. Một đường nghĩ đến đều là Thiệu TứPhương, nghĩ đến nhiệt huyết sôi trào, lồng ngực nóng lên. Hắn đángchết, đem hàm mộng vòng tay đính ước đưa cho Đường Uyển Uyển, lại ở cổtay nàng lưu lại mấy vết sẹo, lợi dụng nàng, vũ nhục nàng. . . . . . Một ngàn một vạn cái đáng chết!

“Đi!” Ngưng Yên tăng nhanh tốcđộ, đợi không kịp muốn giết Thiệu Tứ Phương. Xuyên qua núi rừng, dựatheo vị trí bản đồ chỉ, rong ruổi qua mấy thông đạo, rốt cục tìm đượchoa uyển.

Thoáng nhìn thấy người đứng giữa vườn hoa, ngực nàng căng cứng, hận đỏ hai mắt, rống giận: “Thiệu Tứ Phương!”

Nghe thấy tiếng rống này, ThiệuTứ Phương chấn động, sợ hãi toát ra một thân mồ hôi lạnh. Ở bên cạnhhắn, Đường Uyển Uyển đột nhiên níu chặt cánh tay phu quân.

“Là nàng?” Cùng vị hôn phu đồngthời nhìn về phía kia đang giục ngựa chạy tới Ngưng Yên công chúa. Conngựa phi nhanh, bụi mù thốc lên cao, cho dù còn cách một khoảng cách,cũng có thể cảm nhận được sát khí từ nghênh diện đánh úp lại.

Nguy rồi! Thiệu Tứ Phương tómlấy Đường Uyển Uyển nhảy lên ngựa, thúc vào bụng ngựa bỏ chạy. Vô sốloại hoa đang nở rộ, tràn đầy sức sống, hắn lại ngửi thấy mùi tử vongđang áp sát đến như mãnh thú truy kích.

“Đi!” Ngưng Yên phóng nhanh hơntốc độ, ổn định thân mình, rút tên lắp vào cung, nhắm đến con ngựa củaThiệu Tứ Phương. Cuồng phong đau rát hai má, tâm so với tên còn lạnh.Phụt một tiếng bắn ra, mũi tên cắm vào chân ngựa, con ngựa chấn kinhngẩng đầu hí vang, đem Thiệu Tứ Phương cùng Đường Uyển Uyển quăng rơi.

“A!” Đường Uyển Uyển kêu đau, ngã xuống bụi cỏ, liên tục lăn vài vòng. Thiệu Tứ Phương thấy thế, quăng nàng bỏ chạy.

Hừ, khá lắm bạc tình lang! Ngưng Yên cười lạnh, thúc dây cương mau chóng đuổi theo ——

“Công chúa ——” Đường Uyển Uyển nhào lại đây, giương cánh tay che ở trước đường đi. “Ngài tha mạng đi!”

Ngưng Yên tóm lấy dây cương, giận dữ mắng: “Tránh ra!” Tốc độ của nàng không giảm, thẳng hướng tới Đường Uyển Uyển.

Mắt thấy con ngựa thẳng phi đến, Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Tha cho chàng đi, công chúa, ta cầu người . . . . . .”

Ngưng Yên rít gào: “Ta kêu ngươi tránh ra!”

Đường Uyển Uyển không chịu, Ngưng Yên cũng không giảm tốc độ, ngựa nâng lên chân trước sẽ giẫm lên Đường Uyển Uyển.

“A!” Đường Uyển Uyển thét chói tai.

Híiiii —— Ngưng Yên kịp thời kéo lại dây cương, chuyển phương hướng. Chửi mắng: “Đồ ngu!” Giương cung vỗ một cái lên mông ngựa, giục ngựa đuổi theo.

Ngưng Yên tha cho Đường UyểnUyển, nhưng nàng lại đuổi theo, hướng Ngưng Yên kêu: “Công chúa, ta quỳxuống cho người.” Đường Uyển Uyển khóc kêu. “Người giết ta đi, ta thaychàng chết. . . . . . Ta thay chàng chết. . . . . .” Phịch! Đường UyểnUyển cúi người quỳ gối.

Ngưng Yên nghe thấy, đột nhiên quay ngựa, giận nhìn trừng trừng Đường Uyển Uyển đang quỳ gối.

“Hắn có thể vô tình với ta nhưvậy, không chừng cũng sẽ đối với ngươi như vậy, người như thế, ngươi còn muốn thay hắn chết? Mới vừa rồi hắn quăng ngươi bỏ chạy, ngươi còn cầuxin cho hắn?”

“Ta không thể không có chàng. . . . . .” Đường Uyển Uyển kêu khóc. “Cầu người. . . . . . Tha cho chàngđi, người tha cho vợ chồng chúng ta.”

Ngưng Yên phóng ngựa tới trướcngười Đường Uyển Uyển, cắn răng nói: “Tha cho hắn? Ngươi dám cầu ta thacho hắn?!” Khinh người quá đáng, nàng ánh mắt đột nhiên lạnh. “Ta thayđổi chủ ý.” Giương cung cài tên nhắm vào trán Đường Uyển Uyển, hận đỏhồng hai mắt. “Trước giết ngươi, sau giết hắn. Vợ chồng các ngươi cùngnhau xuống địa ngục đi ——” nếu cũng chưa có người thương cho của nàngđau xót, cần gì phải bận tâm bọn họ chết sống? Cả lũ đi chết đi! Nànghận chết bọn họ.

Nhìn mũi tên nhằm vào trán mình, Đường Uyển Uyển mặt trắng bệch. “Công chúa. . . . . .”

“Yên tâm, Thiệu Tứ Phương rất nhanh sẽ xuống địa phủ cùng ngươi.”

Đường Uyển Uyển đột nhiên hít sâu một hơi. “Nếu ta thay chàng chết, hãy tha cho chàng đi.”

“Không có khả năng!” Ngưng Yênkiên quyết. Nàng chính là niệm tình Đường Uyển Uyển vô tội, cho nên chodù có oán nàng, cũng không muốn tổn thương nàng. Nhưng giờ, sau khiThiệu Tứ Phương làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy với nàng, Đường UyểnUyển lại vẫn dám muốn nàng tha cho Thiệu Tứ Phương?

Ngưng Yên phẫn nộ nói: “Ta hômnay xác định không buông tha hắn, ngươi nếu muốn giúp hắn, thì đừngtrách ta vô tình.” Tốt lắm, đều chết hết đi! Ngưng Yên hận hai tròng mắt giống như muốn phun ra lửa.

Đường Uyển Uyển thấy Ngưng Yênsát ý đã định, liền nhắm mắt lại. “Thôi, người cứ động thủ, tốt xấuchúng ta một nhà ba người ở dưới hoàng tuyền có bạn. . . . . .”

Một nhà ba người? Ngưng Yênquát: “Cái gì mà một nhà ba người? Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . .” Ngưng Yên minh bạch rồi, đầu ngón tay căng tên mềm nhũn.

”Ta đã có thai ba tháng.” ĐườngUyển Uyển vỗ về bụng, khóc nói. “Phu quân ta cho dù có không phải nhiềuhơn đi chăng nữa cũng vẫn là trong phụ thân đứa con trong bụng ta. Nếuđể cho con ta vừa xuất thế đã không có cha yêu thương, không bằng mộtnhà xuống dưới âm phủ đoàn tụ. . . . . . Phu quân ta chàng. . . . . .Chàng cũng là vì ta mới rơi vào chuyện này. . . . . .” Vì nàng mới côphụ công chúa Ngưng Yên, nàng sao có thể nào không đếm xỉa đến?

Ngưng Yên nghe xong, giận tímmặt. “Nghĩ rằng mang ra chuyện hài nhi trong bụng ngươi ta sẽ khôngxuống tay được?” Nàng trừng mắt nhìn Đường Uyển Uyển, hơi thở đột nhiênloạn. “Giết hai người cùng giết ba người cũng không khác gì, ta hôm naycoi như là cái quỷ giết người, ta toàn bộ giết! Cho cả một nhà các người chết cho sạch sẽ!” Tên áp lên dây cung, kéo căng hết sức. Ngưng Yênlưng lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đường Uyển Uyển nhắm mắt lại, chờ mũi tên trí mạng.

Ngưng Yên tay kéo tên, tầm mắtrơi xuống bụng Đường Uyển Uyển. Nơi đó đang nằm ngủ một đứa trẻ sao? Vìsao? Vì sao ngay cả báo thù đều phải tra tấn nàng như vậy? Làm cho nàngphải chịu dày vò thế này?

Không, ta không mềm lòng!

Ngẫm lại đau nhức mấy ngày đaocắt kia, ngẫm lại Thiệu Tứ Phương phản bội cùng nhục nhã ——”Các ngươitoàn bộ xuống địa ngục đi!” Phụt một tiếng, tên rời khỏi cung, bắn ra.

Đường Uyển Uyển nghe thấy thanh âm, sợ tới mức cứng người, tê liệt ngã xuống bùn.

Ngưng Yên thúc ngựa chuyển hướng đuổi theo Thiệu Tứ Phương. “Đi!” Nàng nhanh hơn tốc độ, đưa tay gạt lệ, nàng hận chính mình không hạ thủ được, nói thì tàn nhẫn, nhưng chính là không hạ thủ được.

Ở sau lưng nàng, Đường Uyển Uyển bị dọa ngất, bên người nàng có một đuôi tên nhập vào bùn, thân tên vẫncòn rung động, có thể thấy được người bắn tên là dùng hết toàn lực.

Nhưng mà chính là uổng phí. Têncũng không bắn trúng mục tiêu. Mới vừa rồi nàng buông tên liền hối hận,xuất chưởng đánh lệch hướng tên. Vẫn còn nhớ rõ lúc bị tù Đường UyểnUyển đối đãi nàng dịu dàng, Đường Uyển Uyển thiện lương, nàng làm thếnào hạ thủ được?