Hắc Đạo Thiên Kim Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 41



"Ninh ơi dậy nhanh đi có kịch hay coi đó" cô đang ngủ mà lại bị làm phiền. Cố mở 2 mắt ra thì thấy trước giường là Ánh Nguyệt.

"Chuyện gì vậy cho mình ngủ đi"

"Cái anh Dan gì đó đó bị đánh kìa"

"Hả?" Câu nói đó làm cô tỉnh ngủ luôn

Cô chưa kịp thay quần áo chạy xuống nhà luôn. Thì thấy Dan đang được Salia bôi thuốc cho. Mặt mũi bầm dập, xanh tím cô biết ngay là mấy người kia đánh mà.

"Dan anh có sao không?"

"Anh không sao đâu" thấy cô anh giả bộ ủy khuất tội nghiệp cho cô để ý. Cô nhận thuốc từ tay Salia bôi thuốc cho anh.

Mấy người kia nhìn chỉ muốn đấm thêm vài cái nữa thôi tức quá mà. Coi tên đó kìa giả bộ tội nghiệp để tranh thủ tình cảm.

Ting tong. Ting tong

"Ninh, Lưu Thi Thi tới kìa em muốn gặp không?" Cố Trường Hiên

"Anh cho cô ta vô đi em muốn xem cô ta muốn làm gì. Em đi thay đồ cái đã"

Lưu Thi Thi cô thật không ngờ lâu đài Cố gi lại đẹp như vậy. Đây là lần đầu tiên cô tới đây. Cô biết rất khó mới vào được. Nếu mà được sống ở đây có chết cô cũng vừa lòng. Cô cũng hay qua Mộ Dung gia chơi nhưng bên đó không bằng ở đây.

Cô ta cứ nhìn xung quanh làm mấy người kia nhíu mày khinh thường. Làm như là cái gì vậy đó đúng là đồ không kiến thức.

"Cô tới đây cho vậy?" Cố Trường Huy

"Chị tới đây là để tặng quà sinh nhật cho chị Ninh. Hôm qua không thể tới được nên hôm nay ông nội kêu chị tới tặng quà" cô ta lại bắt đầu giả bộ như mình là con thỏ tội nghiệp vậy.

"Ai thèm hiếm lạ quà của cô chứ!" Cố Trường Phong.

"Nhưng đây là tấm lòng của em mà"

"Khỏi tấm lòng của cô tôi không dám nhận đâu" cô ta ngửa mặt nhìn lên thì thấy có một thiên thần đang từ trên lầu bước xuống. Cô ta làm mình phải tỉnh táo lại.

Ánh mắt che đi sự ghen tị, không cam lòng cùng hận ý. Dù cô ta có làm thế nào thì cả đám cũng đã nhìn thấy.

"Chị đừng nói vậy mà tụi mình là chị em mà"

"Ở đây đâu có người ngoài đâu cô đóng kịch cho ai xem vậy"

"Chị.... hic.... em không có....hic"

"Lưu tiểu thư có chuyện gì nữa không? Nếu không xin mời về đi ở đây không ai chào đón cô đâu". Cố Trường Phi hah lệnh đuổi khách.

"Anh chị không có quyền đuổi em đây cũng là nhà em mà" cô ta nói ra làm mọi người kinh ngạc, không thể tin được nhìn về phía cô ta.

"Trời ơi lần đầu tiên trong đời tôi gặp được người mặt dày như cậu đó" Nam Cung Huyên Huyên

"Đúng đó cậu nghĩ sao mà bảo đây là nhà cậu vậy?" Âu Dương Ánh Nguyệt.

"Cậu đang nằm mơ hả?" Nam Cung Hương Hương.

"Tôi thật là xấu hổ khi có người em họ như cô đó biết không? Mẹ cô có dạy cô biết viết chữ nhục như thế nào không? Tôi mà là cô là tôi nhảy sông chết cho rồi. Người ta đã không thích mimhf mà cứ mặt dày bâm theo làm gì vậy. Tôi thấy mặt mũi của Lưu gia và Mộ Dung gia bị cô ném mất rồi đó....." Mộ Dung Thảo Nhi"Chị họ sao chị lại nói em như vậy chứ!"

"Cô bôi cái gì lên mặt mà mặt cô dày quá vậy?" Âu Dương Minh Nguyệt

"Nói chuyện với cô ta thà rằng đi ngủ sướng hơn. Người đâu mang cô ta ra ngoài" Cố Trường Phi

"Dạ thưa thiếu gia"

"Các người dám làm vậy với tôi hả? Tôi sẽ cho các người hối hận" cô ta vừa bị lôi đi vừa la lối om sòm.