Hắc Bạch Phong Vân

Chương 15: Vượt qua biển lửa



Lục Văn Phi giận dữ nói :

- Các ngươi cố tình vây khốn Lục mỗ ở đây là vì cớ gì?

Ba người ngoài cửa chậm rãi nói :

- Ngươi và gã họ Vương kia tất có một người thân mang mật đồ. Nếu các ngươi chịu giao ra, thì không chỉ bảo toàn tánh mạng hơn nữa còn được chia một phần tưởng thưởng.

Vương Tôn vốn có phân chia bốn nữ tì bảo hộ ngoài cửa giờ đây bọn chúng không giữ được bình tĩnh, chạy vào :

- Xin công tử hạ lệnh, bọn tiểu nô xin khai sát giới.

Vương Tôn trầm giọng nói :

- Không cần các ngươi lo lắng, bản công tử tự có cách.

Chỉ nghe ngoài cửa vọng vào tiếng cười khanh khách :

- Không cho các ngươi xem một chút màu sắc chắc rằng các ngươi sẽ không biết lợi hại.

Dứt lời, từ ngoài bay vào một hỏa đạn màu lam chạm vào nền đất vỡ tung ra lửa văng tung tóe. Lục Văn Phi tập trung nhãn lực nhìn ra phía ngoài thì thấy bốn bề bóng người hàng hàng lớp lớp rõ là người mai phục không biết cơ man nào. Vương Tôn dùng truyền âm nói với Vân Nương :

- Ý của cô nương lúc đầu là muốn dùng cơ quan trong phòng để uy hiếp chúng ta phải không?

Vân Nương gật đầu nhưng không lên tiếng. Vương Tôn lại hỏi :

- Người ở bên ngoài nhất định là người của Bích Trần trang, bọn họ có biết việc bố trí cơ quan ở đây không?

Vân Nương lắc đầu, nhưng vẫn không lên tiếng.

Nguyên tòa lạc viện này chỉ là một tòa lạc viện nho nhỏ ở trong Bất Túy cư, bây giờ bốn bề bị người vây khốn, nhất cử nhất động bên trong dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng nghe thấy rõ ràng.

Vương Tôn dùng công phu truyền âm nhập mật nói với Vân Nương người ngoài không cách gì nghe được. Còn Vân Nương công lực kém cỏi nàng không có cách gì dùng truyền âm nhập mật đối đáp chỉ còn cách lắc đầu hoặc gật đầu.

Vương Tôn biết nàng không thể dùng truyền âm nên nghĩ một lúc nói :

- Địch phương dùng độc kế này quyết không chờ đến trời sáng, vì an nguy của mình cô nương nên nghĩ cách thoát thân, ra khỏi hỏa trận có gì hãy nói sau.

Vân Nương cúi đầu một lát, rõ ràng nội tâm nàng vô cùng mâu thuẫn. Vương Tôn dùng truyền âm mà nói, người bên cạnh không thể nghe được, Văn Phi sau khi tắt đèn xong hồi lâu không lên tiếng, chàng nhịn không được mở miệng nói :

- Đại ca, chúng ta không thể ẩn nấp ở đây hay là chúng ta cùng họ đánh một trận?

Vương Tôn khoát tay thấp giọng nói :

- Đệ đừng có nóng để cho ngu huynh suy nghĩ một lát.

Ngoài cửa lại vang lên giọng nói sắc bén khi nãy :

- Các ngươi khỏi cần nghĩ cách đột phá vòng vây mà nên suy nghĩ lại thà sống còn hơn chết dại. Trước khi trời sáng nếu không trả lời, hàng ngàn hỏa đạn nhất tề khai hỏa, cái lạc viện nho nhỏ này sẽ biến thành biển lửa.

Lục Văn Phi giận dữ :

- Ta nhắc nhở các ngươi, Vân Nương hiện giờ đã rơi vào tay chúng ta.

Phía ngoài lại cất lên tiếng cười khanh khách :

- Vân Nương lưu luyến tình riêng, chút nữa đã làm hư đại sự, ả phải chịu sự trừng phạt. Nếu hôm nay cho ả cùng chôn với tình lang trong biển lửa kể như đã thỏa tâm nguyện.

Lục Văn Phi là người coi trọng tình cảm, nguyên đã nhận định ra tâm địa bất trắc của Tuyết Sơn Mang Tẩu ý muốn thu thập mình, bây giờ chàng mới biết cha con lão bị người trong bóng tối kềm chế, bất đắc dĩ phải làm như vậy. Hơn nữa vì thế mà phạm tội thì có thể thấy cha con nàng không phải là người ác chàng trầm giọng lên tiếng :

- Người nói chuyện bên ngoài là ai? Có thể gọi Tư Mã tổng quản đến được chăng?

Phía ngoài lại vang lên một trận cười khanh khách :

- Chúng ta không phải đã biết nhau rồi sao? Bổn cô nương ngoại hiệu Tử Y Long Nữ tâm địa ác độc xảo quyệt chứ không phải có tấm lòng Bồ Tát như Vân Nương.

Cắt đứt tràng cười người bên ngoài cao giọng nói tiếp :

- Sự việc đêm nay chính là chủ ý của bản cô nương. Tư Mã Ôn không lo được đâu, có gì cứ nói với ta.

Lục Văn Phi biết đây chính là Tử Y cô nương, chàng gằn một tiếng nói :

- Tiện nhân đừng nên đắc ý. Có ngày sẽ gặp lại ta, Lục mỗ nhất định sẽ lột da ngươi.

Tử Y Long Nữ lại cười khanh khách :

- Đừng nên nổi giận vô ích chỉ sợ ngươi vĩnh viễn không có cơ hội này.

Đột nhiên vọng lại tiếng cười chát tai, rồi có tiếng thở dài nói :

- Một người tốt như vậy, đang vui vẻ thế đó mà đốt chết thật là đáng tiếc. Sao các ngươi còn mê muội chưa tỉnh ngộ?

Lục Văn Phi phẫn nộ, vội rùn người cởi áo khoác ngoài ném ra ngoài cửa sổ, áo khoác từ trong phòng bay ra tựa một bóng người. Áo khoác vừa ném ra thì trên mái nhà lập tức nổi lên nhiều tiếng lao xao, hơn mười mấy đạn lửa sáng lấp lánh nhất tề bắn thẳng vào áo khoác, bùng lên cháy đỏ, áo bị đốt cháy tức khắc bay lả tả. Lục Văn Phi thừa lúc lửa đạn cùng tập trung vào áo khoác hai chân nhún xuống đất, tay vũ động trường kiếm như cầu vồng bắn về phía trên mái nhà, ý của chàng là mượn áo khoác để phân tán lực lượng chú ý chung quanh, xuất kỳ bất ý bay lên để trừ đi những kẻ vây khốn. Như vậy Vương Tôn có thể an nhiên thoát hiểm. Văn Phi thân hình cất lên, đạn lưu huỳnh chung quanh nhất tề bắn vào như mưa. Lục Văn Phi thân hình đang ở trong không trung không nơi ẩn nấp chỉ còn cách sử dụng trường kiếm vũ động vẽ nên một đạo kiếm hoa bảo hộ thân người. Thân pháp chàng không đổi mà đáp lên mái nhà, tai chỉ nghe một tiếng nói âm u :

- Tốt lắm! Xuống!

Rồi một luồng kình phong cực mạnh đẩy vào trước mặt, trên người Văn Phi có chỗ đã bị lửa đốt, ngón chân vừa chạm tới mái nhà thì đã bị chưởng phong đánh vào, bức bách chàng phải rơi vào vùng lửa cháy nếu không thoát ra tất bị đốt chết cho nên chàng đề khí hét lớn một tiếng dùng hết sức đẩy ra một chưởng nghinh đón ám kình đó.

Chưởng này chàng đã dùng công lực toàn thân, sức mạnh khó có người đương cự. “Bình” một tiếng khiến người phát chưởng trong bóng đêm thoái lui mấy bước, còn ngói trên mái nhà vỡ ra một mảng lớn. Lục Văn Phi thân hình lắc lư nghiến răng xông lên phía trước, vừa mới ổn định thân hình thì trong chớp mắt đã có vô số binh khí hàn khí sáng lòe tấn công vào mặt chàng.

Trên người chàng có vài chỗ đang cháy từ từ đốt vào da thịt. Trong lúc nguy cấp, chàng không còn cảm thấy đau đớn, không còn nghĩ đến thân mình, một chiêu Mai Khai Ngũ Phúc, bóng kiếm trùng trùng chống ngăn lại binh khí bốn bên, mượn thế phi người về phía trước thì đến một hậu phòng. Bởi vì thân người đang bị lửa đốt nên không dám chần chờ, chàng chỉ muốn vội vã ra khỏi vòng vây, nào ngờ vừa đến hậu thất thì từ trong bóng đêm xông ra một người, người này không nói không rằng đánh một chưởng cực mạnh vào sau lưng chàng. Lục Văn Phi trong lúc bất phòng, bị một chưởng khiến thân hình bay bổng rơi đụng vào cây đòn ngang trên mái nhà.

Lúc này tòa lạc viện nơi Vương Tôn đang ở rơi vào trong biển lửa chiếu đỏ rực cả một góc trời, Lục Văn Phi toàn thân rực lửa, dưới ánh lửa cháy, người nằm trên mái nhà ai cũng thấy rõ.

Liên tiếp nhiều tiếng ầm ầm nổi lên, hơn mười mấy quả đạn bắn ra tập trung vào thân người đang rơi xuống của chàng. Lục Văn Phi thân trong biển lửa lại bị một chưởng của người trong bóng tối, huyết khí nhộn nhạo, hai mắt như ngàn đóa hoa, bay chấp chới, nhất thời khó có thể bò được đi đâu.

Trong tình thế ngàn nguy vạn hiểm đó, một bóng người bay xuống, tay hữu phát ra một luồng chưởng lực đánh về phía những hỏa đạn, tay tả với chụp lấy thân hình Lục Văn Phi. Đôi tay của Văn Phi chống xuống thân hình ngang bằng bay xa bảy, tám bước lăn tròn một vòng, uốn người đứng dậy, cấp tốc lướt vào trong bóng đêm.

Chỗ Văn Phi té nằm lên đều là đất hoàng sa, chàng lăn một cái này không chỉ tránh được trảo chụp của kẻ mới đến mà lửa trên người cũng bị dập tắt. Kẻ mới đến dường như không ngờ sự việc như vậy không dám lưu lại mà phi thân theo bóng hình của Văn Phi truy đuổi.

Lại nhắc về Vương Tôn đột nhiên thấy Lục Văn Phi mạo hiểm xông ra, giật mình khẩn trương gọi :

- Nhị đệ, không được bạo động.

Nhưng mà Lục Văn Phi thân hình đã bay ra nhanh đến nỗi Vương Tôn nhón chân cất người định đuổi theo thì Vân Nương trong bóng đêm kéo tay áo chàng mà nói :

- Mau theo ta.

Rồi cả hai vội vã chạy đến bức tường, cuốn bức tranh sơn thủy lên, lần mò trên vách tường ấn một cái, trên tường lập tức hiện ra một khung cửa, Vân Nương chui vào trước nói :

- Đây là một địa đạo, có thể đi đến dưới lầu của muội.

Vương Tôn cũng chui vào hỏi :

- Đây là cơ quan mai phục mà nàng đã nói sao?

Vân Nương nói :

- Hãy còn cái khác nữa, nơi khách đình chỗ ở của huynh trên có lưới sắt, chỉ cần nhấn nút trên tường, lưới sắt rơi xuống người trong khách đình sẽ bị giam vào trong đó.

Vương Tôn tỉnh ngộ nói :

- Thì ra như vậy.

Vân Nương lại nói :

- Thật không thể che mắt được, ngày mà huynh đến đây phụ thân muội thấy khả nghi nên mới an bày cho huynh ở lạc viện này.

Vương Tôn âm thầm gật đầu, cảm thấy Tuyết Sơn Mang Tẩu quả nhiên tâm cơ thâm trầm đáng sợ, nhưng tình thế bây giờ không thể hỏi nhiều, vừa ra khỏi địa đạo bèn dẫn bốn nô tì đi về phía trước.

Vân Nương ngẫm nghĩ đến Vương Tôn với ngôn ngữ, cử chỉ mà lòng cảm thấy lạ lùng chợt nghĩ :

“Vương Tôn này dường như không phải là nam tử, phải chăng là kiều nữ cải trang?”.

Người con gái thường có sự quan sát cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa đối với sự việc giữa nam và nữ thường có mẫn cảm hơn, lại nghĩ đến bốn nữ tì mà Vương Tôn mang theo thì càng hoài nghi hơn, bởi vì nói chung các công tử đi ra ngoài đều mang theo thư đồng tuyệt không dẫn theo nữ tì đi du sơn ngoạn thủy như vậy. Nàng tựa hồ đã hiểu thấu ẩn mật này, lại liên tưởng đến Lục Văn Phi thì phát giác Vương Tôn thân thiết với chàng như vậy tất có nguyên nhân khác, lòng lại khơi lên một niềm thương cảm vô hạn. Sau một hồi lâu, tạp niệm trong lòng Vân Nương dần dần lắng xuống, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì Vương Tôn đã đi mất hút, chợt tỉnh ngộ nghĩ :

“Hôm nay như thế nào, gặp chuyện kinh hoàng như vậy mà ta lại cứ mãi lo nghĩ chuyện đâu đâu”.

Giờ này, đột nhiên một trận gió núi ào ào thổi vào biển lửa, không chỉ tòa lạc viện bị cháy mà luồng lưỡi lửa nóng kinh người đó còn phủ sang cả tiểu lầu nơi ở của Vân Nương. Lúc này, nàng mới nghĩ đến cả tòa Bất Túy cư này đã bị hoàn toàn thiêu hủy, điều càng lo lắng hơn là trong nội quán có rất nhiều người mà lại chẳng thấy một ai ra chữa lửa, hiển nhiên lớp nào chạy thì đã chạy rồi còn lớp nào chết thì cũng đã chết rồi.

Vân Nương tuy từ nhỏ theo phụ thân xông xáo giang hồ. Sóng to gió lớn trải qua không ít nhưng giờ này thấy cơ nghiệp cả đời phụ thân xây dựng trong phút chốc tan tành, bất giác hai dòng lệ tuôn rơi than thầm :

“Mình giờ đây thật chẳng khác nào con chó vô chủ không nơi nương nhờ”.

Nàng lại nghĩ đến gia phụ đang ở Bích Trần trang, nếu mình không có cách lấy được mật dồ thì gia phụ không thể nào thoát được miệng hổ. Lòng nghĩ ngợi lung tung rồi nghiến răng phi thân ra ngoài. Lại nói Lục Văn Phi, trong người có hỏa độc, khẩn trương chạy một mạch, lần lần cảm thấy kiệt sức nên dừng chân nghĩ thầm.

“Ta tuy mạo hiểm, không ngại chết xông ra nhưng sao không thấy đại ca và các người chạy ra hay là đã chôn thân nơi biển lửa?”.

Chàng là người nghĩa khí, thấy trận lửa kịch liệt nay là do mình tự gây nên, nếu mình không vội vàng xông ra, thì địch phương có thể chưa phát đạn lửa, cũng có thể nghĩa huynh có kỳ mưu khác mà thoát được chăng. Hiện giờ không thấy nghĩa huynh, hay là người đã bất hạnh chôn thân nơi biển lửa, đó chính là mình không tự tay giết họ nhưng hai người vì ta mà chết thật là đắc tội với nghĩa huynh nơi suối vàng, nghĩ xong không kể gì đến những vết thương đau đớn trên người mà quay lại chạy về phía ánh lửa. Nguyên là sau khi Lục Văn Phi xông xáo thoát ra, những người vây khốn chung quanh đều lũ lượt bỏ đi, truy đuổi về phía trước đâu ai có thể ngờ chàng lại lộn về Bất Túy cư.

Lục Văn Phi nén đau, vội vã trở về Bất Túy cư, chỉ thấy một tòa Bất Túy cư to lớn đã bị thiêu hủy không còn lại gì ngoài những tàn tích gãy đổ nám đen vài nơi chưa cháy hết đang còn âm ỉ nghi ngút khói.

Lục Văn Phi cứ xông bừa vào nơi lửa cháy đang nghi ngút khói biến cố này chàng chưa nghĩ đến nên ngẩn người một lát rồi thất thanh la lên :

- Theo như vầy Vương đại ca của ta đã bỏ thân trong biển lửa...

Chàng là người nghĩa tình, nghĩ đến Vương Tôn đối đãi với mình giống như cốt nhục thân tình, nghĩa trọng như non nay chỉ vì mình bốc đồng khiến nghĩa huynh phải chết oan ức, chàng không cầm được hai dòng lệ nóng tuôn trào, giơ tay đập vào ngực bi cảm than thở :

- Đại ca, là đệ hại huynh, là đệ hại huynh...

Vào lúc này, một bóng người thất thểu đi về hướng chàng chính là kẻ sống sót trong trận đại họa kia.

Lục Văn Phi thân mang trọng thương lại vì nghĩa huynh chết thảm trong lòng bi thương nên tai mắt không còn linh mẫn chẳng nghe thấy gì. Vân Nương đi đến phía sau người chàng như vô giác không nhận ra. Tay đang siết chặt với nhau căm phẫn nói :

- Đây đều do cha con Mang Tẩu hại người hại mình. Vân Nương dù có chết cũng không giải được mối hận trong lòng ta.

Than khóc một hồi rồi lại nói :

- Tội ác tày trời này cũng là do Bích Trần trang, sẽ có ngày Lục mỗ đến đó san bằng bình địa.

Trên người Lục Văn Phi nhiều nơi bị lửa đốt, vì tâm thần kích động bi thảm nên quên đi đau đớn nhưng đến lúc định cất bước đi vào nơi lửa đốt để tìm thi thể nghĩa huynh thì cảm thấy thân người run rẩy dường như muốn ngã nhào. Mới nghĩ đến mình đang mang trọng thương, bất giác sầu khổ thở dài.

Vân Nương vốn đang truy đuổi Vương Tôn chạy một lúc cảm thấy bất an nghĩ thầm :

“Ta rượt theo như vầy nếu đúng lúc gặp người của Bích Trần trang thì là chuyện không lành, không khéo lại lỡ hết việc”.

Suy nghĩ một lát, đưa chân dừng bước quay đầu trở lại, ý muốn tìm xem còn có người nào sống sót sau trận hỏa thiêu Bất Túy cư. Lúc nàng về đến cũng vừa lúc gặp Văn Phi đang chạy nhanh trên đường, trong lòng chấn động. Nàng lịch duyệt giang hồ vừa nhìn đã nhận ra Văn Phi đang trọng thương, lòng nghĩ thừa lúc này có thể thực hiện ý đồ của mình.

Thân chàng trọng thương nếu như thu phục được mà đem đổi sự tự do cho phụ thân. Sau này sẽ cùng phụ thân cao chạy xa bay rời bỏ chốn thị phi. Thế là nhẹ nhàng đến phía sau Văn Phi giơ tay định trong lúc xuất kỳ bất ý, khống chế chàng nhưng không biết tại sao cuối cùng nàng không đành lòng hạ độc thủ. Năm lần bảy lượt chần chờ, thình lình thấy thân hình Lục Văn Phi lảo đảo, nàng không đành lòng đứng nhìn vội đưa tay ra đỡ rồi cười lạnh nói :

- Vương Tôn chưa chết đâu sao lại khóc lóc như đứa trẻ vậy?

Lục Văn Phi giật mình quay lại nhìn thì ra là Công Tôn Vân Nương, không nén kinh dị, hỏi :

- Nàng làm sao thoát được, còn đại ca ta thì sao?

Vân Nương lãnh đạm nói :

- Gã đã đi rồi, như vậy yên tâm chưa?

Lục Văn Phi vẫn chưa tin, hỏi lại :

- Thật sao?

Vân Nương bĩu môi nói :

- Lẽ nào ta gạt huynh sao?

Văn Phi thở dài một hơi, rồi ngồi xuống một tảng đá bên đường. Vân Nương vội vã đưa tay đỡ lấy chàng nói :

- Thương thế của huynh trầm trọng, muội đưa huynh tìm nơi điều trị. Nếu chờ đến hỏa độc công tâm thì khó lo liệu.

Lục Văn Phi bị lửa đốt nhiều nơi, có nơi vào sâu trong xương thịt, bây giờ chất độc đồng loạt phát tác. Chàng cảm thấy toàn thân nóng như thiêu đốt, thống khổ dị thường, nội phủ cũng đã bị chấn thương nên chàng không thể vận công chống đau. Chỉ vì chàng là kẻ kiên cường, nghiến răng đứng dậy đẩy tay Vân Nương mà nói :

- Không cần đỡ. Tại hạ còn có thể đứng được.

Vân Nương xem thấy trên người chàng chẳng chỗ nào là không bị thương, không nén được, nàng thở dài nói :

- Cách đây không xa có nhà một người thợ săn, muội biết gã. Chúng ta đến đó đi.

Rồi nàng lại đưa tay đỡ lấy Văn Phi, Lục Văn Phi né người sang bên đi lên phía trước nói :

- Xin cô nương đi trước dẫn đường. Tại hạ có thể tự mình miễn cưỡng đi được.

Vân Nương biết chàng không muốn cho mình giúp đỡ, đành phải lên trước dẫn đường, nói :

- Đi theo muội.

Nàng biết lúc này Bích Trần trang đã phái người lục soát bốn bề nên vừa đi vừa liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.

Hai người đi ước ba bốn dặm đừng, nương theo ánh đèn chấp chới phía trước phát hiện trong núi có một mái nhà tranh. Vân Nương nói nhỏ :

- Ở đây nè!

Lục Văn Phi gắng hớp một hơi chân khí ráng sức bước lên. Trên trán mồ hôi lạnh toát không ngừng chạy xuống. Vân Nương bước trước hai bước gõ mấy tiếng vào cánh cửa gỗ, bên trong phát ra tiếng một lão phụ nhân :

- Ai đó?

Vân Nương thấp giọng :

- Đại nương xin mở cửa. Tiểu nữ là Vân Nương.

Nghe tiếng cửa gỗ mở ra, một lão phụ nhân mái tóc hoa râm nhìn thấy Vân Nương kinh hoàng nói :

- Là Công Tôn Vân Nương đây sao? Vừa rồi trên trấn phát hỏa hay là tửu quán cũng đã cháy rồi.

Vân Nương thở dài một tiếng đỡ Văn Phi bước vào trong. Lão phụ nhân thấy nàng mặt mày ảm đạm, cảm thấy hồi hộp, đóng chặt cửa lại, đem ra cây đèn dầu nhỏ đặt ở trong phòng, nhỏ giọng nói :

- Vừa rồi trên trấn phát hỏa, lão lo lắng trên quán xảy ra chuyện mới bảo Tiêu nhi mau đi xem thử.

Chợt nhìn thấy Lục Văn Phi toàn thân thương tích, phụ nhân thất kinh nói :

- Sao bị lửa đốt đến ra nông nỗi vầy?

Vân Nương vì tâm sự trùng trùng hàm hồ đáp :

- Đại nương đi ngủ đi.

Lão phụ nhân lắc đầu nói :

- Vậy sao được. Chờ lão thân đem đến ít thuốc để điều trị cho công tử đây.

Thương tích bên người Lục Văn Phi rất nặng, nếu chỉ là ngoại thương thì người luyện võ tự nhiên có thể ngăn chặn được, nhưng nội thương của chàng cũng trầm trọng nên nhất thời không cách nào đề khí vận tức nên càng lúc càng thêm đau đớn. Chàng bèn ngồi xuống một ghế trúc rồi nói :

- Đại nương đừng nên phí tâm, tại hạ nghỉ ngơi một lát rồi sẽ đi ngay.

Lão phụ nhân không để ý chàng nói gì, quay bước vào trong. Vân Nương chậm rãi bước đến trước mặt chàng nói :

- Hình như huynh đang bị nội thương trầm trọng?

Lục Văn Phi gắng nhướn mắt lên :

- Nếu được hai canh vận tức, nội thương sẽ được lành lại.

Vân Nương hơi giật mình nói :

- Thế thì nặng rồi.

Lục Văn Phi từ từ nhắm mắt âm thầm đề khí vận công nên không đáp lời nàng. Vân Nương biết địch phương sớm muộn cũng sẽ đến đây, nàng âm thầm tính toán lúc này nếu như ra tay thì một chiêu đã bắt được Văn Phi, chỉ vì sau khi bắt chàng giao cho Bích Trần trang, phụ tử mình có thể thoát thân được hay không, thực tế cũng chưa biết chắc nên còn lưỡng lự chưa định đoạt được. Hiện giờ lão phụ nhân từ trong phòng đem ra một cái chén sành, bước đến trước mặt Văn Phi nói :

- Đây là thuốc của lão thân tổ truyền, bất luận hỏa thương hay thủy nạn đều có kỳ diệu. Công tử mau thử xem.

Lục Văn Phi tuy nhắm mắt vận tức, một phần lo lắng địch phưng truy đuổi đến đây, một phần lo lắng nơi này không được ẩn mật cho nên lòng bấn loạn không thể định tâm nên đề tức mấy lần mà cũng vô phương đề tụ được chân khí, tai nghe lời nói nên mở mắt ra :

- Cảm tạ. Thật là phiền đại nương.

Rồi chìa tay tiếp lấy chén sành. Vân Nương bước lên giành lấy chén sành trước nói :

- Để tiểu nữ thay đại nương thoa thuốc.

Lão phụ nhân nói :

- Thế cũng tốt. Cô nương thoa thuốc cho công tử, để lão thân xuống bếp làm ít món thức ăn.

Nói xong bèn đi vào trong.

Vân Nương mở nắp chén ra nhìn vào, bên trong có một chất nước màu xanh đen, rồi vén tay áo chấm mọt chút nước đố để từ từ nhễu xuống vết thương.

Lục Văn Phi cảm thấy những giọt nước này thấm mát đến xương thịt, thuốc thoa đến đâu sự đau đớn giảm đi rất nhiều, chàng chậm rãi nói :

- Loại thuốc này quả nhiên thần hiệu.

Vân Nương thoa thuốc cho chàng, còn miệng thì đáp :

- Thuốc này thần hiệu. Thoa hết thuốc chúng ta phải đi mau.

Lục Văn Phi trầm ngâm rồi nói :

- Bất Túy cư gặp phải đại nạn, lệnh tôn nhất định đang mong ngóng nàng, theo tại hạ, nàng nên trở về thăm lão.

Vân Nương thở dài nói :

- Huynh có thể cho rằng tiểu muội còn có cơ hội về thăm phụ thân hay sao?

Lục Văn Phi kỳ lạ hỏi :

- Tại sao không được?

Vân Nương đau khổ nói :

- Nếu muốn phụ tử trùng phùng, trừ phi là...

Nói đến đây, nàng nín lặng. Lục Văn Phi suy nghĩ rồi nói :

- Bọn chúng dùng sinh mệnh của lệnh tôn ép nàng tìm cho ra mật đồ bảo tàng phải không?

Vân Nương thở dài, không thể mở lời.

Lục Văn Phi nói :

- Thái Hành sơn quần hùng tụ hội, dựa vào sức lực một mình nàng, làm sao lấy được mật đồ. Vậy không phải là ép người vào tuyệt lộ sao?

Vân Nương thở dài :

- Họ cho rằng nhị vị đang giữ mật đồ, mà cả hai đều trọ ở Bất Túy cư nên hạ lệnh cho muội lo liệu việc này.

Lục Văn Phi tỉnh ngộ nói :

- Nếu vậy phụ tử nàng có ý muốn kết giao với tại hạ là có mục đích khác sao?

Vân Nương lườm chàng một cái rồi nói :

- Phụ thân trên giang hồ tuy nổi tiếng là thần cơ diệu toán nhưng cũng không đến nỗi tốn công phu với một kẻ hậu sinh vãn bối. Huynh không nên nghĩ chuyện này như vậy.

Lục Văn Phi cười lạnh :

- Sự thật trước mắt, không thể không nghi ngờ lệnh tôn.

Vân Nương nói :

- Phụ tử muội quả có tâm hại huynh thì đã sớm hạ thủ rồi, đâu chờ đến bây giờ, nếu muội có mang dị tâm...

Lục Văn Phi ngắt lời nàng nói :

- Đúng rồi, lúc này tại hạ đang bị trọng thương nàng chỉ cần một cái nhấc tay đã bắt được rồi giải đến Bích Trần trang lĩnh thưởng nhưng mà nếu chẳng tìm thấy mật đồ trên người tại hạ thì có phải là hoang phí tâm cơ không?

Vân Nương đặt chén sành xuống, thở dài nói :

- Lẽ nào đến nước này huynh còn chưa tín nhiệm muội?

Lục Văn Phi lạnh lùng nói :

- Lòng người khó dò, trước mắt người ở Thái Hành sơn ai cũng không thể tin được.

Vân Nương phẫn nộ trợn mắt nhìn chàng nói :

- Bất luận huynh tin hay không tin nơi này không thể ở lâu, muội nhất định hộ tống huynh tìm một nơi ẩn mật trị thương.

Lục Văn Phi sau khi thoa thuốc xong đau nhức trên người gần như dứt hẳn, miễn cưỡng đứng dậy nói :

- Tại hạ đã nói qua với cô nương không cần phải tận tình như vậy, tại hạ tự mình có thể tìm chỗ trị thương được.

Vân Nương nắm chặt tay chàng, nhu hòa nói :

- Đừng nên khách sáo, trước mắt nguy cơ bốn bề tiểu muội sao yên tâm để huynh một mình.

Lục Văn Phi nhẹ nhàng đẩy tay ngọc nàng ra :

- Nàng hãy đi đi, tại hạ không muốn phải chịu ơn cứu giúp của nàng.

Vân Nương chau mày nói :

- Lục huynh sao lại nói ra những lời như vậy?

Lục Văn Phi thở dài nói :

- Người võ lâm đến Thái Hành, người người đều muốn nắm giữ lấy tại hạ mới cam tâm, nếu như họ thấy mật đồ trên người ta mà cô nương lại cùng đi với tại hạ như vậy có phải gặp liên lụy không?