Hắc Bá Tước Vui Vẻ

Chương 4-2



Cảm giác, giống như đã nghe qua ở đâu đó...

"Con gái, nếu con có thể kí được hợp đồng với công ty Ưng thị, cái chỗ ngồi này sẽ là của con, cha lấy được một tin tức, Ưng thị là một tập đoàn xuyên quốc gia, đến mở công ty chi nhánh ở Đài Loan, chủ yếu nhất chính là bọn họ có thuyền hàng hải vận cùng với máy bay không vận, số tiền bảo hiểm hết sức khả quan."

"Chủ tịch Ưng thị có phải họ Ưng hay không?" Đáy lòng Tề Vân Vân mơ hồ... có một cỗ xúc động mãnh liệt, cô rất muốn biết cái công ty Ưng thị này, cùng với cái người họ Ưng tên Tư Lạc trong lòng cô có chút liên hệ nào với nhau hay không?

"Người phụ trách tên Ưng Tư Lạc, ở châu Âu, mấy ngày nay anh ta cũng đã tới Đài Loan." Tề Vân Hải quen biết rộng, sớm đã có bạn bè trong giới vận tải đường thuỷ tiết lộ tin tức cho ông.

Tề Vân Vân ngơ ngẩn, thật là công ty của Ưng Tư Lạc... Cô cả đời cũng sẽ không quên chàng trai từng có "duyên một nụ hôn" với cô đó, nhớ lại ba năm trước đây ở cái lễ hội Venice mặt nạ khó quên đó, bọn họ lấy một nụ hôn đạt thành hiệp nghị, cô đồng ý giữ bí mật, không nói ra ngoài tội mà em gái anh ta phạm...

Cái hôn đó khiến cô sa vào điên cuồng mê luyến anh, khó khăn chia lìa, hồi tưởng lại vẫn làm tim cô đập nhanh đến ngón chân phát run, đêm đó là cái đêm đẹp nhất trong đời của cô, vốn dĩ cô còn tưởng rằng sẽ cùng cùng anh trải qua tình một đêm, đáng tiếc vết đỏ bên hông cô bỗng dưng làm loạn, làm hại nhiệt tình ôm hôn của cô ngưng hẳn, cô gãi đông gãi tây, vẻ mặt đau khổ đẩy anh ra, không khí lãng mạn hoàn toàn bị phá hư, đáy lòng đại thầm than đáng tiếc.

Anh lúc đó còn lo lắng hỏi cô: "Em có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Do cơ thể mẫn cảm... Không có gì..." Cô đành lúng túng che giấu sự thật bản thân bị nguyền rủa, chỉ sợ hù dọa anh.

Sau đó anh tự mình đưa cô trở về khách sạn, hai người đơn độc ngồi trên thuyền nhỏ Gondola, bọn họ không có nói chuyện với nhau, nhưng cô nhớ ánh mắt của anh nhìn cô giống như đang nói... Anh không hối hận vì đã hôn cô...

Sau khi lên bờ, anh đi bộ cùng cô trở về khách sạn Thánh Triết, ở cửa khách sạn, cô nói lời từ biệt với anh, giả bộ không để ý phất tay, trực tiếp vào khách sạn, trong lòng giống như có ngàn vạn con kiến đang đục khoét, thật là muốn quay đầu lại liếc anh một cái nữa, cũng thật muốn biết sau khi anh đi có từng quay đầu lại nhìn cô?

Cô không có làm như vậy, để lại cho mình một nỗi tiếc nuối thật sâu, bắt đầu từ ngày đó, lòng cô vẫn luôn bị anh chiếm cứ, cô yêu anh say đắm.

"Nhìn con thất thần kìa, thế nào?" Tề Vân Hải nhìn con gái cũng không nhúc nhích, vỗ vỗ gò má của cô.

Tề Vân Vân thở hổn hển, con ngươi đờ đẫn bắt đầu vòng vo xoay chuyển, rất đứng đắn nhìn về phía cha:

"Con... Là đang suy nghĩ chiến lược! Suy nghĩ xem làm thế nào lấy được hợp đồng này."

Tề Vân Hải thật muốn ôm con gái hôn một cái, cô còn hăng hái hơn so với tưởng tượng của ông, nhưng ông cũng không thể không nói cho cô biết nghé con mới đẻ này, còn có thật nhiều đối thủ lợi hại tồn tại...

"Thành thật mà nói, con gái à, cái này không có dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều công ty bảo hiểm quy mô hơn so với chúng ta chờ nhận bảo hiểm của công ty anh ta, hơn nữa công ty chúng ta cũng có rất nhiều nghiệp vụ viên đứng đầu đã ở chú ý tới hợp đồng này."

"Nga... Có khó khăn như vậy sao?" Tề Vân Vân trong tiềm thức không cho là như vậy, cô có dự cảm, chỉ cần gặp lại được Ưng Tư Lạc, hợp đồng bảo hiểm nhất định có thể ký được, ít nhất anh sẽ để cho cô một chút cảm tình đi! Năm đó cô cũng lấy một cái hôn khiến anh khó hiểu...

Nhưng là, lấy được hợp đồng bảo hiểm đối với cô mà nói căn bản là "thuận tiện", quan trọng nhất là, cô rất muốn gặp anh... Anh làm tim cô đập nhanh, làm cho cô vương vấn, rất nhiều lần cô xúc động muốn đi Venice một lần nữa, tạo cho mình một cơ hội đến gần anh, nhưng cô vẫn không có công việc, cũng không thể để cho cha mẹ lại lo lộ phí cho cô nữa.