Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 27: Ngoài anh ra thì còn ai



Chuyện lần trước, đến giờ Sở Vân Thăng vẫn còn cảm thấy sợ, loại người này động một chút là giết người cướp của, không hề nương tay chút nào. Giờ đột nhiên lại gặp ở đây, tự nhiên không dám sơ xuất, lập tức rút ra kiếm Thiên Ích, bày ra bộ dạng như đang thu thế chờ đánh nhau.

Thời đại Bóng Tối, mỗi phút mỗi nơi đều có thể xảy ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi, những chuyện này không phải là những chuyện mà hắn cần quan tâm.

Cho nên, chỉ cần những người này đừng chọc vào bản thân Sở Vân Thăng, hắn cũng không định sẽ xung đột gì với những người này. Không phải vì bọn họ có đến mười mấy người, chừng này còn chưa phải đối thủ của hắn, điều chân chính khiến hắn lo lắng là đám côn trùng phía dưới kia, cùng với một đám côn trùng khác có thể đang đuổi theo phía sau mình, một khi xung đột, trên tay những người này đều có súng, nếu nổ súng dẫn côn trùng tới, vậy thì còn phiền hơn nhiều!

Sau khi liên tiếp chém giết năm con côn trùng, lượng nguyên khí trong cơ thể hắn hiện giờ đã giảm xuống chỉ còn bốn nấc, tình thế không cho phép hắn có chút mạo hiểm nào.

Sở Vân Thăng không động, những người này cũng bị bộ chiến giáp khiếp người của hắn dọa cho không dám động, chỉ một một gã thọt gầy còm, cầm theo một cái đèn pin hơi yếu, cẩn thận từng li từng tí đi vòng ra phía sau thác nước.

Bịch một tiếng, gã còm bị một cái chân đá bay ra ngoài, lăn sang một bên, một gã đàn ông cao lớn, một bên kéo quần, một bên quay sang mắng té tát vào mặt gã: "Đ*t con mẹ đám chúng mày, ông vừa làm chút việc, cái đám khốn kiếp chúng mày đã muốn quấy rối!"

Rơi vào trong mắt Sở Vân Thăng, tự nhiên có thể đoán được người này có lẽ chính là thủ lĩnh của đám người ở đây, nhìn bộ dáng khi hắn vừa bước ra, đại khái việc mà hắn định làm cũng không phải là việc gì tốt.

Gã đàn ông vừa mắng vừa đi tới, đến cách khoảng mấy mét mới đưa đèn pin chiếu vào Sở Vân Thăng, dường như hơi ngẩn người một chút, miệng cũng không mắng chửi nữa, ngược lại mang vẻ mặt cẩn thận nhích lại gần, quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Người anh em là?"

Sở Vân Thăng vẫn giữ nguyên tư thế sẵn sàng chiến đấu như cũ, nói đơn giản: "Tôi đi ngang qua!"

Gã đàn ông ồ một tiếng, ánh mắt lóe lên, tựa như đang đánh giá thực lực của Sở Vân Thăng, dù sao thì kiểu ăn mặc của Sở Vân Thăng bây giờ quá mức khoa trương.

Sở Vân Thăng bị hắn nhìn cho có chút khó chịu, nếu không phải hắn còn lo lắng lũ côn trùng, thì căn bản chẳng thèm quan tâm đám người này muốn làm gì, tối đa cũng chỉ cần dùng một chút nguyên khí, thậm chí là một chút cũng không cần.

Hắn lạnh lùng hừ một tiếng, cảnh cáo người đàn ông này đừng chọc giận hắn.

Gã đàn ông hơi nhíu mày, chợt đổi sang bộ dáng tươi cười, cười ha ha nói: "Người anh em nếu là đi ngang qua, vậy thì cứ tìm một chỗ mà nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đám anh em chúng ta vốn thích kết giao bạn bè, chuyện gì cũng dễ nói, mấy anh em phía dưới này, đều là đám ngang ngược trốn từ trong tù ra, vừa nãy nếu có gì đắc tội thì cậu cũng đừng để bụng!"

Sở Vân Thăng nghe ra được nửa câu nói sau cùng của gã ngầm mang theo ý thị uy và uy hiếp hắn, nói ra thân phận của đám thủ hạ, đại khái có ý là: đừng có cậy cái bộ dạng thâm sâu khó dò của ngươi, anh em chúng ta cũng không phải thứ dễ chọc!

Sở Vân Thăng vốn cũng chẳng muốn làm gì với đám người này, coi như căn bản không nghe được câu cuối, gật đầu, tự động đi đến một chỗ không người bên cạnh.

Hắn hiện tại cần phải nghỉ ngơi một chút, tận lực khôi phục nguyên khí, tất cả Nhiếp Nguyên phù đều đã dùng hết, giờ chỉ còn cách thành thành thật thật mà tự tu luyện.

Bây giờ đối với Sở Vân Thăng mà nói, thời gian hoàn toàn chính là tính mạng, tu luyện nhiều thêm được một chút nguyên khí thì tính mạng sẽ được bảo đảm hơn một chút.

Thủ lĩnh của đối phương, cũng chính là gã đàn ông kia, dặn dò gã thọt vài câu, rồi lại vội vàng đi ra phía sau tháp nước tiếp tục hoạt động ư ư a a của mình, ở trên cái tầng thượng yên tĩnh này lại có vẻ rõ ràng quá mức quy định.

Chỉ sợ đây là lần đầu tiên mà Sở Vân Thăng có cảm giác phiền muộn với Lục Giáp phù. Dưới sự trợ giúp của Lục Giáp phù, giác quan của hắn vô cùng nhạy bén, những điều mà người khác thầm thì to nhỏ với nhau, khi truyền tới lỗ tai hắn thì mỗi âm tiết đều hết sức rõ ràng hoàn chỉnh.

Tiếng pháo đạn ở phía trước đang dần dần đi xa, không biết là con người thắng hay là côn trùng thắng, mà lũ côn trùng phía sau đến giờ vẫn chưa thấy đuổi theo.

Sở Vân Thăng bị những tiếng ư ư a a làm cho hơi bực bội, dừng việc luyện khí không có chút tác dụng nào lại, châm một điếu thuốc, chậm rãi rít từng hơi, tâm tư lại dần dần trôi nổi tới tận đâu....

"Anh bạn, có thể cho xin điếu thuốc không?" Gã thọt gầy còm với vẻ mặt tươi cười, mang theo chút cảnh giác nói.

Sở Vân Thăng tuy vì ngại lũ côn trùng mà không muốn xung đột với những người này, thế nhưng cũng không muốn dây dưa với bọn họ quá nhiều, khoát khoát tay, không muốn để ý tới cái gã này.

Gã thọt hơi ngẩn ra, vỗ đầu một cái, thấp giọng nói: "Anh bạn chờ một chút, tôi lấy thứ này đổi với anh!"

Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Sở Vân Thăng, tập tễnh chạy đến một bên khác, khiến Sở Vân Thăng chỉ biết chửi thầm: thần kinh!

Không lâu sau, gã thọt lại xách theo một người đến, nhếch miệng cười cổ quái, khiến Sở Vân Thăng chả biết ra làm sao.

Gã thọt ném người kia ra đất, cười hì hì nói: "Anh bạn, tôi lấy nàng đổi với anh, có điều, tôi nói rõ trước, tối thiểu phải nửa gói, một điếu thì không được, em này ngon lắm, tôi phải gạt lão đại mới..."

Sở Vân Thăng nghe hắn luyên thuyên nửa ngày, rốt cuộc mới hiểu được, gã thọt muốn dùng thân thể của cô gái này để đổi lấy nửa gói thuốc lá của hắn.

Con người ai cũng có thất tình lục dục, nhưng đó là khi được ăn no mặc ấm, không có gì phải lo lắng. Chứ bây giờ, khắp nơi đều là nguy cơ, Sở Vân Thăng lấy đâu ra hứng thú với những việc này?

Đám người gã thọt này chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt, sống được ngày nào hay ngày đó, như những cái xác không hồn; mà hắn thì như kẻ viễn chinh vạn dặm, mới chỉ bước ra bước đầu tiên, hành trình vẫn còn rất dài!

Con đường không giống, tâm tư cũng không giống. Sở Vân Thăng tự ngẫm bản thân cũng không phải là một con cầm thú động tình, hắn cũng từng có lúc tưởng tượng rằng: người phụ nữ của mình phải do bản thân tự mình đoạt lấy, mà không phải bằng một cách như hiện tại.

Sở Vân Thăng vừa muốn mở miệng từ chối gã thọt, thì đã nghe thấy bên đối diện có một gã côn đồ đá vào một người, hung tợn mắng: "Con mẹ mày cái thằng hôi thối này, còn dám giấu diếm mấy miếng bánh quy, mẹ mày thằng nhóc con không biết thành thật!"

Người nọ nhịn đau xin tha, Sở Vân Thăng nghe thấy giọng nói này sao có vẻ quen quen?

Hắn vội vàng chỉnh lại máy nhìn đêm nhìn qua, không tin nổi, người nọ không phải là đồng nghiệp Dư Tiểu Hải của hắn sao!? Không ngờ vừa rồi mình lại không nhận ra!

Dư Tiểu Hải đầu tóc rối tung, bết lại thành một cục, mặt mày nhem nhuốm, hẳn là lâu rồi không lau rửa qua, lại thêm xung quanh tối om, nếu như không phải y vừa cất tiếng nói, Sở Vân Thăng cảm thấy mình có lẽ khó mà nhận ra hắn được.

Thấy Dư Tiểu Hải đang bị hành hung, trong lòng Sở Vân Thăng lo lắng, tung người nhảy lên, bắn lên hơn hai mét, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt tên côn đồ đang hành hung người, một cước đá bay hắn đi, nâng Dư Tiểu Hải vẫn còn đang cầu xin tha thứ từ dưới đất lên.

Biến hóa quá đột ngột, cả đám côn đồ đều sửng sốt, sau đó là một loạt tiếng hít một hơi lạnh, cú bật nhảy vừa rồi của Sở Vân Thăng không ngờ đã vượt qua khoảng cách gần năm sáu mét!

Làm sao không khiến những người này sợ hãi cho được!

Sở Vân Thăng không để ý tới phản ứng của bọn họ, đỡ Dư Tiểu Hải đáng thương qua một bên, lúc này, hắn thấy Dư Tiểu Hải tuy vẫn còn hơi run run, nhưng miễn cưỡng đã bình tĩnh một chút.

"Cảm, cảm ơn anh, cứu tôi." Dư Tiểu Hải hoảng hốt nói.

Sở Vân Thăng kiểm tra qua thương thế của hắn, ngoại trừ hơi suy yếu vì đói, chỉ có vài vết thương ngoài da do vị hành hung khi nãy, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.

Lúc này mới yên tâm vỗ vỗ bả vai hắn: "Cảm ơn anh? Thằng nhóc cậu có thể sống đến bây giờ đã là không tệ rồi!"

Dư Tiểu Hải lẩm bẩm: "Sống, còn không bằng chết..."

Bỗng nhiên, như là nhớ ra gì đó, ngẩng mạnh đầu lên, nhìn chằm chằm vào mũ giáp của Sở Vân Thăng, ánh mắt như thể muốn đâm xuyên qua cả mặt nạ bảo vệ!

Sở Vân Thăng bị hắn nhìn cho phát hoảng, đang chuẩn bị tháo mặt nạ ra, liền thấy Dư Tiểu Hải run rẩy, mang theo vẻ kích động mà thử dò hỏi: "Anh! Anh! Anh là - Anh Sở?"

Hắn gật đầu, thu lại cánh tay định tháo mặt nạ, cười nói: "Ngoại trừ anh ra, còn ai sẽ cứu cậu chứ? Cậu cho rằng mình là ai!"

Sở Vân Thăng không ngờ rằng, Dư Tiểu Hải bỗng nhiên đưa hai tay nắm chặc lấy chiến giáp của hắn, một lúc sau, bật khóc lớn!

Mà hắn càng không ngờ là, một người đàn ông chưa bao giờ rơi nước mắt, không ngờ có lúc có thể khóc lóc thảm thiết cỡ này!